Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 180: Lá bài tẩy của Cảnh Mạch đà chủ.

Chương 180: Lá bài tẩy của Cảnh Mạch đà chủ.
Lúc Hoàng Sơn Chân Quân vừa mới gửi tin này lên thì Tống Thư Hàng đang ngồi trên phi kiếm của Bạch tiền bối, chuẩn bị bay về nhà.
Xe đã rơi tan tành rồi, Bạch tiền bối đào một cái hố sâu chôn chiếc xe ngay tại chỗ. Sau đó lại dùng bình thổ chủ để lấp đấp lại y như cũ, hoàn toàn không nhìn ra chút dấu vết đào bới nào. Bình thổ chú này hắn đã dùng nhiều quá rồi nên rất quen tay!
Sau đó, Bạch tiền bối thôi động phi kiếm màu lam, chở Tống Thư Hàng bay về nhà.
Trên đường đi, Tống Thư Hàng lấy điện thoại ra xem tin nhắn trong nhóm Cửu Châu Số 1, lập tức thấy được tin nhắn của Hoàng Sơn Chân Quân bảo hắn đi học lái máy bay.
Lông tơ toàn thân Tống Thư Hàng lập tức dựng đứng lên, hắn lặng lẽ quay người lại, dùng tấm lưng che điện thoại, sợ bị Bạch tiền bối nhìn thấy.
Nói giỡn cái gì thế? Bạch tiền bối học lái xe thôi mà có thể dùng pháp thuật để ‘độ xe’ tăng tốc độ lên kiểu này, cuối cùng rước lấy cảnh lao đầu rơi xuống vực, xe thì tan nát. Nếu như để cho Bạch tiền bối lái máy bay thì... chắc là phải bay vào trong vũ trụ luôn ấy chứ?
Tới lúc đó chắc ‘máy bay’ sẽ thành ‘máy hư’ mất thôi!
Không được, tuyệt đối không thể để cho Bạch tiền bối có cơ hội tiếp xúc với máy bay được. Trước tiên cứ từ chối Hoàng Sơn tiền bối trước đi đã, dù sao thì bây giờ học máy bay vẫn nguy hiểm quá!
Tống Thư Hàng nghĩ thầm, đang chuẩn bị pm riêng để từ chối lời đề nghị của Hoàng Sơn Chân Quân.
Nhưng đúng lúc này, có một ID tên Bạch Tôn Giả gửi tin lên Nhóm Cửu Châu Số 1:
“Ể? Hoàng Sơn ngươi có thể trực tiếp sắp xếp cho người khác đi học lái máy bay à? Khi nào thì được? Đến lúc đó để ta và Thư Hàng tiểu hữu đi học cùng nhau đi. Hôm nay ta mới học lái xe xong, quả thật rất thú vị! Ta nghĩ, học lái máy bay nhất định sẽ còn thú vị hơn nhiều!”
Nhìn thấy tin nhắn này, Tống Thư Hàng cảm thấy mình sắp thòng tim tới nơi, hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện Bạch tiền bối vừa ngự kiếm phi hành vừa cầm điện thoại nhắn tin.
Lái xe không được xài điện thoại đâu nhé, tiền bối ngài vừa ngự kiếm vừa cầm điện thoại như thế thật sự không có vấn đề gì đấy chứ?
Hình như Bạch tiền bối cũng cảm nhận được ánh mắt của Tống Thư Hàng, nên ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, sau đó dường như cũng hiểu ra trong lòng hắn đang nghĩ gì, nên nói:
“Ha ha, không sao đâu. Ta đã xác định tọa độ ở trong nhà của Dược Sư rồi, phi kiếm sẽ tự động đưa chúng ta về bên đó, không khác gì lái xe tự động cả. Chỉ cần chú ý một chút, đừng để đụng phải vật thể bay nào đó trên đường là được rồi.”
Lời Bạch tiền bối nói ra khiến cho Tống Thư Hàng an tâm hơn một chút.
Hóa ra ngự kiếm phi hành cũng có chức năng lái tự động cơ đấy, quả nhiên mấy phát minh mà người hiện đại tự cho là phát kiến mới này đã sớm bị các tiền bối trong giới tu sĩ chơi banh chành cả rồi.
Nhưng đột nhiên, Tống Thư Hàng lại thấy lo lắng —— ‘Chỉ cần chú ý một chút, đừng để đụng phải vật thể bay nào đó trên đường là được rồi.’ ??
Với tính cách của Bạch tiền bối thì lỡ như hắn đột nhiên ngẩn người ra, đụng phải máy bay hay cột điện cũng chỉ là chuyện thường thôi.
Chỉ có thể cầu nguyện, mong rằng đừng xảy ra tai nạn như thế.
“Đúng rồi, Thư Hàng tiểu hữu, bãy nãy ở trong nhóm, Hoàng Sơn có nói tới chuyện muốn sắp xếp cho người đi học lái máy bay đấy, khi nào thì ngươi rảnh? Chúng ta cùng nhau đi học lái máy bay đi!”
Bạch tiền bối nói với vẻ chờ mong.
“Ha ha, thật ra ta cũng vừa mới đọc được tin nhắn của Hoàng Sơn tiền bối xong. Nhưng mấy ngày sắp tới ta phải tham gia thi cuối kỳ, sau khi kỳ thi kết thúc ta còn phải chuẩn bị đến khu La Tín ở thành phố kế bên một chuyến nữa.”
Tống Thư Hàng nói với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Nếu như đã không thể tránh khỏi thì phải cố gắng kéo dài thời gian mới được, chờ đến khi nào hắn chuẩn bị tâm lý sẵn sàng xong thì lại đi học lái máy bay với Bạch tiền bối sau vậy.
“Thành phố kế bên có chuyện gì à?”
Bạch tiền bối tò mò hỏi.
Tống Thư Hàng nói:
“Ta muốn đi tìm một đám người, là thuộc hạ của tên đàn chủ trước kia từng muốn cướp đồ của ta. Lần này Quỳ Hoa Tu Sĩ của Vô Cực Ma Tông âm mưu muốn cướp huyết thần toản nên đã liên hệ với bọn họ. Bởi vì bọn họ từng hợp tác với Quỳ Hoa Tu Sĩ, nên có thể bọn họ sẽ biết được đôi điều liên quan đến Quỳ Hoa Tu Sĩ, nếu như có thể biết được hắn là người của phân bộ nào trong Vô Cực Ma Tông thì càng tốt.
Nếu như có thể biết được vị trí phân bộ của Quỳ Hoa Tu Sĩ thì mình có thể đưa tin này cho Tô Thị A Thất tiền bối, để tiền bối đến làm cỏ phân bộ này!
“Ừ, được thôi, vậy chúng ta học lái máy bay sau cũng được. Không sao hết, cũng không gấp.”
Bạch tiền bối cười nói:
“Dù sao thì trong bãi đỗ xe vẫn còn nhiều xe ô tô lắm, ta có thể chơi được một thời gian nữa.”
“Ha ha, tiền bối vui vẻ là được rồi.”
Trán Tống Thư Hàng đổ mồ hôi lạnh ào ạt, Bạch tiền bối muốn chà đạp hết đám xe trong bãi đỗ xe à?
….
Chừng ba phút sau, Hoàng Sơn Chân Quân lặng lẽ gửi riêng một tin nhắn cho Tống Thư Hàng:
“Thư Hàng tiểu hữu à, hôm nay ngươi đưa Bạch Tôn Giả đi học lái xe à?”
“Đúng thế.”
Tống Thư Hàng trả lời.
“Có bình an không?”
Hoàng Sơn Chân Quân hỏi, vấn đề ngắn gọn thẳng thắn, chỉ thẳng vào điểm chính!
“Hoàng Sơn tiền bối, ta chỉ có thể nói —— ta vẫn còn sống!”
Tống Thư Hàng nói với vẻ cảm khái:
“Ngài biết không, Bạch tiền bối vẽ thêm ba cái trận pháp lên thân xe. Một trận pháp ẩn hình, một trận pháp cách âm, còn dùng cả trận pháp che giấu năng lượng phản trinh sát! Sau cùng hắn lại cho thêm một cái Thanh Phong Gia Tốc lên xe nữa!”
Khóe miệng của Hoàng Sơn Chân Quân co giật.
“Cuối cùng ấy à, vô lăng bị vặn gãy, phanh xe cũng hỏng mất. Chúng ta rơi xuống vách núi —— Nhưng may là ta tìm được một mụt măng thúy trúc, có thể thanh tị, tăng cường khứu giác, giúp ích rất nhiều cho việc mở tị khiếu của ta. Ha ha ha ha.”
Dãy cười ha ha ha ở phía sau kia —— Tống Thư Hàng cũng không biết mình ghi ra thế để làm gì nữa. Nhưng nếu như không thêm vài chữ ha ha thì hắn lại thấy kỳ kỳ.
“….”
Hoàng Sơn Chân Quân.
“Cố gắng lên!”
Hồi lâu sau Chân Quân mới trả lời lại:
“Sau khi nhiệm vụ tiếp đón lần này kết thúc thì Bạch Tôn Giả sẽ cho ngươi một phần thù lao. Mấy người trong nhóm bọn ta cũng sẽ thương lượng với nhau, đợi sau khi nhiệm vụ kết thúc thì chúng ta cũng sẽ hùn nhau cho ngươi một phần quà, bảo đảm sẽ khiến ngươi thỏa mãn!”
Thực lực của Bạch Tôn Giả mà tăng lên thì bản lĩnh phá hoại của hắn cũng tăng theo, khiến cho độ khó của nhiệm vụ cũng tăng lên, nên phải đền bù thêm chút đỉnh.
Tống Thư Hàng vội trả lời:
“Ta chỉ chờ có những lời này của Hoàng Sơn tiền bối ngài mà thôi!”
“Còn nữa, có rảnh thì nhớ đưa Bạch Tôn Giả đi học lái máy bay nhé.”
Hoàng Sơn Chân Quân khuyên nhủ:
“Mấy thứ khác không nói làm gì, nếu như là học lái máy bay, có Bạch Tôn Giả học cùng ngươi thì chắc là sẽ an toàn hơn một chút. Ngươi cứ nghĩ thử xem, lỡ như máy bay mà rơi thật, ngươi đi học một mình bảo đảm chết là cái chắc. Nhưng nếu như ngươi học chung với Bạch Tôn Giả thì ít nhất hắn cũng có thể ngự kiếm phi hành đưa ngươi rời khỏi bình an! Đúng không?”
Hoàng Sơn Chân Quân nói cũng đúng lắm, Tống Thư Hàng cảm giác mình hoàn toàn không thể nào phản bác được!
Đúng vậy, ít nhất thì lỡ như máy bay có sự cố thì Bạch tiền bối có thể ngự kiếm đưa mình chạy trốn.
Nghĩ thế thì hình như không cần phải từ chối việc học lái máy bay chung với Bạch tiền bối rồi.
“Chờ sau khi ta thi cuối kỳ với giải quyết xong một việc riêng nho nhỏ thì sẽ đi học lái máy bay chung với Bạch tiền bối.”
Tống Thư Hàng trả lời.
Nói xong, hắn lại nhìn phi kiếm dưới chân với vẻ ngưỡng mộ.
Ngự kiếm phi hành tốt thật đấy, đáng tiếc là muốn ngự kiếm phi hành được thì phải có cảnh giới tứ phẩm đổ lên.
Tạm thời đây chính là giấc mộng lớn nhất của Tống Thư Hàng bây giờ —— chân đạp phi kiếm, bay một cái vèo lên không, ngầu phải biết!
A đúng rồi, đợi sau này mình có phi kiếm riêng rồi, thì nhất định phải chế tạo phi kiếm to to một chút, sau đó lại tạo thêm một hàng rào bảo vệ xung quanh phi kiếm của mình, như thế mới có cảm giác an toàn!
Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.
….
Cùng lúc đó, bên trong tổng tông môn của Vô Cực Ma Tông.
Cảnh Mạch đà chủ dã xử lý xong một số việc lặt vặt ở Ma Hầu phong, đang ngự đao phi hành, bay vội tới Giang Nam.
Trên đường đi, hắn liên hệ với Trần chấp sự ở phân bộ của mình.
“Trần chấp sự, chuyện điều tra Thư Sơn Áp Lực Đại làm thế nào rồi?”
Cảnh Mạch đà chủ trầm giọng hỏi, mái tóc màu bạc dựng thẳng lên như con nhím của hắn bay phất phới trong gió.
“Đà chủ, mấy ngày trước ta đã phái Quỳ Hoa Tu Sĩ đến đó điều tra Thư Sơn Áp Lực Đại. Nhưng hôm nay Quỳ Hoa Tu Sĩ đột nhiên mất liên lạc với chúng ta, e là đã lành ít dữ nhiều, nhóm nhân viên thứ hai của chúng ta hiện tại đang đến gần khu đại học Giang Nam. Ít nhất cũng phải tìm ra nơi Quỳ Hoa Tu Sĩ đã bỏ mạng thì mới có thể quyết định tiếp.”
Trần chấp sự cẩn thận đáp lời, miễn cho lời ăn tiếng nói của mình có sai lầm gì, chọc giận Cảnh Mạch đà chủ.
Nghe Trần chấp sự nói thế, trong mắt Cảnh Mạch đà chủ có lôi quang chớp lóe. Hắn im lặng một lát rồi nói:
“Ta cũng có chút ấn tượng với Quỳ Hoa Tu Sĩ, nếu như là hắn thì đáng lẽ ra sẽ làm việc rất cẩn thận. Thư Sơn Áp Lực Đại cùng lắm chỉ là một thằng nhãi con vừa mới mở tâm khiếu, chắc chắn không phải là đối thủ của hắn được. Nếu như Quỳ Hoa Tu Sĩ mà bị giết chết thì chứng tỏ bên cạnh Thư Sơn Áp Lực Đại có một vị cao thủ nào đó.”
Đang lúc nói chuyện thì có một tên thuộc hạ đến bên cạnh Trần chấp sự đưa một bức thư. Đây là phần tin tức sau cùng của Quỳ Hoa Tu Sĩ đưa về phân bộ trước khi chết.
Trần chấp sự mở ra xem, bên trên có ghi lại một số tin tức gần đây nhất của Thư Sơn Áp Lực Đại, cùng với có một vị cao thủ cực kỳ đáng sợ đang ở bên cạnh hắn.
“Đà chủ, vừa nhận được tin tình báo sau cùng của Quỳ Hoa Tu Sĩ gửi về. Đúng là có một vị cao thủ đang ở bên cạnh Thư Sơn Áp Lực Đại, đó là một vị tu sĩ cực kỳ cường đại, chỉ lỡ sẩy chân ngã một cái thôi cũng có thể đập cho mặt đất sập thành một cái hố lớn hơn 30m.”
Trần chấp sự vội vàng kể lại.
“Một cái hố có đường kính hơn 30m, chẳng lẽ là một Linh Hoàng ngũ phẩm giống như Tô Thị A Thất ư?”
Sau khi Cảnh Mạch đà chủ suy nghĩ một lát thì nói:
“Trước tiên các ngươi cứ nghĩ cách tập trung vị trí của vị tu sĩ cao nhân ở bên cạnh Thư Sơn Áp Lực Đại trước đi đã, chờ sau khi ta trở về sẽ đến thăm hỏi hắn và vị tiền bối kia.”
Trong giọng nói của Cảnh Mạch đà chủ tràn ngập vẻ tự tin, hắn thầm sờ vào một tờ phù bảo trong lồng ngực của mình.
Bởi vì gần đây Tô Thị A Thất đang điên cuồng tấn công các phân bộ của Vô Cực Ma Tông, cho nên lần này trước khi trở lại phân đà, hắn đã xin sư phụ cho hắn một tờ phù bảo.
Đây là một tờ phù bảo có phong ấn huyết độn đại trận pháp, đừng nói là Linh Hoàng Kim Đan ngũ phẩm, cho dù là Chân Quân lục phẩm cũng không thể làm gì được hắn! Dù có gặp phải Tô Thị A Thất thì hắn cũng có thể giữ được mạng sống.
Có lá bảo phù này ở đây, hắn có thể lặng lẽ đến gần quan sát Thư Sơn Áp Lực Đại và vị cao thủ ở bên cạnh hắn.
Néu như vị cao thủ ở bên cạnh Thư Sơn Áp Lực Đại chỉ là tu sĩ tứ phẩm, thì hắn tự tin là mình sẽ không thua đối phương. Có cướp huyết thần toản đi cũng không thành vấn đề gì.
Nếu như vị cao nhân kia là cường giả kim đan ngũ phẩm đỏ lên, thì hắn sẽ chuồn gấp. Nếu như đối phương phát hiện và ra tay với hắn. Có bảo phù ở đây, ít nhất cũng không phải lo sợ mất mạng.
Dù sao thì vị tiền bối bên Thư Sơn Áp Lực Đại cũng không thể nào là Tôn Giả thất phẩm được đúng không?
Đương nhiên... Nếu như có thể gặp được Tống Thư Hàng đi riêng thì càng tốt. Có thể tránh đối kháng chính diện với vị tu sĩ cao thủ kia, đỡ tốn sức hơn.
Chương 181. Thù mới hận cũ
Động phủ của Công Tử Hải trên Ma Hầu phong, trực thuộc Vô Cực Ma Tông.
Công Tử Hải lại đứng bên vách núi, khi chất lại càng mờ ảo hơn.
Một chốc sau, An Tri Ma Quân lặng lẽ xuất hiện bên cạnh hắn.
Không lâu sau, Chính Năng ngồi trên kiếm trúc bay tới.
Khí chất của cả ba đều có sự thay đổi rất lớn, ai nấy đều đang đứng trên lằn ranh đột phá.
An Tri Ma Quân nở nụ cười quái dị.
“Cảnh Mạch đà chủ gặp vất vả với Thư Sơn Áp Lực Đại, một cấp dưới của hắn đã bị Thư Sơn Áp Lực Đại chém chết. Khặc khặc ~~”
“Có gì mà lạ, nếu Thư Sơn Áp Lực Đại dễ đối phó vậy thì ta đã ra tay từ lâu rồi.”
Công Tử Hải cười khẽ một tiếng, hỏi,
“Bên cạnh Thư Sơn Áp Lực Đại có cao nhân sao?”
“Đúng thế, phân thân của ta chỉ dám đứng nhìn từ xa, nhưng có thể xác định rằng có một đại tu sĩ thực mạnh rất mạnh đang sống cùng Thư Sơn Áp Lực Đại. Xem chừng, khó mà lấy lại huyết thần toản sớm được.”
An Tri Ma Quân đáp.
Công Tử Hải thoáng thở dài.
Bấy giờ, Chính Năng cười khẽ:
“Ta lại thấy Công Tử Hải nên lo lắng chuyện khác thì hơn —— không biết liệu tên Thư Sơn Áp Lực Đại kia có đưa huyết thần toản cho vị tiền bối bên cạnh mình không?”
“Khặc khặc, nếu thế thì thú vị thật. Ngươi khổ rồi, Công Tử Hải.”
An Tri Ma Quân cười gian.
“Đây đúng là điều ta đang lo lắng.”
Công Tử Hải cười khẽ.
“May thay, mảnh huyết thần toản kia là thứ thừa ra sau khi chúng ta thay đổi trận pháp. Trong tay chúng ta đã có ba mảnh huyết thần toản, tạm thời thì đủ dùng cho cả ba.”
Nhưng sau đó, Công Tử Hải liền đổi sang chủ đề khác:
“Nhưng miếng huyết thần toản thừa ấy lại có tỷ lệ rất nhỏ khiến số long văn trên kim đan của chúng ta càng tăng lên, vậy nên vẫn phải tìm cách để lấy nó về!”
Nhắc tới long văn kim đan, vẻ mặt của Chính Năng và An Tri Ma Quân đều trở nên nghiêm túc hẳn.
“Nếu không thì lại huyết tế lần nữa xem sao?”
An Tri Ma Quân đề nghị.
“Không có thời gian... Trong khoảng thời gian ngắn thế này, chúng ta kiếm đâu ra một Nguyệt Đao Tông khác để mà hiến tế chứ?”
Công Tử Hải nói.
“Vậy nên, An Tri này, đành phải để phân thân của ngươi vất vả một rồi, cố gắng theo dõi sát Thư Sơn Áp Lực Đại. Chỉ cần có cơ hội thì chúng ta nhất định sẽ cướp huyết thần toản.”
“Hiểu rồi, chúng ta không có nhiều thời gian nữa.”
An Tri Ma Quân đáp.
“Cố lên.”
Chính Năng nói.
Ba người liếc nhìn nhau, rồi cùng tản ra.
Trước khi đi, An Tri Ma Quân đột nhiên nói với Chính Năng:
“Đúng rồi, Chính Năng này, có một tình báo miễn phí cho ngươi đây. Tiên Nông Tông đều an ổn cả rồi, có Tô thị A Thất làm chỗ dựa, đám lưu manh chung quanh không dám dòm ngó nữa. Khặc khặc ~ Xem chừng, chỉ cần vượt qua kiếp nạn này thì bọn họ sẽ từ từ hồi phục ấy nhỉ?
“Bây giờ ta và Tiên Nông Tông có quan hệ gì với nhau à?”
Chính Năng hỏi ngược lại, vẻ mặt hắn bình thản như thể Tiên Nông Tông chẳng còn can hệ vì với mình.
Nói xong, Chính Năng ngồi lên phi kiếm, đi vào biển mây rồi khuất bóng.
“Chậc chậc.”
An Tri Ma Quân tự thấy mất mặt, bèn hóa thành khói bay đi.
***************
Thời gian trôi qua vô cùng nhanh chóng, mới đó mà đã đến sáu giờ tối.
“Bạch tiền bối, ta ra ngoài một chút nhé!”
Tống Thư Hàng vẫy tay chào Bạch Tôn Giả.
Sau khi an toàn trở về vào trưa hôm nay, Thổ Ba gọi điện sang hỏi tối nay hắn có qua phòng thuê của Dương Đức để ôn bài không, Tống Thư Hàng thấy tối nay cũng chẳng có việc gì làm nên lập tức đồng ý.
Bên cạnh đó, hắn còn mang theo một gói linh mạch bích trà nhỏ. Hắn hỏi Bạch tiền bối rồi, người thường cũng có thể uống loại trà này, nó giúp dưỡng thần, thay đổi thể chất.
Nhưng lượng trà phải ít, nếu người trẻ tuổi uống, dùng nước trà đầu làm ước lệ, thì chỉ cần bỏ hai lá trà là đủ.
Tống Thư Hàng định mang một ít qua cho mấy đứa bạn cùng phòng nếm thử. Giúp bọn nó thư giãn đầu óc một chút vào đêm trước ngày thi. Đợi đến khi nghỉ hè thì cũng mang một ít về cho người nhà dùng. Nhưng phải lưu ý, không được để nhiều người biết chuyện linh mạch bích trà, tránh xảy ra rắc rối.
Lúc lấy linh mạch bích trà, Tống Thư Hàng bất giác nhớ tới Tô Thị A Thập Lục... Không biết cô nàng ấy thế nào rồi? Vết thương đã khỏi chưa đây?
Lâu lắm rồi không thấy cô xuất hiện trên nhóm Cửu Châu số 1. A Thất tiền bối cũng đang bận chém người của Vô Cực Ma Tông, chưa thấy nói về tình hình của A Thập Lục.
Mong rằng cô ấy sẽ bình an vô sự, vượt qua kiếp nạn thành công. Tống Thư Hàng nghĩ thầm.
Bấy giờ, Đậu Đậu lại hỏi:
“Cần ta đi cùng không?”
“Không cần đâu, phòng bạn ta thuê gần đây lắm, đi một đoạn là tới.”
Tống Thư Hàng cười bảo.
Gần thế này, dù có chuyện gi xảy ra thì Bạch tiền bối và Đậu Đậu đều có thể giúp đỡ kịp thời.
“Đi đường cẩn thận, nhớ chú ý an toàn đấy ~”
Bạch tiền bối tươi cười tiễn Tống Thư Hàng —— Tống Thư Hàng đi rồi, hắn có thể tiếp tục theo đuổi còn đường dỡ đồ đạc trong nhà.
Dù sao thì dỡ một cái cũng là dỡ, dỡ hai cái cũng là dỡ, dỡ cả cả nhà này thì có sao?
Trưa nay hắn đã làm thẻ ngân hàng rồi. Chỉ cần chờ Tuyết Lang Động Chủ gửi tiền qua là hắn có thể đi mua đồ gia dụng mới.
...
...
Nơi ở của Lý Dương Đức.
Sau khi vào cửa, Tống Thư Hàng liếc mắt nhìn một cái đã thấy chỉ có Dương Đức và Thổ Ba:
“Cao Mỗ Mỗ không qua hả?”
“Thằng đấy đang ở bên bạn gái rồi, đêm nay không qua đâu. Cái thứ gặp gái quên bạn, đúng là chỉ có mày tốt, gọi một cú là qua liền.”
Thổ Ba phàn nàn.
“Ha ha.”
Tống Thư Hàng đặt túi trà mình mang theo xuống,
“Dương Đức, có tách trà không?”
“Trong phòng bếp có, mày mang đồ uống à?”
Lý Dương Đức đi ra khỏi phòng, vẻ mặt vô cùng mỏi mệt, hình như cậu ta đã thức cả đêm qua.
“Bạn tao mang qua mấy lá trà ngon lắm, cho bọn mày nếm thử.”
Tống Thư Hàng cười bảo, sau đó hắn vào bếp lấy ba tách trà có tay cầm, rồi pha ba tách trà nóng, mỗi tách thả vào hai lá linh mạch bích trà.
“Trà gì thế, cho tao xem nào.”
Thổ Ba xáp lại, thấy trong chén chỉ thả hai lá trà, lẻ loi giữa dòng nước sôi.
Thổ Ba dở khóc dở cười:
“Tao bảo này Thư Hàng, mày có cần phải keo kiệt thế không? Thả mỗi hai lá trà là sao? Dù trà này là Đại Hồng Bào hàng xịn thì cũng không cần pha theo lá chứ?
“Ha ha, đừng nói nhiều, cứ uống đi rồi biết.”
Tống Thư Hàng cười khẽ, nếu mày chê thì đừng có uống, tao cũng không muốn cho mày bỏ phí đâu.
Thổ Ba biết tính của Tống Thư Hàng, nếu không phải thằng bạn đang keo kiệt, thì tức là là trà này có hiệu quả đặc biệt nào đấy.
Cậu ta bán tín bán nghi, thổi hơi cho nguội bớt rồi nhấp một ngụm.
Rõ ràng là trà nóng, nhưng vừa vào miệng rồi lại có cảm giác mát mẻ quẩn quanh nơi yếu hầu rồi trôi vào bụng, khiến cậu có cảm giác như cơ thể mình được gột rửa, thoải mái vô cùng. Không chỉ thế, hương trà cứ đọng lại mãi trong miệng mà không tan.
Thổ Ba nhắm mắt lại, ra chiều hưởng thụ, sau đó mới nhả ra một chữ
“Tuyệt!”
“Ghê thế cơ á?”
Dương Đức thấy bộ dạng như sắp lên đỉnh đến nơi của Thổ Ba, bèn cầm tách trà lên rồi nhấp một ngụm.
Cậu ta không làm lố như Thổ Ba, chỉ cảm thấy sau khi uống xong thì cơ thể vô cùng sảng khoái, bao mệt mỏi do thức đêm đều tan biến!
“Trà này là trà gì thế?”
Lý Dương Đức cảm thấy trà này đúng là tuyệt thật. Cậu ta chưa từng nghe nói có loại trà nào hiệu quả thế này!
“Bạn tao mang qua, tên hơi đần đần nên không nói thì hơn. Nhưng đây là thứ cực kỳ tốt đấy, người thường không uống nổi đâu.”
Tống Thư Hàng mỉm cười, bưng tách của mình rồi nhẹ nhàng uống một hơi.
Hiệu quả không diệu kỳ như thối thể dịch hay khí huyết đan.
Linh khí trong linh mạch bích trà vô cùng ít, nhưng hương trà ngây ngất, nồng nàn. Hơn nữa, giá cả cũng phải chăng, không hổ là một trong những linh trà được chúng tu sĩ yêu thích nhất... Dù mãi cho đến giờ, hắn cũng chẳng biết linh mạch bích trà này bao nhiêu tiền.
“Thằng Cao Mỗ Mỗ không tới đúng là lỗ to.”
Thổ Ba cười bảo, giờ cậu cảm thấy tinh thần của mình sung mãn vô cùng, việc ôn tập trở nên nhẹ nhàng gấp đối. Đợt này chắc chắn sẽ không rớt được!
“Tao để lại ít là trà cho bọn mày. Nhưng phải chú ý, một tách chỉ bỏ vào tối đa hai lá thôi, nhiều hơn không có lợi cho sức khỏe. Mỗi ngày chỉ uống một tách, đừng uống nhiều. Tao không muốn hại bọn mày đâu!”
Tống Thư Hàng mỉm cười rồi ngồi xuống ôn bài với Thổ Ba và Dương Đức.
“Phải chú ý nhiều thế cơ à?”
Thổ Ba cầm tách trà trong tay mà không nỡ uống, mỗi ngày chỉ được uống một tách thôi đấy.
Lý Dương Đức cầm tách đăm chiêu.
Tống Thư Hàng cầm sách mở ra xem. Thật ra, mọi kiến thứ trong này hắn đã rõ như lòng bản tay. Những điều giáo viên giảng trên lớp hắn cũng nhớ hết. Nói là qua đây để ôn tập... nhưng chẳng có cái gì để mà ôn cả.
Làm tu sĩ tốt thật đấy! Tống Thư Hàng cảm thán, chí ít thì trí nhớ cũng tốt lên nhiều, đầu óc cũng minh mẫn, học rất vào.
“Đúng rồi Thư Hàng này, sau khi thi xong thì mày có rảnh không?”
Thổ Ba ngẩng đầu lên hỏi.
“Có.”
Tống Thư Hàng cười đáp.
“Là vụ giúp Gia Cát Trung Dương tán chị Lục Phỉ ấy hả?
“Không phải, vụ đấy tầm giữa hè cơ. Tao đang bảo là thi xong, mày đừng có vội mà về được không? Ông ngoại tao mời mày qua chơi.”
Thổ Ba cười gian.
“Ông mày? Ở khu La Tín tại thành phố bên cạnh ấy à?”
Tống Thư Hàng hỏi ngược lại —— trùng hợp thế nhỉ, hắn cũng đang định qua đó một chuyến. Nhưng sao ông ngoại của Thổ Ba lại muốn mời mình qua làm khách chứ.
“Đúng thế. Bữa trước ông ngoại tao gọi qua, bảo dạo gần đây trong thôn hay có việc lạ, ông cảm thấy lo lắng không yên. Bỗng dưng lại nhớ tới mày, nên mới nhờ tao mời mày qua chơi. Nhưng ông tao chưa bảo tao nghe là có chuyện gì. Người già lạ lắm, suốt ngày tìm cách hành xác cháu ngoại thôi... Nhưng tầm này lại đúng vào đợt dương mai chín, bên ông tao trồng nhiều lắm, lúc nào qua tao dắt mày đi hái.”
Thổ Ba bảo.
“Được, lúc nào mày định về thì gọi tao là được.”
Tống Thư Hàng đáp.
Thôn mà ông ngoại Thổ Ba sống có việc lạ, điều đầu tiên mà Tống Thư Hàng liên tưởng đến chính là do đám thủ hạ của đàn chủ gây nên. Tổ chức của đàn chủ nằm cạnh khu La Tín ở thành phố đó.
Nếu có chuyện kỳ quái gì thì tám thì chín phần là do chúng làm rồi.
Đúng lúc mình đang định qua đấy tìm hiểu, nếu đúng là việc này có liên quan đến chúng thì thù mới hận cũ cứ tính hết vào một lượt!
Chương 182. Đây là bệnh, không chữa được đâu!
Cửa nhà của Dược Sư đã sửa xong.
Tống Thư Hàng về rồi thì lập tức đi tìm hết các tầng, nhưng không thấy Đậu Đậu và Bạch tiền bối đâu.
“Chẳng lẽ Đậu Đậu và Bạch tiền bối ra ngoài chơi rồi à?”
Tống Thư Hàng thầm nói. Cuối cùng, lúc lên tầng năm thì hắn thấy Đậu Đậu, Bạch tiền bối và Đường thiếu chủ đệ tử của Không Không Đạo Môn đều ở đây.
Thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là cái lò luyện đan của Dược Sư tiền bối, lò bị chia làm hai nửa, nửa trên quẳng sang một bên, nửa dưới thì đang hừng hực lửa, đặt trên đó là một chảo lớn.
Đường thiếu chủ đeo tạp dề, đang xào rau rất điệu nghệ.
Cạnh đó đặt một cái bàn dài, mặt bàn xếp đầy những món chiên xào đủ loại, nhìn thôi đã chảy nước miếng.
“Mọi người đang làm gì thế?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Gâu, ta định dạy dỗ, à nhầm, thẩm vấn cái vị Đường thiếu chủ của Không Không Đạo Môn này. Sau đó cô ta khai sạch sành sanh. Từ việc mình bắt đầu tu luyện từ bao giờ, rồi thì mình giỏi ngón nghề nào, gần đây từng tới bao nhiêu bảo tàng... Nhưng cô ta không biết Quỳ Hoa Tu Sĩ có địa vị thế nào trong Vô Cực Ma Tông.”
Đậu Đậu vừa nói vừa há mồm nuốt một miếng thịt bò to đùng.
“Sau đó, trong quá trình thẩm vấn, cô nàng này lại bảo mình rất giỏi nấu ăn. Vì vậy, ta và Bạch tiền bối bèn sai cô ta nấu vài món để thử.”
“Ăn cũng được.”
Bạch tiền bối gật đầu bảo.
Tống Thư Hàng ném cho Đường thiếu chủ một ánh mắt đầy thương hại —— rốt cục cô ta đã trải qua quá trình thẩm vấn như thế nào mà đến chuyện mình giỏi nấu ăn cũng tuồn ra hết thế hả?
Chắc bao chuyện riêng tư cũng đều kể sạch rồi ấy nhỉ? Sau này, cô nàng tên Đường Đường này còn mặt mũi nào mà nhìn Đậu Đậu nữa chứ?
Như cảm nhận được ánh nhìn của Tống Thư Hàng, Đường thiếu chủ quay sang liếc hắn một cái rồi lộ ra một nụ cười —— ngớ ngẩn.
Tống Thư Hàng đờ người, đừng bảo là cô này thành người thiểu năng rồi nhé?
Bấy giờ, Bạch tiền bối chỉ vào một đĩa măng tím rồi bảo:
“Thư Hàng tiểu hữu, số măng này ta đã cho Đường Đường làm rồi, ăn vào có lợi cho việc mở tị khiếu của ngươi lắm, đừng lãng phí.”
“Ăn luôn là được, không cần luyện chế thành đan dược sao?”
Tống Thư Hàng tìm một chỗ để ngồi xuống rồi hỏi.
“Không cần, dù luyện thành đan dược thì sẽ có hiệu quả tốt hơn, nhưng nếu dùng nhiều thuốc quá sẽ dễ bị nhờn. Nên những thiên tài địa bảo như thế thì ăn luôn là tốt nhất.”
Bạch tiền bối cười ha hả đáp lại.
Tống Thư Hàng nếm thử một miếng măng, mùi vị đúng là không tồi. Hắn không khỏi đưa mắt nhìn Đường thiếu chủ —— tay nghề nấu nướng khá đấy. Nếu bỏ qua cái thân phận đệ tử của Không Không Đạo Môn thì sau này, ai cưới được cô nàng này đúng là có phúc ăn.
“Ha ha.”
Đường thiếu chủ lại tiếp tục đáp lại bằng một nụ cười sang sảng —— đầy ngớ ngẩn.
...
...
Tối đó, sau khi tu luyện như thường lệ, Tống Thư Hàng lại quay về nghỉ sớm.
Dù sao thì mai cũng thi rồi, hắn cần nghỉ ngơi dưỡng sức.
Dược hiệu của măng đã bắt đầu có tác dụng, từ sau bữa tối đến giờ, Tống Thư Hàng cảm thấy việc hít thở của mình càng lúc càng thoải mái, cứ như đang nghẹt mũi thì được thông nghẹt vậy.
Nhưng cũng có chút vấn đề nhỏ —— khứu giác của hắn nhạy hơn trước rất nhiều, nên nếu lỡ như đánh rắm thì mức độ hôi thối mà hắn ngửi được được sẽ tăng lên gấp sáu, bảy lần.
Tắm rửa xong, hắn duỗi lưng rồi đi ngủ.
Đợi đến khi Tống Thư Hàng ngủ say, Bạch Tôn Giả lặng lẽ chuồn vào, rồi đi tới cạnh hắn.
Sau đó, Bạch Tôn Giả điểm chỉ trên không ở vị trí cơ thể của Tống Thư Hàng.
Tiếp theo đó, trên người Tống Thư Hàng chợt hiện lên một dấu ấn năng lượng hình tam giác, trong dấu ấn ấy có một mặt quỷ dữ tợn.
“Quả nhiên là một sinh mệnh nguyền rủa.”
Bạch Tôn Giả cười ha hả, hắn cẩn thận rót chút linh lực vào trong dấu ấn nguyền rủa này.
Chẳng mấy chốc, một luồng sương mù đen cỡ bằng nắm tay xuất hiện bên cạnh Tống Thư Hàng, tỏa ra thứ oán khí nồng nặc.
“Hận, ta hận ~~ dù không vào luân hồi, vĩnh viễn làm quỷ vật cũng phải báo thù!”
Linh thể màu đen gầm rú.
Cùng lúc ấy, hình thể của nó phóng to, nhoáng một cái mà đã cao hơn nửa người. Qua đám sương mù đen này có thể mơ hồ thấy được dung mạo của đàn chủ, so với lần trước thì dung mạo của oán quỷ chỉ hao hao đàn chủ được chừng bốn phần.
“Xuất hiện đi, ăn nó rồi sẽ giúp ngươi khôi phục phẩm cấp.”
Bạch Tôn Giả nhẹ giọng bảo.
Lời này vừa dứt thì linh quỷ trong tâm khiếu của Tống Thư Hàng lập tức chui ra, tiếp tục nuốt trọn oán linh kia.
Hình thể của linh quỷ lại lớn thêm nhiều, ngoài ra nó còn bắt đầu biến dị.
Chừng năm phút sau, từ miệng linh quỷ vang lên một tiếng kêu nhỏ, cơ thể nó tỏa ra ánh sáng nhạt màu vàng.
Choang một cái, tấm khiên màu vàng kim lại được nó ngưng tụ ra, hơn nữa lần này bên cạnh nó còn có thêm một thanh kiếm nho nhỏ.
Trước kia linh quỷ quá yếu nên phẩm cấp bị tụt xuống, giờ đã nó trở về như cũ, lại hóa thành linh quỷ trung giai.
Hơn nữa, sau khi có được hạch tâm, chỉ cần có đủ thời gian thì rất có thể nó sẽ trở thành linh quỷ thượng giai.
Sau khi linh quỷ về tới trung giai, nó cung kính cúi đầu bái lạy Bạch tiền bối, rồi chui lại vào tâm khiếu của Tống Thư Hàng.
“Tiếc rằng tên quỷ tu dùng sinh mệnh nguyền rủa lên Tống Thư Hàng tiểu hữu có thực lực yếu quá, oán quỷ này cùng lắm chỉ xuất hiện thêm bốn, năm lần nữa. Nếu không, có khi nó sẽ giúp con linh quỷ này thăng lên linh quỷ thượng giai luôn ấy chứ.”
Bạch Tôn Giả cười lớn.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng rời khỏi phòng của Tống Thư Hàng với vẻ thỏa mãn.
Đột nhiên qua giúp Tống Thư Hàng thế này là bởi mấy ngày nay, hắn dỡ nhiều đồ quá nên cảm thấy tội lỗi.
Hơn nữa, khi Tống Thư Hàng biết hắn làm hỏng gần hết đồ trong nhà thì cũng chẳng trách mắng gì, điều này càng làm hắn thấy xấu hổ hơn.
Nhưng nếu không dỡ đồ thì tay hắn ngứa ngáy lắm, thế nên sau khi suy đi tính lại, hắn quyết định sẽ bồi thường cho Tống Thư Hàng.
“Đợi đến mai thì dạy Tống Thư Hàng tiểu hữu cách tu luyện. Mấy hôm nay đã làm phiền hắn nhiều rồi.”
Bạch tiền bối vừa đi vừa nghĩ thầm.
Không cần nói nhiều nữa, Dược Sư đã khóc ngất trong WC rồi... Bởi vì cái nhà bị dỡ tung lên là của hắn, chứ có phải nhà Tống Thư Hàng đâu.
**************
Đêm nay, Tống Thư Hàng lại mơ thấy một giấc mộng kỳ quái.
Đấy là giấc mộng kéo dài về cuộc đời của tu sĩ áo xanh, tán thu Lý Thiên Tố.
Chẳng lẽ cuộc đời của Lý Thiên Tố dài quá, nên phải chia ra làm hai đêm mới hết à? Tống Thư Hàng nghĩ bụng.
Trong mộng... Lý Thiên Tố tu luyện thành công, hắn mặc đạo bào màu xanh xuống núi.
Cuộc đời hắn, coi như là thuận buồm xuôi gió.
Giống như rất nhiều tán tu khác, hắn bắt đầu đi tìm một động phủ thích hợp cho việc tu luyện của mình, rồi tìm thiên tài địa bảo, thám hiểm những di tích và động phủ tiên nhân mà các vị tiền bối đi trước để lại, tìm kỳ ngộ, tích lũy tài sản.
Những ký ức ấy đều là những đoạn ký ức vụn vặt, chỉ lóe qua trong mơ.
Tóm lại, Tống Thư Hàng biết rằng cuộc đời Lý Thiên Tố đã phải trải qua rất nhiều chuyện, cuộc đời của hắn cũng xem như lắm chuyện kích thích và nhiều màu sắc.
Đều quan trọng là vận số của hắn không tệ, trước khi tu luyện tới ngưỡng kim đan ngũ phẩm, tài sản của hắn khá dồi dào.
Nhưng vì cớ gì mà sau này hắn lại trở nên thê thảm như vậy? Ngoại trừ thanh phi kiếm, cũng chỉ có mỗi mình chiếc nhẫn đồng cổ mang trên người? Tống Thư Hàng không khỏi nghi hoặc.
Đang nghĩ vậy thì bỗng nhiên, giấc mộng của Lý Thiên Tố rẽ sang bước ngoặt lớn. Hắn gặp gỡ một nữ tu, chẳng mấy chốc, cả hai đã rơi vào bể tình, rồi trở thành đạo lữ.
Nữ tu là truyền nhân của một môn phái tầm trung. Cái tình tiết trưởng bối của nữ tu xuất hiện để chia uyên rẽ thúy như mấy bộ phim điện ảnh không hề xảy ra.
Bởi Lý Thiên Tố đã là Linh Hoàng Kim Đan ngũ phẩm, hơn nữa kim đan của hắn còn là kim đan có bảy long văn! Dù là tán tu, nhưng hắn vẫn có tiềm lực rất lớn. Quẳng vào đại môn phái cũng có thể thành trưởng lão đứng đầu một phương. Môn phái tầm trung nọ cảm thấy vô cùng mừng rỡ khi có thêm một cánh tay phải tốt như thế.
Môn phái của nữ tu đương nhiên là chúc phúc cho cuộc tình này, cho phép hai người trở thành đạo lữ.
Không lâu sau, cả hai có một cô con gái.
Đó chính là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời Lý Thiên Tố.
Nhưng mười năm sau, khi đạo lữ của Lý Thiên Tố đột phá cảnh giới kim đan ngũ phẩm thì dính phải hỏa kiếp, hóa thành tro bụi. Điều này đã mang đến cơn sốc cực kỳ lớn cho hắn.
Mười năm sau, cô con gái vốn duyên dáng yêu kiều, bỗng nhiên mắc một chứng bệnh quái lạ. Cơ thể cô bé không ngừng sinh ra khí hàn băng, nếu không kiểm soát, thân thể cô bé sẽ kết sương, thậm chí còn thành người băng.
Lý Thiên Tổ chỉ biết dùng đan dược và linh khí của bản thân để hóa giải hàn khí trong cơ thể con gái.
Để chữa bệnh cho con, Lý Thiên Tố đã táng gia bại sản, còn nợ nần chồng chất.
Rồi dạo trước, căn bệnh kỳ quái này của con gái lại phát tác, lần này, tình hình vô cùng nghiêm trọng, hàn khí trong cơ thể cô tỏa ra, tạo thành một chiếc quan tài băng, nhốt chặt cô ở trong.
Lý Thiên Tố đành phong ấn con gái trong động phủ, rồi khép cấm chế của động phủ lại. Sau đó, hắn đi tới một cấm địa, hòng tìm ra cách trị tận gốc căn bệnh của con gái.
Sau đó... Chính là cái cảnh ngàn dặm phi xác tặng trang bị.
...
...
Hôm sau.
Tống Thư Hàng tỉnh dậy thì lập tức day day huyệt Thái Dương. Giấc mơ hôm qua vô cùng rõ ràng, như thể hắn đã tự mình trải qua cuộc đời của Lý Thiên Tố vậy.
Thế này nghĩa là sao đây?
Tống Thư Hàng im lặng một hồi, chẳng lẽ hắn phải nhận cái nhân quả này của Lý Thiên Tố à?
Lý Thiên Tố là một linh hoàng kim đan, tài sản dồi dào, nhưng vẫn phải táng gia bại sản để chữa bệnh cho con, cuối cùng còn bỏ mạng. Tống Thư Hàng chỉ là một tu sĩ nhị khiếu nhỏ nhoi thì làm được gì kia chứ?
Chẳng lẽ hắn phải bê con gái của Lý Thiên Tố đến bệnh viện để phẫu thuật ư?
Tống Thư Hàng vào phòng vệ sinh rửa mặt, vừa rửa vừa nghĩ miên man:
“Hay là vào nhóm hỏi các tiền bối xem. Biết đâu con gái của Lý Thiên Tố lại có thể chất tu luyện nghịch thiên gì, sau đó lại có vị tiền bối nào đấy cần đệ tử như thế để truyền dạy, tiếp theo vị đại năng ấy sẽ dẫn con gái của Lý Thiên Tố đi để bồi dưỡng đệ tử thân truyền thì sao? Trong phim hay có tình tiết này lắm mà?”
Nghĩ đến đây, Tống Thư Hàng liền mở nhóm Cửu Châu số 1 ra.
Thư Sơn Áp Lực Đại:
“Các tiền bối, ta biết một hạt mầm tiềm năng. Cơ thể của cô gái này có luồng hàn khí bẩm sinh, vô cùng mạnh mẽ. Nếu để mặc thì nó sẽ kết sương bên ngoài cơ thế cô ấy, thậm chí còn biến cô ấy thành người băng. Lúc nghiêm trọng nhất, còn hóa thành quan tài băng bọc lấy toàn thân. Ta tự hỏi liệu có phải cô gái này là một kỳ tài trong việc tu luyện băng hệ hay không? Liệu có tiền bối tu luyện công pháp băng hệ nào xem trọng cô ấy rồi dẫn cô ấy đi không?”
Một lúc sau, có một tiền bối nhắn lại.
Tạo Hóa Pháp Vương:
“Thư Hàng tiểu hữu, nghe miêu tả của ngươi thì cô gái này không phải kỳ tài gì đâu. Đó là bệnh, phải chữa.”
Tuyết Lang Động Chủ:
“Ta đồng ý, đây là bệnh, trong cơ thể có hàn lực bẩm sinh, tức là khi cô gái này còn trong bụng mẹ thì đã bị băng lực làm bị thương. Hơn nữa, nó sẽ bị kích hoạt khi cô gái này chừng mười tuổi. Nếu bệnh đã nặng như Thư Hàng tiểu hữu nói thì không thể chữa được nữa.”
“Chẳng lẽ không cứu được thật sao?”
Tống Thư Hàng nhớ tới cuộc sống khổ sở của Lý Thiên Tố, buột miệng hỏi một câu với tâm lý cầu may.
Bạn cần đăng nhập để bình luận