Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 343: Bạch Tôn Giả muốn chuyển phát nhanh số lượng lớn.

Chương 343: Bạch Tôn Giả muốn chuyển phát nhanh số lượng lớn.
Đột nhiên, Sở Sở nhớ tới vị tiền bối xinh đẹp kia.
Biết đâu cô có thể tìm vị tiền bối kia cầu xin sự giúp đỡ thì sao? Dường như vị tiền bối kia rất cường đại, nói không chừng còn là tu sĩ tứ phẩm, thậm chí có thể là Linh Hoàng kim đan ngũ phẩm nữa.
Nhưng rất nhanh, cô lại thầm thở dài.
Cô có tư cách gì để mời vị tiền bối kia trợ giúp gia tộc của mình đây?
Tiền bối có thể ra tay cứu cô một mạng đã là tốt bụng lắm rồi. Nếu cô còn được voi đòi tiên, cầu xin tiền bối ra tay tương trợ cho thế gia họ Sở của mình thì đúng là không biết điều. Đối phương và thế gia họ Sở không quen không biết, dựa vào cái gì mà phải ra tay tương trợ kia chứ?
Trừ phi, cô có thể đưa ra khoảng thù lao nào đó đủ để đả động vị tiền bối kia... Nhưng cô biết, cho dù dốc hết toàn bộ tài lực của thế gia họ Sở ra thì chưa chắc có thể đưa ra được thù lao có thể khiến vị tiền bối kia động tâm. Nói không chừng đến cả kiếm quyết, căn nguyên dẫn tới trận tranh giành của thế gia họ Sở với Hư Kiếm phái cũng chỉ là một phần kiếm quyết thông thường ở trong mắt của vị tiền bối kia mà thôi.
Sở Sở cười khổ, cô khẽ động cánh tay, ngón út móc thanh đoản kiếm nhỏ ở bên người ra. Chuôi đoản kiếm này được Bạch Tôn Giả lấy lại từ trên người của Kình Bát, sau đó để lại bên người Sở Sở cô nương.
Khẽ nắm chuôi đoản kiếm, Sở Sở suy tư thật lâu.
Đột nhiên, cô tự giễu cười một tiếng. Không biết điều thì không biết điều vậy. Hiện tại là lúc thế gia họ Sở là cần giúp đỡ nhất —— Nếu thất bại trong cuốc chiến Đoạn Tiên đài, với sự hèn hạ vô liêm sỉ của Hư Kiếm phái, ngay cả chuyện nửa đường chặn giết cô mà chúng còn làm được, sau cuộc chiến Đoạn Tiên đài bọn chúng nhất định sẽ đưa thế gia họ Sở vào chỗ chết!
Thế gia họ Sở sẽ có nguy cơ bị diệt vong.
Lúc này, thế gia họ Sở thật sự cần có một vị tiền bối tu sĩ cường đại ra tay tương trợ một phen.
Nếu như cô cầu xin vị tiền bối ấy giúp đỡ... có thể vị tiền bối ấy sẽ không chút do dự mà cự tuyệt thỉnh cầu của cô. Nhưng lỡ như đấy là một vị tiền bối tốt bụng, sẽ chọn cách đồng ý giúp các cô một lần thì sao?
Nếu mở miệng thỉnh cầu, có thể còn có một tia cơ hội, còn như không dám mở miệng thì sẽ chẳng có bất kỳ cơ hội nào nữa.
Cứ thử một lần xem sao.
Vì thế gia họ Sở, hãy để cô không biết điều một lần cũng được. Có lẽ sẽ khiến người khác chán ghét, nhưng biết đâu được, không chừng đây chính là chuyển cơ của thế gia họ Sở.
Không cần phải làm gì nhiều, chỉ cần vị tiền bối này lộ mặt ở thế gia họ Sở một lúc, ngoài miệng tỏ vẻ muốn che chở cho thế gia họ Sở là đủ rồi.
Bàn tay nhỏ bé của Sở Sở nắm chặt lấy chuôi đoản kiếm, hít một hơi thật sâu, trong đầu suy nghĩ nên nói như thế nào để thỉnh cầu vị tiền bối kia ra tay tương trợ .
Đúng lúc này, chỗ vào của lều vải bị người xốc lên. Một bóng người cao lớn bước vào trong lều vải.
“Tiền bối, Sở Sở có một yêu cầu quá đáng!”
Sở Sở bất giác mở miệng nói ngay, dùng hết toàn lực, nói ra mấy câu mà cô đã nghĩ cả buổi trời ở trong đầu ra..
Đứng ở cửa lều, Tống Thư Hàng sờ sờ cái đầu trọc lóc của mình. Ánh sáng mặt trời chiếu lên trên đầu hắn, hắt ra ánh sáng vô cùng chói mắt.
“Ta cũng không phải là tiền bối gì đâu.”
Tống Thư Hàng ngượng ngùng nói.
Hắn chỉ muốn đến xem thương thế của Sở Sở cô nương như thế nào thôi, không ngờ vừa mới bước vào thì Sở Sở cô nương đột nhiên kêu to như thế, dọa hắn giật hết cả mình.
Sở Sở cố gắng nghiêng đầu qua để nhìn rõ thân ảnh vừa tiến vào. Hóa ra là vị thiếu niên rơi từ trên trời xuống cùng lúc với con cá lớn kia. . .
Sở Sở thầm thở dài một tiếng, nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt (Trống đánh lần thứ nhất thì khí thế phấn chấn, đánh lần thứ hai thì suy, đánh lần thứ ba thì khí thế đã kiệt). Cô khó khăn lắm mới dồn hết can đảm để thỉnh cầu tiền bối giúp đỡ, nhưng không ngờ tới người bước vào lại là Tống Thư Hàng. Nên cô lập tức xìu xuống.
“Sở Sở cô nương, cô có thỉnh cầu gì thế? Chi bằng nói cho ta nghe một chút thử xem?”
Tống Thư Hàng đi đến bên cạnh Sở Sở, đắp chăn kín lại thay cô để tránh xuân quang lộ ra ngoài... Mặc dù hiện tại cô cũng không có cảnh xuân gì để mà lộ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Sở đầy vẻ xoắn xuýt, song cô vẫn nói cho Tống Thư Hàng nghe thỉnh cầu của mình:
“Ta muốn xin vị tiền bối cường đại kia ra tay trợ giúp thế gia họ Sở của ta một phen… Trận chiến Đoạn Tiên đài lần này, phần thua của thế gia họ Sở chúng ta vốn rất ít. Nhưng bây giờ, trận chiến Đoạn Tiên đài còn chưa bắt đầu mà Hư Kiếm phái đã hèn hạ xuống tay với ta. Hiện tại ta đã bị trọng thương, trong ba vòng chín trận đấu của Đoạn Tiên đài. Cuộc chiến giữa thế hệ trẻ tuổi nhất thì chúng ta đã thua mất rồi. Hai trận còn lại có phần thắng rất nhỏ. Cho nên, ta muốn xin tiền bối giúp đỡ.”
Tống Thư Hàng xoa cằm. Mỉm cười nói:
“Vậy là cô muốn mời Bạch Tôn Giả tiền bối tham gia cuộc chiến Đoạn Tiên đài này giúp cô à?”
“Tôn... Tôn... Tôn... Tôn Giả?”
Sở Sở lắp bắp, vị tiền bối thoạt nhìn trông rất xinh đẹp kia hóa ra lại là một vị Tôn Giả thất phẩm ư?
Là một tồn tại đáng sợ vào hàng thất phẩm đấy, cô còn cho rằng Bạch tiền bối cao lắm cũng chỉ là tu sĩ tứ phẩm hoặc ngũ phẩm thôi mà thôi... Nếu như thế thì may ra lời thỉnh cầu của cô còn có thể có hy vọng. Nhưng nếu là Tôn Giả thất phẩm thì làm gì có vị nào ở không đến mức đi tham gia vào mấy chuyện tranh chấp giữa hai môn phái và gia tộc tôm tép đâu cơ chứ? Truyền ra ngoài sẽ khiến người khác chê cười mà thôi.
Tống Thư Hàng bật cười. Thật ra thì những lo lắng của Sở Sở cô nương chỉ là dư thừa mà thôi... Phải biết bây giờ Vũ Nhu Tử cô nương đang tọa trấn tại thế gia họ Sở đấy.
Sau lưng Vũ Nhu Tử cô nương cũng là một vị Linh Tôn thất phẩm có tiếng tăm lẫy lừng bao năm nay, “Linh Điệp Tôn Giả”. Có Vũ Nhu Tử cô nương ở đó, chắc chắn sẽ không để thế gia họ Sở chịu thiệt thòi gì.
“Sở Sở cô nương, hình thức dự thi Đoạn Tiên đài là thế nào vậy?”
Tống Thư Hàng tò mò nên hỏi thử.
Lúc trước hắn đã nghe Sở Sở nhắc qua, Đoạn Tiên đài hẳn là cuộc chiến giữa môn phái tu sĩ và các thế gia có mâu thuẫn với nhau, nhưng lại không đến mức gây nên đại chiến sinh tử giữa các môn phái. Vì thế song phương sẽ tiến hành một trận chiến Đoạn Tiên đài, dưới sự ước thúc tương tự liên minh tu sĩ, để giải quyết ân oán rõ ràng.
Nhưng Tống Thư Hàng lại rất tò mò với hình thức tổ chức Đoạn Tiên đài.
Ít nhất là lúc song phương giao chiến thì sẽ phái ra bao nhiêu người, tất cả ra sân hỗn chiến một trận à? Hay là từng người đi lên một mình đánh lôi đài chiến? Hoặc là dứt khoát là tiến vào một bí cảnh nào đó, tiến hành các loại thi đấu đoạt bảo gì đó?
“Đoạn Tiên đài.”
Sở Sở cô nương cười khổ một tiếng, nhưng vẫn giải thích cho Tống Thư Hàng:
“Đoạn Tiên đài cũng phân theo đẳng cấp, căn cứ vào sự khác biệt thực lực giữa hai bên ước chiến mà Đoạn Tiên đài sẽ có hình thức khác nhau. Đoạn Tiên đài cấp bậc cao có hình thức thế nào thì ta cũng không rõ lắm. Cuộc chiến Đoạn Tiên đài giữa Hư Kiếm phái và thế gia họ Sở bọn ta thì tiến hành theo kiểu chia ra đánh lôi đài. Chia làm ba vòng, mỗi vòng có ba trận.”
“Vòng đầu tiên thì hai bên sẽ phái ra hai tu sĩ dưới sáu mươi tuổi thuộc đời trẻ tuổi ra, dùng kiểu đánh lôi đài một chọi một để quyết phân thắng bại. Người thắng xem như được một vòng, sau đó hai bên lại phái ra một tu sĩ dưới một trăm năm mươi tuổi thuộc thế hệ trung kiên của môn phái ra, cũng dùng cách đấu một chọi một để phân thắng bại. Nếu như hai trận đầu đều hòa thì trận cuối cùng, các bên sẽ phải phái người mạnh nhất lên đài, ba trận hai thắng định thắng bại.”
“Nói tóm lại chính là thi đấu đánh lôi đài giữa các tu sĩ với nhau đúng không.”
Tống Thư Hàng nói.
“Ừ.”
Sở Sở cô nương nhẹ giọng đáp.
“Thú vị đấy.”
Tống Thư Hàng lại dò hỏi:
“Như vậy, có thể mời người khác thi giúp được không? Ví dụ như cô vừa mới muốn mời Bạch Tôn Giả ra sân đấy?”
Sở Sở cô nương lắc đầu:
“Trên Đoạn Tiên đài sống chết không oán, hơn nữa chỉ có người của thế gia họ Sở chúng ta cùng với người của Hư Kiếm phái mới có thể lên đài, không cho phép trợ giúp dưới bất kỳ hình thức nào. Nếu lâm thời muốn tìm người gia nhập môn phái của mình để tham gia Đoạn Tiên đài mà bị người bảo hộ Đoạn Tiên đài phát giác thì trận chiến sẽ trực tiếp bị phán là thua.”
“Vậy cô muốn mời Bạch Tôn Giả qua đó giúp các cô cái gì?”
Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi lại, chẳng lẽ muốn mời Bạch tiền bối giết chết toàn bộ tu sĩ Hư Kiếm phái à?
“Trên Đoạn Tiên đài sống chết không oán, Hư Kiếm phái nhất định sẽ thừa cơ hạ thủ, loại bỏ cao thủ tinh anh của thế gia họ Sở bọn ta. Sau khi trận chiến ở Đoạn Tiên đài kết thúc, lấy phong cách hành xử của Hư Kiếm phái thì chắc chắn bọn chúng sẽ không dễ dàng gì buông tha thế gia họ Sở.”
Sở Sở cười khổ nói:
“Cho nên lúc đầu ta nghĩ, nếu như có thể thì ta muốn mời tiền bối đến thế gia họ Sở làm khách, có tiền bối tọa trấn một thời gian, có thể Hư Kiếm phái tém tém một chút.”
“Giữa các môn phái với nhau cũng có nhiều phiền phức thật đấu.”
Tống Thư Hàng sờ cái đầu trọc của mình —— ngoại trừ hơi lạnh ra thì sờ thích tay thật đấy.
Dừng một chút, Tống Thư Hàng lại hỏi:
“Đoạn Tiên đài chừng nào thì bắt đầu thế? Nếu như kịp thời gian thì không chừng chúng ta có thể qua đó xem thử đấy?”
Tống Thư Hàng cảm thấy rất hứng thú với ‘đấu lôi đài giữa các tu sĩ’. Hắn muốn xem xem, chiến đấu chân chính giữa các tu sĩ với nhau là như thế nào.
Sở Sở nghe đến đó thì ánh mắt lập tức sáng lên, cô trả lời:
“Có lẽ cũng sắp rồi, thời gian cụ thể phải xem người bảo hộ Đoạn Tiên đài tới lúc nào nữa.”
“Sở Sở cô nương cứ an tâm dưỡng thương đi, nếu như kịp thời gian, nói không chừng chúng ta có thể sẽ được quan sát thi đấu lôi đài trên Đoạn Tiên đài đấy.”
Tống Thư Hàng lên tiếng an ủi.
Cuối cùng, Tống Thư Hàng lại an ủi Sở Sở vài câu rồi quay người rời khỏi căn lều...
……
Gần buổi trưa.
Đậu Đậu vì muốn bù đắp sai lầm mà bản thân phạm phải trước đó, nên đã chủ động đi vào sâu bên trong hòn đảo để bắt con mồi.
Tiểu hòa thượng cũng đi theo Đậu Đậu, nó phụ trách tìm một số rau dại và hoa quả có thể ăn được, bởi vì nó phải ăn chay.
Còn Bạch Tôn Giả thì vẫn luôn bận rộn, số lượng Lưu Tinh kiếm dùng một lần bản 001 đã gia tăng đến gần hơn bốn mươi cây!
Sau đó, Tống Thư Hàng nhìn thấy Bạch Tôn Giả đã chặt mấy gốc đại thụ, rồi lại chặt những cây này thành thành từng lát gỗ, chế thành những chiếc hộp dài.
Cuối cùng, Bạch Tôn Giả đặt từng cây ‘Lưu Tinh kiếm dùng một lần bản 001 (phiên bản cải tiến đã kèm theo chức năng ghi hình) vào trong hộp.
Hết cái này đến cái khác, chất thành một đống lớn.
“Bạch tiền bối muốn làm gì vậy?”
Tống Thư Hàng trong lòng rất nghi hoặc, hoàn toàn không hiểu Bạch Tôn Giả muốn làm cái gì.
“Ừm, số lượng cũng đủ rồi.”
Bạch Tôn Giả duỗi lưng một cái.
Sau đó, hắn móc ra điện thoại di động ra, lướt lướt ở trên màn hình.
Sau khi lướt lướt mấy cái, Bạch Tôn Giả lại móc một cây bút ra, viết lên trên hộp gỗ.
Nhãn lực của Tống Thư Hàng khá tốt, cho nên cách rất xa cũng có thể đọc rõ những chữ mà Bạch Tôn Giả viết.
[Nhận: Lệ Chi Tiên Tử]
[Nhận: Cổ Hồ Quan Chân Quân]
[Nhận: Cuồng Đao Tam Lãng]
[Nhận: Tạo Hóa Pháp Vương]
[Nhận: Đông Phương Lục Tiên Tử]
[Nhận: Lạc Trần Chân Quân]
Tống Thư Hàng lập tức toát mồ hôi lạnh, Bạch tiền bối đây là muốn gửi chuyển phát nhanh à? Gửi cho rất nhiều tiền bối trong nhóm một cái hộp quà chứa “Lưu Tinh kiếm dùng một lần bản 001” á?
Trong lúc hắn đang suy tư, thì Bạch tiền bối lại viết trên một cái tên lên một hộp quà khác [Nhận: Linh Điệp đảo Vũ Nhu Tử]. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận