Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3010: Đến chết vẫn sĩ diện

Chương 3010: Đến chết vẫn sĩ diện
Nhóc con này rốt cuộc khai khiếu rồi!
Nội tâm thiếu niên ba mắt tiền bối hết sức vui mừng…
Sau khi thấy hóa thân tam thi của Bá Tống đáp đúng hết đề này đến đề khác, thiếu niên ba mắt tiền bối lặng lẽ gật đầu, cũng âm thầm đặt túi nguyên liệu xi măng đặc chế cùng với một thùng phong ấn về lại.
Đồng thời, giọng đọc đề của hắn cũng trở nên có cảm xúc, không còn là âm đọc lạnh lùng không chút tình cảm nữa.
Bá Thiện thuận lợi đáp đề, thiếu niên ba mắt tiền bối nhanh chóng đọc đề, hình ảnh hài hòa lại tự nhiên đến thế.
Quản gia nhãn cầu trên bầu trời nở nụ cười hài lòng. Cho dù ở trên trời, nó vẫn chú ý tiến triển ván cược như cũ.
Bá Thiện đường đường chính chính mở hack như thế, thiếu niên ba mắt tiền bối lặng lẽ meo meo nhường, song phương ăn nhịp với nhau.
Ăn ý!
Hai người liếc mắt nhìn nhau, người chung dạ thần giao cách cảm!
Sau đó, thời gian trôi qua cực nhanh…
Bá Thiện cứ vậy mà thuận lợi thua trận đánh cược này.
Quản gia nhãn cầu bay lượn trên bầu trời, ngẩng đầu quan sát thời tiết bắt đầu u ám, nó nhắm mắt lại, sắm vai một khinh khí cầu không có cảm tình.
Thiếu niên ba mắt tiền bối chậm rãi lấy ra một cái tẩu từ trong không gian trữ vật của mình, roẹt ~ rít một hơi, phun ra khói trắng dày đặc, bao phủ Bá Thiện và mình.
Đã rất lâu hắn không hút thuốc lá trong chiếc tẩu này…
Tiền bối ba mắt đã cai thuốc mấy vạn năm.
Nhưng hiện tại, hắn không rít một hơi thì cảm thấy sẽ không đè nén được trạng thái hỏng mất trong lòng mình.
Là ta nhường chưa đủ rõ ư?
Là ngươi mở hack chưa đủ mạnh ư?
Là đề vẫn quá khó ư?
Vì sao đã đến nước đó rồi… mà ngươi còn thua?
Ngươi không thấy có lỗi với ta sao?
Thiếu niên ba mắt tiền bối cúi đầu, nhìn về phía Bá Thiện.
Bá Thiện ở đối diện đang nhảy style robot… nhưng là cái loại làm chậm mấy trăm lần kia.
Hắn như một người máy sắp hao sạch pin, hành động chậm chạp, cứng ngắc.
Lúc này dường như Bá Thiện muốn vươn tay ra.
Nhưng chỉ một động tác “vươn tay” này, nhìn thôi cũng thấy mệt tim, tựa như bị thi triển “thuật chậm chạp nghìn lần” vậy, run rẩy nửa ngày mới như hình ảnh quay chậm, giơ lên được một tẹo.
Hắn há miệng, dường như muốn nói chuyện… nhưng miệng há cả buổi trời vẫn không phát ra tiếng.
Thiếu niên ba mắt tiền bối vừa hung ác rít một hơi thuốc lá, ép lá phổi sắp nổ tung của mình xuống.
Bá Thiện trước mắt, không chỉ là động tác, âm thanh, thậm chí là tốc độ tư duy đều bị suy yếu đến cực hạn!
Loại suy yếu này thế mà lại ảnh hưởng đến hóa thân tam thi của Trường Sinh Giả!
Trong mắt Bá Thiện lúc này, có lẽ toàn bộ thế giới đều đang gia tốc!
Mà thời gian Bá Thiện xuất hiện loại tình huống này chính là lúc hắn phối hợp ăn ý với thiếu niên ba mắt tiền bối, một hơi đáp đúng gần hai mươi đề…
Rõ ràng còn có mấy phút, hai người thiếu niên ba mắt tiền bối và Bá Thiện có thể ngầm hiểu lẫn nhau hoàn thành nghi thức đánh cược lần này, Bá Thiện thắng ván cược Tán Tài Vương Tọa cuối cùng, tiến vào cục diện ngươi vui, ta vui, mọi người vui.
Nhưng ngay vào thời khắc mấu chốt như thế, tốc độ thời gian trên người Bá Thiện xảy ra vấn đề.
Mới đầu thiếu niên ba mắt tiền bối còn không phát hiện.
Vì thế, hắn đọc đề… nhưng đã qua ba mươi giây mà Bá Thiện lại không trả lời.
Mà một khi qua ba mươi giây mà không trả lời chính là bỏ qua.
Dưới hạn định của nghi thức đánh cược, thiếu niên ba mắt tiền bối đành phải tiếp tục đọc đề tiếp theo.
Đồng thời, thiếu niên ba mắt tiền bối cũng nhận ra chỗ không ổn.
Nhưng quy tắc của nghi thức đánh cược đặt ở đó.
Cứ như vậy, thiếu niên ba mắt tiền bối đọc đề… chờ qua ba mươi giây… Bá Thiện còn đang chầm chậm mở miệng, phát ra một tiếng “a~”, rồi không phản ứng… Ba mươi giây vừa qua, thiếu niên ba mắt tiền bối đành phải đọc đề tiếp theo…
Thấm thoát, năm mươi đề cứ thế mà đọc hết.
Mà toàn bộ quá trình, Bá Tống chỉ đáp được 19 đề.
Khiêu chiến thất bại.
Ván cược cuối cùng giữa thiếu niên ba mắt tiền bối và Bá Tống kết thúc bằng việc thiếu niên ba mắt tiền bối thu được toàn thắng.
Quyết đấu giữa hắn và Bá Tống, rốt cuộc không phải chiến tích toàn bại.
Đây thật sự là một việc đáng mừng.
Nhưng hiện tại thiếu niên ba mắt tiền bối hoàn toàn không vui nổi.
Hắn lại xoay đầu nhìn về phía Bá Nhân có cảm giác tồn tại rất yếu, nhiều lần suýt bị hắn xem nhẹ.
Vốn nếu như Bá Thiện xảy ra vấn đề, thật sự không ổn thì bản ngã thi Bá Nhân còn có thể bù vào.
Nhưng không chỉ có Bá Thiện, ngay cả trạng thái của Bá Nhân cũng giống vậy, chậm chạp đến nổi cứ như bị làm chậm mấy nghìn lần.
Trong mắt Bá Nhân hiện vẻ sốt ruột, thậm chí hắn còn chuẩn bị truyền âm nhập mật cho thiếu niên ba mắt tiền bối… nhưng thời gian của hắn lại kẹt ở giai đoạn mở ra pháp thuật truyền âm…
Sau khi “Ba ~~” cả buổi, miệng Bá Thiện như kéo dài, phát ra một âm tiết.
“Quản gia, xuống đây.” Thiếu niên ba mắt tiền bối ngẩng đầu hô lên: “Dời thùng phong ấn của ta ra ngoài, hôm nay, ta muốn chôn hai tên tam thi của Bá Tống trong thùng, đổ xi măng vào, để chúng chìm vào Cửu U hải.”
Quản gia nhãn cầu từ từ hạ xuống từ không trung: “Chúc mừng lão gia cuối cùng cĩng thắng Bá Tống một lần!”
“Chúc mừng cái rắm.” Thiếu niên ba mắt tiền bối phun ra một hơi khói trắng.
Quản gia nhãn cầu nhanh chóng rút trường mâu trên người mình ra, hỏi: “Lão gia, trên người Bá Tống xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao lại bị ảnh hưởng từ lực lượng quy tắc thời gian?”
“Khỏi nói, chắc chắn là bản thể của hắn làm ra chuyện gì trong “bí cảnh thời gian Thiên Đạo”, nói không chừng bản thể của hắn lại phát nổ, ảnh hưởng đến hóa thân tam thi.” Thiếu niên ba mắt tiền bối nói.
Bá Tống của hiện tại nói thế nào cũng là tồn tại cảnh giới Trường Sinh Giả, trừ ảnh hưởng từ “bí cảnh thời gian” do Thiên Đạo bố trí ra, “quy tắc thời gian” bình thường chỉ có thể ảnh hưởng đến nhục thân của hắn, nhưng không cách nào hạn chế tư duy của hắn.
Hơn nữa, bình thường cũng chỉ khi bản thể xảy ra vấn đề, hóa thân tam thi mới bị ảnh hưởng.
“Vậy mà lại bị bản thể kéo chân sau, chuyện này thật sự không ngờ tới.” Quản gia nhãn cầu thở dài.
Đồng thời, nó nhìn về phía Ma Đế Ngạc trên mặt đất, lộ vẻ ghét bỏ: “Vậy lão gia, phải xử lý Tiền Cược Ma Đế này thế nào?”
Nói thế nào cũng là chiến lợi phẩm thắng được từ tay Bá Tống.
“Giữ lại đánh cược với đạo hữu kế thừa Tán Tài Vương Tọa tiếp theo đi, sau đó nghĩ cách thua nó ra.” Thiếu niên ba mắt tiền bối lắc chiếc tẩu dài nói.
Ma Đế Ngạc: “…”
Ta đường đường là Trường Sinh Giả Ma Đế, không có chút mặt mũi nào ư?
“Yes sir, lão gia.” Quản gia nhãn cầu bắt đầu bận bịu.
“Lại nói.” Thiếu niên ba mắt tiền bối cất chiếc tẩu đi nói: “Quản gia, ngươi nói xem ta phải làm sao mới có thể không mất thân phận, chủ động đi trợ giúp Bá Tống nghiên cứu con mắt Thánh Nhân Nho Gia?”
Hắn đường đường là chúa tể Cửu U đầu tiên, cần thể diện.
Nếu đã thắng, vậy không tiện đi giúp Bá Tống nữa.
Cho nên, phải làm sao mới có thể vừa không mất thân phận, lại có thể thuận lợi tham dự hạng mục nghiên cứu đôi mắt Thánh Nhân đây?
“Lão gia, đến chết vẫn còn sĩ diện là không tốt, hơn nữa ngươi không thích hợp đi con đường ngạo kiều.” Quản gia nhãn cầu nói.
Thiếu niên ba mắt tiền bối: “…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận