Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2955: Đi gây sự ư? Dẫn ta theo với!

Chương 2955: Đi gây sự ư? Dẫn ta theo với!
Là cô, Thiên*Ngộ Không*Đế tử!
Vậy ta chẳng phải là Tống*Thiết Phiến*Thư Hàng ư?
“Ta cần há miệng phối hợp với cô không?” Tống Thư Hàng lên tiếng.
Thiên Đế Tử: “…”
Ngày hôm nay, Thiên Đế Tử phát hiện lý giải giữa người và người chung quy sẽ có cực hạn. Cho dù là cô, cũng sẽ bởi vì ý tứ trong vài lời thoại khó hiểu của Tống Thư Hàng mà không cách nào tiếp lời.
“Lúc này, ta phải tiếp lời thế nào đây?” Thiên Đế Tử hỏi.
Tống Thư Hàng nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ không cần tiếp… nếu miễn cưỡng tiếp lời, ta sẽ rất xấu hổ.”
“Trở về ta sẽ đi tra xem đây là ý gì.” Thiên Đế Tử nói: “Sau khi hồi sinh, ta sẽ có rất nhiều thời gian rảnh.”
“Được.” Tống Thư Hàng nói.
Sau đó hắn phối hợp vén y phục lên.
Nhưng lúc vén được một nửa, hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Thiên Đế Tử, vì sao cô lại hồi sinh trên người ta?”
Quả nhiên, lúc trước cô nhất định muốn mình chém cô đến thần hình câu diệt là có nguyên nhân?
Lẽ nào trong nháy mắt khi cô chết dưới đao của mình thì đã gieo bào tử lên người mình?
“Ngươi đoán xem?” Thiên Đế Tử hỏi ngược lại.
Tống Thư Hàng nghiêm túc nói: “Một năm này, việc ta ghét nhất là người khác bảo ta đoán chuyện ta căn bản không hiểu, cho nên không đoán ra được; việc ta ghét thứ hai là lúc ta hỏi người khác “ngươi đoán xem”, người khác lại tìm ra đáp án trên mặt ta.”
Thiên Đế Tử nở nụ cười: “Ta và ngươi trái ngược… Việc ta thích nhất là lúc ta hỏi người khác “ngươi đoán xem”, người khác bèn trưng ra vẻ mặt đau khổ, ngổn ngang trăm mối không cách nào hiểu được.”
Tống Thư Hàng: “…”
Trong lúc nói chuyện, trên người hắn ngưng tụ ra hình chiếu một đóa hoa sen.
“Là nó?” Tống Thư Hàng sững sờ.
Hắn nhớ rõ hình chiếu hoa sen này.
Chính là hình chiếu hoa sen khổng lồ lúc trước thế giới hạch tâm gan to bằng trời muốn trực tiếp cắn nuốt Thiên Đế, la liếm “Thiên Đình chi đạo” của cô ngưng tụ ra được.
Kết quả trộm gà không được còn mất nắm thóc.
Thiên Đế Tử trực tiếp chặt đứt hình chiếu hoa sen này… Cuối cùng, hình chiếu hoa sen khổng lồ này lại trở thành bồi thường khi thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng lén lút la liếm “mảnh vỡ Thiên Đình chi đạo” của Thiên Đế.
Nếu như không phải hôm nay Thiên Đế chuyển hình chiếu hoa sen khổng lồ này ra ngoài, Thư Hàng suýt nữa đã quên mất nó.
Tống Thư Hàng hỏi: “Cô vẫn luôn ẩn nấp trong hình chiếu hoa sen này à? Ẩn nấp trên người ta?”
“Không, ta vẫn luôn ẩn nấp trên người Tử da đen nạ ~” Giọng Thiên Đế vang lên.
Vũ Nhu Tử da đen: “! ! !”
Thế mà cô lại luôn nấp trên người ta?
Chuyện khi nào vậy?
Vì sao ta chẳng phát hiện chút nào?
Ngoài ra…
Ta không phải “Tử da đen”!
"Điệp Tống Bạch Hóa Hoàng. Quái Lệ Lục Đậu Phượng." Tử da đen suy nghĩ hồi lâu cũng không biết nên nói gì mới tốt, đành phải báo ra tên thật của mình.
“Nếu trực tiếp nấp trên người Thư Hàng ngươi, dựa vào quan hệ giữa ngươi và hình chiếu hoa sen, ngươi sẽ lập tức cảm ứng được nó mất. Nhưng chỉ cần nấp trên người Tử da đen, bằng vào quan hệ giữa ta và Tử da đen… lại thêm “đốn ngộ” ta để lại cho ngươi trước khi chết và khí tức che giấu, ngươi sẽ rất khó phát hiện ra ta nạ ~” Thiên Đế Tử tiếp tục nói.
Tử da đen: “…”
Ta đã báo ra tên mình, quá đáng.
Bên cạnh, sau khi Tống Thư Hàng suy nghĩ chốc lát thì học theo điệu hát của mỹ nhân rắn công đức, bắt đầu chững chạc đọc lời thoại: “Dùng lời nói dối giấu đi chân tướng, khiến kết quả lệch khỏi phương hướng chính xác!”
Dù giấu hình chiếu hoa sen trên người Vũ Nhu Tử da đen, hắn cũng không có khả năng không cảm ứng được chút nào.
Cho nên… Thiên Đế Tử không nói thật. Hoặc là, cô nói nửa thật nửa giả.
Đoán chừng rất có thể lúc cô bị mình chém chết, hoặc lúc mình hồi sinh bay đến “bảo tọa Thiên Đế two” thì trúng chiêu.
“Trời cao đố kỵ anh tài, tráng niên mất sớm nạ.” Thiên Đế Tử trả lời.
Tống Thư Hàng: “…”
Chọc không nổi, chọc không nổi.
Đang lúc nói chuyện, hình chiếu đóa hoa sen kia nở rộ.
Nụ hoa sen nở rộ, một bóng người thon dài bước ra từ trong đó.
Thiên Đế Tử sau khi hồi sinh vẫn bảo lưu dáng vẻ cơ bản của Vũ Nhu Tử, hai chân thon dài tỷ lệ hoàn mỹ, mái tóc dài suông mượt như tơ.
Chỉ là giữa đôi chân mày, thoạt nhìn chín chắn hơn Vũ Nhu Tử một chút.
“Trạng thái hồi sinh lần này là đúng rồi.” Sau khi hồi sinh, Thiên Đế Tử thoải mái duỗi eo một cái.
Động tác duỗi eo bày ra dáng người bá đạo của Vũ Nhu Tử vô cùng tinh tế!
Tạo Hóa Tiên Tử duỗi hai tay ra che trước mắt Tống Thư Hàng, ngăn ánh mắt của hắn.
Dù sao đây là đôi mắt của thầy cô, có trời mới biết sẽ có một vài chức năng rất lợi hại nào không, lỡ như Tống Thư Hàng kích động, kích hoạt chức năng lợi hại của đôi mắt thầy thì làm sao?
Tống Thư Hàng lại không thèm để ý.
Trên thực tế, sau khi cảnh giới thực lực đạt đến trình độ này thì nhìn sự vật đã không giới hạn trong dùng “mắt” nữa.
Huống hồ… ngoại trừ đôi mắt Thánh Nhân Nho Gia ra, hắn còn có mắt thần thứ ba.
Đợi sau khi Thiên Đế Tử trong nụ hoa hồi sinh xong, Tống Thư Hàng đưa tay chọt nhẹ móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ trên đỉnh đầu.
Móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ: “Làm gì, suýt nữa ngươi chọt vào mắt ta rồi.”
Trên móng vuốt của cô có mọc một con mắt.
“Nhìn đi, Thiên Đế tươi mới, còn sống.” Tống Thư Hàng nói.
Móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ: “…”
“Cho nên lúc đầu ta đã nói với bản thể của cô, ta và Thiên Đế rất quen thuộc, bảo bản thể của cô đừng đi làm chuyện “phục sinh Thiên Đế” nữa, nhưng cô ấy không tin ta.” Tống Thư Hàng nói.
Móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ: “…”
“Nhưng ta từng bị Tống tiền bối chém chết nạ ~” Thiên Đế Tử chân đạp hư không, khom người xé một cái trên thân Tống Thư Hàng, xé hình chiếu hoa sen khổng lồ kia xuống, tiện tay ném vào trong không gian càn khôn của mình.
Thứ này là của cô, dù đã dùng xong rồi, cô cũng phải giữ lại.
“Ta cần chúc mừng cô phục sinh hoàn mỹ không?” Tống Thư Hàng hỏi, vừa rồi hắn lại kéo xuống xem trạng thái của Thiên Đế Tử trong “hệ thống mạng chat Tu Chân”.
Ghi chú trạng thái của Thiên Đế Tử đã đổi từ “chết không thể chết lại” sang “phục sinh hoàn mỹ”.
Hoàn mỹ đại biểu cho cô đã hoàn toàn thoát thân khỏi bố cục của Thiên Đình chi đạo.
“Tống tiền bối, dù ngươi chúc mừng ta, ta cũng không có bao lì xì cho ngươi.” Thiên Đế Tử nói.
Tống Thư Hàng: “…”
Dung tục, ta mà lại thiếu một bao lì xì đó à?
“Nếu đã sống lại, vậy kế tiếp, ta còn phải bận bịu một chút.” Thiên Đế Tử nói.
“Gây sự ư? Dẫn ta theo với?” Tống Thư Hàng hỏi. Cũng không phải hắn muốn cùng Thiên Đế Tử đi gây sự, mà là muốn thăm dò xem kế tiếp Thiên Đế Tử muốn làm gì, moi chút tình báo.
“Được nạ.” Thiên Đế Tử mỉm cười: “Ta muốn đi chém Trình Lâm, đi cùng nhé?”
Tống Thư Hàng: “! ! !”
“Bây giờ Tống tiền bối chính là Trình Lâm nhỉ?” Vũ Nhu Tử da đen nói: “Cho nên cô muốn chém Tống tiền bối?”
“Ừm, suýt chút quên chuyện này.” Thiên Đế Tử mặt mày hớn hở.
Sau đó cô chập ngón tay thành kiếm nhắm ngay Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng: “Làm thật sao?”
“Đương nhiên nạ, thời gian chi đạo*Tuế Nguyệt kiếm: mây mù lượn qua, nước chảy mười năm.” Thiên Đế Tử dùng ngón tay làm kiếm, đâm về phía Tống Thư Hàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận