Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1513: Một chiều không gian khác

Chương 1513: Một chiều không gian khác
Trước mỗi lần tự tìm đường chết, ta đều chuẩn bị tâm lý thật tốt, tính toán xong cái giá phải trả và suy nghĩ sâu xa vô số lần, xong xuôi đâu đó rồi mới cân nhắc xem có nên làm hay không.
Trong tình trạng hồn phách không có gì bảo vệ thì còn lâu ta mới tiến vào không gian phong bế nhé.
Còn nữa, đồng vàng hồi sinh vẫn còn đang trong thời gian chờ kia kìa, bây giờ mà chết là không sống lại được đâu.
Thế là hồn phách của Tống Thư Hàng nằm luôn xuống nhục thân dưới đất.
Đối với người bình thường thì hồn lìa khỏi xác là một tai nạn, chỉ cần sơ ý một cái là hồn phi phách tán, thân thể biến thành người thực vật, khổ sở không sao tả xiết.
Nhưng đối với tu sĩ, đặc biệt là tu sĩ Kim Đan Linh Hoàng ngũ phẩm thì hồn lìa khỏi xác chẳng phải là chuyện to tát gì. Tu sĩ Kim Đan gọi chuyện này là nguyên thần xuất khiếu.
Sau khi Tống Thư Hàng tấn thăng lên ngũ phẩm thì đã có thể sử dụng năng lực thiên phú này rồi, nhưng hắn chưa thử bao giờ cả.
Cho nên dù có bị xuất khiếu vì ngoại lực thì cũng chỉ cần nằm xuống thôi, không có gì đáng lo hết.
Hồn phách của Tống Thư Hàng nằm lại vào nhục thân.
Sau đó hắn đột nhiên phát hiện có cái gì đó vào nhục thể cùng hồn phách của hắn.
Đoạt xá à?
Tống Thư Hàng hơi giật mình.
Chẳng lẽ không gian phong bế lôi hồn phách hắn ra khỏi nhục thân để thừa cơ cướp nhục thể của hắn sao?
Muốn cướp nhục thể của hắn ấy hả?
Hờ hờ.
Nhục thể của Tống Thư Hàng có sức mạnh công đức biến thành @#%× Tiên Tử hộ thể, thể nội có kim đan bốn hạch, linh quỷ thủ hộ, còn có thêm hai đại ấn một thánh một ma.
Đấy là chưa kể hắn Nho gia Kim Cương Thân và Thánh Viên Long Lực Thần Công mà hắn tu luyện.
Dù Kiếp Tiên cửu phẩm muốn đoạt xá hắn thì cũng phải ước lượng xem có thể ứng phó được với một lượng sức mạnh công đức khổng lồ và sự uy hiếp của Thánh Ma song ấn không cái đã.
“Để ta xem xem thứ gì dám nhập vào nhục thân của ta nào?” Tống Thư Hàng nói,
Hắn hơi chuyển động ý nghĩ một chút, bèn nhanh chóng phát hiện ra thứ đồ vật vừa nhập vào thân thể mình.
Nói đúng ra thứ này không tiến vào thân thể của Tống Thư Hàng mà chỉ nhập vào đường Thái Dương trên tay hắn thôi.
Đồng thời, một ý niệm truyền tới hắn.
“Ủa? Ngắt mạng à? Sao lại ngắt mạng? Sao tin nhắn không gửi đi được thế này? Không có tín hiệu, không thể nói chuyện phiếm, không được lên mạng… làm sao bây giờ... Sắp thành con cá ướp muối rồi.”
Tống Thư Hàng: “…”
“Từ đầu ta đã giống cá muối lắm rồi, bây giờ mà mất mạng thì ta còn không làm được con cá muối. Cá muối mà không có mạng thì làm gì còn ước mơ? Làm gì còn giá trị nữa?”
Tống Thư Hàng: “…”
Hóa ra là ngươi, đại lão cá muối!
À không đúng, hóa ra là ngươi, tàn hồn của Điền Thiên Đảo Chủ!
Thì ra thứ nhập vào nhục thân của Tống Thư Hàng cùng ý thức của hắn chính là hồn phách của Điền Thiên Đảo Chủ.
Chẳng hiểu vì sao tàn hồn của Điền Thiên Đảo Chủ lại chạy từ máy tính ra, chui vào ngón tay công đức của Tống Thư Hàng.
“A? Có mạng rồi?!” Đại lão cá muối thốt lên mừng rỡ, dường như vừa cảm ứng được ý thức của Tống Thư Hàng, nhưng một lát sau hắn lại nghi hoặc hỏi: “Ủa? Cửa sổ giao diện nhóm chat đâu?”
Tống Thư Hàng: “Vẫn chưa có mạng đâu.”
“Vẫn chưa có mạng à? Trời ơi là trời, thế ngắt mạng đến bao giờ mới có? Ta điên lên mất thôi!” tàn hồn của Điền Thiên Đảo Chủ trả lời.
Tống Thư Hàng: “Nếu ngươi còn bám trên ngón tay của ta thì mãi mãi sẽ không lên mạng được nữa.”
“Mãi mãi không thể lên mạng á?” Điền Thiên Đảo Chủ trầm mặc một hồi rồi tha thiết nói: “Để ta chết luôn đi!”
Điền Thiên Đảo Chủ nghiện net nặng quá rồi, có lẽ phải chữa trị theo phương pháp đặc biệt mới được.
“Về đi Điền Thiên tiền bối. Bây giờ không gian phong bế đã tán đi rồi, ngươi chỉ cần trở về là lại được lên mạng.” Tống Thư Hàng nói.
Dứt lời, hắn ngồi xổm xuống, giơ ngón trỏ công đức đến gần CPU máy tính.
Không biết tàn hồn của Điền Thiên Đảo Chủ có về máy tính được không. Vốn đã là một tia tàn hồn rồi còn giày vò qua lại như vậy, có bị tiêu hao mất không nhỉ? Tống Thư Hàng hơi hơi lo lắng.
Tàn hồn của Điền Thiên Đảo Chủ di chuyển từ ngón trỏ công đức của Tống Thư Hàng một cách thuận lợi, sau đó biến thành một điểm sáng có lông nhung mềm mại hướng về CPU máy tính.
Tống Thư Hàng thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm.
Tiền bối và tiên tử hắn mang theo trên người đã đông lắm rồi, không muốn mang theo một Điền Thiên Đảo Chủ nữa đâu. Đảo chủ có thể trở về cái máy tính của ngài ấy là tốt nhất.
Tàn hồn của Điền Thiên Đảo Chủ mon men đến gần CPU.
Sau đó hắn bị đẩy ra.
Tống Thư Hàng: “…”
Vụ gì thế này?
Sao Điền Thiên Đảo Chủ lại bị đẩy văng ra?
Điểm sáng nhung mềm không chịu từ bỏ, tiếp tục chui vào CPU của máy tính.
Nhưng hắn vừa mới đến gần đã bị bắn văng ra một lần nữa.
Tàn hồn của Điền Thiên Đảo Chủ bị chính trận pháp bảo vệ do hắn để lại từ chối.
Chẳng hiểu vì sao Tống Thư Hàng lại thấy lòng mình đau nhói.
Hắn nhớ tới cái Thánh Thành không bao giờ thất thủ nhà mình.
Bỗng cảm thấy đồng bệnh tương liên với Điền Thiên Đảo Chủ ghê.
“Điền Thiên tiền bối, ngươi cứ bám vào ngón trỏ công đức của ta trước đi.” Tống Thư Hàng nói. Trước khi Điền Thiên tiền bối hồi sinh, hắn đành mang Điền Thiên Đảo Chủ theo ít ngày vậy.
Dù sao cũng chỉ một thời gian ngắn thôi mà.
Thế mà điểm sáng nhung mềm kia chẳng hề có ý định trở về ngón tay của hắn.
“Cá muối không được lên mạng thì sống còn có ý nghĩa gì nữa?”
Thế là tàn hồn của Điền Thiên Đảo Chủ tiếp tục cắm đầu vào CPU.
Tống Thư Hàng thở dài, đưa tay bắt lấy tàn hồn của Điền Thiên Đảo Chủ.
Không thể để cho tàn hồn của Điền Thiên Đảo Chủ tiếp tục nữa, nếu không thì nó sẽ xong đời. Đến lúc đó hi vọng hồi sinh cho Điền Thiên Đảo Chủ cũng đi tong luôn.
Tống Thư Hàng nhẹ nhàng bắt tàn hồn của Điền Thiên Đảo Chủ, cùng lúc đó, cổ tay hắn không cẩn thận đụng phải bộ CPU của máy tính.
Trong thoáng chốc, một lực bắn ngược mạnh mẽ tác động lên cổ tay của hắn.
Tống Thư Hàng: “?”
Không đúng, CPU máy tính của Điền Thiên tiền bối làm gì có lực phòng ngự đẩy ngược mạnh mẽ thế này?
Hơn nữa… khi tiếp xúc với CPU, tay hắn như thể chạm phải một bức tường vô hình vậy.
Một dự cảm không lành xông thẳng lên đỉnh đầu.
Tống Thư Hàng duỗi ngón tay, chọc về phía bộ CPU kia.
Bing!
Một làn sóng gợn lan ra, giữa hắn và bộ CPU bị ngăn cách bởi một bức tường vô hình, khiến cho hắn không thể nào tiếp xúc với nó được.
Không gian phong bế?!
Nhưng chẳng phải không gian phong bế đã rút đi rồi sao?
Con đường nối giữa thế giới hạch tâm của hắn và hiện thế đã thông rồi mà!
Tống Thư Hàng ngẩng đầu, dùng con mắt Thánh Nhân Nho gia nhìn về phía tiết điểm không gian kia.
Cánh cửa do không gian phong bế biến thành vẫn còn sừng sững nơi đó.
Tống Thư Hàng lập tức kết nối với thế giới hạch tâm của mình. Nó không hề co vòi chạy trốn, vẫn tồn tại như cũ.
“Thế này nghĩa là thế nào nhỉ?” Tống Thư Hàng cau mày, vươn tay cầm điện thoại của mình.
Bing ~
Ngón tay hắn chưa kịp chạm tới điện thoại thì đã bị bức tường vô hình ngăn lại.
Không chỉ có máy tính và điện thoại, Tống Thư Hàng còn không thể động vào bất cứ thứ gì khác trong phòng của Điền Thiên Đảo Chủ.
Cứ như thể hắn và chúng ở hai chiều không gian khác hẳn nhau vậy.
Cảm giác bất an càng ngày càng lan rộng trong lòng Tống Thư Hàng: “Đừng bảo là mình lại bị cuốn vào trong không gian phong bế nhé?”
Có lẽ ngay thời điểm hồn phách và nhục thân chia lìa, Tống Thư Hàng đã bị cuốn vào không gian phong bế rồi.
Nếu vậy thì cánh cửa trước mặt có phải là đường ra khỏi không gian phong bế không?
Phải đi qua nó để ra ngoài sao?
Khi Tống Thư Hàng nghĩ như vậy, cánh cửa trước mặt hắn tỏa ra sức cám dỗ lạ kì.
“Có dở người mới đi vào đấy.” Tống Thư Hàng cười ha hả.
Hắn mang theo tàn hồn của Điền Thiên Đảo Chủ về thế giới hạch tâm của mình.
Khi thế giới hạch tâm không co vòi chạy trốn thì nó cường đại như vậy đó.
Dù cửa ra vào của thế giới hạch tâm bị hạn chế trong không gian phong bế cũng chẳng sao.
Thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng còn liên kết với thế giới Tà Liên của Bạch tiền bối two cơ mà.
Hắn có thể dùng thế giới Tà Liên làm cầu nối, đến thế giới Cửu U trước, rồi đi từ thế giới Cửu U về hiện thế sau.
Ta có cửa sau, ta khinh ngươi đấy, ngươi có bản lĩnh thì cắn ta đi!
Sau khi về được thế giới hạch tâm, Tống Thư Hàng an tâm hẳn ra.
Hắn về suối nguồn sự sống trước.
Suối nguồn sự sống trong thế giới hạch tâm có tác dụng khôi phục, thân thể của Sở các chủ mà còn đang khôi phục dần dần đây, biết đâu nó lại cứu chữa được cả tàn hồn của Điền Thiên Đảo Chủ ấy chứ.
Trong suối nguồn sự sống, Sở các chủ đang ngẩn người.
Cô ngước mắt nhìn đăm đăm lên trời, chẳng biết đang suy nghĩ điều chi.
“Sở tiền bối ơi, ta thả tàn hồn của Điền Thiên Đảo Chủ vào suối nguồn sự sống, người giúp ta coi sóc hắn với nhé.” Tống Thư Hàng nói.
Sở các chủ không hề phản ứng, như thể không nghe thấy Tống Thư Hàng nói gì vậy.
“Sở tiền bối.” Tống Thư Hàng gọi.
Hắn đưa tay ra, lắc lắc trước mặt Sở các chủ.
Nhưng Sở các chủ vẫn không hề đoái hoài, như thật sự không nhìn thấy hắn.
Tống Thư Hàng lạnh gáy.
Đừng bảo là không gian phong bế kia đã xâm nhập vào thế giới hạch tâm của hắn rồi nha?
Nhưng thế giới hạch tâm là địa bàn của hắn, là tác phẩm của Thiên Đạo thứ ba, nếu không gian phong bế xâm nhập vào đây thì làm sao hắn có thể không cảm ứng được chút gì cơ chứ?
Tống Thư Hàng vừa suy nghĩ, vừa giơ tay điểm một cái về phía mặt của Sở các chủ.
Bing ~
Hư không gợn lên một làn sóng, ngón tay của Tống Thư Hàng không thể chạm vào Sở các chủ.
Sở các chủ trong suối nguồn sự sống đột nhiên mở to mắt nhìn bốn phía.
“Quái lạ, sao ta lại cảm thấy có người đang chọc mình nhỉ?” Cô nói khẽ.
Tống Thư Hàng cau mày, hắn nghĩ tới một khả năng khác.
Có lẽ thứ bị biến dị không phải là thế giới hạch tâm, mà chính là hắn – Tống Thư Hàng.
Dường như thân thể của hắn đang ở một chiều không gian khác hẳn với thế giới hạch tâm và hiện thế.
Nếu đúng là như vậy…
Tống Thư Hàng vươn tay xoa đầu Sở các chủ. Dù cách một lớp lá chắn vô hình, nhưng nhìn qua thì đúng là hắn đang xoa đầu cô thật.
Tống Thư Hàng đã muốn làm thế này từ lâu lắm rồi.
Trong suối nguồn sự sống, Sở các chủ ngứa ngáy hết cả người.
Cô không ngừng đổi vị trí vì cảm thấy có người đang xoa đầu mình, nhưng đổi kiểu gì cũng không thoát được.
Sở các chủ: “…”
Cô ngửa mặt lên, chìm sâu xuống đáy suối nguồn sự sống.
Tống Thư Hàng cười hì hì thu tay lại.
Sau đó hắn đi tìm Bạch tiền bối two.
Mặc dù lúc nào Bạch tiền bối two cũng bảo không có việc gì thì đừng có mà đến quấy rầy hắn, nhưng tình hình bây giờ nghiêm trọng lắm rồi, Tống Thư Hàng cảm thấy mình phải triệu hồi Bạch tiền bối two hiện thân thôi.
Nói không chừng Bạch tiền bối two cũng có hứng thú với cái không gian phong bế này ấy chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận