Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2896: Tiền bối, các ngươi muốn tặng bánh bao thịt sao?

Chương 2896: Tiền bối, các ngươi muốn tặng bánh bao thịt sao?
“Đương nhiên là đến tìm ngươi!” Xích Tiêu Kiếm tiền bối quen tay hay việc treo bên hông Tống Thư Hàng, song song với Cửu Tu Phượng Hoàng đao, đoạn nói: “Trước đó ta đột nhiên cảm thấy tâm ma của mình biến mất, bèn nghĩ đến việc tìm ngươi… Ai ngờ Xích Tiêu Tử không chịu thả ra đi. Vất vả lắm ta mới kiếm được cái cớ để đến gặp ngươi đấy.”
Dứt lời, Xích Tiêu Kiếm tiền bối không ngừng chọc chuôi của mình vào eo Tống Thư Hàng để ám chỉ.
Trước kia Xích Tiêu Kiếm để Xích Tiêu Kiếm tâm ma lại bên cạnh Tống Thư Hàng. Mỗi khi Xích Tiêu Kiếm tâm ma nhận mấy trăm phát Dưỡng Đao thuật thì Xích Tiêu Kiếm bản thể cũng sẽ cảm ứng được từ xa và hưởng sái một chút.
Song cảm ứng từ xa làm sao mà phê bằng tự hưởng Dưỡng Đao thuật được? Bây giờ vất vả lắm mới có cơ hội, nó nôn nóng muốn tận hưởng chiêu mát xa sung sướng ấy.
“Tiền bối, ta dời thận đi chỗ khác rồi. Ngươi đừng gõ nữa… trong ấy rỗng.” Tống Thư Hàng nói.
Xích Tiêu Kiếm: “…”
Mẹ nó chứ rỗng!
Ai quan tâm thận ngươi làm gì?
Ta không có ý đồ gì với quả thận của ngươi hết. Eo ngươi rỗng hay đặc thì liên quan gì tới ta?
Mà một thằng đực rựa như ngươi lại rỗng thận, thân thể không vấn đề gì chứ?
“Coong ~” Lúc này, Cửu Tu Phượng Hoàng đao ngân khẽ lên một tiếng vưới Xích Tiêu Kiếm, như lời chào hỏi giữa hai người bạn đã lâu không gặp.
“Coong coong ~ lâu rồi không gặp… Ơ? Từ từ đã, Cửu Tu Phượng Hoàng đao, thế mà ngươi đã bát chuyển, sắp cửu chuyển rồi à?” Xích Tiêu Kiếm bỗng sững sờ.
Nó và tâm ma ở bên cạnh Tống Thư Hàng khá lâu, cũng hiểu rõ đại khái về tình hình của đạo khí Cửu Tu Phượng Hoàng đao này.
Mỗi chuyển của Cửu Tu Phượng Hoàng đao đều cần đao chủ đời trước hoàn thành rồi truyền thừa cho đao chủ đời sau.
Mà đao chủ Bát Tu nhiệm kì trước chính là cây hành ngố mà Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng nổi hứng bồi dưỡng.
Hành ngố hoàn thành bát chuyển, vậy chẳng phải là… cây hành ngố kia đã tấn thăng cửu phẩm rồi sao?
“Đạ mấu! Lẽ nào Thông Nương thức tỉnh rồi?” Xích Tiêu Kiếm sững sờ thốt lên.
Chẳng lẽ cây hành ngố kia thực sự có “thiên đạo chi tư” như Xích Tiêu Tử dự đoán?
“Thực tế thì chuyện này cũng có liên quan tới việc tâm ma của Xích Tiêu Kiếm tiền bối mất tích đấy.” Tống Thư Hàng nói: “Cách đây không lâu, tâm ma của ngươi, phân thân của ta, Thông Nương và Cửu Tu Phượng Hoàng đao đều mất tích.”
Xích Tiêu Kiếm: “Sau đó thì sao?”
“Trước mắt mới chỉ có Cửu Tu Phượng Hoàng đao trở về. Hiện tại nó đã hoàn thành bát chuyển. Ta đang tế luyện nó để hoàn thành giai đoạn cuối cùng của cửu chuyển.” Tống Thư Hàng nói.
Xích Tiêu Kiếm: “…”
Suy nghĩ một lát, Xích Tiêu Kiếm lại hỏi: “Có khi nào Thông Nương đã gặp chuyện chẳng lành, sau đó Cửu Tu Phượng Hoàng đao đã tìm một Kiếp Tiên cửu phẩm làm “Bát Tu” để hoàn thành tế luyện bát chuyển không?”
“Không, Cửu Tu Phượng Hoàng đao xác định người hoàn thành tế luyện bát chuyển chính là Thông Nương.” Tống Thư Hàng nói.
“Nhìn trời.” Xích Tiêu Kiếm nói: “Thư Hàng, ta cần bình tĩnh một chút. Tốt nhất là phải thả lỏng cả thân thể và linh hồn để bình tĩnh lại ấy.”
Tống Thư Hàng: “…”
Tiền bối à, có gì thì ngươi nói thẳng ra đi, cứ úp úp mở mở bắt ta đoán có mệt không?
Tống Thư Hàng hất tóc lên. Mái tóc dài hóa thành một trăm bàn tay, đồng thời áp lên Xích Tiêu Kiếm… một phần trong đó còn đặt lên trên thân Cửu Tu Phượng Hoàng đao.
Ánh sáng của Dưỡng Đao thuật bùng lên mạnh mẽ.
Hào quang chói mắt như chèn hiệu ứng thánh quang bùng nổ rực rỡ trên eo Tống Thư Hàng, khiến cả khung cảnh trở nên vi diệu.
Đôi khi thêm hiệu ứng thánh quang vào lại càng khiến người ta tưởng tượng miên man.
Sau ba giây.
Xích Tiêu Kiếm tiền bối và Cửu Tu Phượng Hoàng đao không nhúc nhích, cũng không phát ra được tiếng động gì, mềm oặt ra trên eo Tống Thư Hàng.
Bắc Phương Đại Đế phía trên giật khóe mắt.
Đại đế cảm thấy Xích Tiêu Kiếm không còn mang họ Xích Tiêu nữa, sắp đổi sang họ Tống rồi.
Mặt khác, khi Tống Thư Hàng bộc phát Dưỡng Đao thuật, phóng thích lực lượng tiên nguyên của mình, Bắc Phương Đại Đế cảm ứng rõ cảnh giới lúc này của hắn đã là Kiếp Tiên Trảm Tam Thi!
Kiếp Tiên Trảm Tam Thi đã vượt qua cực hạn của Kiếp Tiên bình thường và bước sang cấp độ Trường Sinh Giả non rồi!
Bắc Phương Đại Đế bỗng cảm thấy cổ họng của mình như bị nghẹn bánh mật.
Ta thực sự chỉ bế quan có mấy tháng, mà không phải mấy nghìn năm đúng không?
Đang suy tư thì giọng nói mừng rỡ của con rùa nhà hắn vang lên.
“Chủ nhân, ngươi phá quan ra ngoài rồi!” Quy tiền bối vui vẻ hô.
Bắc Phương Đại Đế quay đầu lại, hớn hở nhìn con rùa nhà mình. May quá, A Quy nhà hắn không giống Xích Tiêu Kiếm.
“Chủ nhân ơi, nhân dịp ngươi vất vả lắm mới xuất quan một chuyến, mau giải phong ấn trên mình ta đi!” Quy tiền bối xoay tròn đáp vào lòng Bắc Phương Đại Đế, đoạn nói: “Cứ bị áp chế ở cảnh giới bát phẩm thế này, ta cảm thấy ta không phát huy được tác dụng trong số đông đảo các vật trang sức. Không phát huy được thực lực cửu phẩm gây cản trở cho ta quá.”
Bắc Phương Đại Đế: “???”
Vật trang sức?
Đông đảo vật trang sức?
“Yên tâm đi, Thiên Đạo đã sụp đổ, thời kì hỗn loạn đã kết thúc. Để ta giải phong ấn cho ngươi.” Bắc Phương Đại Đế điềm nhiên nói.
Sau đó hắn đặt tay lên lưng A Quy nhà mình, bắt đầu giải phong ấn áp chế cảnh giới trên mình nó, phóng thích thực lực cửu phẩm cho nó.
“Đúng rồi chủ nhân ơi, ngươi bây giờ là chủ nhân nào của ta thế?” Khi phong ấn áp chế trên người được giải, Quy tiền bối đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Trừ Bắc Phương Đại Đế được Tống Thư Hàng hồi sinh, thì dường như trong thế giới màu vàng của Tống đầu gỗ còn một Bắc Phương Đại Đế lạnh lùng nữa.
“Ta đã biết phong ấn trên lưng ngươi, ngươi nói xem ta là chủ nhân nào?” Khóe miệng Bắc Phương Đại Đế lộ vẻ dịu dàng. Hắn vỗ nhẹ lên mai rùa.
“Thế… chủ nhân à, ngươi đã gặp một đại đế khác chưa?” Cảnh giới của Quy tiền bối được phóng thích, từ từ tăng lên cửu phẩm.
“Không cần phải lo lắng về một “ta” khác. Một thời gian nữa nó sẽ hợp đạo với Thiên Đình chi đạo và trở thành một khâu trong “kế hoạch bù đắp”. Thực tế thì “ta” khác đó cũng không phải là ta.” Bắc Phương Đại Đế giải thích.
Đó là cái xác cũ mà hắn lột ra nhờ giả chết.
“Lần này ta tới đây cũng vì việc có liên quan đến chuyện này.” Bắc Phương Đại Đế nhìn Tống Thư Hàng, nói: “Thư Hàng, ta tới vì muốn mượn ngươi một thứ.”
“Mời Bắc Phương tiền bối cứ nói.” Tống Thư Hàng đáp.
Bắc Phương Đại Đế đã từng có ơn sâu với hắn. Nếu có việc gì giúp được Bắc Phương Đại Đế thì hắn sẽ dốc hết sức tương trợ.
“Ta muốn mượn mảnh vỡ của Thiên Đình Viễn Cổ dùng một lát.” Bắc Phương Đại Đế nói: “Yên tâm, dùng xong ta sẽ trả lại đầy đủ cho ngươi. Mà sau khi chuyện thành công, chúng ta còn có thể giao cho ngươi nhiều mảnh vỡ của Thiên Đình Viễn Cổ hơn, coi như thù lao mượn đồ.”
Điều kiện mà Bắc Phương Đại Đế đưa ra rất đáng suy ngẫm.
Nhưng Tống Thư Hàng lại đáp lại với vẻ hơi lúng túng: “Tiền bối, không phải ta không muốn cho ngươi mượn, mà là sau khi Thiên Đình Viễn Cổ tiến vào thế giới hạch tâm của ta thì đã hòa làm một thể với nó mất rồi. Bây giờ ngươi muốn mượn cũng không mượn được.”
Bắc Phương Đại Đế xoa cằm, lâm vào trầm tư.
Có vẻ như đang giao lưu với ai đó.
Một lúc lâu sau.
Bắc Phương Đại Đế lại nói: “Nếu đã như vậy, Thư Hàng, ngươi có thể cho bọn ta mượn thế giới hạch tâm để tiến hành một nghi thức không? Bọn ta sẽ chuyển mảnh vỡ của Thiên Đình Viễn Cổ vào thế giới hạch tâm của ngươi để tiến hành nghi thức. Yên tâm, bọn ta không can thiệp vào quá trình vận hành thế giới hạch tâm cả ngươi đâu. Nếu cần thì ngươi có thể giới hạn phạm vi và quyền hạn của thế giới hạch tâm cũng được.”
Tống Thư Hàng: “Vào thế giới hạch tâm của ta để tiến hành nghi thức sao?”
Tiền bối, các ngươi đang nhét bánh bao thịt vào mõm chó đấy à?
Tống Thư Hàng biết thế giới hạch tâm của mình có tật thích liếm trộm Thiên Đình chi đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận