Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 853: Thật bực bội, người Châu Âu đáng chết!

Chương 853: Thật bực bội, người Châu Âu đáng chết!
Lần trước nhờ Tống Thư Hàng ngăn cơn sóng dữ, thế giới Kim Liên của Nho gia mới được an toàn.
Bổn nguyên của thế giới Kim Liên hao phí rất nhiều năng lượng, nhưng chỉ cần thế giới Kim Liên vẫn còn thì đệ tử Nho gia có thể đuổi giết tà ma Cửu U để cung cấp chất dinh dưỡng cho thế giới Kim Liên, để nó dần dần khôi phục.
Hiện tại, Nho gia đã tập trung các đệ tử trong các động thiên phúc địa đang phân tán khắp nơi trên thế giới lại rồi đưa vào trong thế giới Kim Liên. Thế giới Kim Liên vừa được khai sinh, cần phải có một số lượng lớn đệ tử vào trong đó xây dựng thế giới mới này, ví dụ như trồng linh thực, khắc trận pháp, di dời những kiến trúc quan trọng của Nho gia vào thế giới Kim Liên, vận chuyển linh thạch các thứ…
Việc này còn phức tạp hơn chuyện chuyển nhà của người bình thường nhiều.
Sau khi một số lượng lớn đệ tử Nho gia chuyển vào trong thế giới Kim Liên, những động thiên phúc địa mà họ ẩn cư ban đầu giờ để không.
Mà lúc này, cao tầng của các thư viện Nho gia biết được tin Tống Thư Hàng muốn tìm một thế ngoại đào nguyên thì lập tức vỗ bàn quyết định chọn ngay động phủ thích hợp nhất trong số những động thiên phúc địa để trống kia để tặng cho Tống Thư Hàng.
Những động thiên phúc địa bỏ trống của Nho gia đều là dạng nhỏ, nhưng số lượng lại không ít chút nào, chỉ riêng trong lãnh thổ Hoa Hạ đã có gần hai mươi ba động phủ rồi.
Nhưng trong đó có mười mấy động phủ đã cạn kiệt linh khí gần một trăm năm nay. Nếu như muốn tiếp tục duy trì chúng thì phải trả phí linh khí cho một số môn phải bán linh khí để duy trì sự vận hành của động phủ. Những động phủ mà linh khí ngày càng cạn kiệt thế này không thích hợp để tặng cho Thư Hàng tiểu hữu, nếu không chỉ là tăng thêm gánh nặng cho Thư Hàng tiểu hữu mà thôi.
Vì thế cuối cùng Hằng Hỏa Chân Quân đích thân đến thành phố Văn Châu, để tặng những động phủ đã được chọn ra cho Tống Thư Hàng.

“Thư Hàng, là khách mới hả con?”
Mẹ Tống tò mò hỏi. Hôm nay Thư Hàng tiếp hết tốp khách này đến tốp khách khác. Tốp này vừa đi, tốp kia lại đến, liên tục không dứt.
Tống Thư Hàng trả lời:
“Vâng ạ, anh Hằng Hỏa đến nhà chúng ta chơi.”
Hằng Hỏa Chân Quân mỉm cười, đồng thời lấy một tấm danh thiếp ra đưa cho mẹ Tống:
“Bác hẳn là mẹ của Thư Hàng tiểu hữu rồi, cháu là tổng giám đốc tập đoàn Văn Hóa Nho gia Hoa Hạ Hằng Hỏa.”
Mẹ Tống chớp mắt, nhận lấy danh thiếp. Nếu nhìn từ khí chất thì Hằng Hỏa tiên sinh này không phải là người tầm thường. Tống Thư Hàng quen được người anh thế này từ bao giờ thế?
Dường như nhìn ra sự nghi hoặc trong lòng mẹ Tống, Hằng Hỏa Chân Quân mỉm cười, nói:
“Thực ra là thế này, mấy ngày trước, Tập đoàn Văn Hóa Nho Gia Hoa Hạ chúng cháu gặp phải một nguy cơ lớn có khả năng khiến cho chúng cháu bị phá sản. Lúc đó may là có Thư Hàng đứng ra giúp đỡ bọn cháu một việc lớn, giúp bọn cháu thuận lợi vượt qua nguy cơ phá sản. Lần này cháu tới là để cảm ơn Thư Hàng.”
Mẹ Tống:
“…”
Mẹ Tống phát hiện mặt mình đột nhiên mắc chứng co giật, vì bà không biết nên dùng biểu cảm thế nào để đối mặt với vị Hằng Hỏa tiên sinh này. Tống Thư Hàng nhà bà mà lại có bản lĩnh ngăn cơn sóng dữ, giúp đỡ cho cả một tập đoàn vượt qua nguy cơ phá sản ư?
Đây là chuyện mà con trai bà có thể làm được sao?
“Thế cho nên chúng cháu chuẩn bị cho Thư Hàng tiểu hữu một món quà.”
Vừa nói Hằng Hỏa Chân Quân vừa lấy ra một chiếc máy tính bảng, mở ra một tấm bản đồ Hoa Hạ.
Trên tấm bản đồ này có rất nhiều chấm tròn đỏ, phân bố khắp Hoa Hạ, tổng cộng có mười một chỗ.
“Những chấm đỏ này là sơn trang tư nhân và bất động sản để trống của Tập đoàn Văn Hóa Nho Gia Hoa Hạ chúng cháu ở khắp Hoa Hạ, chúng cháu định tặng toàn bộ những sơn trang tư nhân và bất động sản để trống này cho Thư Hàng tiểu hữu.”
Hằng Hỏa Chân Quân giải thích.
Mẹ Tống:
“…”
Mẹ Tống thực sự muốn làm cho vị Hằng Hỏa tiên sinh này tỉnh táo một chút, tặng liền một lúc mười một sơn trang tư nhân và bất động sản cho con trai mình là thế quái nào thế!
Tống Thư Hàng:
“…”
Hắn còn tưởng rằng động thiên phúc địa để trống mà Hằng Hỏa Chân Quân nói nhiều lắm chỉ có ba bốn cái, không ngờ có tới mười một cái.
“Anh… Hằng Hỏa, món quà này quý quá. Em chỉ chọn một nơi trong này là được rồi.”
Tống Thư Hàng đáp.
Hắn chỉ muốn chuẩn bị một nơi ở thế ngoại đào nguyên trong tương lai cho người nhà mà thôi chứ không có ý định trở thành địa chủ đâu.
“Thư Hàng đừng vội từ chối, trên thực tế, ngoại trừ sơn trang ở thành phố Văn Châu ra thì mười sơn trang tư nhân còn lại đều là ta cố ý chọn ra, bên trong chúng có huyền cơ cả đấy.”
Lúc này, Hằng Hỏa Chân Quân mỉm cười, nói:
“Chúng ta vào nhà cái đã, ta sẽ từ từ phân tích cho ngươi nghe. Thư Hàng, phòng của ngươi ở đâu?”
Tống Thư Hàng chỉ về hướng phòng mình:
“Là gian phòng đó.”
Hằng Hỏa Chân Quân cất máy tính bảng đi:
“Đi thôi, vào phòng của ngươi đi, ta sẽ phân tích kỹ càng cho nghe.”
Dứt lời, Hằng Hỏa Chân Quân dẫn đầu đi vào phòng của Tống Thư Hàng.
Mà lúc này, mẹ Tống lại lén kéo lấy tay Tống Thư Hàng:
“Thư Hàng, lát nữa con khuyên cái vị Hằng Hỏa tiên sinh đó bình tĩnh một chút. Tặng một mạch mười một khu bất động sản cho người khác như thế thì khoa trương quá. Con bảo cậu ấy đừng có xúc động nhất thời nhé!”
“Mẹ yên tâm đi, trong lòng con tính cả rồi.”
Tống Thư Hàng nói.
Hằng Hỏa Chân Quân đi phía trước:
“…”
×××××
Trong phòng của Tống Thư Hàng.
Trước tiên, Hằng Hỏa Chân Quân bày ra rất nhiều phù văn, bố trí một kết giới.
Sau khi nhìn thấy hành động của Hằng Hỏa tiền bối, sắc mặt Tống Thư Hàng cũng trở nên ngưng trọng. Hiển nhiên, chuyện mà Hằng Hỏa tiền bối sắp nói rất quan trọng, vì thế nên hắn mới bố trí kết giới, đề phòng người khác nghe lén, nhìn lén.
“Thư Hàng tiểu hữu, ngươi có biết Thiên Đình viễn cổ không?”
Hằng Hỏa Chân Quân hỏi.
Tống Thư Hàng gật đầu, đồng thời trong lòng hắn nảy ra một suy nghĩ, mười sơn trang tư nhân mà Hằng Hỏa Chân Quân tặng cho hắn không phải là có liên quan đến Thiên Đình viễn cổ đấy chứ?
“Nếu như ngươi biết thì ta cũng không cần giải thích nhiều nữa. Thư Hàng tiểu hữu ngươi cũng biết đấy, Thiên Đình viễn cổ đột nhiên sụp đổ có quan hệ nhất định với thế giới Cửu U và người đó… kiếp nạn của Nho gia bọn ta cũng có liên quan tới thế giới Cửu U. Vì thế, sau khi Thiên Đình viễn cổ sụp đổ, Nho gia bọn ta đã ra tay thu thập một số mảnh vỡ của Thiên Đình viễn cổ. Bọn ta định tìm ra một số manh mối hữu dụng từ chúng.”
Hằng Hỏa Chân Quân trầm giọng, nói.
“Vậy Nho gia có thu hoạch gì không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Hằng Hỏa Chân Quân lắc đầu:
“Thu hoạch không lớn, sự sụp đổ của Thiên Đình viễn cổ thật sự khiến người ta trở tay không kịp… Những mảnh vỡ mà bọn ta thu thập được sau khi Thiên Đình sụp đổ có lớn có nhỏ. Những mảnh vỡ lớn chúng ta vẫn đang nghiên cứu. Còn những mảnh vỡ rất nhỏ rất nhỏ, không hoàn chỉnh, gần như chẳng có bao nhiêu giá trị nghiên cứu đã được bọn ta bí mật chuyển đến khắp nơi trên thế giới, cuối cùng trở thành những động thiên phúc địa bí mật loại nhỏ của Nho gia, để một số đệ tử Nho gia tu luyện, cư trú.”
“Nói cách khác, trừ sơn trang tư nhân ở thành phố Văn Châu ra thì mười động thiên phúc địa khác mà ngươi chọn cho ta thực ra đều là mảnh vỡ của Thiên Đình viễn cổ ư?”
Tống Thư Hàng trợn tròn mắt.
“Đúng thế.”
Hằng Hỏa Chân Quân mỉm cười gật đầu:
“Ta nghĩ, tiểu hữu sẽ có hứng thú với chúng.”
Hằng Hỏa Chân Quân biết công pháp mà Thư Hàng tu luyện là Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công. Theo nghiên cứu của Nho gia bọn họ với Thiên Đình viễn cổ, môn công pháp này được truyền thừa từ Thiên Đình viễn cổ.
Tống Thư Hàng im lặng gật đầu. Đúng là hắn rất tò mò với Thiên Đình viễn cổ.
“Vậy thì chuyện này cứ quyết định như thế nhé. Qua mấy ngày nữa ta sẽ giao hết quyền khống chế mười mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ và động phủ ở thành phố Văn Châu cho Thư Hàng tiểu hữu.”
Hằng Hỏa Chân Quân cười nói.
Xong xuôi!
Thực ra, dù mảnh vỡ Thiên Đình có nhỏ hơn nữa thì cũng có giá trị nghiên cứu.
Nho gia giao những mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ quý giá này cho Tống Thư Hàng thực ra là thầm trả ân tình cho hắn.
Ân tình lần này Nho gia nợ Tống Thư Hàng rất lớn, nếu trả thì cũng phải từ từ lâu dài.

Sau khi giải quyết xong chuyện mười một động thiên phúc địa, Tống Thư Hàng lại nghĩ tới một chuyện khác.
Hắn lấy một con rối nhện từ trong túi thu nhỏ một tấc ra rồi đưa cho Hằng Hỏa Chân Quân. Đồng thời, hắn nói ngắn gọn lai lịch của con rối nhện này cho Hằng Hỏa Chân Quân nghe một lần.
“Thế nên Hằng Hỏa Chân Quân có thể giúp ta nhìn một cái xem con rối nhện này có công dụng gì không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Hằng Hỏa Chân Quân nhận lấy con rối nhện, loay hoay một lúc.
Tuy không nhìn thấy Chân Quân có động tác gì nhưng con rối nhện lại bị gỡ ra, hóa thành hàng ngàn linh kiện phức tạp.
Hằng Hỏa Chân Quân gạt mấy linh kiện này ra một lúc rồi lên tiếng giải thích:
“Bản thể của con rối nhện này vốn là một con rối bình thường dùng để trinh thám. Thông qua bí pháp, nó có thể trinh thám, nghe lén ở nơi có khoảng cách rất xa. Bình thường lúc thám hiểm những cấm địa nguy hiểm hay là di tích cổ tu thì người ta đều sẽ dùng những con rối tương tự thế này. Nhưng mà, con rối nhện này đã bị cải tạo, bên trong còn chứa châm độc, chất độc trên châm tuy không trí mạng, nhưng giải loại độc này rất phiền phức. Ngoài ra, con rối nhện này còn có trận pháp tự bạo, một khi được dẫn nổ thì nổ tan nhà của ngươi cũng không thành vấn đề.”
Trong lòng Tống Thư Hàng hoảng sợ, dù Vân Vụ Đạo Trưởng đã bẻ gãy hết chân của con rối nhện này ra rồi… nhưng nếu như chủ nhân của nó phát điên mà kích nổ thì hậu quả đúng là khôn lường.
Tống Thư Hàng lại hỏi:
“Hằng Hỏa tiền bối, từ con rối nhện này, có thể nhìn ra lai lịch của chủ nhân nó không?”
Hằng Hỏa Chân Quân mỉm cười:
“Hà hà, tuy rằng đối phương che giấu rất tốt, gần như không lộ ra dấu vết gì nhưng vẫn không thoát khỏi cặp mắt của ta được.”
Vừa nói, Hằng Hỏa Chân Quân vừa lấy ra mười mấy linh kiện đặc biệt từ con rối nhện:
“Nhìn thấy cấu tạo và thủ pháp của mấy linh kiện này không? Nhìn bề ngoài thì đây chỉ là thủ pháp chế tác Diệu Cơ Minh của một một phái nhỏ. Nhưng thật ra thì nó rõ ràng là thủ đoạn của Vô Cực Ma Tông!”
Tống Thư Hàng nhìn chằm chằm vào mấy linh kiện đó hồi lâu, ừm… chả nhìn ra cái quái gì hết.
Hắn thật sự không thể phân biệt nổi sự khác biệt giữa một vật có hình dạng như một cái ốc vít và một cái ốc vít khác. Cũng chỉ có đại sư về con rối như Hằng Hỏa Chân Quân mới có thể liếc một cái là nhìn ra sự khác nhau bên trong.
“Quả nhiên… là do Vô Cực Ma Tông làm.”
Tống Thư Hàng lẩm bẩm, một khi nhắc tới Vô Cực Ma Tông thì không cần nói thêm gì nữa, chắc chắn là tên Công Tử Hải đó.
Lúc này, Hằng Hỏa Chân Quân lên tiếng:
“Đúng rồi, Thư Hàng tiểu hữu, có muốn nhân cơ hội báo thù chủ nhân của con rối nhện này không?”
Hai măt Tống Thư Hàng sáng bừng lên:
“Báo thù thế nào?”
“Dùng con rối nhện này làm trung gian, ta sẽ bố trí một trận pháp nhỏ. Chỉ cần bí mật một chút, trong nháy mắt chúng ta có thể tìm được vị trí của chủ nhân con rối. Sau đó thông qua liên hệ giữa hắn và con rối nhện này, tìm hiểu nguồn cội, gậy ông đập lưng ông.”
Hằng Hỏa Chân Quân giải thích.
Nghe có vẻ giống như đại chiến giữa các hacker vậy, hacker A thả virus vào máy tính của một tay mơ. Tay mơ bó tay không làm gì được bèn nhờ anh cả hacker B của mình. Kỹ thuật của hacker B rõ ràng cao hơn hacker A, không chỉ có thể diệt virus mà còn có thể dựa vào mã virus độc mà hacker A để lại phản công lại hacker A.
Tống Thư Hàng chính là tay mơ kia, Công Tử Hải là hacker A đáng thương, còn Hằng Hỏa Chân Quân chính là hacker B trâu bò.
×××××
Trên đỉnh núi Ma Hầu Phong thứ sáu mươi chín của Vô Cực Ma Tông.
Ba người Chính Năng, An Tri Ma Quân và Công Tử Hải đang bế quan, đột phá cảnh giới ngũ phẩm.
Mục tiêu của bọn chúng không phải là kim đan ngũ phẩm bình thường mà là ngưng tụ kim đan có bảy long văn trở lên! Chỉ khi có được Kim Đan Linh Hoàng bảy long văn trở lên mới lấy được quyền nói chuyện nhất định trong Vô Cực Ma Tông to lớn này.
Lúc này, ba người làm theo kế hoạch Công Tử Hải đề ra đâu vào đấy, từ từ đẩy cảnh giới của mình, ngưng tụ kim đan.
Trên đỉnh đầu của ba người có luồng khí ba màu vàng, đỏ và đen vờn quanh.
Đúng vào lúc này, đột nhiên Công Tử Hải nhăn mặt lại.
Trên mặt hắn lộ ra vẻ thống khổ vô cùng.
Vừa nãy hắn cảm thấy có người thông qua liên hệ giữa bản thể của hắn và con rối nhện, tấn công tinh thần của hắn.
Thực lực của đối phương vô cùng cường đại, ít nhất là cảnh giới Chân Quân lục phẩm đỉnh phong. Dù tấn công tinh thần lực ở khoảng cách xa như thế nhưng vẫn làm cho hắn cảm thấy đầu đau như sắp bị xé rách.
Quan trọng hơn là, hiện giờ hắn đang bế quan, suýt chút nữa là hắn bị tẩu hỏa nhập ma rồi.
Nhưng để tránh quấy rầy Chính Năng và An Tri Ma Quân bên cạnh, Công Tử Hải cắn răng chịu đựng cơn đau. Hắn cắn chặt đến mức chảy cả máu.
“Trước tiên xem thử xem, con rối ở đâu có vấn đề?”
Công Tử Hải thầm nhủ trong lòng.
Tuy rằng đang bế quan nhưng hắn còn rất nhiều kế hoạch phải thực hiện, vì thế, hắn bố trí rất nhiều con rối ở thế giới bên ngoài để thay hắn xử lý mọi chuyện.
Công Tử Hải cảm ứng một chút… Con rối có vấn đề là con ở trong nhà tên Thư Sơn Áp Lực Đại kia.
Lại là cái tên này.
Công Tử Hải cắn răng, lúc đối diện với Tống Thư Hàng, hắn luôn có cảm giác bực bội khó hiểu. Luận tài trí, luận thủ đoạn, luận bố cục, luận thực lực, luận kinh nghiệm, tên Thư Sơn Áp Lực Đại chẳng có gì bằng hắn cả.
Nhưng đối phương lại có vận may chết dẫm, Công Tử Hải nhiều lần lập kế hoạch đối phó với Thư Sơn Áp Lực Đại nhưng đều thất bại thảm hại một cách kỳ lạ.
Nhưng tuyệt đối không phải là do hắn kém cỏi nhé!
Ai bảo đối phương là người Châu Âu mà hắn là người Châu Phi chứ?
Trong lúc đang suy nghĩ, đột nhiên… có một phù văn đột nhiên xuất hiện trước mặt Công Tử Hải.
Nhưng ngay sau đó, phù văn ấy nổ “bùm” một cái rồi biến mất hoàn toàn.
Công Tử Hải lập tức cảnh giác.

Phía bên kia, trong nhà Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng giơ tay lên nhìn vào cánh tay của mình. Lời nguyền ác mộng bị Kinh Văn Thánh Nhân áp chế phong ấn trên cánh tay hắn đột nhiên biến mất rồi.
Chuyện gì xảy ra thế này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận