Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2108: Được Chết Dưới Sợi Tóc Ngố Trường Sinh Giả Là Vinh Hạnh Của Ngươi

Chương 2108: Được Chết Dưới Sợi Tóc Ngố Trường Sinh Giả Là Vinh Hạnh Của Ngươi
Tư thế thi triển kỹ năng mới của Tống Thư Hàng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Sở các chủ.
Cô đã đánh giá thấp năng lực tự tìm đường chết của Tống Thư Hàng. Bây giờ trong lúc chiến đấu, tên này lại còn biết dùng đầu công kích?
Vì bất ngờ nên nhất thời cô không phản ứng kịp.
Ngay sau đó, sợi tóc ngố Sở các chủ dài ba mét giống như lưỡi dao sắc bén, vô tình đâm vào trong cơ thể ma ảnh. Hơn nữa loại thủ đoạn công kích này giống như dao bấm tự động hèn hạ, lúc thân đao sắp đụng trúng người kẻ địch, lưỡi đao mới đột nhiên bắn ra làm kẻ địch hết đường né tránh.
Mỗt giọt máu hay sợi tóc dài của Trường Sinh Giả đều có uy năng chém biển đốt sông.
Mà mái tóc của Sở các chủ cũng rất nổi tiếng trong giới Trường Sinh Giả, bởi vì mái tóc dài chính là thủ đoạn công kích của cô, tạo ra lực sát thương đáng sợ.
“Hừ, hãy ăn sợi tóc ngố của ta!” Tống Thư Hàng vừa công kích vừa lồng tiếng cho bản thân.
Đầu hắn lăn cực nhanh trong hư không, nhảy điệu lắc đầu.
Tống Thư Hàng chưa từng học điệu lắc đầu chân chính nhưng hắn biết một bí quyết.
Nếu không biết nhảy điệu lắc đầu, vậy chỉ cần dùng đầu viết chữ trong hư không là được. Lấy đầu làm bút, viết kiểu chữ phức tạp.
Viết rồi lại viết, thế là ra điệu lắc đầu, đơn giản vậy thôi.
Sau khi hắn viết xong mấy chữ phức tạp, ma ảnh trong hư không đã bị cắt nát, bị xoắn ra bả. Dưới khí tức Trường Sinh Giả của Sở các chủ, ma ảnh tà năng Cửu U bị diệt triệt để.
Đây chính là uy năng của mái tóc dài Trường Sinh Giả. Sau khi dùng một lần, sẽ làm người ta muốn ngừng mà không được. Biết rõ là đâm đầu vào chỗ chết nhưng lại không cưỡng nổi, lần sau vẫn quyết tâm muốn dùng nó.
Đầu Tống Thư Hàng dừng lại cực ngầu.
Hắn hất tóc, sợi tóc ngố của Sở các chủ mất đi linh lực duy trì, bắt đầu rũ xuống, bị hắn hất ra sau đầu: “Được chết dưới sợi tóc ngố Trường Sinh Giả là vinh hạnh của ngươi.”
Đang dùng mặt của người khác nên hắn mới tự tin vậy đấy.
Tống Thư Hàng cố ý nói bằng giọng trầm ổn. Hắn không bắt chước giọng của Hà Chỉ Ma Đế được nên đành đè thấp giọng xuống. Dù sao chỉ cần không để người khác nhận ra là giọng của hắn là được.
“Ta sắp nhìn không nổi nữa rồi.” Vũ Nhu Tử da đen dùng hai tay che mặt lại.
“Ta cảm thấy được đấy chứ.” Bạch long tỷ tỷ nói với giọng điệu trầm ổn: “Mặc dù nhìn chiêu này rất vô lý nhưng thật ra nó cực kỳ thực dụng. Đầu tiên, khi người khác cho rằng đây là công kích đầu búa thì sợi tóc ngố mà nó ẩn giấu mới là bản thể của công kích. Hơn nữa chỉ có sử dụng như vậy mới tính là tận dụng triệt để sợi tóc ngố vô dụng này.”
Lúc nói đến đây, bạch long tỷ tỷ lại ngập ngừng.
Bởi vì cô thật sự không chém ios nổi nữa.
Phải vắt nát óc suy nghĩ từ mới, tranh thủ chém thêm mấy câu.
Không có tiếng khen của bạch long tỷ tỷ, bầu không khí bỗng trở nên lặng ngắt.
Tống Thư Hàng vẫn giữ tư thế hất tóc.
Hắn biết, tiếp theo... phải chấp nhận nhân quả đến từ Sở các chủ.
Vũ Nhu Tử từng nói mọi người đều là người trưởng thành, bản thân đã làm ra nhân thì phải có giác ngộ nuốt quả vào.
Tống Thư Hàng cũng không thiếu loại giác ngộ này... với tiền đề là phải khống chế tốt mức độ tự tìm đường chết.
“Ha ha ha ha.” Sợi tóc ngố Sở các chủ bật cười: “Được chết dưới sợi tóc ngố Trường Sinh Giả là vinh hạnh của ngươi, câu này ta thích.”
Ơ? Sở các chủ thế mà không tức giận, hơn nữa còn rất vừa ý ư?
Tống Thư Hàng yên tâm hẳn: “Ha ha, Sở tiền bối ngài cũng cảm thấy vậy sao? Ta nghĩ rất lâu mới ra được câu thoại này, đọc ra thấy feel bất ngờ.”
“Ừ, chi bằng... ngươi cũng vinh hạnh một lần đi.” Sở các chủ bình tĩnh nói.
“Ể?” Tống Thư Hàng hét lên thảm thiết: “Khoan đã Sở tiền bối... A a a a~”
Sợi tóc ngố Sở các chủ quấn lấy cổ hắn rồi siết chặt.
Uy lực của tóc Trường Sinh Giả, dù chỉ có một sợi cũng đủ cắt núi chém biển!
Ngay lúc bị siết cổ, dường như Tống Thư Hàng thấy được ông nội đã cưỡi hạc về tây đang mỉm cười với hắn.
Sắp chết, sắp chết, sắp chết rồi!
“Có quay lại đoạn này không?” Bạch long tỷ tỷ ở một bên tận chức tận trách hỏi.
Cơ thể bằng gỗ của Tống Thư Hàng xua tay lia lịa.
Cắt bỏ, cắt bỏ đoạn này!
Bây giờ hắn hối hận vô cùng.
Hắn hối hận sao bản thân lại tái tạo cổ ra sớm như vậy làm gì?
Nếu bây giờ cổ hắn vẫn chưa mọc ra lại, phương thức siết cổ của Sở các chủ sẽ không uy hiếp được hắn!
“Có muốn trăn trối gì không?” Tiếng của Sở các chủ vang lên bên tai hắn.
Có... Ta còn muốn sống thêm năm trăm năm.
Tất nhiên, câu này Tống Thư Hàng chỉ dám nghĩ trong đầu, tuyệt đối không nói ra. Hắn cũng không muốn tìm đường chết lần nữa, chẳng may Sở các chủ tức giận, siết chết hắn thật thì biết làm sao?
Cơ hội hồi sinh quý giá, không thể dùng cho loại chuyện ngu xuẩn như tự tìm đường chết được.
“Không muốn trăn trối gì đúng không?” Sợi tóc của Sở các chủ bắt đầu siết chặt.
Lần này nhất định phải cho Tống Thư Hàng một bài học nhớ đời, ít nhất phải để hắn nếm thử mùi vị nghẹt thở.
“Khụ khụ.” Tống Thư Hàng mở miệng nói một cách khó khăn: “Sở tiền bối, không biết... bây giờ ngài vui hơn chút nào chưa?”
“Gì?” Sở các chủ nghi hoặc hỏi lại.
“Sau khi tiến vào thánh sơn Gars, Sở tiền bối ngài cứ có vẻ suy sụp tinh thần nên ta muốn làm ngài vui vẻ một chút.” Tống Thư Hàng giải thích: “Bây giờ xem ra ngài phấn chấn hơn nhiều rồi.”
“Ta? Suy sụp tinh thần?” Sợi tóc ngố Sở các chủ sững sở.
Chuyện khi nào? Ta suy sụp tinh thần khi nào sao ta không biết?
Nhưng...
Vì muốn giúp cô phấn chấn tinh thần nên Tống Thư Hàng mới sử dụng sợi tóc ngố của cô đâm ma ảnh kia, vì muốn tạo ra cảnh trước mắt, vì muốn giúp cô thay đổi tâm trạng ư?
Có lúc thích đi tìm đường chết nhưng có lúc lại đột nhiên chu đáo làm người ta muốn khóc.
Thậm chí ngươi không cách nào biết được hắn chỉ đang tìm đường chết như bình thường hay đang dùng cách tìm đường chết để che giấu sự quan tâm chu đáo của hắn.
Kiểu tính cách này...
Sợi tóc ngố Sở các chủ đang siết cổ Tống Thư Hàng dần buông lỏng.
Trong lòng hơi cảm động.
Bởi vì bất giác cô lại nhớ đến một tên cũng họ Tống, cũng rất thích tìm đường chết.
Cảm giác được sợi tóc ngố trên cổ buông lỏng, Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm.
[CMN, ta thông minh quá đi mất, không ngờ lại nghĩ ra được cách cứu mạng như vậy.] Sâu trong lòng Tống Thư Hàng tự tặng một like cho chính mình.
Ngoài ra vì phòng ngừa bị các tiền bối đọc được suy nghĩ thật trong lòng thông qua thuộc tính “nghĩ gì cũng viết lên mặt” của bản thân, Tống Thư Hàng cố gắng giữ vẻ mặt đau đớn.
Vẻ mặt nghiêm túc hay không cảm xúc đều không hợp với hắn.
Chỉ có vẻ mặt đau đớn mới thích hợp với ngụy trang của hắn nhất.
Bạch long tỷ tỷ ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt trầm tư, không nói lời nào.
Vũ Nhu Tử da đen chớp mắt.
Mặc dù cô không có đọc mặt thuật nhưng cô biết chắc Tống tiền bối đang nói bậy.
“Thư Hàng.” Tô Thị A Thập Lục chỉ vào tấm bia đá kia: “Tấm bia đá này nên xử lý thế nào?”
“Trước hết cứ thu hồi nó đi.” Tống Thư Hàng vừa xoa cổ vừa trả lời.
Trong thời gian ngắn hắn không muốn nếm cảm giác nghẹt thở sắp chết như vừa rồi lần thứ hai, hắn cần thời gian thích ứng.
Tống Thư Hàng đến gần bia đá.
Mái tóc dài của hắn hóa thành bàn tay, dựa theo pháp quyết Bạch tiền bối two truyền thụ, chuẩn bị thu hồi bia đá.
Nhưng khi bàn tay tóc của hắn chạm vào bia đá, muốn thu nó vào trong cơ thể giống như thu pháp bảo bình thường thì bia đá lại bắt đầu kháng cự.
Nó từ chối tiến vào thân thể Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng hơi kinh ngạc.
Một lát sau, hắn quay đầu nhìn cơ thể bằng gỗ.
Từ đầu đến cuối mặc dù hắn là ngươi sử dụng pháp quyết nhưng người thực hiện pháp ấn vẫn là cơ thể bằng gỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận