Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 378: Vì sao không dùng kiếm!

Chương 378: Vì sao không dùng kiếm!
Vừa dứt lời, khí thế quanh người Diệp Đường tăng lên, chân khí trong đan điền rót vào trường kiếm, kiếm khí trên thân kiếm phun ra nuốt vào!
Một Chân Sư nhị phẩm đột nhiên xuất hiện, ngay cả Chưởng môn Hư Kiếm phái Hư Tranh cũng ngẩn người —— Mẹ nó, ngay cả hắn còn không biết rõ lúc nào thì vị đệ tử Diệp Đường này của mình đã lặng lẽ đột phá cảnh giới Dược Long Môn, trở thành Chân Sư nhị phẩm luôn ấy chứ?
Sau đó, trên gương mặt hắn lộ ra sự sung sướng cùng cực —— đúng là trời cũng giúp ta! Tiểu tử này đã mang lại kinh hỉ cho hắn rồi!
Hiện tại, bởi vì Sở Sở Sở gia bị thương nặng, chỉ có thể phát huy thực lực cấp bậc Dược Long Môn mà thôi. Nhưng Diệp Đường phe hắn là Chân Sư nhị phẩm hàng thật giá thật!
Tình hình chuyển biến trái ngược!
Phe Hư Kiếm phái bắt đầu vang lên tiếng hoan hô như sấm, giống như đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
“Ha ha ha, Hư Kiếm phái của chúng ta nắm chắc thắng lợi ván Đoạn Tiên đài đầu tiên trong tay rồi. Phần thắng thuộc về chúng ta, cuối cùng thì cũng thuộc về chúng ta mà thôi, không ai có thể giành được!”
Hư Tranh không nhịn được cười nói, hắn quá hưng phấn, nụ cười trên mặt xán lạn hơn trước.
Trong trận doanh Sở gia.
Đệ tử Sở gia lập tức siết chặt nắm đấm, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
Đột nhiên, Lệ Chi Tiên Tử đang lẫn trong đám đạo hữu nhóm Cửu Châu số 1 ngẩng đầu lên, cô duỗi ngón tay nhắm thẳng vào chưởng môn Hư Kiếm phái Hư Tranh:
“Biến thành heo cho ta!”
Cô thi triển một pháp thuật huyễn thuật, rơi thẳng vào người Hư Tranh.
Bụp! Đám sương mù bao phủ xung quanh Hư Tranh... chỉ trong chốc lát, khi sương mù tản đi, Chưởng môn Hư Tranh cũng biến thành người đầu heo.
Tiếng hoan hô phe Hư Kiếm phái lập tức im bặt!
Chưởng Môn Hư Tranh cúi đầu nhìn bàn tay mình, phát hiện ra đôi bàn tay đã biến thành hai cái móng heo, hắn lập tức ngây dại.
“Ừm, cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.”
Lệ Chi Tiên Tử thản nhiên bình luận - Từ lúc "Sở Sở" kia lên đài, đạo hữu nhóm Cửu Châu số 1 đã thảo luận vấn đề mà cô không hiểu nổi, nội dung của đề tài lại nhằm vào lúc cô đại chiến với đám thần linh bản thổ, cho nên cô hoàn toàn không hiểu các đạo hữu đang đề cập đến chuyện gì.
Nhưng hết lần này tới lần khác, chả ai giải thích cho cô hiểu, tất cả mọi người đều cười cười không nói tiếng nào.
Vì thế, lửa giận trong lòng Lệ Chi Tiên Thử đã cháy bừng bừng nãy giờ rồi.
Do đó, tiếng cười đắc ý của Chưởng môn Hư Tranh bên Hư Kiếm phái giống hệt như kíp nổ thổi bùng lửa giận của Lệ Chi Tiên Tử, vì vậy Chưởng môn Hư Tranh trở thành vật hy sinh cho sự phẫn nộ của Lệ Chi Tiên Tử.


Trong trận doanh Hư Kiếm phái, tất cả mọi người đều nhìn Chưởng môn trở thành đầu heo quái dị với vẻ đầy ngơ ngác, muốn cười nhưng lại không dám cười.
Khóe miệng của hai vị hộ đài cũng cong lên, chẳng qua là sau khi hai người liếc mắt nhìn nhau liền lựa chọn bỏ qua chuyện này - Mới vừa rồi bọn họ cảm ứng được lúc vị tiên tử này ra tay, khí tức toát ra chính là Chân Quân lục phẩm đó.
Vì thế, dù sao thì đây cũng là chuyện xảy ra bên ngoài sân đấu, họ chỉ là người hộ đài của Đoạn Tiên đài mà thôi. Về nguyên tắc, việc này không liên quan đến bọn họ. Bọn họ chỉ cần quản lý thật tốt cuộc chiến trên đài là được rồi.
Trên Đoạn Tiên đài.
Chân Sư nhị phẩm à? Phiền phức rồi đây!
Tiểu hữu Tống Thư Hàng biến thành bộ dạng Sở Sở đang ra sức day day huyệt thái dương, hao tổn đầu óc nhiều quá, đánh thế nào đây. Hắn biết rất rõ mức chênh lệch cực lớn giữa Chân Sư nhị phẩm và tu sĩ nhất phẩm. Dưới công kích của chân khí, dù lực khí huyết có mạnh mẽ cỡ nào cũng khó mà ngăn cản.
Nói cách khác, trận chiến tiếp theo chẳng khác nào dùng kiếm gỗ đấu với kiếm thật vậy, do đó... phải vận dụng hết toàn lực!
Diệp Đường đứng đối diện, bắt đầu thi triển thức kiếm pháp mở đầu.
“Vậy thì, cô nương Sở Sở, ta tấn công đây.”
Nói xong, cả người hắn giống hệt như kiếm rút khỏi vỏ, lướt thẳng đến mặt Sở Sở.
Chỉ trong chớp mắt, khoảng cách giữa hai bên bị kéo gần lại, Diệp Đường chém thanh kiếm xuống.
Không hổ là cảnh giới Chân Sư nhị phẩm, cho dù mới vừa đột phá lên chân khí nhị phẩm cách đây không lâu, nhưng tốc độ bộc phát lại nhanh hơn lúc Tống Thư Hàng vận chuyển toàn lực Quân Tử Vạn Lý Hành một bậc.
Nhưng tốc độ này vẫn nằm trong khả năng phản xạ của Tống Thư Hàng.
Trong lúc thanh kiếm chém xuống, tay phải "Sở Sở" móc lấy ba lô quân đội , dùng chính chiếc binh khí ba lô này ngăn cản lợi kiếm trong tay Diệp Đường.
Keng!
Kiếm va ba lô va chạm nhau, phát ra thanh âm như tiếng rèn sắt.
Qua một lúc, chân khí của Diệp Đường quanh thân kiếm bộc phát, làm vỡ cả ba lô... làm lộ ra một thanh bảo đao dài ba thước.
Sau lần công kích này, thân hình Diệp Đường hơi khựng lại.
Còn Tống Thư Hàng lùi về sau ba bước.
“Đao à?”
Diệp Đường nhìn chằm chằm vũ khí trong tay "Sở Sở", hơi cau mày —— vì sao lại là đao?
Rõ ràng Sở Sở Sở gia là thiên tài kiếm thuật, thể ngộ kiếm quyết thần bí uy lực cực mạnh của Sở gia. Nhưng vì sao cô ta lại lấy ra một thanh đao??
Không chỉ có Diệp Đường sững sờ mà những người Sở gia cũng đực mặt ra như phỗng.
Tình tiết này cứ sai sai thế nào ấy! Vì sao sư tỷ Sở Sở bỗng dưng lại cầm thanh trường đao đó? Tại sao không dùng kiếm chứ?
Lúc trước mọi người đã cảm thấy tình tiết hơi không ổn rồi, quyền pháp của sư tỷ Sở Sở lại mang theo khí thế của quyền pháp phật môn đó! Hiện tại tỷ ấy cầm đao lại càng làm cho người ta cảm thấy không khớp rồi. Rốt cuộc thì mấy năm nay sư tỷ Sở Sở đã phải trải qua những điều gì? Vì sao phong cách cả người lại vặn vẹo thành bộ dáng này rồi?
Trên Đoạn Tiên đài, Diệp Đường hít một hơi thật sâu, đôi mắt cụp xuống.
“Ta bị xem thường ư?”
Hắn lẩm bẩm một mình.
Dù rằng vị thiên tài Sở Sở Sở gia này có hạ xuống cảnh giới Dược Long Môn nhưng vẫn xem thường hắn, một người đột phá Chân Sư nhị phẩm ư? Hay là, trong mắt của cô ta, bản thân hắn không xứng đáng để cô ta sử dụng kiếm?
Ngạo mạn? Hay cô ta có lòng tin tuyệt đối vào vũ kỹ của mình?
Diệp Đường ra sức lắc lắc trường kiếm, thanh âm nghiêm túc:
“Sở Sở cô nương, cô rút kiếm đi. Công kích vừa rồi của ta chỉ ẩn chứa năm phần sức mạnh mà thôi.”
Sở Sở đứng đối diện chỉ mỉm cười điềm tĩnh như cũ.
Rút kiếm được đếu đâu, thanh đoản kiếm cột trên đùi chỉ là đồ trang trí thôi... Tiểu hữu Tống Thư Hàng chỉ học được một chút kiếm pháp trụ cột từ thiếu niên áo xanh kia trong ảo ảnh chân thật mà thôi, căn bản là không hề học được bất kỳ kiếm thuật nào hết.
“Đành phải dùng hỏa diễm đao liều mạng thôi.”
Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.
Vì vậy, trong lúc mỉm cười, "Sở Sở" lắc lắc thanh đao, lui về sau mấy bước, kéo giãn khoảng cách giữa mình và Diệp Đường, tranh thủ thời gian tích lũy sức mạnh.
Thấy Sở Sở không chịu rút kiếm, đáy mắt Diệp Đường trở nên lạnh lẽo, sau đó bộc phát chiến ý lẫm liệt:
“Xem ra, cô nương Sở Sở cho rằng ta không xứng đáng để cô sử dụng kiếm rồi. Nếu thế, vậy ta sẽ ép cô phải rút kiếm ra!”
Nói xong, thân hình Diệp Đường bộc phát tốc độ.
Tốc độ lần này gấp đôi lần trước!
Khoảng cách vừa được kéo giãn vì Tống Thư Hàng lui về sau đã bị Diệp Được rút ngắn trong nháy mắt.
“Cự Thạch Kiếm Pháp!”
Diệp Đường quát lớn, gia tăng khí thế lên đến đỉnh điểm, vung kiếm thẳng vào người "Sở Sở".
Cự Thạch Kiếm Pháp cũng chỉ là một loại kiếm pháp bình thường trong Hư Kiếm phái... Nói cách khác, phỏng chừng kiếm pháp này chỉ là mặt hàng thông thường bên trong Tu Chân Giới mà thôi.
Thế nhưng, khi Diệp Đường thi triển kiếm pháp này lại tạo ra kiếm thế đè ép như núi.
Kiếm chưa tới mà đã khiến cho người ta cảm giác được có một ngọn núi nhỏ đang ập đến!
Bắc Hà Tán Nhân ngồi bên dưới mỉm cười:
“Có chút tài năng, thằng nhóc kia thi triển chiêu kiếm thuật rất thuần thục, có lẽ đã tu luyện không dưới mười vạn lần rồi nên mới tạo ra kiếm thế trầm trọng đến vậy.”
Tạo Hóa Pháp Vương nói:
“Tiểu hữu khó đối phó rồi, dù sao thì hắn cũng chỉ có tu vi Dược Long Môn nhất phẩm thôi.”
Tuyết Lang Động Chủ gật đầu đồng tình:
“Chênh lệch giữa nhất phẩm và nhị phẩm quá lớn, nếu như có thể sử dụng phù bảo trên Đoạn Tiên đài thì quá tốt rồi, chỉ một thoáng thì đã có thể thay đuổi tình hình cuộc chiến.”
Trong lúc nhóm tiền bối đang trao đổi với nhau, trên Đoạn Tiên đài, Tống Thư Hàng đã súc khí xong, bắt đầu ra tay.
Cổ tay hắn xoay nhẹ, thanh trường đao nghênh đón thanh kiếm của Diệp Đường đang càn quét tới với góc độ khá quái dị.
Phừng~~ Một ngọn lửa yếu ớt bốc lên trên thanh trường đao, tuy rằng nó khá yếu ớt nhưng khiến cho người ta cảm giác được sức nóng của nó! Chiêu hỏa diễm đao này cũng không phải được kích hoạt từ chiếc nhẫn đồng cổ.
Trong lòng Tống Thư Hàng cảm thấy hơi dị - Trong chớp mắt khi cổ tay hắn xoay thân đao, hắn cảm nhận được mình có thể thi triển hỏa diễm đao! Không cần mượn sức chiếc nhẫn đồng cổ, hắn có thể dựa vào sức mạnh của mình thi triển hỏa diễm đao!
Tiếp đó, thật sự là hắn có thể chém ra được... ờm, Hỏa mini đao?
Bởi vì ngọn lửa trên đao quá kém cỏi, giống như lúc nào cũng có thể bị dập tắt vậy.
Nhưng giờ này phút này, Tống Thư Hàng hắn không thể suy nghĩ nhiều nữa.
Keng!
Hỏa diễm đao đánh thẳng vào Cự Thạch Kiếm Pháp của Diệp Đường.
Một khắc sau.
Cuối cùng thì Cự Thạch Kiếm Pháp của Diệp Đường mang theo kiếm thế trầm nặng cũng bị phá vỡ sạch sẽ.
Đúng là quá rõ ràng... Dù rằng ngọn lửa trên trường đao cực kỳ yếu ớt, chỉ có một lớp mỏng dính, dường như chỉ cần một cơn gió hơi lớn một chút thì đã bị tắt ngay. Nhưng ngọn lửa này lại ẩn chứa khí thế của Phạm Thiên, hủy diệt hết thảy vạn vật thế gian. Bầu trời, mặt đất, biển rộng bao la cũng bị ngọn lửa này đốt cháy không còn một mống!
*"Phạm thiên" 梵天 một bực tu đã sạch hết tình dục, siêu thăng cõi sắc. Vị chúa tể này gọi là "Phạm vương" 梵王, làm thị giả Phật.
Đây chính là một đao của Phạm Thiên.
Đao ý thật đáng sợ!
Kiếm thế như tòa núi nhỏ kia của Diệp Đường lại trở nên vô cùng nhỏ bé trước mặt một đao của Phạm Thiên, không chịu nổi một lần công kích.
Thậm chí, sau khi đao kiếm va chạm vào nhau, lớp lửa mỏng đó chạy dọc theo thân kiếm của Diệp Đường, có xu hướng trực tiếp thiêu đốt cả kiếm lẫn bản thân hắn.
Diệp Đường hét lớn, rót chân khí trong cơ thể vào trường kiếm, khiến nó chấn động mạnh mẽ mới có thể đánh vỡ ngọn lửa trên thân kiếm.
Còn sắc mặt của "Sở Sở" đứng trước mặt đã trở nên hơi tái nhợt.
Tuy rằng kiếm thế Cự Thạch Kiếm Pháp bị phá, nhưng sức mạnh không thể tưởng tượng nổi vẫn chém thẳng vào đao của “cô”.
Cánh tay cầm đao của “Sở Sở” đang run nhẹ.
Diệp Đường phun ra một ngụm khí bẩn một cách chậm rãi, hỏi:
“Không định rút kiếm à? Sở Sở cô nương!”
"Sở Sở" không trả lời, chỉ mỉm cười lắc đầu —— Mới vừa rồi không dùng nhẫn đồng cổ trợ giúp kích hoạt hỏa diễm đao, thế mà uy lực của nó lại mạnh mẽ hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều lần!
Nhưng mà, nếu chỉ dựa vào hỏa diễm đao thì không thể mang đến thắng lợi cho hắn.
“Nếu thế, thử dùng cái đó xem, mặc dù mình chỉ mới học được năng lực này thôi.”
Tống Thư Hàng thầm nói.
Hắn bắt đầu vận chuyển khí huyết chi lực của ngũ đại khiếu huyệt. Khí huyết chi lực sôi trào, chúng vận chuyển theo pháp môn đặc thù, cuối cùng bộc phát - Tam thập tam thú tiên thiên nhất khí công “cự kình thiên”.
Ngũ khiếu của Tống Thư Hàng đã mở ra từ sớm, hơn nữa lại được vị Tôn Giả giàu kinh nghiệm chỉ dạy, đương nhiên học được phương pháp khí huyết bạo phát này cũng không quá khó.
Tuy rằng hắn vẫn chưa quá thành thạo.
“Cơ hội tốt đang nằm ngay trước mắt, mượn đối thủ Chân Sư nhị phẩm làm áp lực cho bản thân đi.”
“Kích thích pháp môn cự kình thiên sẽ ngưng tụ ra một tia hình dạng ban đầu của ngụy tiên thiên chân khí trong cơ thể!”
“Sau đó... tấn thăng nhị phẩm!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận