Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 111: Bị Cướp

Chương 111: Bị Cướp
Ngay sau đó, Tống Thư Hàng cảm giác thế giới trở nên tối đen, ngay cả ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.
Bị ông chú kia đánh? Không ngờ ông chú kia cũng có suy nghĩ giống mình thế chứ lại.
Không đúng… sao tốc độ ra quyền của một người phàm, chưa từng tu luyện bao giờ có thể nhanh tới mức ngay cả hắn cũng không thể nhìn kịp được? Lại thêm sức mạnh của nắm đấm kia đánh hắn đau đến thế nữa
Là cao thủ à?
Không được, sắp ngất rồi! Ngất thật rồi…
Đây là suy nghĩ cuối cùng trong đầu Tống Thư Hàng trước khi hôn mê.
Ông chú kia đứng bên cạnh cười lạnh. Nhanh chóng chạy đi trong ánh nhìn trợn mắt kinh ngạc rớt cả cằm của quần chúng xung quanh. Chỉ để lại mỗi mình Thư Hàng đang hôn mê bất tỉnh nhân sự trên đất.
Đám quần chúng xung quanh còn tưởng là ông chú kia là người quen của chàng trai này, hai người lâu ngày gặp lại, cho nên chàng trai này chạy vội đến muốn ôm một cái nồng thắm…nào ngờ chàng trai này còn chưa chạy đến thì ông chú kia đã lạnh lùng đấm cho một cú, đánh cậu ta ngất xỉu.
Chuyện này hot thật đấy.
Mọi người vội móc điện thoại ra chụp lấy chụp để tách tách, đăng lên mạng cho bạn bè xem.
Chuyện ‘Một ông chú nào đó một quyền đánh ngất chàng trai trẻ ở khu La Tín’ nhanh chóng lan tỏa. Phỏng chừng sẽ có rất nhiều người khen ngợi bản lĩnh của ông chú uy mãnh kia đấy nhỉ?
Về phần chàng trai trẻ Tống Thư Hàng thì đương nhiên trở thành một miếng giẻ rách, làm nổi bật sự uy vũ khí phách của ông chú nọ.

Hồi lâu sau, Thổ Ba dạo xong một vòng trong tiệm, tìm khắp nơi cũng không thấy Tống Thư Hàng đâu.
Vất vả lắm cậu ta mới tìm thấy Tống Thư Hàng đang nằm sõng soài trên đất bị mọi người bu xem đông nghẹt.
Thổ Ba lại càng hoảng sợ hơn.
Cậu ta vội vàng ném hết đồ đạc trên tay xuống, xách Tống Thư Hàng lên lắc mạnh. Khụ... Xin mọi người đừng nên học theo hành vi của bạn học Thổ Ba, bởi vì nhìn thấy có người đang bị ngất mà nhào lên lắc người ta như thế thì dễ gây ra án mạng lắm. Nếu như là bạn bè thì thôi, lỡ như không quen biết thì có khi phải đền tiền cho người ta đấy!
Tống Thư Hàng mơ màng mở to hai mắt, sau đó nhìn thấy quần chúng đi đường chỉ trỏ xung quanh và Thổ Ba đang vô cùng lo lắng.
Lại cố nhớ đến tiền căn hậu quả… Không được, muốn chết quá đi mất!
Bất hạnh quá mà, nhìn nhầm mẹ nó mất rồi. Hóa ra ông chú ngu ngốc kia là một cao thủ. Một quyền của ổng mà đánh trúng người thường chắc người ta phải choáng váng hôn mê cả ngày trời luôn ấy chứ. Cũng may mà thân thể của mình cường tráng nên mới có thể tỉnh lại nhanh thế.
Thổ Ba nhìn thấy Thư Hàng tỉnh lại rồi thì mới thở phào một hơi:
“Mày làm tao sợ muốn chết, không phải mày nói gặp được một người quen cũ a? Sao lại nằm ngất ở đây thế?”
“Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.”
Tống Thư Hàng lúng túng bò dậy, vỗ vỗ mông.
Trong mắt đám người vây xem đều tràn ngập vẻ tò mò, giống như đang chờ Tống Thư Hàng nói ra nguyên nhân sự việc.
Lúc này Thư Hàng rất muốn nói với đám đông đang vây xem chụp ảnh kia rằng: Ngại quá, chúng tôi đang quay phim!
Đáng tiếc da mặt hắn mỏng, không nói dối được như thế.
“Vừa đi vừa nói đi.”
Hắn kéo Thổ Ba nhanh chóng chui ra khỏi đám người, nhặt đống đồ mà Thổ Ba mua lên, vội vã rời đi.
Trên đường đi, Thổ Ba lo lắng hỏi:
“Rốt cuộc là có chuyện gì thế? Có cần đến chỗ chị Nhã Nhã của mày để xem không?”
“Không cần, tuyệt đối không cần đâu.”
Tống Thư Hàng vội vàng ngăn cản.
Cũng không phải hắn sợ Triệu Nhã Nhã càm ràm hắn, mà là lỡ như cô biết rõ mình bị ông chú hôm nọ hiểu lầm mình là lừa đảo một quyển đánh nốc ao, thì hắn nhất định sẽ bị Triệu Nhã Nhã cười nhạo hơn một tháng mất. Nếu thế thì hắn thật sự không còn mặt mũi nào để sống trên đời này nữa rồi!
“Vậy mày cũng phải nói cho tao biết chứ, ban nãy sao mày lại ngất?”
Trong lòng Thổ Ba vẫn có chút lo lắng.
“Trước đó không phải gặp được người quen đấy à? Sau đó tao với người kia có chút hiểu lầm.”
Tống Thư Hàng nghiến răng nghiến lợi nói:
“Tao còn chưa kịp giải thích thì đã bị nện cho một phát. Chưa kịp hiểu mô tê gì đã gục rồi.”
Thổ Ba bán tín bán nghi gật đầu một cái. Hơn nữa bị người ta nện cho một quyền đã nằm ngay đơ thế? Không phải là cái thằng Thư Hàng này đang nói dối đấy chứ? Mày tưởng đây là phim võ hiệp à?
Thổ Ba từ nhỏ đến lớn đánh nhau biết bao nhiêu lần, bị người ta đục vào mặt cũng có luôn, nhưng chưa từng bị ai đấm một phát bất tỉnh cả.
Đang nghĩ như thế thì điện thoại của cậu đột nhiên vang lên.
Thổ Ba mở máy ra xem thì phát hiện Cao Mỗ Mỗ gửi một tin nhắn tới:
“Ba Tử, mày đang ở đâu đấy? Không phải mày đi đăng kí học lái xe với Thư Hàng à? Sao thằng Thư Hàng lại bị một ông chú nào đó đập ngất xỉu thế?”
Bên dưới còn gửi kèm một đường link.
Đấy là một bức ảnh chụp Tống Thư Hàng nằm vật ra đất, cộng thêm một ông chú rời đi như một vị vua cao ngạo, còn kèm theo một đoạn văn dài thật dài tả lại cảnh chàng trai kia bị ông chú dùng một đấm đánh bại.
“Mẹ ơi, mày thật sự bị người ta dùng một đấm đánh bại á!”
Thổ Ba kêu to.
Tống Thư Hàng vội quay sang nhìn vào điện thoại của cậu ta, mới liếc mắt một cái đã thấy bức ảnh chụp mình nằm trên đất.
Teo rồi, lần này nổi tiếng luôn rồi.
Thư Hàng che mặt không dám nhìn thẳng, bởi vì che mặt không thôi đã không đủ để biểu tả nỗi đau thương trong lòng cậu nữa.
Bất hạnh quá!

Bên kia.
Bệnh viện nhân dân số bốn của khu Giang Nam, trong một phòng bệnh đơn yên tĩnh.
Tư Mã Giang mặt mày âm trầm, ngồi trên giường bệnh, đầu quấn băng vải kín mít.
Có mấy người đàn ông mặc vest mặt mày sa sầm y hệt anh ta, không nói lời nào.
“Đã tìm được thằng ăn cướp kia chưa?”
Tư Mã Giang lạnh lùng hỏi, trong thanh âm kèm theo cơn tức giận như núi lửa bị đè nén.
Đúng vậy, anh ta bị cướp….
Bị một tên khốn kiếp ăn gan hùm mật gấu cản đường cướp!
Chuyện này xảy ra vào giữa trưa ngày hôm qua, sau khi anh ta hớn hở nhận đơn hàng chuyển phát nhanh của Tống Thư Hàng.
Lúc ấy, anh ta lái xe chạy về tổng bộ của công ty chuyển phát nhanh Thu Phong. Trên đường đi, có một gã đàn ông chạy xe máy đuổi theo xe của anh ta, vọt lên chạy ngay trước mũi xe của anh ta.
Sau đó, gã kia chạy ở trước mũi xe anh ta một đoạn đường, sau đó đột nhiên dừng lại.
Gã đàn ông kia nhảy xuống khỏi xe máy.
Xe của Tư Mã Giang không né kịp, đâm trúng chiếc xe máy kia, bị ép phải phanh lại.
Mà trong nháy mắt khi anh ta phanh lại thì không biết gã đàn ông kia đã dùng thủ đoạn gì đó để mở cửa xe của anh ta ra. Tay còn vác theo một cây gậy, nện vào đầu anh ta một cú, đánh anh ta ngất xỉu.
Cuối cùng, gã kia cướp mất gói đồ chuyển phát nhanh duy nhất trên xe của anh ta đi.
Chuyện này, đến giờ Tư Mã Giang vẫn không dám gọi nói cho Thư Hàng biết.
Vừa mới thề thốt bảo sẽ chuyển hàng đến tận tay người nhận xong, nào ngờ mới đi được nửa đường đã bị cướp mất! Mặt mũi của anh ta còn đâu nữa!
Nếu như không thể bắt được thằng ăn cướp khốn kiếp kia về thì anh ta còn mặt mũi nào mà ăn nói với Tống Thư Hàng nữa?
Mặc kệ bên trong gói đồ kia là gì, cũng mặc kệ gã đàn ông kia đã có âm mưu cướp lấy món hàng này cũng được, hay là đột nhiên nổi lòng tham đi cướp xe chuyển phát nhanh cũng được!
Tóm lại, món hàng này đều bị cướp từ trong tay anh ta, anh ta nhất định phải tìm lại cho bằng được!
“Vâng, đã tìm được kẻ kia rồi.”
Một người đàn ông đứng bên cạnh trầm giọng nói, ở trong thời đại khoa học kỹ thuật phát triển thế này, muốn tìm một người nào đó cũng không khó lắm.
Tên ăn cướp này thật sự cho rằng nơi không có camera giám sát thì không có cách nào nhìn thấy hắn ta cướp bóc à? Thế thì ngây thơ quá rồi!
Chỉ cần có tiền, có thể tra ra được cả số phòng toilet mà hắn ta vào luôn ấy chứ!
“Phối hợp hành động với cảnh sát, phải mau bắt cho được tên khốn kiếp đó, đưa đến trước mặt tôi.”
Ngẫm nghĩ một lúc, anh lại nói thêm một câu:
“Lúc đi bắt người nhớ bảo mọi người chú ý an toàn, tên kia không phải dạng vừa đâu.”
Anh ta cũng có thân thể cường tráng, cũng biết chút võ nghệ, nhưng khi thằng ăn cướp kia vung một gậy đánh xuống, anh ta thậm chí không kịp ngăn lại đã bị đập hôn mê.
Lại thêm lúc kẻ kia nhảy xuống khỏi xe máy, bộ dạng vững vàng, có thể thấy bản thân kẻ đó cũng có chút bản lĩnh.
“Sau khi bắt được thằng khốn đó thì nhớ báo cho tôi biết.”
Sau khi nói xong, Tư Mã Giang tựa lưng vào giường, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Bao giờ bắt được thằng ăn cướp kia thì gọi cho bạn Thư Hàng sau vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận