Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 327: Chuyên môn không khớp thì phải làm sao đây?

Chương 327: Chuyên môn không khớp thì phải làm sao đây?
“Ui da, ui da!”
Bàn tay bị đánh đau, khiến thổ dân kia đau muốn co rụt lại, nhưng không dám rụt.
Nên hắn rưng rưng nước mắt, ngoan ngoãn đứng đó, hai tay bị đánh mười cái, lòng bàn tay sưng đỏ lên.
Cảnh tượng này... trông giống như mấy lão phu tử nghiêm khắc trong trường tư thục thời cổ đại đang dạy dỗ mấy học trò nhỏ phạm sai lầm vậy.
Nhưng lão phu tử tư thục đã đổi thành một nam tử trẻ tuổi mặc áo khoác màu đen, học trò nhỏ thì đổi thành một người thổ dân lớn tồng ngồng, cảnh tượng này trông rất kỳ khôi.
Lục Phỉ nhìn người thổ dân vị đánh sưng phù hai tay nọ với vẻ hối lỗi, cô thật không ngờ mình xì cười một cái lại khiến người thổ dân này bị khẽ tay mười cái, nên trong lòng cô rất rối rắm. Nếu như biết trước thổ dân kia sẽ bị đánh thì cô nhất định sẽ bịt miệng thật kín, tuyệt đối không cười thành tiếng.
“Cút về cho ta, phạt chép tam tự kinh ba lần, không chép xong thì không được ăn cơm.”
Người đàn ông mặc áo khoác đen kia trầm giọng nói.
Người thổ dân bị khẽ tay kia giống như được đại xá vậy, xoa xoa lòng bàn tay, vội vàng bỏ chạy... chắc là đi chép phạt tam tự kinh rồi.
Mấy người thổ dân khác đang đứng xếp hàng nhìn bóng lưng chạy xa của hắn với vẻ hâm mộ —— chỉ cần chép tam tự kinh ba lần thôi mà không cần phải ở lại đây cùng với người đàn ông mặc áo khoác đen này nữa rồi.
Sướng quá đi mất.
Bởi vì chép tam tự kinh ba lần chẳng tốn thời gian là mấy, nhưng ở chung với người đàn ông mặc áo khoác đen này, lỡ như phạm phải sai lầm lớn hơn thì sẽ bị treo ngược lên trên gốc đại thụ ở lối vào bộ lạc đánh một trận no đòn đấy. Thảm cực kỳ luôn, tiếng kêu la thảm thiết của những người bị treo lên đánh vang xa tới mức ở cách xa hơn cả dặm mà còn nghe được.
Người đàn ông mặc áo khoác đen cầm cây thước, sau đó lại chắp tay đi về phía mấy người hành khách.
Mấy hành khách nhìn thấy người đàn ông mặc áo đen này rõ ràng là người Hoa Hạ da vàng, lại thấy hình như đối phương rất có uy vọng ở bộ lạc thổ dân này, mấy thổ dân đều rất sợ hắn thì trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn... Bởi vì như thế thì chắc là ít nhất bọn họ vẫn có thể đảm bảo an toàn chăng?
Đồng thời, có vài người biết ăn nói trong số hành khách muốn đi lên trao đổi với người đàn ông mặc áo đen kia một phen, xem như làm quen.
Nhưng mặt mày của người đàn ông mặc áo đen này thì cứ đăm đăm vô cùng nghiêm túc. Hơn nữa, lúc hắn đi lại, trên người có một loại uy nghiêm nói không nên lời. Dưới sự áp bách của loại uy nghiêm này, dù là người dẻo mồm dẻo miệng tới đâu đi nữa cũng khó mà nói được câu nào.
Người đàn ông mặc áo đen nhanh chóng đi tới, bước tới trước mặt vị giáo sư già mặt mày xanh xao kia —— vị giáo sư già này đang ở ngoài cùng.
“Xin chào.”
Người đàn ông mặc áo đen gật đầu chào hỏi.
Sau khi hắn mở miệng, ông giáo sư già lập tức cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, vậy nên ông giáo sư lập tức trả lời ngay:
“Chào ngài.”
Bất tri bất giác, ông giáo sư già này lại dùng kính ngữ ‘ngài’ với người đàn ông mặc áo đen này luôn... Rõ ràng người ta trông rất trẻ tuổi, còn ông giáo sư thì đã già khọm mất rồi.
Đây là áp lực và uy nghiêm vô hình kia gây nên.
Người đàn ông mặc áo đen gật đầu một cái, sau đó lại hỏi tiếp:
“Ông là?”
“Tôi là Nam Thiên Tinh, giáo sư của trường đại học Cát Xuyên ở Hoa Hạ.”
Giáo sư chủ động đứng lên nói chuyện.
“Giáo sư đại học à?”
Người đàn ông mặc áo đen nghe tới đây thì hai mắt lập tức sáng rỡ lên!
Sau đó, người đàn ông mặc áo đen cười ha hả, bắt tay của giáo sư lắc rất nhiệt tình:
“Hóa ra là thầy Nam đấy à, nghe danh đã lâu!”
Người đàn ông mặc áo đen vừa cười xong thì cảm giác uy nghiêm trên người lập tức biến mất tăm. Giống như một khối băng lạnh đột nhiên tan ra thành suối nước nóng, lập tức khiến cho các hành khách cảm giác người mình đột nhiên trở nên nhẹ nhàng hẳn đi. Ngay cả hít thở cũng dễ dàng hơn!
Giáo sư Nam Thiên Tinh gật đầu mỉm cười... xem ra mình vẫn có vài phần tiếng tăm trong ngành nghiên cứu thực vật đây mà, vừa mới báo tên ra xong thì ngay cả người đàn ông mặc áo đen này cũng phát hiện ra thân phận của ông ngay, hơn nữa thái độ cũng thay đổi hẳn.
Trong lòng giáo sư Nam Thiên Tinh bất giác có phần đắc ý —— tới tuổi của ông bây giờ, thứ ông để ý không phải là những vật ngoài thân như tiền bạc nữa mà là tiếng tăm! Nếu như có thể có đột phá trên phương diện nghiên cứu, vang danh sử sách thì đúng là chuyện tuyệt vời.
Người đàn ông mặc áo đen nói với vẻ mặt cực kỳ nhiệt tình:
“Ngươi nhất định là giáo viên phụ trách dạy Trung văn đúng không?”
“Đúng vậy... hả?”
Nụ cười trên mặt giáo sư Nam Thiên Tinh đơ ra.
Giáo sư cũng đần mặt luôn.
Dạy Trung văn?
Không phải đâu, tôi không phải giáo viên dạy ngữ văn, tôi làm bên nghiên cứu thực vật đấy!
Giáo sư cảm giác con tim mình như rỉ máu, hơn nữa còn là RỈ MÁU viết hoa nữa!
“Ngươi tới đúng lúc lắm. Ta đã chờ ngươi lâu lắm rồi!”
Người đàn ông mặc áo đen nhiệt tình nói:
“Ta dạy đám thổ dân này học tiếng Trung tới mức buồn rầu héo úa lắm rồi. Trước đây không lâu, vất vả lắm mới có một người bạn chỉ ta biết là dạy mấy người thổ dân này học bính âm, nhờ vậy mấy người thổ dân này mới miễn cưỡng học thuộc được tam tự kinh. Nhưng từ khi ta bắt đầu dạy bọn họ học Luận Ngữ thì đầu óc của cái đám thổ dân này lại mít đặc hết cả. Ta cũng không biết rốt cuộc cách dạy của mình sai ở đâu nữa.”
Hóa ra là người đàn ông mặc áokhoác đen này dạy mấy người thổ dân kia đọc tam tự kinh à... Hơn nữa, còn định dạy mấy thổ dân kia học cả Luân Ngữ sao?
Rất nhiều người trẻ tuổi ở đây đều cảm thấy có hơi xấu hổ.
Đám thổ dân này lại còn học cả Luận Ngữ nữa!
Đừng nói là thổ dân, ngay cả những người Hoa Hạ như bọn họ cũng chẳng được mấy người học xong Luận Ngữ nữa là. Phần lớn sách vở của học sinh bây giờ cũng chỉ dạy sơ sơ có vài câu Luận Ngữ mà thôi, căn bản không ai được học toàn bộ Luận Ngữ cả.
Thậm chí rất nhiều có mặt ở đây còn chưa được học tam tự kinh bao giờ.
Giáo sư Nam Thiên Tinh cũng thấy xấu hổ lắm —— bây giờ ông có thể khẳng định, vị người đàn ông mặc áo khoác đen này đã nhận nhầm người mất rồi. Đây đúng là một hiểu lầm lớn, phải giải thích rõ ràng mới được.
Nhưng giáo sư Nam Thiên Tinh còn chưa kịp giải thích câu nào thì người đàn ông mặc áo đen kia đã đưa cây thước dày cui trong tay mình cho giáo sư:
“Vậy thì thầy Nam này, từ hôm nay trở đi, nhiệm vụ dạy dám thổ dân này học Luận Ngữ sẽ giao cho ngươi nhé! Yên tâm đi, ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu. Để ngươi nghỉ hè mà cũng phải bỏ thời gian tới đây dạy đám thổ dân học chữ đúng là một chuyện rất vất vả, nhưng ta bảo đảm với ngươi, trong mùa hè này, chỉ cần ngươi dạy cho đám thổ dân kia học Luận Ngữ xong thì sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ cho ngươi một phần thù lao hậu hĩnh khiến ngươi tuyệt đối vừa lòng, thế có được không?”
Vất vả lắm mới đợi người đàn ông mặc áo khoác đen kia nói xong một đoạn dài lê thê, giáo sư Nam Thiên Tinh ho khan một tiếng, mở miệng chuẩn bị giải thích chuyên ngành của mình.
Nhưng đúng lúc này, câu nói tiếp theo của người đàn ông mặc áo khoác đen lại khiến cho giáo sư lập tức gạt bỏ suy nghĩ giải thích đi ngay!
“Yên tâm đi, chỉ cần có cây thước này trong tay thì hơn mười ngàn thổ dân trên hòn đảo này đều sẽ nghe lời ngươi dạy bảo. Đừng sợ bọn chúng, ai học dốt thì ngươi cứ cầm cây thước này đánh kẻ đó thật mạnh vào, đánh chết cho chừa!”
Người đàn ông mặc áo đen nói, cuối cùng hắn sợ giáo sư Nam Thiên Tinh vẫn không yên lòng, nên mới an ủi thêm một câu:
“Yên tâm đi, chúng sẽ không an thịt các ngươi đâu!”
Tim của giáo sư Nam Thiên Tinh lập tức run lên một cái —— câu sau cùng người đàn ông mặc áo đen này nói ra là có ý gì đây, chẳng lẽ nếu mình không biết dạy tiếng Trung, không có thước trong tay thì sẽ bị đám thổ dân này làm thịt à?
Đáng sợ tới vậy sao?
Đáng chết, không phải chỉ là dạy người ta biết chữ thôi à? Không phải là dạy Luận Ngữ thôi sao... Mình tốt xấu gì cũng là giáo sư đại học chính hiệu, mặc dù không nghiên cứu sâu về Luận Ngữ, nhưng ít nhất thì mình cũng biết chữ mà!
“Xin ngài cứ việc yên tâm, chúng tôi có biết bao nhiêu là người, nhất định sẽ dồn hết sức dạy cho đám thổ dân kia biết chữ nhiều hơn, tranh thủ học hết cả quyển Luận Ngữ này trong kỳ nghỉ.”
Giáo sư Nam Thiên Tinh cắn răng cam đoan.
Đồng thời, ông cũng không quên kéo theo tất cả hành khách sau lưng chết chùm —— dù sao thì mọi người cũng cùng nhau trải qua hoạn nạn, lúc này có thể ra tay giúp được việc nào thì hay việc đó, ít nhất thì không thể để cho các hành khách bị đám thổ dân này lôi ra làm đồ ăn vì “vô dụng” được.
“Vậy là được rồi, ta đây cũng an lòng.”
Người đàn ông mặc áo đen mỉm cười gật đầu.
Sau đó, hắn chắp tay hớn hở rời khỏi căn phòng này.
Trong lúc rời đi, hắn còn cảm thấy nghi hoặc: Lạ Thật, chẳng phải ‘Túy Vân Cư Sĩ?’ đạo hữu bảo chỉ phái một thầy giáo tới dạy học giúp mình thôi à, tại sao còn phải đưa thêm nhiều người như thế tới nhỉ? Bọn họ làm trợ giảng à? Hay là còn có nguyên nhân đặc biệt nào đó nữa?
Cứ lên nhóm Cửu Châu Số 1 xem tình huống trước cái đã. Để xem liệu có phải do ‘Túy Nhật Cư Sĩ?’ đạo hữu có sắp xếp đặc biệt nào không?
Nghĩ như thế, nên hắn chắp tay, đi về phía chỗ mình ở ngay lập tức.
Đúng vậy, người đàn ông mặc áo đen này chính là Thất Sinh Phù Phủ Chủ, người đã từng lập lời thề với chí nguyện cao cả lúc còn trẻ rằng phải dạy một vạn người mù chữ học cho được chữ Hán.
Hòn đảo nhỏ trên Thái Bình Dương này chính là hòn đảo của đám thổ dân mà hắn từng nói ở trên nhóm Cửu Châu Số 1.
...
Đợi sau khi người đàn ông mặc áo đen kia đi rồi, hai hàng người thổ dân dài ơi là dài kia mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi ánh mắt của bọn họ nhìn vào cây thước nằm trên tay của giáo sư thì lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực lên tiếp, rõ ràng bọn họ rất sợ cây thước này!
Nhìn thấy phản ứng của đám thổ dân nọ, giáo sư và các hành khách khác đều thở hắt ra một hơi.
“Khụ, tình huống ban nãy, mọi người cũng thấy cả rồi đấy.”
Giáo sư dở khóc dở cười, quay đầu lại nói với tất cả hành khách.
Cao Mỗ Mỗ gật đầu nói:
“Thầy Nam, mọi người đều thấy hết rồi. Thầy cũng vất vả rồi, sau này, nếu như cần mọi người giúp đỡ gì trong lúc dạy đám thổ dân kia học chữ thì cứ nói, mọi người sẽ cố gắng hết sức phối hợp với thầy.”
Giáo sư thở dài:
“Vậy là được rồi.”
Lúc này Lâm Thổ Ba mới nói:
“Thầy Nam, chuyện dạy học chúng em không hiểu gì cả, nên thầy chính là người có quyền uy tuyệt đối trong việc dạy Trung văn. Khi nãy vị tiên sinh mặc áo đen kia có nói, muốn chúng ta dạy đám thổ dân này học xong Luận Ngữ nội trong kỳ nghỉ, chúng ta phải tranh thủ từng giây từng phút mới được, không biết thầy muốn chúng ta phải bắt đầu dạy từ cái gì đây?”
Lâm Thổ Ba lo lắng lỡ như không thể dạy cho đám người thổ dân kia học xong Luận Ngữ nội trong mùa hè thì không biết liệu vị tiên sinh mặc áo đen ban nãy có tức giận hay không nữa? Cậu ta cứ cảm thấy áp lực mà đối phương mang tới khi nãy cực kỳ lớn.
Ban nãy, bởi vì áp lực do đối phương mang tới quá lớn, nên bọn họ cũng quên hỏi tin tức về Tống Thư Hàng luôn... Đợi lát nữa mấy người bọn họ nhất định phải đi gặp vị tiên sinh áo đen kia để hỏi thăm tin tức về Tống Thư Hàng mới được.
Giáo sư Nam Thiên Tinh:
“...”
Sau khi im lặng một lúc lâu, ông giáo sư mới thở dài nói:
“Chuyện này, có chuyện tôi phải nói rõ với mọi người mới được, tôi là giáo sư chuyên nghiên cứu sinh vật hệ thực vật.”
Trong nháy mắt, toàn bộ hành khách đều hóa đá.
Tại hiện trường im phăng phắc, tới mức một cây kim rơi xuống cũng nghe được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận