Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1507: Chat tự động

Chương 1507: Chat tự động
Thư Sơn Áp Lực Đại là biệt hiệu đầu tiên của Tống Thư Hàng trong nhóm Cửu Châu số 1.
Về sau biệt danh trong nhóm Cửu Châu số 1 của hắn đã đổi rất nhiều lần, có thời gian còn dùng bảy đạo hiệu luân phiên, mà gần đây hắn hay dùng nhất là Bá Tống và Bá Đao Tống Nhất.
Bây giờ trong nhóm Cửu Châu số 1 chẳng ai còn gọi hắn là Thư Sơn Áp Lực Đại tiểu hữu nữa.
Trừ khi là đọc tên tài khoản khi nói chuyện riêng với hắn.
Nhưng Điền Thiên Đảo Chủ cũng là người quen mà. Dù nói chuyện riêng cũng không thể gọi hắn là Thư Sơn Áp Lực Đại được.
Trừ khi… đây không phải là Điền Thiên Đảo Chủ.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ ở bên cạnh lấy một chiếc bình ngọc tịnh ra, nhốt chú thuật sư kia vào.
Sau đó hắn nhìn về phía Tống Thư Hàng thì thấy vẻ mặt Tống Thư Hàng có vẻ hơi sai sai: “Sao thế?”
Tống Thư Hàng đưa điện thoại của mình cho Thất Sinh Phù Phủ Chủ: “Điền Thiên tiền bối vừa nhắn tin cho ta, nhưng không biết có phải tại ta nghĩ nhiều không… ta cứ có cảm giác Điền Thiên tiền bối đã gặp vấn đề gì đó.”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ nhìn điện thoại của Tống Thư Hàng, thấy cái tên Thư Sơn Áp Lực Đại thì cũng nhíu mày.
“Ngươi trả lời Điền Thiên đạo hữu đi, cứ bảo hôm nay ngươi có việc gấp, mai rồi hãy đến đón.” Thất Sinh Phù Phủ Chủ nói: “Rồi ta sẽ đưa ngươi thẳng lên đảo, ta có chìa khóa mà sợ gì.”
Không cần biết có phải Điền Thiên Đảo Chủ gặp chuyện gì hay không, bọn họ sắp lên đảo rồi, tự xem là biết ngay thôi.
“Được.” Tống Thư Hàng nói.
Hắn nhắn tin trả lời Điền Thiên Đảo Chủ: “Điền Thiên tiền bối à, hôm nay ta đột nhiên có việc gấp mất rồi… ngày mai ngài đến đón ta được không?”
Điền Thiên Đảo Chủ: “Được thôi Thư Sơn Áp Lực Đại đạo hữu, ngày mai chúng ta gặp lại.”
Tống Thư Hàng cất điện thoại, khóa cửa quán ăn, sau đó hắn và Thất Sinh Phù Phủ Chủ một người ngự đao, một người ngự kiếm, lướt về phía Điền Thiên đảo.
Trên đường, Tống Thư Hàng một mực chú ý liên hệ giữa thế giới hạch tâm và bản thân mình.
Cho dù gặp phải nguy cơ gì, chỉ cần thế giới hạch tâm không bị che chắn thì Tống Thư Hàng sẽ không bị ép vào đường cùng. Khi đối mặt hiểm nguy, hắn tiến lên có thể liều mạng, rút về vẫn có đường lui.
Nhưng vấn đề là… thế giới hạch tâm của hắn còn lui nhanh hơn cả hắn.
Không cẩn thận một cái là nó sợ hãi đóng lại ngay.
Cho nên sau khi cảm thấy có thể Điền Thiên đảo đã xảy ra chuyện, Tống Thư Hàng lúc nào cũng chú ý đến biến hóa nơi thế giới hạch tâm của mình. Nếu thế giới hạch tâm mà lui trước thì hắn sẽ đưa Thất Sinh Phù Phủ Chủ chạy ngay.
Thứ có thể khiến cho thế giới hạch tâm sợ hãi thì hắn và Thất Sinh Phù Phủ Chủ tiền bối cũng không thể nào đối phó được.
Lần này hắn tuyệt đối không thể để thế giới hạch tâm sợ quá trốn trước được.
Điền Thiên đảo rất gần Lan Tây đảo, ngự kiếm phi hành chẳng bao lâu đã tới.
Trên đường đi bình an vô sự.
Liên hệ giữa thế giới hạch tâm và Tống Thư Hàng vẫn luôn ổn định, không hề có dấu hiệu muốn chuồn.
“Đuổi theo ta, chúng ta phải tăng tốc.” Thất Sinh Phù Phủ Chủ nói.
“Không thành vấn đề.” Tống Thư Hàng trả lời.
Lúc này hắn đang sử dụng bảo đao Bá Toái, hàng rào xung quanh dâng lên cao cao, cảm giác an toàn tuyệt đối, dù có ngự đao nhanh hơn cũng không sợ.

Trong đại học Giang Nam.
Cao Mỗ Mỗ, Thổ Ba và Dương Đức phát hiện ra hôm nay Tống Thư Hàng đã bình thường hơn rất nhiều.
Mặc dù vẫn chu đáo tỉ mỉ, trong một số việc làm vẫn thể hiện rõ nữ tính, nhưng tóm lại đã vào đến phạm trù bình thường rồi.
Mặt khác, gần đây Cao Mỗ Mỗ phát hiện ra Tống Thư Hàng rất thích dạo quanh mấy trang mua sắm online như thể say mê mua hàng online vậy.
Đồ vật mà hắn xem rất phong phú, thứ gì cũng có.
Mấy lần Cao Mỗ Mỗ nhẹ nhàng đến sau lưng Tống Thư Hàng, thấy hắn đang say sưa ngắm nghĩa mấy món trang phục nữ xinh xắn.
Đương nhiên là con trai xem đồ nữ cũng không phải chuyện gì kì quái, nói không chừng hắn mua cho bạn gái thì sao? Cao Mỗ Mỗ còn tiêu tốn không ít tiền để mua quần áo đáng yêu cho Nha Y kia kìa.
Trừ xem đồ nữ, Cao Mỗ Mỗ còn thấy Tống Thư Hàng dùng rất nhiều thời gian để tìm mấy thứ như đất màu, phân hóa học NPK và dịch dinh dưỡng thông dụng dành cho thực vật.
Thư Hàng định trồng gì trong kí túc xá sao?
Nhưng có thấy hắn mua cây cối gì đâu nhỉ?

“Đến rồi.” Thất Sinh Phù Phủ Chủ đưa Tống Thư Hàng đáp xuống một vùng biển trông có vẻ bình thường.
Đây chính là vị trí của Điền Thiên đảo, bình thường có trận pháp huyễn thuật bao phủ nên người bình thường không thể trông thấy nó.
Lúc này, đại trận bảo vệ Điền Thiên đảo mở ra, trận pháp huyễn thuật bao phủ toàn đảo được tăng cường, ngay cả tu sĩ cũng khó mà khám phá ra tầng huyễn thuật này được.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ đưa Tống Thư Hàng hạ xuống mặt biển, bấm ngón tay tính toán tọa độ rồi lấy trong pháp khí không gian ra một tấm khiên hình lá cây.
“Đi theo ta, chúng ta lên Điền Thiên đảo thôi.” Thất Sinh Phù Phủ Chủ nói.
Hắn cầm tấm khiên hình lá cây đi vào vùng biển.
Tống Thư Hàng theo sát sau lưng hắn.
Tấm khiên hình chiếc lá này là chìa khóa có quyền hạn cực cao. Dù đại trận của đảo đang mở, chỉ cần cầm tấm khiên này và tìm đúng tọa độ thì vẫn có thể vào Điền Thiên đảo bình thường.
Chiếc khiên này là vật phẩm khóa của Thất Sinh Phù Phủ Chủ, trừ bản thân hắn ra thì không một ai kích hoạt và sử dụng được nó.
Tống Thư Hàng đi theo Thất Sinh Phù Phủ Chủ, bốn phía xung quanh là sương mù mênh mông. Thị lực của hắn bây giờ mà vẫn không thể nhìn được xa quá một mét.
Trong cả quá trình này, biểu hiện của thế giới hạch tâm rất ổn định, không chịu bất cứ ảnh hưởng gì.
Khoảng hai mươi giây sau, trước mắt Tống Thư Hàng sáng ngời lên.
Hắn và Thất Sinh Phù Phủ Chủ đã xuyên qua đại trận bảo vệ đảo.
Xuất hiện trước mặt hắn là một hồ nước nhỏ, trên mặt hồ phủ kín lá sen xanh mướt và những đóa sen đủ màu đua nhau khoe sắc.
Bên cạnh hồ nước có bốn pho tượng đứng ngồi.
Hai pho bên trái và bên phải có cái đầu rất to nhưng thân thể thì bé tí, chỉ bằng một phần mười cái đầu.
Hai pho phía trước và phía sau thì ngược lại, thân thể to tướng, đầu chỉ bằng nắm đấm, nếu không nhìn kĩ thì còn tưởng chúng là tượng không đầu.
Ở khoảng cách giữa bốn pho tượng có suối nhỏ chảy dài, ba dòng chảy vào, một dòng chảy ra.
“Đi theo ta.” Thất Sinh Phù Phủ Chủ nói khẽ, sau đó cất tấm khiên đi, thân mình lao vọt về phía trước, rơi xuống lá sen trên hồ nước, tiếp đó, hắn chạm nhẹ lên lá sen rồi hướng thẳng tới dòng suối chảy ra.
Tống Thư Hàng thi triển thân pháp Quân Tử Vạn Lý Hành theo sát hắn.
Hắn học theo dáng vẻ của Thất Sinh Phù Phủ Chủ, điểm nhẹ chân lên lá sen, mượn sức nổi của lá sen để tiến về phía trước, nhưng khi hắn chạm chân lên lá sen thì trên lá sẽ nở ra một đóa sen đen để nâng thân mình hắn lên.
Bộ Bộ Sinh Liên.
Cảnh giới của Tống Thư Hàng càng cao thì tiêu hao của Bộ Bộ Sinh Liên càng thấp, cuối cùng trở thành kĩ năng bị động. Đôi khi Tống Thư Hàng chỉ cần đạp vào khoảng không để di chuyển thì những đóa sen đen này đã tự động hiện lên.
Tống Thư Hàng: “…”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ dẫn đường, cả hai đi dọc theo con suối, xuyên qua một mảnh rừng trúc rồi đi qua một trận pháp mê cung rẽ ngang rẽ dọc.
Cuối cùng mới đến cửa sau của một tòa tiên phủ cổ điển.
“Điền Thiên đạo hữu, ta đến nơi rồi, ngươi có nhà không?” Thất Sinh Phù Phủ Chủ đi tới trước tấm gương cổ ở cửa tiên phủ rồi cất tiếng gọi.
Tấm gương cổ phát ra ánh sáng nhè nhẹ, xác định thân phận của Thất Sinh Phù Phủ Chủ.
Sau đó, cửa của tiên phủ mở ra.
“Đây chính là động phủ của Điền Thiên Đảo Chủ và Điền Điềm phó đảo chủ sao?” Tống Thư Hàng hỏi.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ đáp: “Đây là tiên phủ của Điền Thiên, tiên phủ của Điền Điềm ở chỗ khác.”
“Ồ? Thế mà ta cứ tưởng hai người bọn họ ở cùng một chỗ cơ.” Tống Thư Hàng nói.
Vì mỗi lần nhóm Cửu Châu số 1 nói chuyện trên trời dưới đất thì Điền Thiên Đảo Chủ và Điền Điềm phó đảo chủ đều xuất hiện cùng một lúc.
Khi mới gia nhập nhóm Cửu Châu số 1, còn chưa gặp Vũ Nhu Tử, vẫn đang coi các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 là một đám dở hơi mê tiên hiệp, Tống Thư Hàng đã nghi ngờ không biết Điền Thiên Đảo Chủ và Điền Điềm có phải là một người mà dùng hai nick hay không.
Nội thất tiên phủ của Điền Thiên Đảo Chủ rất hiện đại, thậm chí còn mang hơi hướm khoa học viễn tưởng, trông khác một trời một vực với vẻ cổ điển bên ngoài.
Cứ đi được một đoạn hành lang lại có một cửa bảo hiểm bằng kim loại nặng nề mở ra, trên đó khắc đủ loại trận pháp và phù văn phòng ngự.
Sau khi đi qua bảy cánh cửa bảo hiểm như vậy, Thất Sinh Phù Phủ Chủ mới dừng lại.
“Cửa bảo hiểm không có dấu vết bị phá hỏng, hệ thống phòng ngự của tiên phủ cũng không tổn hại gì, xem ra Điền Thiên đạo hữu vẫn bình an vô sự.” Thất Sinh Phù Phủ Chủ thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đi tới trước cánh cửa cuối cùng rồi vừa cười vừa gõ cửa: “Điền Thiên đạo hữu à, ta đến rồi này. Ta còn đưa cả Thư Hàng tiểu hữu đến cho ngươi đây.”
Cánh cửa cuối cùng này mãi không mở ra.
“Ơ? Chẳng lẽ không có trong động phủ à?” Thất Sinh Phù Phủ Chủ nghi ngờ nói.
Hắn lấy điện thoại, mở nhóm Cửu Châu số 1 lên, nhắn tin cho Điền Thiên Đảo Chủ: “Điền Thiên, đang ở đâu đấy?”
“Đạo hữu Ta Sẽ Không Tiếp Tục Thề Bậy đấy à? Ta đang ở trong động phủ chứ đâu.” Điền Thiên Đảo Chủ trả lời ngay lập tức.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ biến sắc.
Cũng như biệt danh Thư Sơn Áp Lực Đại của Tống Thư Hàng, Ta Sẽ Không Tiếp Tục Thề Bậy là biệt danh trong nhóm Cửu Châu số 1 của Thất Sinh Phù Phủ Chủ.
Với quan hệ giữa Điền Thiên Đảo Chủ và Thất Sinh Phù Phủ Chủ, hai người bọn họ nói chuyện cùng nhau sẽ không bao giờ xưng hô như vậy.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ cất điện thoại đi, đặt tay lên cánh cửa cuối cùng, chuẩn bị cưỡng chế mở nó ra.
Khi hắn đặt tay lên cửa thì cánh cửa lại ầm ầm mở rộng.
Trước mặt Tống Thư Hàng là một gian phòng nhỏ chỉ có mười mấy mét vuông.
Trong phòng có một chiếc bàn máy tính và một cái ghế, cùng với đủ các loại cửa to nhỏ khác nhau. Chắc hẳn đó là con đường đi tới các nơi khác trong tiên phủ.
Trước bàn máy tính không có ai cả.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ cau mày, nhanh chóng đi về phía trước.
Máy tính trên bàn đang mở phần mềm chat, giao diện đăng nhập là nhóm Cửu Châu số 1.
Trên giao diện chat là các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 đang spam ào ào.
Đằng sau còn có mấy cửa sổ nhỏ.
Trong đó có khung chat cùng Thất Sinh Phù Phủ Chủ, Tống Thư Hàng, Lệ Chi Tiên Tử và một vài đạo hữu khác không ở trong nhóm Cửu Châu số 1.
Trong khung chat với Thất Sinh Phù Phủ Chủ vẫn còn lưu câu “Đạo hữu Ta Sẽ Không Tiếp Tục Thề Bậy đấy à? Ta đang ở trong động phủ chứ đâu” vừa rồi.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ lấy điện thoại di động ra nhắn một tin cho Điền Thiên Đảo Chủ: “Ngươi đang ở đâu? Chính xác là đang ở đâu?”
Lúc này… chiếc máy vi tính trên bàn tự động đánh chữ.
Điền Thiên Đảo Chủ: “Đạo hữu Ta Sẽ Không Tiếp Tục Thề Bậy, ta đang ở trong phòng của mình mà.”
“Chat tự động ư?” Tống Thư Hàng cả kinh. Công nghệ này cao thế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận