Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1646: Tố chất tâm lý của thiên kiếp trong thế giới hắc long kém thế à?

Chương 1646: Tố chất tâm lý của thiên kiếp trong thế giới hắc long kém thế à?
Tống Thư Hàng hoàn toàn không có thói quen cứ nhìn thấy QR code là muốn quét… Hắn không như Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối, đến cả QR code trên đầu Thiên Nhân cũng không tha.
Nhưng lần này QR code được vẽ trên người hắn, không quét thì làm sao chịu được chứ?
Tống Thư Hàng đối diện gương, giơ cao điện thoại lên điều chỉnh góc độ, ‘tít’ một tiếng, quét một lần.
Ting ~~
Di động vang lên âm thanh vui tai.
Nhưng chẳng có tác dụng quái gì, chẳng quét ra được thứ gì hết.
“Là mình thao tác sai à?”
Tống Thư Hàng gãi đầu.
Sau khi suy nghĩ một lúc, hắn lùi lại đằng sau một bước, điều chỉnh lại góc độ di động, để di động chiếu thẳng vào QR code trên người mình, quét thêm một lần nữa.
Ting ~
Lần này thật sự quét ra rồi.
Tống Thư Hàng lật điện thoại lên xem… là một bức ảnh.
“Ảnh, ảnh á?”
Tống Thư Hàng trừng to mắt.
Thiếu nữ kia vẽ trên người hắn cả buổi, vẽ một QR code phức tạp như thế, kết quả lại quét ra một tấm ảnh ư?
Ôi dạ dày đau, gan đau, thận cũng đau nữa.
Trên tấm ảnh là một tế đàn khổng lồ theo phong cách nguyên thủy bí ẩn. Nó nằm giữa một bồn địa được vây quanh bốn phía bởi các ngọn núi.
Tế đàn được vẽ đầy các văn tự Cổ Vu, đây là văn tự còn cổ xưa hơn cả ‘ngôn ngữ viễn cổ’, hiện giờ đã thất truyền quá nửa, đến cả những người hiểu được văn tự Cổ Vu này cũng chẳng có bao nhiêu.
Trên tế đàn có một cái hố lớn, kích thước vào cỡ một cái ao nhỏ.
Bên mép chiếc hố trong tế đàn có một thân ảnh mặt mũi mơ hồ đang vươn tay rạch cổ tay của mình, máu tươi màu vàng chảy từ miệng vết thương ra, rơi xuống chiếc hố trong tế đàn.
Ở khoảng không bên trên tế đàn giăng kín thân ảnh của kẻ địch, bọn chúng đều đang liếc trộm tế đàn bên dưới, nhìn chằm chằm thân ảnh mơ hồ bên cạnh tế đàn.
Tống Thư Hàng: “…”
Tấm ảnh này có nghĩa gì đây?
Chẳng lẽ là bảo ta tìm ‘tế đàn’ à?
Nhưng chỉ có mỗi một tấm ảnh, ta phải đi đâu tìm tế đàn đây? Làm khó người ta quá mà.
Nếu như ‘bí pháp giám định’ của mình ở đây thì còn có thể giám định một phen, xem xem có lấy được manh mối và tình báo gì không.
Tống Thư Hàng xoa mi tâm.
Cuối cùng hắn nhìn vào thân ảnh người đàn ông mơ hồ đứng bên cạnh tế đàn kia.
Trên cơ thể người đàn ông đó có một hình xăm phức tạp… nhưng không phải là QR code trên người Tống Thư Hàng, người ta là hình xăm Cổ Vu chân chính kìa.
Tống Thư Hàng cân nhắc tỉ mỉ những hình xăm này.
Có lẽ nào bí mật được giấu trong những hình xăm này không?
Hắn phóng to hình ảnh trong di động lên.
Sau khi nhìn một lúc… Tống Thư Hàng ngẩng đầu lên nhìn trời, thở dài.
Tống *Mù tịt hình xăm Cổ Vu* Thư Hàng.
Trong tình huống hoàn toàn không hiểu gì, hắn có thể nghiên cứu ra thứ gì mới có chuyện đó..
Tống Thư Hàng thu nhỏ hình ảnh trên di động lại, nhìn cẩn thận toàn cục bức ảnh.
“Ố?”
Đột nhiên hắn thốt lên một tiếng.
Là hắn hoa mắt à? Có một khoảnh khắc hắn cảm thấy người có gương mặt mơ hồ kia chính là mình.
Hình như vết thương ở cổ tay kia cũng xuất hiện trên chính cánh tay của hắn, tê rát đau đớn.
Dường như có máu tươi không ngừng chảy ra từ người hắn, rơi xuống trên tế đàn.
Một lúc sau lại còn có cảm giác suy yếu khi mất máu đầy chân thực ập tới.
Tống Thư Hàng cảm thấy cả người mình lạnh lẽo, hô hấp khó khăn, mất dưỡng khí, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Mất máu quá nhiều còn có biểu hiện thế này ư?
Tống Thư Hàng nhớ lại chuyện mình thi triển bí pháp giám định trước đây… Khi đó máu trong người hắn phun ra như suối, cả người như biến thành xác khô, nhưng chỉ cần uống một viên thuốc, làm phát Trì Dũ Thuật là lại khôi phục như ban đầu.
Oong ~~
Trong khi đang trầm tư, Tống Thư Hàng cảm thấy đầu óc của mình ù đi.
Dường như có một bầy ong khổng lồ đang bay trong đầu hắn vậy.
Tống Thư Hàng nhắm mắt lại, lắc đầu vài cái.
Sau một lúc lâu, tiếng ong ong trong đầu biến mất, hắn mới mở mắt ra.
Vẫn là phòng vẽ tranh của thiếu nữ kia.
Nhưng sau lưng hắn lại truyền tới cảm giác ấm áp.
Cảm giác ấm áp đó xua tan cái lạnh trong người hắn lúc này.
Sau đó một đôi tay được tạo thành từ ánh sáng màu vàng đỡ lấy, ôm hắn vào trong lòng.
Là hai tay của mỹ nhân rắn công đức.
Cô ấy đi vào thế giới giả tưởng rồi ư?
Nói cách khác… hắn đã phá cục rồi?
“Chờ Đợi Và Lời Hứa Tiên Tử.”
Tống Thư Hàng ấm lòng, cảm động nói:
“Cô đến rồi.”
Trong khi nói chuyện, đôi cánh nhỏ bên hông mỹ nhân rắn công đức giương ra, vỗ nhẹ một cái.
Hai cánh giang rộng, hóa thành một đôi cánh lớn.
Đôi cánh khép lại, bao phủ Tống Thư Hàng và mỹ nhân rắn công đức.
“Nhân gian đại pháo cấp 1 chuẩn bị.”
@#%× Tiên Tử phát ra thứ ngôn ngữ quái dị.
Tống Thư Hàng: “?”
Trong lòng hắn có dự cảm chẳng lành.
Không đợi hắn suy xét nguyên nhân của dự cảm chẳng lành này thì…
Vù!
Mỹ nhân rắn công đức ôm hắn bay lên trời, phi thẳng lên mái nhà.
Bụp ~~
Tống Thư Hàng chỉ cảm thấy đầu của mình đập thật mạnh vào trần nhà.
Hai mắt hắn tối sầm lại, hôn mê lần nữa.
********
Tống Thư Hàng bị một cơn ‘đau nhức’ dữ dội đánh thức.
Khi mở mắt ra lần nữa, Tống Thư Hàng phát hiện ra mình đang ở trong một không gian tối thui.
Thiên kiếp của thế giới hắc long vẫn siêng năng giáng ‘đau đớn’ lên người hắn, đả kích ý chí của hắn.
Mỹ nhân rắn công đức đã khôi phục hình dáng ban đầu, cô cuộn đuôi rắn lại, ‘ngồi’ ở bên cạnh. Đôi cánh bên hông đã thu nhỏ lại, phủ lên bụng cô.
[Đôi cánh này có thể to ra.]
Tống Thư Hàng nhìn chằm chằm vào đôi cánh đó, mỗi lần tiến hóa @#%× Tiên Tử đều mang tới bất ngờ lớn cho người ta.
Bụp ~~
Đúng lúc này, một cảm giác đau đớn lại đáp xuống người Tống Thư Hàng.
Cơ thể Tống Thư Hàng run rẩy… Không biết đây là đợt đau đớn thứ một trăm lẻ mấy rồi.
Hắn phát hiện ra mình đã có thể chịu đựng được đau đớn ở mức độ này.
Tống *Khả năng chịu đau đã lên một tầm cao mới, đau đớn thế này chỉ là chuyện vặt* Thư Hàng.
“Ơ? Ta thích ứng nhanh đến thế à?”
Tống Thư Hàng cũng tự thấy kinh ngạc.
Rõ ràng trong cơn đau thứ 101, đau đớn tăng lên gấp trăm lần đã xuýt xoát cực hạn của hắn rồi mà.
Nhưng bây giờ khi cơn đau của thiên kiếp giáng xuống thì hắn đã chẳng còn cảm giác gì nữa rồi.
“Là do thiên kiếp của thế giới hắc long bất lực rồi hay là sức chịu đau của mình lại lên tầm cao mới nhỉ? Có khi nào chỉ có cơn đau thứ 101 là đặc biệt thôi không?”
Tống Thư Hàng suy đoán.
Bụp ~ Lại thêm một cơn đau nữa giáng xuống.
“Còn mấy đợt nữa đây? Hay là đừng kéo dài thời gian nữa, đến hết một lượt luôn đi?”
Tống Thư Hàng đề nghị với không gian màu đen.
Thời gian của mọi người đều vô cùng quý giá.
Lãng phí thời gian với ‘thiên kiếp đau đớn’ vô nghĩa, không đau không ngứa này chẳng có ích lợi gì cả.
Sau khi Tống Thư Hàng dứt lời, không gian màu đen… bắt đầu đổ sụp.
Thiên kiếp của thế giới hắc long biến mất.
Tống Thư Hàng: “???”
Tố chất tâm lý của thiên kiếp thế giới hắc long này kém thế à?


Phân bộ của bộ lạc Long Huyêt, rừng rậm Dadma, thế giới hắc long.
Ý thức của Tống Thư Hàng trở về cơ thể.
Hắn mở mắt ra.
Ánh mặt trời chói mắt chiếu lên người hắn.
Hai móng trước của tà ma chuột hamster ôm lấy trường kiếm tăm xỉa răng, tựa vào lan can trên sân thượng, một cái móng sau móc vào lan can. Trông nó tràn ngập khí thế của bậc kiếm khách lang bạt giang hồ.
Vừa ngầu lòi vừa đáng yêu.
Lý Âm Trúc ngồi xổm bên cạnh Tống Thư Hàng, chớp đôi mắt to màu bạc, vươn tay ra tò mò chọc vào mặt hắn.
Sau khi thấy Tống Thư Hàng tỉnh lại, cô lập tức mỉm cười:
“A Tống, ngươi tỉnh rồi à.”
“Lần này ta tu luyện bao lâu rồi?”
Tống Thư Hàng hỏi theo thói quen.
Khi hỏi câu này, hắn thấy rất có cảm giác ‘cuộc đời tu sĩ”.
Một khi tu sĩ mà bế quan tu luyện thì sẽ mất hàng tháng, hàng năm trời.
Tuy rằng hắn chưa từng bế quan lâu như thế, nhưng lần này độ thiên kiếp thế giới hắc long ‘tấn thăng từ cấp 5 lên cấp 6’, ít nhất cũng phải mất nhiều ngày chứ nhỉ?
“Một đêm.”
Lý Âm Trúc chớp mắt, hàng lông mi dài cũng chớp theo:
“A Tống, mặt trời hóa thân bọc thép của ngươi mới vừa mọc lên thôi.”
Tống Thư Hàng: “…”
Thời gian ngắn hơn tưởng tượng của hắn nhiều.
Xích Tiêu Kiếm tiền bối nhẹ nhàng đi tới, tò mò hỏi:
“Lúc ngươi bế quan sao lại đột nhiên tấn thăng, trùng kích từ lưới rồng cấp 5 lên cấp 6 thế? Chẳng phải ngươi đã chuyển hết điểm ma lực cho Tiểu Âm Trúc và chuột hamster rồi à?”
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời, nói tới chuyện này, hắn vẫn còn mệt tim đây:
“Toàn bộ đều nhờ sự bóp team cực mạnh đến từ đồng đội.”
Xích Tiêu Kiếm tiền bối hiểu ra ngay:
“Có người chuyển ma lực cho ngươi à? Chẳng lẽ… là lão tộc trưởng của phân bộ bộ lạc Long Huyết.”
“Ừm.”
Tống Thư Hàng gật đầu.
“Không sao đâu, chẳng phải ngươi đã bình an độ kiếp xong rồi quay về à.”
Xích Tiêu Kiếm tiền bối lấy chuôi kiếm vỗ về Tống Thư Hàng:
“Thậm chí ta cảm thấy đây là một chuyện tốt với ngươi đó.”
Ngươi xem, khi chưa hết thời gian chờ sống lại, Tống Thư Hàng thăng từ Lưới rồng cấp 5 lên cấp 6, chỉ trong vòng một đêm đã phá kiếp trở ra.
Nếu như thời gian chờ của đồng vàng sống lại kết thúc, khi độ kiếp Tống Thư Hàng không chết một lần thì đúng là có lỗi với bao nhiêu pháp khí sống lại như thế.
“Sau khi thăng cấp thành công, ngươi thấy có gì thay đổi không?”
Xích Tiêu Kiếm tiền bối hỏi.
Tống Thư Hàng nhắm mắt lại, nội thị tình trạng hiện giờ của mình:
“Thần thức lại tăng một đoạn, cường độ của tinh thần lực cũng gia tăng đáng kể.”
Vốn dĩ tinh thần lực của hắn có đẳng cấp Chân Quân lục phẩm, cộng thêm sự liên kết giữa thần thức và tiểu kim đan ‘Cổ U Long Phách’, tinh thần lực còn có thể tăng gấp đôi, tương đương với hai vị ‘Chân Quân lục phẩm’ thông thường.
Bây giờ cường độ tinh thần lực của hắn lại tăng lên gấp đôi.
“Sau đó, ơ… tiểu kim đan của ta.”
Tống Thư Hàng đột nhiên kêu lên.
Ngoại trừ hạch tâm ‘thần huyết Cổ Vu’ , bảy tiểu kim đan của hắn đều đã hoàn thành diễn đồ kim đan.
Mà bây giờ, ‘thần huyết Cổ Vu’ của hắn cũng bắt đầu thay đổi.
Bản chất của Thần huyết Cổ Vu là một giọt thần huyết màu vàng. Trên đó là giăng kín các loại mã ‘QR code’ chằng chịt phức tạp… Đó là đường vân được hình thành sau khi kim đan thần huyết hấp thu hơn năm mươi Thiên Nhân ngũ phẩm.
Mà lúc này, mấy cái mã QR code lộn xộn trên Thần huyết Cổ Vu đã được chỉnh lý lại một lượt, tạo thành một mã QR code hoàn toàn mới.
Sau khi nhìn thấy QR code này, khựng lại một lúc, ý thức của hắn liền bao trùm lấy ‘Thần huyết Cổ Vu’ này.
Thần huyết Cổ Vu tràn ra thành vòng tròn bẹt.
Để QR code lộ ra hoàn toàn trước mặt Tống Thư Hàng.
Ý thức của Tống Thư Hàng quét qua QR code, hắn định phục chế nó rồi dùng điện thoại quét một lần nữa xem sao.
Khi ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu hắn, Thần huyết Cổ Vu ‘soạt’ một cái, xuất hiện một đồ án.
Đúng là bức ảnh tế đàn kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận