Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2245: Bạn Cũ Xin Gặp

Chương 2245: Bạn Cũ Xin Gặp
Bạch tiền bối dẫn theo Tống Thư Hàng hóa thành ánh sáng biến mất, để lại móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ, Kiếp Tiên đầu trọc và con tà ma quái dị kia nghệch mặt ra tại chỗ.
“Lưu lại nói hết lòng mình như đã hứa đâu? Trong thời gian dài đằng đẵng sắp tới, chúng ta không thể dựa vào ai được ngoại trừ nhau như đã nói đâu?” Kiếp Tiên đầu trọc hét lớn về phía hư không.
Quả nhiên là người càng xinh đẹp thì sẽ càng giỏi nói dối, Bá Tống Huyền Thánh hôm nay và hôm qua miễn cưỡng cùng có thể phân vào hàng ngũ ‘tuấn mỹ’.
“Chúng ta có cách nào để biến thành ánh sáng rời đi không?” Nam Huyền Thánh kia suy tư rồi nói.
Tà ma quả thận đáp đắng chát: “Trừ khi một ngày nào đó Thiên Đạo nhìn thấy chúng ta rồi thả ra, bằng không dựa vào lực lượng của chính mình, chúng ta căn bản không cách nào ra khỏi không gian Phòng giam Thiên Đạo…”
“Vậy kế tiếp chúng ta phải sống luôn trong không gian này à?” Nữ Huyền Thánh nhíu mày.
Sau khi tà ma quả thận trầm mặc chốc lát thì đột nhiên nói: “Vậy chúng ta có cần nói hết lòng mình với nhau rồi trở thành bạn bè không?”
Kiếp Tiên đầu trọc: “…”
Phượng Nghi Cầm Chủ: “…”
“Hay là ngươi nói ta nghe thử xem tại sao ngươi muốn đối phó với Bá Tống Huyền Thánh?” Nam Huyền Thánh dò hỏi.
Nói hết lòng mình thì trước tiên phải bắt đầu từ giao lưu trò chuyện.


Bên kia.
Bạch tiền bối không trực tiếp dẫn đám người Tống Thư Hàng trở về hiện thế.
Hắn điều khiểu phi kiếm dùng một lần xông vào khe hở trong phòng tối Thiên Đạo.
Phòng tối Thiên Đạo không chỉ có một, mà là từ nhiều không gian Ngục giam Thiên Đạotổ hợp tạo thành, kích thước lớn nhỏ cũng khác nhau.
Không gian Ngục giam Thiên Đạonhỏ thì bay vài chục phút sẽ đến điểm cuối, tiến vào hình thức ‘vòng lặp vô hạn’. Không gian Ngục giam Thiên Đạolớn thì như cái hôm nay, Bạch tiền bối đã bay một ngày một đêm cũng không đến điểm cuối.
Mỗi không gian Ngục giam Thiên Đạođều có một điểm giống nhau, chúng nó đều vô cùng sạch sẽ… Chủ yếu là bởi vì mỗi lần sau khi phạm nhân trong các phòng tối Thiên Đạo tử vong hoặc được thả ra, đồ vật hoặc hài cốt của các phạm nhân để lại đều sẽ bị vách tường che chắn này hấp thu, lưu trữ để duy trì cho mỗi không gian phòng tối Thiên Đạo đều trong lành và trống rỗng.
Bên trong vách tường che chắn thì thứ gì cũng có.
Có nước hoàng tuyền kịch độc, có mảnh vỡ pháp khí, có lượng lớn vật chất vàng cám… có vài thứ là di vật tiền nhân để lại, có vài thứ là vật chất tồn tại từ lúc không gian Ngục giam Thiên Đạođược sinh ra.
Đủ loại đồ vật hữu dụng, vô dụng, tai hại, thứ gì cũng có.
Bạch tiền bối đáp xuống một mảnh đất…
Đây là một mảnh đất lớn rất bình thường, cũng không biết làm sao nó lại bị ‘thu vào’ trong khe hở giữa các bức tường ngăn che của phòng tối Thiên Đạo.
Bạch tiền bối hài lòng gật đầu: “Nơi này cũng không tệ.”
“Bạch tiền bối, chúng ta không ra ngoài à?” Vũ Nhu Tử da đen ngoi đầu lên khỏi cái bóng, sau đó dõi mắt nhìn bốn phía.
Cô nhìn thấy xung quanh đều là nước hoàng tuyền kịch độc và các loại đồ vật chỉ nhìn thôi đã khiến da đầu cô run lên.
“Trước tiên sẽ không ra ngoài, ta muốn chuẩn bị một chỗ bế quan thật tốt cho Thư Hàng.” Bạch tiền bối bước lên mảnh đất dưới chân, thôi động pháp thuật.
Mảnh đất này bắt đầu điên cuồng tăng trưởng, trên đường tăng trưởng, nó cuốn rất nhiều ‘rác rưởi’ chung quanh vào trong đất, dùng để tăng cường cường độ của hòn đảo.
Sau hơn mười giây, mảnh đất nhỏ ban đầu đã tăng trưởng thành một hòn đảo lớn.
Đảo lớn bay lơ lửng bên trên nước hoàng tuyền kịch độc.
Nước hoàng tuyền kịch độc lại không làm tổn hại hòn đảo mảy may, ngược lại còn dịu dàng nâng đỡ hòn đảo.
Bạch tiền bối lại vươn tay thi pháp, triệu hoán đám vàng cám phía xa xa kia lại rồi rải lên đảo.
“Bảo vật trong khe hở lần trước đã bị chúng ta lấy hết một lần, lần này bảo vật hữu dụng không còn nhiều lắm.” Bạch tiền bối nói với giọng điệu tiếc nuối.
Lúc nói câu này, hắn lại không ý thức được mình đã thu gom đủ loại ‘bảo vật’ nhét đầy hơn phân nửa pháp khí không gian, toàn bộ đều có phẩm chất từ bát phẩm trở lên.
“Chờ sau khi ra ngoài, mỗi người đều được chia một phần.” Bạch tiền bối vỗ pháp khí không gian.
Vũ Nhu Tử da đen nghi hoặc nói: “Ta cũng có phần à?”
“Đương nhiên rồi.” Bạch tiền bối dịu dàng sờ đầu Vũ Nhu Tử da đen.
Mỹ nhân rắn công đức chui ra khỏi tụ lý càn khôn của Bạch tiền bối, Xích Tiêu kiếm tâm ma lại hỏi: “Muốn để Tống Thư Hàng ở lại đây à?”
Bạch tiền bối gật đầu nói: “Ừm, để hắn ở lại đây bế quan một thời gian. Nơi này vẫn có được hiệu quả của phòng tối Thiên Đạo, như vậy, ký ức liên quan đến Thư Hàng trong đầu đám đại địch ở chư thiên vạn giới đều sẽ nằm trong trạng thái nhạt nhòa rồi biến mất.”
Chẳng hạn như Phượng Nghi Cầm Chủ bản thể cũng sẽ không nhớ được Tống Thư Hàng.
Chờ hắn đi ra ngoài lại nghĩ cách đưa Phượng Nghi Cầm Chủ bản thể vào đây… đến lúc đó lại thả Tống Thư Hàng ra.
Bản thể của tấm bia màu đen ở Thú giới kia cũng phải tống vào đây luôn.
Đỡ phải làm nhiều lần.
Tạo Hóa Tiên Tử cũng chui ra khỏi tụ lý càn khôn.
Ba vị tiên tử sóng vai nhau đứng trong cái hố ở trung tâm hòn đảo, đây là chỗ bế quan mà Bạch tiền bối giữ lại cho Tống Thư Hàng khi chế tác ‘hòn đảo lớn’ này.
Tụ lý càn khôn của Bạch tiền bối mở ra.
Chiếc rương đá chứa Tống Thư Hàng kia được thả ra ngoài, đúng lúc bỏ vào trong chiếc hố nọ.
Vàng cám xung quanh tựa như có sinh mệnh vậy, chủ động đến phủ lên ‘chiếc rương bế quan’ của Tống Thư Hàng.
Sau đó bia đá đạo hữu cũng được Bạch tiền bối thả ra, trấn thủ ở nơi bế quan của Tống Thư Hàng.
“Bia đá đạo hữu, thời gian tiếp theo phải làm phiền ngươi chăm sóc Thư Hàng rồi.” Bạch tiền bối lên tiếng.
“Cứ tin ở ta! Có ta ở đây thì nhất định sẽ bảo vệ Bá Tống chu toàn.” Bia đá đạo hữu cam đoan.
Vũ Nhu Tử da đen suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Hay là ta cũng ở lại chăm sóc Tống tiền bối nhé?”
“Không cần đâu, Vũ Nhu Tử tâm ma cô ra ngoài cùng ta. Kế hoạch tiếp theo của ta cần dùng đến sức mạnh của cô và Xích Tiêu kiếm tâm ma đạo hữu.” Bạch tiền bối khẽ mỉm cười nói: “Yên tâm đi, chúng ta sẽ về đón Thư Hàng xuất quan nhanh thôi.”
Mặc khác, ngoại trừ bia đá đạo hữu ra, kỳ thật Bạch tiền bối còn để lại một vị đạo hữu khác chăm sóc Tống Thư Hàng.
Lư Sơn Lộ Ma Tôn bên trong đèn thần cũng được Bạch tiền bối để lại trước mộ của Tống Thư Hàng.
Sau khi an bày địa điểm bế quan của Tống Thư Hàng thỏa đáng … Bạch tiền bối lại kích hoạt phi kiếm dùng một lần, hoàn toàn rời khỏi không gian Phòng giam Thiên Đạo.
***********
Lúc này trong bí cảnh mà Quảng Đình Đường - dư đảng Thiên Đình tọa lạc tại Thú giới.
Sau khi Phượng Nghi Cầm Chủ từ mặt trăng, hiện thế trở về Thú giới thì quay về chỗ tu luyện của bản thân, một động phủ dạng tổ trên cây ngô đồng.
Sau khi trở lại động phủ, thân thể cao lớn của cô ta nằm sấp trên một cái ổ hình dạng chiếc giường lớn.
“Cứ cảm thấy không quen thế nào ấy.” Phượng Nghi Cầm Chủ lẩm bẩm.
Mặc dù trong trí nhớ, bản thân mình vẫn luôn không có ‘móng vuốt’, nhưng loại cảm giác khó chịu đầy quỷ dị này là sao đây?
Không có móng vuốt, cái bụng nằm thẳng trên giường như thế vô cùng khó chịu.
Sau khi khó khăn lắm mới quen được với loại trạng thái này, cô ta bắt đầu tập trung xử lý công việc của Quảng Đình Đường.
Vừa đánh một trận với bộ hạ cũ của Đế Tôn, Quảng Đình Đường có rất nhiều chuyện cần giải quyết.
“Kỳ quái, vì sao những chuyện này đều cần ta xử lý chứ? Cứ cảm thấy trước kia hẳn là có một người nào khác giúp ta xử lý những chuyện như thế này mới đúng.” Phượng Nghi Cầm Chủ vừa giải quyết công việc vừa lẩm bẩm: “Xem ra ta cần phải đề bạt một nhân tài mới được.”
“Cầm Chủ, có người cầu kiến. Nói là bạn cũ của thời đại Thiên Đình.” Lúc này lại có người truyền âm từ xa cho cô ta.
“Bạn cũ Thiên Đình ư?” Phượng Nghi Cầm Chủ nhíu mày, thần thức lập tức phóng ra ngoài.
Chỉ thấy có một người đàn ông toàn thân màu vàng đứng tại lối vào bí cảnh … Tay trái của người nọ còn cầm một cây bàn chải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận