Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1548: Đến lúc đó ngươi đừng sợ quá mà gọi Bá Bá - Chương 1549: Cảm nhận đau đớn, chịu đựng đau đớn, quen với đau đớn

Chương 1548: Đến lúc đó ngươi đừng sợ quá mà gọi Bá Bá
Tống Thư Hàng: “…”
Nhìn thấy tọa độ mà Đậu Đậu gửi đến, hắn lập tức hiểu ra sáng sớm nay con ranh Đậu Đậu đã chạy từ động phủ của Hoàng Sơn tiền bối đến đại học Giang Nam rồi.
“Thế mà mình lại tin nó sẽ chờ năm ngày nữa mới đến chứ!” Tống Thư Hàng ngửa cổ nhìn trời.
Tống Thư Hàng ngu xuẩn, làm sao Đậu Đậu có thể biết điều như vậy được?
Nếu nó biết điều đến thế thì tên nó đã viết ngược lại rồi!
Tống Thư Hàng run rẩy đứng lên từ bên cạnh giá sách rồi đặt lại quyển manga shoujo lên giá.
Cũng may việc học ngôn ngữ viễn cổ trong hệ thống học bá của hắn đã dừng lại một lúc rồi, chứ nếu vừa bị điện giật vừa chạy tới cứu Đậu Đậu thì hắn chết chắc.
“Phải đi ngay à?” Xích Tiêu Kiếm hỏi.
Tống Thư Hàng gật đầu: “Đi đón Đậu Đậu, không thể để nó gặp chuyện gì bất trắc được.”
Đậu Đậu là thành viên nhóm Cửu Châu số 1 mà Tống Thư Hàng quen biết ngay sau khi tiếp xúc với tu chân giới. Hơn nữa dù có lúc không đáng tin cho lắm, nhưng trước đây nó đã từng là trợ lực rất lớn của Tống Thư Hàng.
Cho nên Tống Thư Hàng tuyệt đối không thể để nó xảy ra chuyện gì được.
Mặt khác… được Đậu Đậu cầu cứu cứ thấy sương sướng làm sao ấy.
Dứt lời, Tống Thư Hàng tiện tay rút một quyển sách trên giá rồi chạy chậm ra phía quầy thu ngân.
Hắn đưa sách ra: “Bà chủ ơi, hôm nay chỉ thuê quyển này thôi.”
Bà chủ xinh đẹp như hoa buông sách trong tay xuống, vén lọn tóc bên mai, ngẩng đầu lên nhìn Tống Thư Hàng rồi nói nhỏ nhẹ: “Lâu lắm rồi không thấy cậu tới.”
“Ha ha, gần đây tôi bận mà.” Tống Thư Hàng gãi đầu, không ngờ bà chủ lại vẫn còn nhớ hắn? Gần đây hắn đẹp trai lên nhiều hay sao?
“Sách cậu thuê từ lần trước, trước nữa, trước trước nữa, đều chưa trả cho tôi đâu đấy!” Bà chủ bình tĩnh nói tiếp: “Thuê lâu lắm rồi, bao giờ thì định trả cho tôi đây?”
“…” Tống Thư Hàng cười gượng: “Lần sau nhất định tôi sẽ nhớ mang trả mà.”
“Ừ.” Bà chủ thu tiền đặt cọc xong, đóng dấu lại, đưa sách cho Tống Thư Hàng.
Sau đó cô lại nghiêng đầu, cầm sách của mình lên đọc.
Tống Thư Hàng vơ cuốn sách vừa thuê được, guồng chân chạy ra khỏi tiệm, luồn lách qua đám người đông đúc, quẹo vào một hẻm nhỏ vắng vẻ, sau đó bố trí huyễn thuật ẩn thân lên người mình.
Cuốn tiểu thuyết vừa thuê được hắn bỏ vào vòng tay không gian.
Để mai đi, ngày mai hắn sẽ trả tất cả sách đã thuê cho bà chủ.
Vì thời gian gấp rút, Tống Thư Hàng lấy song đao của Ô Tặc Bạo Quân ra, nhấc chân đạp lên rồi bay thẳng tới vị trí mà Đậu Đậu gửi đến.
Song đao của Ô Tặc Bạo Quân là một trong pháp khí tổ hợp tam thập tam thú, sau khi giải phong ấn có thể đạt tới tốc độ của pháp khí lục phẩm.
Mỗi tội không có lan can, lúc bay nhanh cứ thấy chới va chới với.


Ở một nơi khác.
Đậu Đậu cất điện thoại di động đi, kích hoạt chiếc vòng cổ mới của mình lên.
Cái vòng cổ này được Hoàng Sơn Tôn Giả chế tạo lại cho Đậu Đậu sau khi hắn thăng cấp lên Tôn Giả thất phẩm. Một khi được kích hoạt, nó có thể tạo một tầng phòng ngự trên lông Đậu Đậu, đẳng cấp lên tới ngũ phẩm đỉnh phong, là cực hạn mà Đậu Đậu có thể tiếp nhận được.
Pháp khí được kích hoạt, cả người Đậu Đậu biến thành màu vàng kim, như thể lông nó được làm ra từ kim loại.
Sau đó nó uốn lưỡi một cái, giấu một lá phù văn xuống dưới lưỡi. Đó là phù văn công kích cường lực lục phẩm Huyền Hoàng kiếm phù, ẩn chứa một đòn tấn công cấp bậc lục phẩm của Hoàng Sơn. Nếu Đậu Đậu có thể lại gần phi hành khí của Thiên Nhân thì chỉ cần một kiếm thôi là đám kia ăn đủ.
Nếu mà phá được chiếc phi hành khí kia thì càng tốt, sẽ thuận lợi hơn nhiều cho Đậu Đậu và tán tu kia chạy trốn.
Sau khi chuẩn bị đâu vào đấy, Đậu Đậu cười ha hả, thẳng tiến không lùi, đón đầu chiếc phi hành khí của Thiên Nhân kia từ chính diện: “Đạo hữu, ta đến giúp ngươi đây!”
Tán tu Kim Đan: “…”
Dù rất cảm động, nhưng đây không phải là kết quả mà hắn muốn.
Mục tiêu đi săn của Thiên Nhân là hắn.
Bình thường, Thiên Nhân không có hứng thú với yêu quái tứ phẩm. Chỉ khi trên đường đi săn tình cờ gặp phải thì bọn chúng mới tiện tay xử lý yêu quái tứ phẩm luôn thể.
Cho nên chỉ cần con khuyển yêu tứ phẩm này tránh đi thì sẽ không bị cuốn vào tình thế nguy nan cùng với hắn.
Mặt khác, hắn thực sự hi vọng con đại yêu tứ phẩm kia có thể gọi viện binh tới. Tu hành không dễ dàng, đặc biệt là tán tu thì càng khó khăn hơn.
Hắn vất vả lắm mới tu luyện đến cảnh giới ngũ phẩm, chưa muốn thân tử đạo tiêu sớm thế này, càng không muốn viên kim đan gian nan luyện thành bị người ta coi là chiến lợi phẩm.
Nếu khuyển yêu kia chịu chạy đi tìm cứu viện thì có lẽ hắn còn một tia hi vọng sống sót.
Hắn không ngờ rằng con khuyển yêu đó lại lỗ mãng lao đầu đi giáp lá cà.
“Xong rồi, không chỉ một mình mình chết, còn liên lụy cả khuyển đạo hữu kia rồi.” Tán tu kim đan thấy lòng đắng ngắt.
Nếu biết trước khuyển yêu kia có tính tình mạnh mẽ như thế thì hắn đã không báo cho nó biết, mà quay đầu liều mạng chịu thêm mấy mũi tên, trốn đến một hướng khác rồi.
“Thiên Nhân ngu xuẩn, nhận lấy một đòn của ta đây!” Đậu Đậu cười ha hả, bốn bánh Hỏa Diễm luân dưới chân di chuyển linh hoạt, loáng một cái đã tiếp cận phi hành khí của Thiên Nhân.
Đối tượng đi săn của Thiên Nhân là tán tu Kim Đan. Thấy Đậu Đậu chủ động lao tới, một Thiên Nhân ngũ phẩm trên phi hành khí đổi hướng mũi tên, bắn thẳng về phía nó.
Trong mắt đám Thiên Nhân, yêu quái tứ phẩm Đậu Đậu trúng một mũi tên này thì chỉ có thập tử vô sinh.
Nhìn thấy mũi tên bay tới, Đậu Đậu cố hết sức nghiêng người tránh đi.
Nhưng mũi tên kia quá nhanh, vẫn bay sượt qua người nó.
Keng!
Mũi tên của Thiên Nhân ngũ phẩm ma sát với bộ lông của Đậu Đậu làm tóe ra một chuỗi hoa lửa.
Mũi tên rơi xuống đất, Đậu Đậu thì không bị thương đến nửa sợi lông.
“Chính lúc này đây!” Đậu Đậu thè lưỡi phun một cái, Huyền Hoàng kiếm phù tụ lực chờ phát động từ lâu lập tức kích hoạt.
Hư ảnh của một người đàn ông cực độ uy nghiêm hiển hiện giữa không trung, giơ cao một thanh kiếm lớn, chém thẳng xuống phi hành khí của đám Thiên Nhân.
Kiếm này mang uy lực của Chân Quân lục phẩm!
“Meo meo chít chít!” trong phi hành khí, đám Thiên Nhân kêu lên thất thanh.
Phi hành khí đột ngột tăng tốc, tránh né một kiếm bổ tới.
Đồng thời, mười trận pháp phòng ngự tỏa ra những màu sắc khác nhau bao bọc lấy phi hành khí.
Ầm!
Huyền Hoàng kiếm phù chém trúng đuôi của phi hành khí.
Uy lực của kiếm phù va chạm với trận pháp phòng ngự, tạo ra một luồng sóng xung kích mãnh liệt.
Cách đó không xa, tán tu ngũ phẩm ngây ra sửng sốt.
Sao vị khuyển đạo hữu này dữ dằn thế?
Mười tầng phòng ngự trên phi hành khí của Thiên Nhân không ngừng bị chém vỡ.
Chỉ trong một hơi thở, tất cả trận pháp phòng ngự đã bị phá tan.
Huyền Hoàng kiếm phù chém vào vỏ ngoài của phi hành khí. Đáng tiếc là năng lượng của kiếm phù đã tiêu hao gần như không còn, chỉ có thể chém thủng mộ lỗ trên vỏ ngoài chứ không thể phá hỏng phi hành khí của Thiên Nhân.
“Ta còn tưởng là có thể chém tan xác cái phi hành khí kia chứ. Chất lượng kém quá. Kế hoạch thất bại rồi.” Đậu Đậu nói khẽ.
Tiếc rằng nó chỉ có một lá Huyền Hoàng kiếm phù. Nếu có thêm thì nó phải giáng thêm phát nữa, có khi còn đánh rụng được chiếc phi hành khí kia ấy chứ.
Kế hoạch ban đầu của Đậu Đậu là phá hủy phi hành khí để đám Thiên Nhân đuổi theo nó và tán tu kia bằng tốc độ của bản thân. Không có phi hành khí, tốc độ truy đuổi của Thiên Nhân sẽ giảm đi phân nửa, bọn họ chạy trốn sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều.
Đã thất bại rồi thì không thể lãng phí thời gian được nữa, chạy trước tính sau!


Trong lúc suy tư, Đậu Đậu lắc mình biến hóa thành hình người.
“Huyễn hóa thành hình người? Đại yêu ngũ phẩm?” Hai mắt của tán tu Kim Đan sáng ngời lên.
Rõ ràng dao động yêu lực của đối phương chỉ có tứ phẩm, không ngờ nó lại là một đại yêu ngũ phẩm ngụy trang.
Bảo sao lại dũng mãnh thế.
Có lẽ ta liên thủ với nó thì có thể chạy trốn được thật đây! Tán tu ngũ phẩm nghĩ thầm.
“Đến đây, mau đến đánh ta đi!” Đậu Đậu cười nói.
Nó ngoắc tay với phi hành khí, sau đó lại cưỡi lên phong hỏa luân dưới chân.
Khi bỏ chạy, nó không quên truyền âm cho tán tu Kim Đan nọ: “Đuổi theo ta!”
Sau đó nó mau chóng bay về hướng khu đại học Giang Nam.
Tán tu ngũ phẩm đang định liên thủ với Đậu Đậu để quần nhau với Thiên Nhân một trận, không ngờ Đậu Đậu lại quay đầu bỏ chạy.
Vị khuyển đạo hữu này ra bài chẳng theo quy tắc nào.
“Nếu khuyển đạo hữu muốn trốn… thì mình tiếp tục thu hút sự chú ý của đám Thiên Nhân kia cho nó trốn vậy.” trong chớp mắt, tán tu ngũ phẩm đã nảy ra một suy nghĩ như thế.
Người này có tinh thần hi sinh lớn lao đến vậy mà tu luyện được đến tận ngũ phẩm, quả thực là kì tích. Không chỉ thế, vận may của hắn nhất định là không tồi.
“Mau đến chỗ ta, chúng ta tụ họp với viện quân.” Đậu Đậu truyền âm nói.
Có viện quân sao?
Tán tu ngũ phẩm không do dự nữa, lập tức chạy theo Đậu Đậu, lao đến khu đại học Giang Nam.
Sau lưng, phi hành khí của Thiên Nhân ổn định trở lại, gầm rú đuổi theo sát nút, tấn công Đậu Đậu và tán tu ngũ phẩm.
Ầm ầm ầm!
Sau khi đuổi được một đoạn, đột nhiên từ phi hành khí tuôn ra một tràng khói đen.
Ngay sau đó, cửa phi hành khí bật mở, mười Thiên Nhân nhảy ra ngoài.
Trong mười Thiên Nhân này có bảy tên là Linh Hoàng ngũ phẩm, ba tên còn lại là tứ phẩm góp cho đủ số.
Vừa ra khỏi phi hành khí, cả bọn thở hồng hộc, kêu om sòm, sau đó lấy dùng hết các thủ đoạn phi hành để đuổi theo Đậu Đậu và tán tu ngũ phẩm kia.
“Ha ha ha, phi hành khí hỏng rồi. Không uổng công ta dùng mất một lá Kiếm phù!” Đậu Đậu bật cười.
Nó cứ nghĩ là mình thất bại, ai ngờ cái phi hành khí kia bay một hồi rồi vẫn hỏng.
“Bây giờ đám Thiên Nhân kia phải đuổi theo chúng ta bằng thuật pháp phi hành của chúng, có lợi cho chúng ta nhiều đó.” Đậu Đậu nói.
“Khuyển đạo hữu, bây giờ chúng ta phải đi hướng nào?” tán tu ngũ phẩm hỏi.
“Đến khu đại học Giang Nam, ở đó có một người bạn tốt của ta. Với thực lực của hắn, nhất định có thể giúp chúng ta chặn đám Thiên Nhân này.” Đậu Đậu cười nói.
Nó lại biến về hình thái chó Kinh Ba, bốn chân đạp phong hỏa luân, khởi động tốc độ cao nhất.
Sở dĩ trước đó Đậu Đậu biến thành người là để tiện sử dụng một lá Độn phù mà Hoàng Sơn Tôn Giả cho nó.
Bây giờ phi hành khí của Thiên Nhân hỏng rồi, nó chỉ cần dùng phong hỏa luân là đủ để trốn chạy.
Sau lưng họ, trường mâu và mũi tên của Thiên Nhân không ngừng phóng tới.
“Gâu ~ Cảm giác chạy bạt mạng này vui quá đi!” Đậu Đậu vui sướng hô lên.
“Khuyển đạo hữu, cao thủ sẽ tiếp ứng chúng ta là ai vậy?” tán tu ngũ phẩm tò mò hỏi.
Đậu Đậu: “Chắc chắn là ngươi cũng biết hắn đấy.”
“Ta cũng biết ư?” tán tu ngũ phẩm càng tò mò hơn.
Đậu Đậu: “Gâu ~ Khi nhìn thấy hắn, đừng có sợ đến mức gọi Bá Bá nhé.”
Chương 1549: Cảm nhận đau đớn, chịu đựng đau đớn, quen với đau đớn
Tán tu ngũ phẩm: “? ? ?”
Viện quân sắp đến là người mà ta và khuyển đạo hữu này đều biết ư?
Ta và khuyển đạo hữu vừa mới biết nhau mà? Ý nó là viện quân của họ là tu sĩ nổi danh trong giới tu chân hả?
Nhưng vì sao ta gặp người đó lại phải sợ đến mức gọi ba ba?
Mặc dù tính cách của ta tốt thật đấy, nhưng ta làm gì có sở thích gọi người khác là ba ba cơ chứ?
Dù viện binh là một đại tiền bối có thực lực mạnh mẽ đi chăng nữa, thì với tính cách của ta, ta cũng không vô sỉ đến mức đi gọi người ta là ba ba đâu.
Tán tu ngũ phẩm nghĩ thầm.
“A a a a, lại bị bắn trúng rồi… Móa ~ Đám này bắn chuẩn ghê. May mà bản Gâu có sức phòng ngự cao, chứ nếu không đã bị xuyên táo rồi!” Đậu Đậu nhảy tưng tưng giữa không trung, đuôi cụp xuống bảo vệ cái mông mình, không ngờ mông vẫn ăn một tên. May mà hiệu quả phòng ngự sau khi kích hoạt vòng cổ vẫn còn, đầu tên bị lông chặn lại, thân thể không bị thương, chỉ hơi đau chút thôi.
Tán tu ngũ phẩm: “…”
Là ảo giác sao?
Rõ ràng hắn và khuyển đạo hữu này đang bị Thiên Nhân truy sát, nguy trong sớm tối, có thể bị tên bắn chết bất cứ lúc nào. Thế mà tại sao trông khuyển đạo hữu lại vui vẻ, sung sướng thế nhỉ?
Dường như Đậu Đậu có thể hiểu được biểu cảm của tán tu ngũ phẩm này. Gần đây nó càng ngày càng am hiểu cách suy đoán suy nghĩ của người khác qua vẻ mặt, động tác nhỏ, nhịp tim, hô hấp… trở nên khéo hiểu lòng người lắm.
Nhưng mà hiểu thì hiểu, không có nghĩa là nó sẽ hành động theo hi vọng của đối phương.
“Ha ha ha, ngươi đoán đúng. Bây giờ ta đang vô cùng sung sướng. Ta thích cảm giác kích thích khi bị người ta đuổi giết, thích cái cảm giác phải chạy trốn đến tận chân trời góc bể.” Đậu Đậu tránh né mưa tên và trường mâu, hệt như một chiếc máy bay nhỏ đang chơi né bom trong trò chơi phi hành.
Tán tu ngũ phẩm: “…”
Quả nhiên, phương thức tư duy của người và chó không cùng một kênh.
“Cẩn thận, đối phương lấy pháp khí khác ra kìa!” Đột nhiên, Đậu Đậu kêu to.
Đám Thiên Nhân đang đuổi giết bọn họ lấy ra một pháp khí mới toanh. Ba tên Thiên Nhân tứ phẩm bay khá chậm cùng khiêng một vật trông như cái trống và bắt đầu gõ vang.
Đùng ~~
Tiếng trống vang dội lan xa, Đậu Đậu và tán tu ngũ phẩm cảm thấy toàn thân chấn động. Sóng âm rót vào đại não, thân thể bỗng chết lặng như bị điện giật.
“Pháp khí sóng âm? Bọn chúng còn có đồ vật của thiên môn này sao?” Đậu Đậu nghiến răng nghiến lợi. Thính lực của nó tốt hơn tu sĩ nhân loại cùng cảnh giới rất nhiều, sức tổn thương của pháp khí sóng âm đối với nó cũng mạnh hơn người ta.
Nó phải thông báo tin tức này cho Hoàng Sơn ngu ngốc biết mới được.
Đùng đùng đùng ~
Tiếng trống vẫn vang lên không ngừng.
Đậu Đậu và tán tu ngũ phẩm bị quấy nhiễu, tốc độ phi hành giảm đi đáng kể.
Tốc độ vừa giảm xuống, cả hai đã bị mưa tên và trường mâu bao vây.
Đậu Đậu kích hoạt phong hỏa luân, hỏa diễm phun ra mãnh liệt bao trùm cả thân thể nó. Ngọn lửa như có linh tính, không ngừng áp súc rồi phun trào như núi lửa, đón lấy mũi tên và trường mâu rồi đánh văng chúng ra.
Tán tu ngũ phẩm phía trên lấy ra một chiếc áo cà sa, vung lên phần phật, ngăn mưa tên lại.
Đối với tán tu mà nói, pháp bảo nào, của hệ nào cũng không quan trọng. Hễ có pháp bảo, dù là của Phật, Đạo, Nho, Ma là phải cất lại hết, biết đâu có lúc cần dùng.
“Cứ tiếp tục thế này không phải là cách hay.” Đậu Đậu lại lấy điện thoại di động ra, đeo lên cổ, gọi điện lại cho Tống Thư Hàng.
Bên kia, Tống Thư Hàng nghe máy: “Ta đang đến chỗ ngươi rồi đây.”
“Thư Hàng, nhanh nữa lên. Hỏa lực của Thiên Nhân còn mạnh hơn ta tưởng tượng. Ta sắp không chống đỡ được nữa rồi.” Đậu Đậu nói.
“Cố gắng chống đỡ đi, ta tới ngay đây.” Tống Thư Hàng đáp
Đậu Đậu: “Nhanh lên, mà đừng tắt máy, cứ duy trì trạng thái liên lạc đi!”
“Được.” Tống Thư Hàng trả lời.


Ở một nơi khác.
Tống Thư Hàng đổi tư thế ngự đao phi hành.
Hắn nhẹ nhàng nhảy lên, song đao của Ô Tặc Bạo Quân bay vào tay hắn.
Mỗi tay nắm một thanh đao của Ô Tặc Bạo Quân, Tống Thư Hàng thi triển bí thuật độn đao nhanh nhất mà hắn đang nắm giữ: Đà Đao Thuật.
Không phải, là Khiên Đao thuật mới đúng, khiên đao!
Nghe Khiên Đao thuật hoành tráng hơn Đà Đao thuật một tí.
Tống Thư Hàng chưa từng dùng cả hai thanh đao để thi triển Khiên Đao thuật, bây giờ dùng thử, tốc độ quả nhiên là rất ngầu.
Vèo một cái, song đao kéo Tống Thư Hàng điên cuồng tăng tốc.
Mà khi dùng tay cầm đao cũng có chỗ lợi, ấy là hai chân không bị xoạc thẳng cẳng như khi giẫm lên song đao.
Khiên Đao thuật không ngừng tăng tốc, sau mười lăm hơi thở, sau lưng Tống Thư Hàng vang lên tiếng nổ, tiến vào trạng thái tốc độ siêu thanh.
Xích Tiêu Kiếm: “Ồ, hiếm lắm mới thấy ngươi chủ động tiến vào trạng thái phi hành siêu thanh. Xin hỏi Bá Tống đạo hữu có cảm tưởng gì?”
Xích Tiêu Kiếm đang áp trên lưng Tống Thư Hàng, trông hệt như đang cưỡi hắn vậy.
“Cảm tưởng là lần sau khi dùng Khiên Đao thuật ta phải đổi tư thế khác! Ta muốn nằm ngửa, như vậy là không phải trông thấy mặt đất nữa.” Tống Thư Hàng đáp.
Khi thi triển Khiên Đao thuật, độn quang của đao biến thành hình con thoi bao phủ cả thanh đao, trong đó bao gồm năm trận pháp có hiệu quả kháng gió, nước, lửa, đất và sấm sét.
“…” Xích Tiêu Kiếm: “Linh Hoàng ngũ phẩm mà còn sợ độ cao, ngươi đúng là hàng hiếm.”
“Thực ra sau khi có thể đạp không mà đi thì bệnh sợ độ cao của ta đã ổn lắm rồi. Chỉ lúc nào bay quá cao với tốc độ quá nhanh, hai chứng sợ độ cao và sợ tốc độ nhanh mới bộc phát ra cùng một lúc thì ta mới bị ảnh hưởng một chút thôi.” Tống Thư Hàng thở dài, nói tiếp: “Sau này mỗi khi rảnh rỗi ta sẽ ngự đao bay một vòng trên không trung. Tối đa một tháng là ta không còn phải lo chuyện sợ độ cao với sợ tốc độ nhanh nữa.”
“Suýt nữa thì ta quên mất Thư Hàng ngươi sợ tốc độ nhanh. Ta cảm thấy mình gọi nhầm viện quân rồi!” Đậu Đậu hét toáng lên trong điện thoại: “Có khi cái tên sợ cao sợ nhanh nhà ngươi bay đến thì ta chết ngắc rồi cũng nên!”
Khi sử dụng Khiên Đao thuật, Tống Thư Hàng cũng treo điện thoại trước cổ như Đậu Đậu.
“Có lý đấy, thôi thế ta về nhé. Đằng nào lúc ta đến ngươi cũng chết ngắc rồi mà.” Tống Thư Hàng nói.
Đậu Đậu: “Thân ái ơi ~ ngươi muốn ta chết thật sao? Ôi Hoàng Sơn của ta ơi mông lại trúng tên rồi! Không đùa đâu Thư Hàng, ngươi tới đây nhanh lên, chậm một tí nữa thì ngươi chỉ còn thấy một Đậu Đậu lạnh ngắt thôi. Làm người ai làm thế?”
“Cố mà chịu đi, khi ngươi quen với nỗi đau ấy rồi thì ngươi sẽ nhận ra đau đớn cũng chỉ như mưa bụi…” Tống Thư Hàng nói.
Đậu Đậu: “Người bị đâm là ta nên ngươi mới nói được ra câu đó!”
“Không nhé, ta chỉ đang truyền thụ kinh nghiệm thôi. Cảm nhận đau đớn, chịu đựng đau đớn, quen với đau đớn, cuối cùng ngươi sẽ cảm thấy đau đớn cũng chỉ đến thế mà thôi. Làm quen là một sức mạnh vô cùng đáng sợ.” Tống Thư Hàng nói cực kì bình tĩnh. Ví dụ như hắn đây này, bây giờ sức chống cự đau đớn của hắn đã cao đến mức chính hắn cũng không tin tưởng được luôn.
Bí pháp giám định mà không khiến toàn thân phun máu thì chẳng xi nhê gì với hắn, sét thiên kiếp giáng xuống mà không phải là cấp siêu cao thì thân thể hắn cũng chỉ hơi run một cái mà thôi.
Tất cả đều là sức mạnh của việc “làm quen” cả.
Đậu Đậu thì đang nghĩ, đằng sau cảm nhận đau đớn, chịu đựng đau đớn và làm quen với đau đớn, có phải cảnh giới tiếp theo là hưởng thụ đau đớn hay không?


Khi Tống Thư Hàng dùng Khiên Đao thuật đuổi tới chiến trường thì thấy Đậu Đậu tả tơi xơ xác và một tán tu ngũ phẩm.
Đậu Đậu và tán tu ngũ phẩm đã không bay nổi nữa, cả hai bị ép hạ xuống một sườn núi, chỉ có thể dựng tầng phòng ngự, vất vả chống chọi.
Trông tán tu ngũ phẩm kia có vẻ đã kiệt sức.
Đậu Đậu dựa vào pháp khí mà Hoàng Sơn tiền bối cho nó, có thể phá vây bỏ chạy bất cứ lúc nào. Nhưng nó kiên quyết không bỏ đi mà ở lại chống đỡ cùng với tán tu ngũ phẩm.
“Thư Hàng ơi ngươi tới chưa?” Đậu Đậu hỏi lại.
Nếu Tống Thư Hàng chưa tới thì nó chỉ có thể chạy đi trước, sau đó gọi người tới báo thù cho vị tán tu ngũ phẩm có tinh thần hi sinh cao cả này thôi.
“Đến rồi, ta nhìn thấy các ngươi rồi đây.” Giọng nói của Tống Thư Hàng vang lên trong điện thoại.
Câu nói này của hắn như cơn mưa rào tưới đẫm đất hạn lâu.
Đậu Đậu và tán tu ngũ phẩm đồng thời ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Rầm rầm rầm
Tiếng vang inh tai nhức óc đó là âm thanh khi độn đao thuật hạ xuống.
Tống Thư Hàng hai tay nắm song đao, vọt thẳng tới chỗ ba Thiên Nhân tứ phẩm đang gõ trống.
Khi hai bên va chạm, toàn thân Tống Thư Hàng hiện lên sắc kim loại đen tuyền, sau lưng hắn có hai mốt hư ảnh thánh viên hiển hiện, trong tay chúng cầm bảo điển Nho gia.
Ba đại công pháp tôi luyện thân thể toàn lực thi triển!
Đám Thiên Nhân đang tấn công Đậu Đậu và tán tu ngũ phẩm nghe thấy âm thanh, bèn nhất loạt quay đầu lại nhìn.
Ngay khi chúng quay lại thì Tống Thư Hàng đã tông thẳng vào cái trống nọ.
Ba Thiên Nhân tứ phẩm khiêng trống bị đụng bay ra, tứ chi vặn vẹo như bị xe tăng nghiền qua, rơi bịch xuống đất, không rõ sống chết.
Tống Thư Hàng vươn tay chụp một cái, bắt lấy cái trống kia. Dù sau này hắn không dùng pháp khí sóng âm thì cũng có thể đưa cho đệ tử dùng.
“Meo meo chít chít!” Bảy Thiên Nhân ngũ phẩm nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng rồi phát ra những tiếng kêu kì lạ.
Trong tiếng kêu ấy có cả kinh ngạc và vui sướng không sao che giấu được.
Là hắn! Là tên tu sĩ biến dị trong bụng có tới bốn viên kim đan.
Nếu săn được hắn, bọn chúng sẽ có được vinh quang vô hạn.
Tống Thư Hàng hơi dừng lại, tay nắm song đao Ô Tặc Bạo Quân, chân đạp giữa hư không mà đứng.
Hai đóa sen đen nở rộ dưới chân nâng thân hình hắn lơ lửng giữa trời.
Đám Thiên Nhân sáng ngời mắt lên như nhìn thấy bảo bối quý hiếm, bảy Thiên Nhân ngũ phẩm từ từ tạo thành một vòng vây.
“Thiên Nhân còn sống có giá cao hơn Thiên Nhân chết.” Tống Thư Hàng khẽ nói.
Nghĩ xong, hắn lôi cả Thánh ấn và Ma ấn của mình ra.
Bá Tống Huyền Thánh, Bá Nho Huyền Ma.
Hai đại thánh ấn đồng thời xuất hiện, trôi bồng bềnh sau lưng Tống Thư Hàng, mang đến áp bách nặng nề cho đám Thiên Nhân đang vây quanh hắn.
Trên vách núi.
Tán tu ngũ phẩm: “Bá… Bá Tống!”
Đậu Đậu quăng cho hắn một cái liếc khinh thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận