Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1115: Rùa Đen Nhỏ Trong Ký Túc Xá

Chương 1115: Rùa Đen Nhỏ Trong Ký Túc Xá
Nói thật, lợi ích mà Thi đưa ra để dụ dỗ Tống Thư Hàng quả thực rất có sức hấp dẫn với hắn, hiện hắn đang ở vào giai đoạn sắp luyện chế pháp khí bản mệnh, tuy rằng còn chưa quyết định được sẽ luyện chế pháp khí bản mệnh gì, phương pháp luyện chế pháp khí tổ hợp bí truyền của Tam Thập Tam Thú Thần Tông mà hắn thấy hứng thú còn chưa có manh mối. Nhưng hắn nhất định phải luyện chế pháp khí bản mệnh ở cảnh giới tứ phẩm, nếu đợi đến sau ngũ phẩm mới luyện chế thì pháp khí bản mệnh sẽ kém một bước, từng bước kém. Pháp khí bản mệnh và tu sĩ là một thể, mỗi lần khi tu sĩ chống đỡ thiên kiếp, pháp khí bản mệnh cũng có thể được lực lượng thiên kiếp tôi luyện, có tác dụng vô cùng thần kỳ.
Có điều… thứ như cha nuôi này, hắn thật sự không gánh nổi.
“Đổi thành anh nuôi có được không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Thi lắc đầu:
“Phân lượng của anh nuôi không đủ để Chúc xuống núi thăm viếng.”
Tống Thư Hàng sờ cằm suy tư.
“Tống sư huynh không cần trả lời ta ngay, có thể cân nhắc một thời gian.”
Thi cười hì hì nói.
“Chắc là thôi đi.”
Tống Thư Hàng lắc đầu. Theo lý thuyết, có được sự trợ giúp của một vị tông sư luyện khí thì thân là tu sĩ, hắn không có lý nào lại từ chối.
Đối với tu sĩ mà nói, tu luyện mới là quan trọng nhất. Nhận một đứa con gái nuôi không phải chuyện tàn nhẫn ác độc gì, đừng nói là nhận một đứa con gái nuôi, vì có được sự trợ giúp của tông sư luyện khí, dù là nhận một đứa cháu gái cũng không thành vấn đề. Hơn nữa, đôi bên đều là ngươi tình ta nguyện.
Nhưng Tống Thư Hàng còn quá trẻ, thật sự không cách nào chịu được người khác gọi hắn là ba.
“Tống sư huynh không cân nhắc thêm chút sao? Cũng không cần ngươi gánh trách nhiệm gì cả, chỉ cần làm cha nuôi trên danh nghĩa là được.”
Thi chớp mắt nói. Tình cảm giữa cô nhóc và Chúc vô cùng tốt, trong đáy lòng cũng muốn Chúc có thể xuống núi chơi với cô. Hơn nữa… Tống sư huynh còn đồng ý thực hiện lại ‘Huyền Thánh giảng pháp’ cho một mình cô nhóc nữa, loại cơ hội tốt thế này, cô nhóc đương nhiên muốn kéo Chúc theo cùng.
Tống Thư Hàng lắc đầu, có điều không đợi hắn mở miệng Thi lại nghiêm túc nói thêm:
“Tống sư huynh ngươi đừng vội từ chối. Ngươi có thể trở về cân nhắc thật kỹ rồi hãy quyết định, dù sao thì Chúc cũng không vội. Khi nào ngươi nhàn rỗi buồn chán thì cứ nghĩ đến đề nghị này. Nói không chừng lúc nào đó ngươi nhất thời nổi hứng lại đồng ý với yêu cầu của Chúc cũng nên.”
Bé Thi đã nói đến tận vậy rồi, Tống Thư Hàng thật sự không tiện từ chối:
“Được rồi, vậy ta sẽ trở về cân nhắc lại.”
“Ừm.”
Thi cười toe.
Chỉ cần Tống sư huynh không từ chối thẳng thì vẫn còn hy vọng.
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Đi học, tan học, thời gian trôi rất nhanh.
Chương trình học buổi chiều đã chấm dứt.
Thổ Ba hỏi:
“Tối nay bọn mày có trở về ký túc xá ngủ không?”
Người cậu ta hỏi chính là Dương Đức và Tống Thư Hàng, từ sau khi Dương Đức thuê một phòng ở bên ngoài thì thời gian trở về ký túc xá càng ngày càng ít. Về phần Tống Thư Hàng, từ khi học kỳ này khai giảng đến giờ, hắn còn chưa từng trở về ký túc xá ở.
Trong ký túc xá cũng chỉ có hai người Thổ Ba và Cao Mỗ Mỗ, mấy ngày nay lúc nửa đêm, Thổ Ba đột nhiên cảm thấy ngủ không yên ổn tí nào. Mỗi ngày cậu ta luôn cảm thấy bên tai vang lên tiếng ‘cạch cạch cạch cạch’, quá kỳ dị. Thế nhưng khi hắn muốn mở mắt ra xem đến cùng là chuyện gì xảy ra thì lại cảm thấy thân thể vô cùng uể oải, trở mình là mơ mơ màng màng ngủ mất.
Loại chuyện này xảy ra một lần thì thôi, nhưng mấy ngày gần đây đều như thế, khiến Thổ Ba cảm thấy hơi dị dị.
“Thổ Ba mày cô đơn à? Hôm nay có thể viết code xong trước giờ cơm tối, buổi tối sẽ về ký túc xá ngủ.”
Dương Đức cười nói, gần đây thời gian ở chung với bạn cùng phòng đúng là ít đi hẳn.
“Cô đơn cái mặt mày.”
Khóe miệng của Thổ Ba co giật.
“Tao cũng gần như thế, có điều phải sau bữa tối tao mới có thể giải quyết xong mọi chuyện, đến lúc đó sẽ trở về ký túc xá ngủ.”
Tống Thư Hàng cười nói.
Cao Mỗ Mỗ:
“Hiếm khi hai đứa mày đều chịu trở về ngủ, vậy tối tao sẽ giấu kỹ chút rượu, buối tối tụi mình uống vài ly.”
Thi ngồi bên cạnh chớp mắt một cái, Tống sư huynh muốn về ký túc xá ngủ, vậy có nghĩa là hôm nay trong nhà chỉ có cô nhóc và Tiểu Thải.
Cũng có nghĩa là cô nhóc có thể xem phim truyền hình suốt đêm, muốn xem khuya bao nhiêu cũng được, không ai quản lý cả.
Nghĩ tới là cô nhóc lại thấy vui sướng vô bờ.


Sau khi tan học, Tống Thư Hàng quay về căn hộ của Dược Sư trước.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất để gõ xong ‘Bách Khoa Toàn Thư Thuần Dưỡng Bách Thú’, sau đó in nó ra. Lại dựa theo nội dung trong trí nhớ mà bổ sung một ít hình ảnh vào chỗ trống.
Hắn cầm bản in ‘Bách Khoa Toàn Thư Thuần Dưỡng Bách Thú’ đi tới phòng khách, lại thấy Thi đang ngồi trên ghế sa lon vừa cắn hạt dưa vừa xem ti vi.
“Thi, Phù Sinh Tiên Tử đã tỉnh chưa?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Còn chưa có động tĩnh gì.”
Thi không quay đầu lại đáp.
Tống Thư Hàng:
“Vậy ta đi xem sao.”
Sau đó, hắn đi tới gian phòng mà Phù Sinh Tiên Tử nghỉ ngơi rồi đẩy cửa vào.
Lúc này Phù Sinh Tiên Tử đã tỉnh lại, sắc mặt cô tái nhợt, nửa ngồi bên mép giường, bên cạnh đặt một thùng rác, dường như cô đang buồn nôn.
Tống Thư Hàng:
“...””
Đến nay, Phù Sinh Tiên Tử và Vũ Nhu Tử là hai vị tiên tử duy nhất thích ca khúc của Tạo Hóa Pháp Vương mà hắn từng gặp.
Chẳng qua yêu thích của hai người hoàn toàn khác biệt.
Vũ Nhu Tử thích ca khúc của Tạo Hóa Pháp Vương, khi cô nghe tiếng ma âm rót vào não kia lại tựa như người khác nghe BGM vậy, cô cảm thấy rất êm tai, còn đề cử nó cho các tiền bối nhóm Cửu Châu số 1. Nói tóm lại, sự yêu thích của Vũ Nhu Tử đối với tiếng ca của Tạo Hóa Pháp Vương rất có thể là do cấu tạo hệ thống thính lực của cô khác với người bình thường.
Mà Phù Sinh Tiên Tử, cô cũng yêu thích tiếng ca của Tạo Hóa Pháp Vương, nhưng cô cũng sẽ chịu ảnh hưởng từ tiếng ca giống những người khác. Lúc ma âm rót vào não, sắc mặt cô cũng sẽ trắng bệch, cảm thấy buồn nôn, toàn thân suy yếu, thậm chí là hôn mê. Nhưng cô đúng là thích loại phong cách heavy metal tối tăm này, thích loại ma âm tiếp cận tử vong này.
“Phù Sinh Tiên Tử cô không sao chứ?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Không… sao. Đây là lần đầu tiên ta nghe trực tiếp tiếng ca của ca sĩ Tạo Hóa, loại tiếng ca đi thẳng vào linh hồn này khiến ta tựa như đi dạo một vòng quanh địa ngục rồi trở về, đúng là quá kích thích… Không được, ta vẫn thấy buồn nôn, để ta nôn một lát đã.”
Phù Sinh Tiên Tử nói.
Tống Thư Hàng:
“...””
Đây đúng là fan true love mà.
Tiếng ca của Pháp Vương hành hạ ta trăm nghìn lần, ta vẫn đối xử với Pháp Vương tựa thuở ban đầu lưu luyến ấy.
Chờ sau khi Phù Sinh Tiên Tử vất vả lắm mới khôi phục được chút ít, Tống Thư Hàng lại đưa quyển ‘Bách Khoa Toàn Thư Thuần Dưỡng Bách Thú’ qua.
“Bản gốc tạm thời không ở trong tay ta, nếu có cơ hội để thu hồi bản gốc, thì sẽ nghĩ cách đưa lại cho cô.”
Tống Thư Hàng nói.
“Không cần, Tống tiền bối. Cái này đã đủ rồi.”
Phù Sinh Tiên Tử nhận lấy ‘Bách Khoa Toàn Thư Thuần Dưỡng Bách Thú’, thoáng nhìn xuống nội dung trên đó, lấy ánh mắt của đại sư thuần thú như cô thì hiển nhiên có thể nhìn ra được kiến thức quý giá bên trong.
Sau khi cô cất ‘Bách Khoa Toàn Thư Thuần Dưỡng Bách Thú’ đi thì thi lễ một cái với Tống Thư Hàng rồi nói:
“Đại ân của Tống tiền bối, Phù Sinh khắc ghi trong tâm. Nếu ngày nào đó tiền bối cần giúp đỡ gì thì cứ việc sai bảo.”
“Phù Sinh đạo hữu khách sáo rồi, đúng rồi, nếu như gần đây Phù Sinh đạo hữu không quá bận rộn thì đêm nay không ngại ngủ ở đây một đêm chứ. Ngày mai ta còn mang vài di vật của lệnh sư để trả cho đạo hữu.”
Tống Thư Hàng nói.
Kế tiếp, chỉ chờ hắn giao linh thú tinh cùng với váy tiên mà Tô Thị A Thập Lục sửa sang xong cho Phù Sinh Tiên Tử thì xem như chấm dứt một đoạn nhân quả cùng Tam Thập Tam Thú Thần Tông.
“Cảm ơn Tống tiền bối, vậy ta đành quấy rầy thêm một đêm nữa.”
Phù Sinh Tiên Tử nói. Đúng lúc ngày mai đệ tử hồ yêu của cô cũng có thể phá phong ấn mà ra. Đến lúc đó lại rời đi, trong lòng cô cũng tương đối yên tâm hơn.
Nói đến hồ yêu, buổi trưa lúc Tống Thư Hàng gặp Bạch tiền bối two lại quên mất nó, không nhớ tới chuyện nhờ Bạch tiền bối two tiện tay mở cái rương phong ấn nó ra. Nên nó lại phải ở trong rương lâu thêm mười mấy giờ đồng hồ nữa.
Đồng thời, trong lòng Phù Sinh Tiên Tử nảy lên một ý nghĩ.
Từ sau khi Tam Thập Tam Thú Thần Tông bị hủy, cô rất ít trở về di chỉ của Tam Thập Tam Thú Thần Tông, mỗi một lần trở về đều chỉ có thể khiến cô đau lòng thêm một lần.
Nhưng bây giờ, cô muốn trở về Tam Thập Tam Thú Thần Tông một chuyến, đi xem kỹ một chút xem có tìm được chút gì liên quan đến tin tức về pháp khí phối hợp của một hệ cá voi hay không. Dù phương pháp luyện chế pháp khí phối hợp với hệ cá voi đã thất truyền, nhưng trong tông nhất định phải có ghi chép liên quan mới đúng. Có lẽ có thể tìm được chút dấu vết đề lại.
Cô phải nghĩ biện pháp trả lại ân tình của Bá Tống tiền bối.


Sau buổi cơm tối.
Tống Thư Hàng dặn dò Thi và Tiểu Thải, bảo cả hai trông nhà cho tốt, ngoài ra phải đi ngủ sớm.
Thi và Tiểu Thải đương nhiên là gật đầu đồng ý.
Sau đó, Tống Thư Hàng thu dọn vài món đồ rồi trở lại đại học Giang Nam.
Cũng lâu lắm không về ký túc xá rồi.
Nhớ lại nửa học kỳ trước, rõ ràng chuyện hắn lặng lẽ luyện chế thối thể dịch trong ký túc xá chỉ mới đây thôi, nhưng lại cảm thấy như đã qua rất lâu vậy.
May mà có Vũ Nhu Tử và Dược Sư nên hắn mới có thể bước vào giới tu sĩ nhanh như vậy. Trong nháy mắt, hắn đã là một vị tu sĩ tứ phẩm, là nhân vật có thể ngự kiếm phi hành rồi.
“Đây chính là năm tháng trôi xa.” Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Trong ký túc xá, Cao Mỗ Mỗ, Thổ Ba và Dương Đức đang đánh bài.
Sau khi nhìn thấy Tống Thư Hàng trở về, Cao Mỗ Mỗ mới hỏi:
“Ăn gì chưa?”
“Ăn rồi.
Tống Thư Hàng cười nói.
Nói xong, hắn lại nhìn về phía hồ cá nhỏ trên bàn, bên trong có một con rùa nhỏ đáng yêu đang trượt trên vách hồ nhẵn bóng một cách ngốc nghếch.
“Con rùa đen này là ai mua thế?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Tao nhặt được.
Cao Mỗ Mỗ nói:
“Lần trước đi mua sắm với Nha Y về, lúc đi qua một con sông nhỏ thì thấy con rùa đen nhỏ này. Nó ngốc lắm, nhìn thấy tao vậy mà không chạy, thế là tao chạy tới túm một phát bắt được nó luôn.”
Tống Thư Hàng mỉm cười gật đầu, nhìn con rùa đen nhỏ kia chằm chằm.
Rùa đen nhỏ bị Tống Thư Hàng nhìn đến chột dạ, bèn rụt đầu vào vỏ.
Khóe miệng Tống Thư Hàng vẫn mang ý cười như trước, ánh mắt lại hơi ngưng lại, một luồng đao ý hiện lên trong con ngươi.
Con rùa đen nhỏ này là yêu.
Một con yêu vật tiếp cận Cao Mỗ Mỗ, còn giả trang thành rùa nhỏ bình thường là có dụng ý gì? Có nên thái nó ra nấu canh không nhỉ?
Rùa đen nhỏ:
“...””
Tổn thọ rồi Kiều Kiều đại tiểu thư, bạn tốt Tống đạo hữu của ngài đang dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn lão chằm chằm đây này.
Đang lúc Tống Thư Hàng cân nhắc có nên mang rùa đen nhỏ đến chỗ Biệt Tuyết Tiên Cơ nấu thành canh hay không thì rùa đen nhỏ cơ trí lật mình, lộ ra một phù văn trên bụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận