Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1198: Phật Thủ Quả Đáng Thương

Chương 1198: Phật Thủ Quả Đáng Thương
Đêm nay Tống Thư Hàng mất ngủ.
Thật ra từ sau khi tấn thăng cảnh giới tứ phẩm, nhu cầu ngủ của hắn đã giảm đi rất nhiều, mấy tháng không ngủ cũng chẳng sao, cùng lắm là vành mắt đen một chút giống như Dược Sư lúc trước thôi.
Thế nhưng hắn vẫn đi ngủ đều đặn là vì đây đã là một thói quen của hắn. Hơn nữa trong lúc ngủ, hắn vẫn âm thầm vận chuyển Chân Ngã Minh Tưởng Pháp, không hề lãng phí thời gian vô ích.
Nhưng đêm này hắn vừa nhắm hai mắt lại, trong đầu lại hiện lên đủ loại tư thế xấu hổ trong “Hai trăm bản lĩnh mà yêu tinh cần phải biết để có thể ngoan cường sống sót”, còn có bộ dạng lúc hắn tu luyện bí kỹ không bình thường này nữa chứ.
“Chết thật chết thật chết thật!”
Tống Thư Hàng vừa xoa mặt vừa lảm nhảm.
Tại sao những hình ảnh xấu hổ đó để lại ấn tượng sâu sắc quá vậy?
Không ngủ được, hắn đành phải tu luyện Chân Ngã Minh Tưởng Pháp và Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công mãi cho đến sáng.
Bên ngoài trời chưa sáng hắn, hắn đã bò dậy khỏi giường.
Tống Thư Hàng lấy giấy và Phong Thiện bút ra bắt đầu bài tu luyện của ngày mới.
Đầu tiên là viết một thiên Chính Khí Thối Thân Thiên để tu luyện Nho Gia Kim Cương Thân. Bộ Nho Gia Kim Cương Thân này có thể sử dụng mãi đến cảnh giới bát phẩm hoặc cửu phẩm, dù gì cũng là bí pháp do Thánh Nhân Nho gia sáng tạo ra.
Sau đó là đủ loại đao pháp, thân pháp.
Tiếp theo là mấy loại tiểu pháp thuật mà Bạch tiền bối đã dạy hắn.
“Giờ mới để ý, số pháp thuật ta biết còn quá ít. Mặc dù đã bước vào cảnh giới tứ phẩm nhưng ngay cả cách bày trận cơ bản ta cũng không biết, đúng là lãng phí cảnh giới tứ phẩm này mà.”
Tống Thư Hàng thầm nói.
Xem ra sắp tới hắn phải thường xuyên đăng nhập vào nhóm Cửu Châu số 1, xem thử có vị tiền bối nào ban bố nhiệm vụ, thưởng cho pháp thuật không.
Hoặc là đánh quái thám hiểm, thu thập một số pháp thuật để tu luyện, sau này cũng có cái để truyền thụ cho đệ tử của mình, đồng thời càng có nhiều chiêu hơn khi quyết đấu với người khác.
Sau khi kết thúc một vòng tu luyện, Tống Thư Hàng nhìn về phía rùa lớn:
“Quy tiền bối, trời sáng rồi, mau dậy đi.”
Rùa lớn không hề nhúc nhích, vẫn ngủ say như chết.
Thôi kệ đi, lát nữa lại kêu nó dậy vậy.
Trước hết phải đi xem thử Tiểu Thải và Thông Nương tỉnh chưa đã.
Tống Thư Hàng mở cửa phòng ra, đúng lúc thấy Biệt Tuyết Tiên Cơ đang xách một thùng nước đi từ đằng xa tới.
“Dậy rồi à?”
Biệt Tuyết Tiên Cơ cất tiếng chào hỏi, tâm trạng có vẻ rất tốt.
“Tiên Cơ đấy à? Chào buổi sáng.”
Tống Thư Hàng trả lời.
“Ừ, ngươi cứ nghỉ ngơi một lát nữa đi, giờ ta đi nấu vài món điểm tâm thanh đạm cho các ngươi. À, bữa ăn sáng này miễn phí. Nếu lần sau có nguyên liệu nấu ăn tốt, ví dụ như chân cá sấu lúc trước hay là thịt cá voi giống lần này chẳng hạn, ta đảm bảo sẽ không bạc đãi ngươi đâu.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ cười tươi đến mức hai mắt đều híp thành hình trăng khuyết.
Sau khi nấu xong bữa đại tiệc kình thánh bát phẩm vào hôm qua, tài nghệ nấu nướng của cô lại tăng lên một tầng. Thông qua đó, cảnh giới của cô cũng tăng lên một bậc.
Đang nói chuyện, cái mũi đáng yêu của Tiên Cơ bỗng nhúc nhích, ra sức ngửi:
“Ta ngửi thấy mùi của nguyên liệu nấu ăn cực phẩm. Thư Hàng tiểu hữu, ngươi lại tìm thấy hàng tốt à?”
Tống Thư Hàng:
“...
Lẽ nào nguyên liệu nấu ăn cực phẩm mà Tiên Cơ nói chính là Quy tiền bối? Mặc dù đúng là ngày hôm qua trong đầu hắn có nổi lên ý niệm muốn giết rùa diệt khẩu rồi nấu thành canh rùa, nhưng đó cũng chỉ là kích động nhất thời mà thôi.
“Tiên Cơ, mùi mà người ngửi thấy là mùi của loài rùa à?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Hẳn là vậy, trực giác nói cho ta biết đây là thứ rất bổ.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ buông thùng nước xuống rồi nói:
“Là nguyên liệu nấu ăn loài rùa sao? Có cần ta chế biến giúp ngươi không? Ta nói ngươi nghe, chế biến rùa cũng như ba ba là sở trường của ta đấy. Chỉ riêng về cách nấu canh đại bổ, ta biết đến một trăm lẻ tám loại thủ pháp. Nào là canh suông, canh rùa hầm, rùa hầm thuốc bắc,v.v... muốn nấu theo cách nào cũng được hết, bảo đảm thơm ngon bổ dưỡng. Hơn nữa ta còn có một thủ pháp đặc biệt, có thể cắt nhỏ thịt rùa rồi trộn với một số nguyên liệu nấu ăn khác chế biến thành món bánh mì ngọt. Loại thủ pháp này có thể dung nhập thịt rùa vào trong bánh mì một cách hoàn mỹ. Ta đã làm món này một lần trong tiệc Thực Tiên yến trước trước đó rồi, nó đã trở thành điểm sáng của bữa tiệc đấy. Vừa thơm vừa mềm, ăn vào có tính dai, hương vị lại càng hoàn mỹ. Sau khi Thực Tiên yến lần đó kết thúc, có vô số đại tiền bối đặt ta nấu món đó đấy nhé.”
Nghe Biệt Tuyết Tiên Cơ nói, nước miếng trong miệng Tống Thư Hàng cứ tiết ra liên tục. Trong một thoáng ngắn ngủi, hắn thật sự rất muốn bán Quy tiền bối cho Biệt Tuyết Tiên Cơ.
“Khụ, Biệt Tuyết tiền bối, tiếc là lần này không phải nguyên liệu nấu ăn. Vị đấy là yêu sủng của Bắc Phương tiền bối tới đây trợ giúp ta luyện chế một loại đan dược.”
Tống Thư Hàng nói với giọng điệu đầy tiếc nuối.
Sau khi nghe thấy đó là yêu sủng của Bắc Phương Đại Đế, Biệt Tuyết Tiên Cơ chớp mắt nói:
“Đáng tiếc thật.”
“Đúng vậy.”
Tống Thư Hàng cũng tán đồng.
“Ta đi nấu bữa sáng cho các ngươi đây.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ lại xách thùng nước lên.
Tống Thư Hàng đột nhiên nghĩ đến một chuyện:
“À Biệt Tuyết tiên tử này, cô biết Phật Thủ Quả không?”
“Biết, đây là một loại dược liệu do Phật môn trồng. Nhưng thứ này không phải nguyên liệu nấu ăn, mùi vị cũng không ngon, ta không muốn bỏ nó vào trong món ăn.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ trả lời.
Đúng là tiên trù chuyên nghiệp, bất kể nói đến cái gì cũng không quên nhắc đến hai chữ ‘mùi vị’.
Tống Thư Hàng:
“Vậy Tiên Cơ có biết gần đây có chỗ nào bán loại dược liệu này không?”
“Ta nhớ ở thành phố sát bên có một khu chợ tu chân, nằm trong không gian dưới đáy một hồ lớn. Lát nữa ta nói tọa độ cho ngươi biết, chắc chỗ đó có bán Phật Thủ Quả đấy.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ đáp.
Tống Thư Hàng:
“Cảm ơn tiền bối, à mà... giá cả của Phật Thủ Quả chừng bao nhiêu linh thạch vậy?”
Toàn bộ linh thạch trong không gian pháp khí mượn của Bạch tiền bối đã bị “Cái gì cũng có thể bán” lấy đi hết, đổi thành mũ Bình Thiên rồi.
Vậy nên trên người hắn bây giờ chỉ còn lại một ít linh thạch lẻ mà thôi. Nếu như Phật Thủ Quả quá đắt, hắn còn phải mượn trước Bạch tiền bối thêm ít tiền nữa.
“Ta nhớ hình như không đắt lắm, dùng linh thạch ngũ phẩm là có thể mua được.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ đáp.
Nghe vậy Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm, trên người hắn vẫn còn linh thạch ngũ phẩm.
...
Trời vừa sáng, hắn đi sang căn phòng cách vách thăm Thông Nương và Tiểu Thải.
Khí tức trên người Thông Nương ngày càng ổn định, xem ra cô ấy sắp thành công vượt qua tâm ma kiếp rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại, tấn thăng tam phẩm.
Còn trạng thái của Tiểu Thải ở bên cạnh lại càng ngày càng xấu, khí tức hỗn loạn.
“Bây giờ có nên mở thử một đoạn nhạc do Tạo Hóa Pháp Vương hát cho Tiểu Thải nghe không nhỉ?”
Tống Thư Hàng nhỏ giọng nói.
“Chờ thêm chút đi, bây giờ cô ấy đang độ tâm ma kiếp đến giai đoạn quan trọng, nếu như có thể vượt qua thì đạo tâm sẽ càng vững chắc hơn.”
Đúng lúc này, tiếng của Bạch tiền bối vang lên.
“Nhưng ta thấy lo cho cô ấy, ý chí của Tiểu Thải không được kiên định lắm.”
Tống Thư Hàng nói.
Bạch tiền bối lại khuyên nhủ:
“Yên tâm đi, phân thân của ta sẽ chăm sóc bọn họ 24/24. Nếu như Tiểu Thải thật sự rơi vào trạng thái nguy hiểm, ta sẽ thử mở một bài hát của Tạo Hóa đạo hữu cho cô ấy nghe, hoặc là gọi Tạo Hóa đạo hữu đến đây giúp luôn.”
Tống Thư Hàng gật đầu đồng ý.
Nói vậy người đang nói chuyện với hắn đây là phân thân Bạch tiền bối ư?
“Bạch tiền bối, bản thể của ngài còn đang nghỉ ngơi à?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Bản thể đang tu luyện, sẽ ra ăn sáng hơi trễ một chút.”
Bạch tiền bối đáp.
“Vậy phiền Bạch tiền bối trông chừng Tiểu Thải và Thông Nương giúp ta nhé, chắc lát nữa ta phải đi ra ngoài một chuyến, tìm một khu chợ tu chân để mua chút dược liệu.”
Tống Thư Hàng trả lời.
“Mua cái gì?
Phân thân của Bạch tiền bối hỏi.
Tống Thư Hàng:
“Một loại dược liệu tên là Phật Thủ Quả, Bạch tiền bối ngài có cất giữ thứ này không?”
“Thứ đó ăn không ngon, mùi vị dở tệ, cấp bậc cũng thấp cho nên ta không tích trữ nó.”
Phân thân của Bạch tiền bối trả lời.
Tống Thư Hàng:
“Dù sao nó cũng là dược liệu mà, người ta nói thuốc đắng dã tật, ăn không ngon cũng bình thường.”
Phật Thủ Quả đáng thương, mới một buổi sáng đã bị khinh bỉ đến hai lần, nguyên nhân cũng vì ăn không ngon và vị dở tệ.
Phật Thủ Quả: Ta chỉ là một loại dược liệu, là thuốc đấy! Không phải đồ ăn vặt nhé!
“Nhắc tới chuyện ăn uống... Ngươi chuyển hóa được bao nhiêu hạt sen Đao Ý Thông Huyền rồi?”
Phân thân của Bạch tiền bối hỏi.
Tống Thư Hàng đưa tay lấy từ trong vòng tay không gian ra một chiếc hộp nhỏ:
“Gần đây chuyển hóa không nhiều lắm, tồng cộng chừng hai trăm hạt.”
“Vậy ta nhận trước nhé, cố gắng lên.”
Phân thân của Bạch tiền bối nhận hạt sen, đồng thời lại lấy ra một cái rương lớn giao cho Tống Thư Hàng:
“Ta cũng tặng cho ngươi chút quà vặt này.”
Trong rương lớn đựng đầy quả thanh mai công đức, ánh vàng rực rỡ vô cùng chói mắt.
“Cảm ơn Bạch tiền bối.”
Tống Thư Hàng cất rương đi.
Bạch tiền bối quả thật có quá nhiều quả thanh mai công đức, hái đầy hết rương này đến rương khác, bây giờ hầu như gặp ai ngài ấy cũng tặng một rương.
...
Sau khi ra khỏi phòng của Tiểu Thải và Thông Nương, Tống Thư Hàng lại sang phòng của Tô thị A Thập Lục xem thử.
A Thập Lục vẫn còn đang tu luyện. Dược hiệu của đại tiệc Kình Thánh bát phẩm ngày hôm qua quá lớn, cô định nhân cơ hội này ngưng tụ thêm một khúc đạo cốt, lúc này đang bước vào giai đoạn quan trọng.
A Thập Lục còn bố trí trận pháp phòng ngự quanh người mình, làm vậy là để nhắc nhở mọi người đừng đến quấy rầy cô.
Vì vậy Tống Thư Hàng lặng lẽ rời khỏi phòng của A Thập Lục, trở lại phòng ăn chờ Biệt Tuyết Tiên Cơ mang bữa sáng lên.
Sau khi ăn xong, đi đến khu chợ mà Tiên Cơ nói xem thử.
Trong lúc đợi bữa sáng được mang lên, Tống Thư Hàng lại liên hệ với Diệt Phượng Công Tử lần nữa, hỏi khi nào hắn đến.
Diệt Phượng Công Tử nói là hắn vẫn còn ở chỗ Hoàng Sơn Chân Quân, mấy ngày nay đang giúp Hoàng Sơn Chân Quân chuẩn bị hôn lễ cho Đậu Đậu. Theo như tính toán thì chừng hai ba giờ chiều hắn sẽ đến đây.
Vậy thì giờ giấc vừa khớp, không bị trùng nhau.
××××××××××××××××××××
Sau khi ăn sáng xong.
Bạch tiền bối và Tô thị A Thập Lục vẫn đang tu luyện.
Thế nên Tống Thư Hàng và rùa biển cùng nhau đi đến khu chợ dưới đáy hồ ở thành phố sát bên mà Biệt Tuyết Tiên Cơ đã nói.
Tống Thư Hàng gọi bảo đao Bá Toái ra, Đao Cổ Vô Hình lượn lờ bên cạnh hắn.
“Tốc độ phi hành của ngươi chậm quá.”
Rùa biển lớn bất mãn nói.
Tống Thư Hàng:
“Chịu thôi chứ sao giờ, ta chỉ mới đến cảnh giới tứ phẩm mà.”
Rùa biển bự:
“Nghìn năm đệ nhất thánh rởm nhà ngươi thật là.”
Tống Thư Hàng:
“... Nếu Quy tiền bối chê chậm thì ngài chở ta bay đi?”
“Hê hê hê.”
Rùa biển bự cười hắc hắc:
“Ngươi muốn cưỡi ta ư? Không có cửa đâu. Người cưỡi được ta chỉ có chủ nhân Bắc Phương Đại Đế thôi. Cho nên xin lỗi nhé, ta không thể chở ngươi đi để giúp ngươi tỏ ra nguy hiểm được.”
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời.
Hắn cảm thấy cổ mình hơi đau, nhất định là do gần đây ‘nhìn trời’ quá nhiều lần đây mà.
...
Khoảng 9:20, Tống Thư Hàng đến chỗ hồ lớn kia.
“Khu chợ tu chân ngay dưới đáy hồ, chúng ta lặn xuống thôi.”
Tống Thư Hàng nói.
Rùa biển bự:
“Không cần rắc rối như vậy, mặc dù bị chủ nhân phong ấn cảnh giới nhưng ta vẫn sử dụng được năng lực không gian. Xem ta đây!”
Vừa nói rùa bự vừa mở ra một đường ngầm không gian, đưa bản thân và Tống Thư Hàng đến thẳng khu chợ tu chân dưới đáy hồ.
Tống Thư Hàng:
“...”
Quy tiền bối, có tin ta dùng quả đấm nhỏ đấm vào mai rùa của ngươi không?
Nếu năng lực truyền tống không gian vẫn còn, vậy tại sao còn bắt ta mang theo ngươi bay đến mấy tiếng đồng hồ? Thấy vui lắm à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận