Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 257: Tay không rửa ruột

Chương 257: Tay không rửa ruột
Hình ảnh về tòa thành trên không kia chỉ thoáng lóe lên trong đầu của Tống Thư Hàng mà thôi. Nhưng dù là thế, mức độ hoành tráng của nó cũng khiến cho Tống Thư Hàng phải kinh thán, bởi vì nó tráng lệ tới mức không thể nào dùng ngôn ngữ để hình dung được.
Hơn nữa, ở trong hình ảnh kia, tòa thành trên không đó như ẩn như hiện, có vẻ vô cùng chân thật, nhưng lại khiến người ta cảm giác nó hư ảo mờ mịt. Hai loại cảm giác hoàn toàn trái ngược nhau này cùng tồn tại ở trên tòa thành kia.
Tống Thư Hàng giơ tay xoa xoa huyệt thái dương của mình.
Lại nói, nghĩ tới hòn đảo lơ lửng trên bầu trời kia thì hắn lập tức nhớ đến một chuyện ngay —— đó là hòn đảo thần bí xuất hiện ở biển Đông.
Nơi mà ngay cả các vị tiền bối trong nhóm Cửu Châu Số 1 đi vào cũng phải mất trí nhớ. Phải biết rằng trong số những người tiến vào hòn đảo thần bí đó lần trước có cả một vị tu sĩ lục phẩm là —— Cổ Hồ Quan Chân Quân!
Liệu tòa thành trên không đó có phải là hòn đảo thần bí kia không nhỉ?
Nếu như nó là hòn đảo thần bí kia, dựa vào phương hướng của sợi tơ nhân quả, thì bây giờ Cửu Đăng, người đã đưa Thông Nương vào chùa trấn áp ba trăm năm trước đang ở trên hòn đảo thần bí à?
Đồng thời, Thư Hàng nhớ tới bản thân cọng hành tinh ấy cũng đã từng nói, cô ta chỉ vừa mới được thả ra khỏi phật tự mà thôi… như vậy, Cửu Đăng kia cũng mới lên hòn đào thần bí hay sao? Không đúng, cũng có khả năng là Cửu Đăng đã lên hòn đảo kia lâu lắm rồi, còn hành tinh là vì đã tới kỳ hạn nên mới được thả ra chăng?
“Hòn đảo thần bí à?”
Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
Hắn có dự cảm khá xấu —— tựa như hòn đảo kia đang nhiệt tình giơ tay ra ngoắc hắn.
“Chà… tiểu huynh đệ rốt cuộc cũng tỉnh rồi đấy à.”
Đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói vang lên bên tai của hắn.
Tống Thư Hàng giật mình, giọng nói này gần như thế mà hắn vẫn không hề cảm ứng được chút nào! Nếu như là kẻ thù thì hắn đã chết mấy lần rồi.
Thư Hàng quay đầu lại, nhìn về phía thanh âm kia.
Sau đó, hắn lập tức nhìn thấy một người đàn ông trùm chăn kín mít —— cũng chính là vị Vân Vụ đạo trưởng của Không Không Đạo Môn đã bị thiên thạch đập bất tỉnh nhân sự kia.
Lúc này, Vân Vụ đạo trưởng đang lư lửng trên trần nhà phòng hắn, mặt mang ý cười.
“Ơ kìa, là đạo trưởng đấy à.”
Tống Thư Hàng gật đầu:
“Đạo trưởng ngài tỉnh rồi sao?”
“Nhờ ơn của ngươi nên ta mới có thể tỉnh lại nhanh như thế.”
trong lúc nói chuyện, Vân Vụ đạo trưởng nhìn Bạch Tôn Giả trông vừa giống tu luyện lại giống như đang nằm ngủ ở trên giường với vẻ kiêng dè.
Trên người vị tu sĩ cường đại này liên tục thu nạp linh khí trong thiên địa, khiến cho trong nhà Tống Thư Hàng bây giờ tràn ngập linh lực. Nhờ phúc của y, có sự trợ giúp của vô số linh lực tinh thuần cỡ này, thương thế trên người Vân Vụ đạo trưởng khôi phục cực nhanh, nên mới nhanh chóng tỉnh lại.
Ngoài mặt thì Tống Thư Hàng mỉm cười, nhưng trong lòng lại thầm thở dài. Hắn còn định thừa dịp Vân Vụ đạo trưởng hôn mê, trực tiếp gọi điện thoại cho Hoàng Sơn Chân Quân, để Hoàng Sơn Chân Quân tới đưa Vân Vụ đạo trưởng đi.
Nhưng nào ngờ giữa chừng xảy ra quá nhiều chuyện, khi hắn tỉnh lại thì Vân Vụ đạo trưởng cũng đã tỉnh từ lâu.
“Vì để cảm tạ ngươi đã ra tay giúp đỡ, nên ta cũng giúp ngươi một việc nhỏ, xem như đáp lễ.”
Vân Vụ đạo trưởng nói, sau đó hắn vươn tay ra, để lộ ra một khối kết tinh màu xanh lá ở trong lòng bàn tay của hắn.
“Giúp đỡ? Đây là thứ gì?”
Tống Thư Hàng nghi hoặc nhìn về thứ nằm trong lòng bàn tay của Vân Vụ đạo trưởng.
“Ngươi không nhớ nó à? Cũng đúng, lúc ngươi ăn vào thì nó không phải như thế.”
Vân Vụ đạo trưởng cười nói:
“Đây là hạt giống của một gốc hành tinh, không phải ngươi đã ăn nó à? Tuy rằng bản thân hành tinh ăn vào là đồ đại bổ, nhưng trước khi hắn thì ít nhất ngươi cũng phải loại bỏ yêu khí ở bên trong đã chứ.”
Xem ra, trong lúc hôn mê, Vân Vụ đạo trưởng vẫn có cảm giác nhất định đối với bên ngoài? Cho nên mới biết rõ chuyện của hành tinh như thế.
“Ta cũng là ngoài ý muốn nên mới ăn cô ta.”
Tống Thư Hàng cười khổ nói.
“Ha ha, trả lại cho ngươi này, cầm lấy.”
Nói xong, Vân Vụ đạo trưởng giơ tay ném một cái, ném khối kết tinh màu xanh lá kia lại cho Tống Thư Hàng:
“Lúc ta tỉnh lại thì thấy toàn thân của ngươi đang bị yêu khí bao trùm, cho nên mới dùng diệu thủ không không giúp ngươi lấy ‘thân thể hành tinh’ trong người ra trước. Cứ yên tâm đi, kỹ thuật của ta tốt lắm, tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng tới thân thể của ngươi. Viên kết tinh này ngươi cất đi, biết đâu sau này lại có lúc dùng đến thì sao?”
“Kết tinh của hành tinh.”
Tống Thư Hàng giơ tay đón lấy khối tinh thể kết tinh màu xanh biếc kia —— tuy rằng thứ này rất đẹp, nhưng nghĩ tới việc thứ này được lấy ra từ trong dạ dày của mình thì hắn cảm giác rờn rợn.
Cẳng trách mình lại tỉnh lại, cảm giác khó chịu sau khi ăn phải món thịt dê xào hành tinh ba trăm năm đã hoàn toàn biến mất, không còn sót lại chút gì, hóa ra là do Vân Vụ đạo trưởng ra tay trợ giúp!
Bất quá… việc Vân Vụ đạo trưởng tốt bụng ra tay giúp đỡ thế này thật sự nằm ngoài dự liệu của Tống Thư Hàng.
“À mà này, vị tiền bối nằm trên giường kia là ai thế?”
Vân Vụ đạo trưởng mỉm cười hỏi, hắn căn bản không dám nhìn Bạch Tôn Giả.
[Thứ không nên nhìn thì tuyệt đối không thể nhìn vào], thân là một đạo tặc lý trí, hắn hiểu cách khắc chế lòng tham của mình. Chứ không thì cứ thấy thứ gì tốt đã muốn lấy cho bằng được thì có thể sẽ hại chết người.
Đương nhiên, đối với bảo vật nhà Hoàng Sơn Chân Quân thì lại khác —— chỉ cần là đồ của Hoàng Sơn Chân Quân thì hắn nhất định phải khoắn sạch!
“Ngươi nói Bạch Tôn Giả ấy à? Đấy là một vị tiền bối của ta.”
Tống Thư Hàng cố ý nói phẩm giải của Bạch tiền bối ra.
“Tôn giả á?”
Vân Vụ đạo trưởng lập tức nuốt một ngụm nước bọt.
Linh tôn thất phẩm, đây đã là nhóm cường giả đứng đầu trong tu chân giới hôm nay rồi, mỗi vị đều là đại nhân vật làm chủ một phương.
“Chẳng trách lại dám trực tiếp ăn hành tinh kiểu này, hóa ra là có vị tiền bối tầm cỡ ở bên cạnh.”
Vân Vụ đạo trưởng cảm thán, bước lên vỗ vai Tống Thư Hàng.
Bất quá… trong lúc hắn vỗ vai Tống Thư Hàng thì đã lén nhét một cục đá cỡ bằng bàn tay vào túi của Tống Thư Hàng một cách thần không biết quỷ không hay.
Thứ bị nhét về chính là Ngộ Đạo thạch.
—— Có câu làm trộm thì không để tay không, đúng là vị Vân Vụ đạo trưởng này cũng có ý tốt, tiện tay chữa trị cho Tống Thư Hàng. Dù là người của Không Không Đạo Môn, nhưng cũng ân oán phân minh.
Lúc hắn ngất xỉu thì Tống Thư Hàng đưa hắn về, cũng khiến cho thương thế của hắn khôi phục nhanh hơn, đó cũng là một nhân tình. Hắn lấy kết tinh hành tinh ra cho Tống Thư Hàng cũng vì muốn tiện tay đáp trả nhân tình này.
Bất quá, sau khi lấy kết tinh hành tinh ra giúp Tống Thư Hàng thì hắn lại quen tay cuỗm luôn món bảo bối Ngộ Đạo thạch —— đúng lúc hắn đang cần dùng tới Ngộ Đạo thạch này.
Trong thời gian hắn bị phong ấn, vẫn một mực tích lũy. Bây giờ đã sắp đột phá một tiểu cảnh giới của ngũ phẩm. Nếu như có Ngộ Đạo thạch thì có thể làm ít công to!
Nhưng lúc hắn cuỗm Ngộ Đạo thạch của Tống Thư Hàng xong thì ánh mắt liếc tới chỗ Bạch Tôn Giả đang nằm trên giường. Trong nháy mắt, hắn cảm giác lông tóc toàn thân của mình dựng đứng lên hệt như một con mèo xù lông —— đây là một loại sợ hãi theo bản năng.
Cơn sợ hãi cực lớn cứ quấn quanh trong lòng hắn, mãi mà vẫn không tiêu tan.
Cho nên, Vân Vụ đạo trưởng không lập tức rời đi, mà ngồi lại bên cạnh, chờ Tống Thư Hàng tỉnh lại, hỏi dò thân phận của Bạch Tôn Giả.
Sau khi xác định vị tu sĩ trên giường là tôn giả thất phẩm xong thì Vân Vụ đạo trưởng lại lặng lẽ nhét Ngộ Đạo thạch vào túi áo Tống Thư Hàng.
—— Tạm thời cứ để khối Ngộ Đạo thạch ở trên người tên tiểu tử này đi.
Đợi sau này có cơ hội thì mình có thể tới trộm Ngộ Đạo thạch bất cứ lúc nào, không cần nóng vội làm gì. Đừng vì lợi ích trước mắt mà đắc tội một vị tôn giả!
Sau khi nhét Ngộ Đạo thạch lại cho Tống Thư Hàng thì Vân Vụ đạo trưởng lập tức ôm quyền nói với Tống Thư Hàng:
“Tiểu hữu này, ta và ngươi cũng đã xong chuyện rồi. Bần đạo còn chuyện phải làm, chúng ta cáo biệt tại đây nhé!”
“Đạo trường đi đường mạnh giỏi.”
Tống Thư Hàng bắt chước Vân Vụ đạo trưởng ôm quyền hành lễ.
Vân Vụ đạo trưởng cuốn cái chăn cho chắc, sau đó thân hình bay cái vèo ra bên ngoài —— hắn chuẩn bị đến gần nhà Tống Thư Hàng xem thử có chỗ nào cho thuê hay bán nhà hay không.
Hắn chuẩn bị tạm thời ở lại đây, rảnh rỗi thì chạy tới nhà Tống Thư Hàng xem, ăn ké công hiệu của Ngộ Đạo thạch. Tranh thủ đột phá cảnh giới cho sớm.
Đợi ngày nào đó, vị Bạch Tôn Giả này tách ra khỏi Tống Thư Hàng thì hắn có thể trộm Ngộ Đạo thạch rồi!
….
Đợi cho Vân Vụ đạo trưởng đi rồi, Tống Thư Hàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn vói tay vào túi xem thử, cầm khối Ngộ Đạo thạch kia ra —— may quá, bảo bối này vẫn còn đây.
Tiếp theo, Tống Thư Hàng phát hiện trên Ngộ Đạo thạch có thứ gì đó, trông như…. Rễ hành?
“Thông Nương?”
Tống Thư Hàng dè dặt hỏi thử, không phải Thông Nương nằm bên túi khác à, sao cô ta lại chạy tới chỗ Ngộ Đạo thạch thế này? Hay là do cô ta tự bò qua?
Hơn nữa, không biết có phải ảo giác hay không, hắn nhìn thấy trên cái rễ hành kia đang nhú lá non? Thông Nương khôi phục nhanh tới vậy sao?
Rễ hành run lên, không nói gì cả.
Cũng không phải cô không nói được, mà là cô chẳng còn lòng dạ nào để nói chuyện nữa —— bây giờ cô chỉ muốn khóc ngất trong toilet mà thôi.
Lúc ấy, cô tự cho là mình thành công rồi, vậy nên chui từ túi bên kia qua chỗ Ngộ Đạo thạch, sau đó cô dùng rễ hành cuốn lấy Ngộ Đạo thạch, chuẩn bị nghỉ ngơi một chặp, dành sức để còn cuỗm Ngộ Đạo thạch chạy, thuận tiện lấy luôn thanh bảo đao Bá Toái kia.
Nhưng bất giác cô cũng nằm ngủ quên mất tiêu, còn mơ một giấc mơ rất dài. Trong mơ có gì thì cô không nhớ nổi nữa, vất vả lắm mới tỉnh lại được, nhưng cô phát hiện to chuyện tới nơi rồi.
Cô nảy mầm!
Nảy mầm là chuyện tốt, nhưng vấn đề là cô cắm rễ ở sai chỗ mất rồi.
Đúng vậy, không biết từ khi nào, cô đã cắm rễ ở bên trong Ngộ Đạo thạch…. Phiền phức hơn nữa chính là cô không nhổ rễ ra được!
Hơn nữa, cô phát hiện mình không thể nào biến thành hình người được nữa.
Cô đã cắm rễ trên Ngộ Đạo thạch luôn rồi, huhuhu….
Nếu như không thể biến thành hình người thì cô mang Ngộ Đạo thạch chạy trốn kiểu gì đây? Rồi làm sao lấy được bảo đao bây giờ?
Bây giờ cô đang ở hình dạng cọng hành, không thể động đậy được.
Cho nên, bây giờ tâm trạng của Thông Nương rất tệ, không muốn ư hử gì hết.
“Cô nằm sấp trên cục đá làm gì thế? Xuống đi, ta đi tìm một cái chậu hoa nhỏ trồng cô vào, để cho cô nảy mầm, khôi phục nguyên trạng nhanh hơn.”
Tống Thư Hàng nói.
Sau đó, hắn giơ tay muốn kéo rễ của Thông Nương ra.
Kéo một cái…. Sao kéo không ra thế này?
Tống Thư Hàng giơ Ngộ Đạo thạch lên nhìn thật kỹ:
“Cô cắm rễ trên này luôn rồi à?”
Rễ hành run lên một cái, không nói câu nào. Cô đang rầu thối ruột luôn đây.
“Không thể nói chuyện được à?”
Tống Thư Hàng lẩm bẩm, sau đó cất Ngộ Đạo thạch vào.
Hắn lại mở điện thoại của mình lên, nhìn đồng hồ. Bây giờ đã là hai giờ khuya… mình ngủ một giấc lâu thật đấy.
Cũng đúng, mình mơ thấy ba trăm phát triển của Thông Nương, có thể không lâu được à?
Chắc là bác Lữ, Lữ Thiên Hữu, Triệu Nhã Nhã và hai người bạn của chị ấy đã cơm nước xong xuôi, ai về nhà nấy rồi nhỉ?
Tiếp theo, Thư Hàng lại mở nhóm Cửu Châu Số 1 ra.
Vừa mới mở ra thì đã thấy thông báo có người tag mình, là Vũ Nhu Tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận