Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1002: Xin Bảo Hắn Đến Nộp Tiền Bảo Lãnh Ta

Chương 1002: Xin Bảo Hắn Đến Nộp Tiền Bảo Lãnh Ta
Thiên Nhai Tử đạo trưởng cảm thấy tim mình mệt quá.
Nhưng lần này hắn đến là có chuyện nghiêm túc cần làm.
“Khụ, A Thất đạo hữu... xin hỏi vị đạo hữu đã tạo ra màn sương mù này đang ở đâu thế?” Thiên Nhai Tử đạo trưởng cất lời hỏi han.
“Đạo trưởng không phải chính là người chấp pháp của liên minh tu sĩ đấy chứ? Nhưng màn sương này không phải do bọn ta làm ra đâu.” Bé Thi thò đầu ra từ sau lưng Tô Thị A Thất đáp lại ngay.
Tô Thị A Thất đẩy con bé về lại: “Thiên Nhai Tử đạo hữu muốn tìm vị đạo hữu đã tạo ra sương mù thì có thể đi theo chỗ kia, quả hỏa tiễn tạo ra màn sương khi nãy bắn lên từ đó.”
Nói xong, Tô Thị A Thất lại chỉ về phía chỗ của Nam Hạo Mãnh và cô gái nọ.
“Cảm ơn A Thất đạo hữu.” Thiên Nhai Tử đạo trưởng ôm quyền, sau đó bước ra một cái, thân ảnh chợt xoẹt một cái lướt ra ở phía xa.
Sau khi đi được vài bước thì Thiên Nhai Tử đạo trưởng chợt quay lưng lại nói với Tô Thị A Thất: “A Thất đạo hữu này, thật ra ngươi không cần đề phòng lão đạo đến vậy đâu. Lão đạo cũng chẳng thế cách không truyền công lực đâu nhé.”
“Ha ha ha ha.
Tô Thị A Thất xấu hổ cười gượng.
Thiên Nhai Tử đạo trưởng cười khổ rời đi.
Sau khi hắn vừa đi thì Tô Thị A Thất lại trịnh trọng nói với bé Thi và tước yêu Tiểu Thải: “Có nhìn thấy vị lão đạo Thiên Nhai Tử tiên phong đạo cốt khi nãy không? Lần sau gặp hắn thì cứ trốn cho thật xa nhé.”
“????”
Bé Thi không hiểu gì hết.
Tước yêu Tiểu Thải thì như có điều suy nghĩ, hình như cô đã nghe cái đạo hiệu Thiên Nhai Tử đạo trưởng này ở đâu rồi thì phải.
“Hắn chính là Truyền Công Cuồng Thiên Nhai Tử, nghe nói chỉ cần một ánh mắt thôi thì hắn có thể truyền công lực một năm cho người ta. Nếu như tiếp xúc thân thể thì có thể một lần truyền công lực hơn mười năm. Hơn nữa những người bị hắn truyền công phần lớn đều có kết cục rất thê thảm.”
Tô Thị A Thất giải thích.
Bé Thi hoảng sợ mở to hai mắt, tu chân giới lại có tồn tại đáng sợ đến thế ư?
Bạch Tôn Giả: “Truyền công bằng ánh mắt thì hơi quá, chắc là tin vịt thôi.”
“Ta thấy thà tin là có chứ đừng tin là không, mặc kệ người khác có tin hay không, chứ ta là tin rồi đấy.” Tô Thị A Thất nói.
Bạch Tôn Giả mỉm cười gật đầu.
“Vậy thì việc ở đây đã xong rồi, ta phải về đây, sau này gặp lại nhé.” Tô Thị A Thất nói tiếp.
“A Thất ngươi định bế quan tấn cấp à?” Bạch Tôn Giả hỏi.
“Đúng vậy, ta đã chuẩn bị xong xuôi để độ kiếp rồi. Bây giờ A Thập Lục đã độ kiếp xong, ta cũng xem như bớt được một mối lo. Tiếp theo lâu thì nửa năm, nhanh thì hai tháng là ta có thể tấn cấp Chân Quân rồi.” Tô Thị A Thất nói đầy tự tin.
“Thế thì chúc ngươi tấn cấp suông sẻ nhé.” Bạch Tôn Giả nói.
“Cảm ơn lời chúc phúc của Bạch tiền bối.” Tô Thị A Thất cười đáp: “Vậy chúng ta hẹn gặp lại sau nhé.”
Nói xong thì Tô Thị A Thất nhờ màn sương mù kia che giấu, lấy bảo đao bản mệnh ra, ngự đao bay đi.
Đợi Tô Thị A Thất bay đi xong xuôi thì Bạch Tôn Giả mới phất tay với Thất Sinh Phù Phủ Chủ đang đứng cách đó không xa, sau đó hắn cũng dắt Thi và tước yêu Tiểu Thải rời khỏi chỗ đậu xe.
...
Một bên khác.
Nam Hạo Mãnh vẫn đang ngu người, anh ta cảm giác bây giờ mình bị hâm hâm, vì anh ta đang nghiêm túc suy nghĩ xem nên giải quyết màn sương mù này kiểu gì cho phải.
Chuyện thế này thì sao mà anh ta giải quyết được chứ?
Cô gái đứng cạnh anh ta thì lặng lẽ đóng chiếc vali của mình lại.
“Giờ chúng ta phải làm sao đây?” Nam Hạo Mãnh hỏi.
“Không phải chúng ta phải làm sao mà là ngươi phải làm sao đấy.” Thiếu nữ đáp lại với vẻ nghiêm túc: “Bởi vì người bấm nút là ngươi chứ không phải ta.”
Nam Hạo Mãnh: ...
Nhưng người xách nó tới đây là cô mà?
Trong lúc nói chuyện thì đột nhiên có một bóng người lướt tới gần, đáp xuống bên cạnh Nam Hạo Mãnh và cô gái kia.
“Tìm được rồi.”
Đó là một vị lão đạo tóc trắng.
Lão đạo nhìn lướt qua Nam Hạo Mãnh một lượt, sau đó lại nhìn về phía cô gái kia.
Cô cũng nhìn lại lão đạo nọ.
“Bần đạo Thiên Nhai Tử.”
Lão đạo tóc trắng chắp tay thi lễ.
Cô gái nghe thấy đạo hiệu kia thì mặt mũi trắng bệch, đột nhiên lùi lại vài bước.
“Đạo sĩ ư?”
Nam Hạo Mãnh nhìn lão đạo tiên phong đạo cốt kia với vẻ nghi hoặc, đợi đã, lúc trước hắn còn đang nghĩ không chừng chỉ có tiên nhân hạ phàm mới xử lý được màn sương mù này. Chẳng lẽ thật sự có tiên nhân hạ phàm để xử lý nó ư?
“Tiểu hữu, xin hãy đi một chuyến với lão đạo.”
Thiên Nhai Tử nói với thiếu nữ nọ.
“Không được, ta còn chuyện quan trọng phải làm.” Thiếu nữ nọ lắc đầu nói.
“Tiểu hữu cứ đi theo lão đạo một chuyến đã, chuyện này sẽ nghĩ cách giải quyết sau. Đợi giải quyết màn sương này xong thì lão đạo cũng sẽ tính toán hết chi phí xử lý nó với tiểu hữu một lượt.” Thiên Nhai Tử đạo trưởng mỉm cười nói.
“Đây không phải lỗi của ta.” Cô gái thành thật đáp lại: “Ta không phải người bấm nút!”
“Xin lỗi, người bấm nút là tôi.” Nam Hạo Mãnh cười khổ nói: “Nhưng tôi không có nhiều tiền đâu.”
Thiên Nhai Tử nhìn Nam Hạo Mãnh, sau đó giơ tay vỗ một cái, Nam Hạo Mãnh lập tức mơ mơ màng màng ngồi xuống chỗ bồn hòa gần đó, mặt mày ngơ ngác.
“Đi thôi tiểu hữu.” Thiên Nhai Tử trầm giọng nói.
Cô gái sợ hãi ra mặt, Thiên Nhai Tử thì túm lấy tay cô.
“Đạo trưởng, gửi hóa đơn qua có được không?” Cô gái buồn bực hỏi lại.
Thiên Nhai Tử đạo trưởng lắc đầu, kéo cô gái bước đi.
“Xin đạo trưởng chờ một lát! Để ta nói vài lời với tên to con kia đã.” Cô gái thở dài, biết rõ hôm nay mình khó mà thoát khỏi tai vạ.
Thiên Nhai Tử đạo trưởng cũng dừng bước.
Thiếu nữ lấy ra một tờ giấy ném cho Nam Hạo Mãnh rồi dặn dò.
“To con này, gọi điện thoại cho người này, nói với hắn từ kiếp trận, sau đó bảo hắn nghĩ cách nộp tiền bảo lãnh cho ta!”
Nam Hạo Mãnh mơ màng gật đầu nhận lấy tờ giấy kia.
Sau đó trơ mắt nhìn lão đạo và cô gái nọ đi xa.
Hồi lâu sau Nam Hạo Mãnh mới tỉnh táo lại một chút, anh ta cầm tờ giấy, nhìn số di động viết trên giấy, sau khi ngẫm nghĩ thì mới bấm gọi.
...
Lúc này Tống Thư Hàng đang ngồi trong lớp tiếng Anh, nghiêng điện thoại xem video về bộ hắc thiết thần giáp mà Bắc Hà Chân Quân đã gửi cho.
Từ bề ngoài mà xem thì đây là một bộ giáp được chế tạo riêng theo tỉ lệ người thật.
Ngoại trừ lúc mặc nó vào hơi có cảm giác khoa kỹ ra thì chẳng hề liên quan gì nhiều đến cụm từ sản phẩm khoa học kỹ thuật tương lai mà Bắc Hà Chân Quân đã nói hết.
Nhưng Tống Thư Hàng đột nhiên lại nhớ đến một chuyện.
Có lẽ bộ hắc thiết thần giáp này lại rất thích hợp với hắn!
Bởi vì hắn có đao ý khôi giáp!
Nói thật, pháp y có hình dạng khôi giáp bình thường thật sự không hợp với hắn, vì chức năng sẽ xung đột với đao ý khôi giáp.
Nhưng hắc thiết thần giáp này lại có hình thái áo giáp, sau khi mặc nó vào thì chẳng khác nào bọc thêm một tầng phòng ngự bằng hắc thiết ở bên ngoài cơ thể Tống Thư Hàng.
Hắn có thể bọc thêm một lớp khôi giáp đao ý ở bên ngoài hắc thiết thần giáp nữa!
Tống Thư Hàng bắt đầu bổ não về bộ dạng của hắc thiết thần giáp + đao ý khôi giáp, biết đâu lại ngầu lòi thì sao?
Cho nên Tống Thư Hàng cũng rục rịch.
“Bắc Hà tiền bối, lực phòng ngự cụ thể của bộ hắc thiết thần giáp này ra sao?” Tống Thư Hàng hỏi.
Diệt Phượng Công Tử: “Không thể nào, Thư Hàng ngươi thật sự thích bộ khôi giáp này ư?”
“Ừ, bởi vì cách đây không lâu ta vừa nắm giữ một kỹ năng khá thú vị, có lẽ rất xứng với hắc thiết thần giáp. Khi nào Diệt Phượng tiền bối rảnh thì ta sẽ cho ngươi xem thử.” Tống Thư Hàng nói.
Bắc Hà Chân Quân nhanh chóng trả lời: “Lực phòng ngự của hắc thiết thần giáp rất đỉnh. Lúc trước ta có nói nó là một bộ pháp y đủ để mặc đến ngũ phẩm sơ kỳ luôn. Sau khi tất cả trận pháp phòng ngự của nó đều mở ra thì tu sĩ tứ phẩm đỉnh phong dùng ngự kiếm thuật cũng khó mà phá vỡ được. Quan trọng hơn nữa, nó chính là pháp bào loại bao phủ toàn thân, gần như không có góc chết, trừ khi bị tấn công ở mấy chỗ như mũi, mắt!”
“Được rồi!” Tống Thư Hàng nói: “Bắc Hà tiền bối, chúng ta giao dịch đi!”
“Hợp tác vui vẻ.” Bắc Hà Chân Quân gửi một icon cười tươi.
Lệ Chi Tiên Tử: “Ta thật mong chờ được nhìn thấy bộ dạng của Thư Hàng tiểu hữu khi mặc bộ hắc thiết thần giáp này.”
“Ta cũng mong.” Diệt Phượng Công Tử nói.
“Yên tâm đi, đến lúc đó chắc chắn sẽ khiến cho các vị tiền bối giật mình.” Tống Thư Hàng tuyên bố chắc nịch.
Sau khi giao dịch xong thì Tống Thư Hàng mở phần tài liệu chung trong nhóm ra tìm bài viết về độ kiếp của Linh Điệp Tôn Giả.
Vừa xem một lúc thì lại có số lạ gọi đến.
Tống Thư Hàng bấm nghe máy: “Alo, xin hỏi là ai đấy ạ?”
“Tôi là Nam Hạo Mãnh, xin chào anh.”
Nam Hạo Mãnh nói, đậu xanh, sao cái giọng này quen thế nhỉ? Đợi đã, đây chẳng phải giọng của Tống Thư Hàng ư?
Đây chính là vị “cường giả” chỉ hai chiêu đã đánh anh ta đo đường, Nam Hạo Mãnh đương nhiên sẽ không quên giọng của Tống Thư Hàng được.
“Tống Thư Hàng? Là cậu đấy à?”
Nam Hạo Mãnh kinh ngạc hỏi lại.
Tống Thư Hàng: ...
Sao hôm nay tên Nam Hạo Mãnh này lại chủ động gọi đến cho hắn, còn ra chiều như không biết hắn thế này.
“Tìm tôi có việc gì à?” Tống Thư Hàng hỏi thẳng.
“Đúng là có việc muốn nói với cậu. À không đúng, nói đúng hơn là ban nãy có một bạn gái cần tìm cậu. Nhưng cô ấy đã bị một vị lão đạo tóc trắng đưa đi. Trước khi bị dắt đi cô ấy đưa số của cậu cho tôi, bảo cậu đến nộp tiền bảo lãnh cô ấy.” Nam Hạo Mãnh đáp lại.
Tống Thư Hàng nghe không hiểu đầu cua tai nheo gì.
“Đúng rồi, bạn gái kia còn nói là chỉ cần nói từ kết trận với cậu là cậu sẽ biết cô ấy là ai. Chắc là nó đó, tôi chỉ nhớ âm đọc thôi, không biết có phát âm sai không nữa.” Nam Hạo Mãnh nói tiếp.
m jie zhen ư?
Tống Thư Hàng ngẫm nghĩ... đợi đã, chẳng lẽ là kiếp trận ư?
Mấy hôm trước Bạch Tôn Giả có nói vị Bỉ Ngạn Ma Quân kia sẽ đến đây để chế tạo một bộ trận pháp độ kiếp riêng cho hắn.
Chẳng lẽ cô gái đó chính là vị Bỉ Ngạn Ma Quân kia ư?
Không đúng, giọng của ma quân trong điện thoại là nam mà?
“Tại sao lại bảo tôi đi nộp tiền bảo lãnh cô ấy chứ? Lẽ nào cô ấy đã làm gì à?” Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận