Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 241: Ba Tống: Gan của ông sắp vỡ mất rồi!

Chương 241: Ba Tống: Gan của ông sắp vỡ mất rồi!
Đợi sau khi Tống Thư Hàng về nhà thì chẳng phải sẽ đụng mặt à? Lão Lữ uống rượu xong thì sức chiến đấu phải tăng lên gấp ba lần bình thường. Ba Tống vuốt vuốt ruột gan của mình.
Cái thằng nhóc Thư Hàng này cũng thật là, muốn về nhà thì cũng phải gọi điện báo sớm một chút chứ, có thế thì ông mới có thể chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Bây giờ còn 10 phút nữa là chạy tới nhà mới chịu gọi điện về báo cho ông biết, ba Tống thật sự không biết phải làm sao mới phải!
“Con đi đường cẩn thận nhé, sau khi về nhà thì chào hỏi bác Lữ của con... à mà sao bên chỗ con ồn thế, cứ ầm ầm là sao?”
Ba Tống dùng đầu kẹp lấy điện thoại, lớn tiếng hỏi —— ông cố ý nói mấy chữ 'bác Lữ', để cho lúc Tống Thư Hàng về thì phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
“Ha ha, không có gì đâu ạ, lần này con ngồi phương tiện giao thông hơi đặc biệt để về nên thế.”
Tống Thư Hàng cười ha hả:
“Con cúp máy trước đây ạ, sắp đến nhà rồi.”
Nói xong thì Tống Thư Hàng cúp điện thoại ngay.
Ba Tống nghi hoặc cầm điện thoại của mình —— phương tiện giao thông hơi đặc biệt? Loại phương tiện giao thông gì mà phát ra tiếng máy ầm ầm như thế nhỉ?
Xe thể thao à? Không, tiếng xe thể thao không phải như thế? Tiếng này nghe giống giống tiếng động cơ thuyền máy hay tiếng máy kéo hồi trước nghe được ở trong thôn thế nhỉ?
Máy kéo à? Mẹ ơi, không phải chứ? Ba Tống cảm giác có một cơn lạnh lẽo bốc lên, khiến ông phải rùng mình một cái.
Không đâu, chắc là không thể nào. Bình thường mình cũng không cắt xén tiền tiêu của Tống Thư Hàng, chắc chắn con nó sẽ không túng thiếu tới mức phải ngồi xe kéo về nhà đâu.
Nhất định là mình nghe lầm thôi —— có lẽ đây là một chiếc xe vượt địa hình có tiếng động cơ như xe kéo thì sao.
Con ơi là con, con đừng có mà ngồi xe kéo về nhé —— nếu không thì cha chẳng còn mặt mũi nào nữa đâu.
...
“Lão Tống này, là Thư Hàng nó gọi về đấy à?”
Lúc này, lão Lữ ở bên cạnh gõ ly rượu, cười to hỏi:
“Có phải nó đang về nhà không?
“Ừ, thằng nhóc Thư Hàng này lại chơi bất ngờ, nói là mình sắp về đến nhà rồi. Mẹ nó à, Thư Hàng nói mười phút nữa nó về đến nhà đấy, bà lại nấu thêm vài món ăn nữa đi!”
Ba Tống quay sang nói với mẹ Tống.
“Hả, sắp về rồi à? Thằng nhỏ này thật là, không nói sớm gì cả.”
Mẹ Tống cười nói, may mà hôm nay bà đã mua rất nhiều đồ nấu ăn để đón tiếp lão Lữ.
“Lão Tống, Thư Hàng nhà ông bây giờ đang ở đâu? Cần tôi bảo Thiên Hữu lái xe đi đón nó không? Ha ha!”
Lão Lữ cười ha hả nói:
“Mà cũng hơn một năm không gặp Thư Hàng rồi, không biết bây giờ nó sao rồi nhỉ?
“Ấy, không cần làm phiền Thiên Hữu đâu. Thằng nhóc này bảo nó đang ngồi xe, sắp về đến nhà rồi.”
Ba Tống cười gượng hai tiếng.
Sau đó, ba Tống bắt đầu liều mạng chuốc rượu lão Lữ.
Mười phút... Nếu như có thể, ba Tống thật sự muốn chuốc say lão Lữ, như vậy tới chừng đó, dù Thư Hàng có ngồi xe nào về thì cũng không sao hết.
Bởi vì ông nghĩ tới nghĩ lui, vẫn thấy cái tiếng ầm ầm kia cực kỳ giống máy kéo, nên ông sợ muốn chết!
Đáng tiếc chính là lão Lữ lại không phải người dễ say như thế.
Thời gian mười phút nhanh chóng trôi qua...
Dưới lầu đột nhiên có tiếng động cơ brùm brừm brừm xịch xịch xịch kỳ lạ vang lên.
Tống Thư Hàng về tới nhà!
...
Lúc Tống Thư Hàng sắp về đến nhà thì đã tìm một chỗ không người, xé cái tờ giấy có phù văn ẩn hình ở trên xe đi, máy kéo bắt đầu hiện hình.
Những tờ khác Tống Thư Hàng không xé xuống, nếu không thì cái tốc vốn có của máy kéo chẳng khác nào sên bò. Dù sao thì chỉ cần máy kéo hiện hình, không dọa ai là được rồi. Vấn đề tốc độ thì đợi sắp lái về tới nhà thì hãy giảm tốc độ xuống cũng được!
Thật ra thì ban đầu Tống Thư Hàng muốn lặng lẽ đỗ máy kéo lại ở khu đất trống nào gần nhà thôi, chứ không lái về nhà —— bởi vì lái thứ này về nhà thì cũng hơi xấu hổ. Quan trọng hơn nữa là bác Lữ cũng đang ở nhà. Chính bản thân hắn cũng biết rõ quan hệ của ba mình và bác Lữ, hai người bọn họ cái gì cũng ganh đua so sánh với nhau, cái gì cũng xỉa sói nói cho bằng được. Mình mà lái máy kéo về thì... không dám nghĩ đến cảnh tượng đó nữa.
Nhưng trên đường đi lại nhặt được thiên thạch và Vân Vụ đạo trưởng, khiến cho Tống Thư Hàng chỉ có thể bất đắc dĩ hủy bỏ kế hoạch này. Hắn không thể nào khiêng Bạch tiền bối và Vân Vụ đạo trưởng, rồi lại khiêng một khối thiên thạch về nhà được, đúng không?
Nên cuối cùng, Tống Thư Hàng đành cắn răng, vứt bỏ sự xấu hổ lẫn tiết tháo của mình, lái máy kéo về thẳng nhà.
Thật ra ngẫm kỹ lại thì lái xe kéo cũng ngầu lắm chứ bộ.
...
“Là Thư Hàng về đấy à?”
Sau khi nghe thấy tiếng máy nổ ầm ầm thì lão Lữ đứng lên, cười vang đi đến chỗ cửa sổ. Ông muốn xem thử, con trai của lão Tống bây giờ trông như thế nào sau một năm không gặp.
Ba Tống nghe thấy tiếng máy nổ kỳ lạ vang lên bên dưới thì dự cảm không ổn trong lòng càng rõ ràng hơn. Ông cương cứng đi theo lão Lữ đến bên cửa sổ.
Hai người bọn họ cùng nhìn xuống lầu.
Vừa nhìn xong thì cả lão Lữ lẫn ba Tống đều biến sắc.
Chỉ thấy dưới lầu, Tống Thư Hàng giơ hai tay cầm tay vịn của xe kéo, cả người rung rung rung theo xe, nhìn có vẻ như rất sướng.
Đằng sau máy kéo còn chở theo một tảng đá to uỳnh...
Thế mà là máy kéo, lại còn là loại tay vịn nữa!
Chơi trò gì thế này?
Một lát sau... Tống Thư Hàng tiêu sái đỗ máy kéo lại!
“Phì ha ha ha, lão Tống, con của ông lái chiếc máy kéo này trông ngon nghẻ lắm đấy, ngầu kinh dị. Tôi nhớ hai mươi năm trước tôi cũng chạy cái thứ này, chậc chậc! Nó đào đâu ra cái thứ lỗi thời này thế nhỉ? Bây giờ không thấy thứ này chạy trên đường nữa rồi ấy nhỉ?”
Lão Lữ chỉ xuống dưới lầu, cười ha hả.
Chỉ cần nghĩ tới con trai mình lái BMW seri 7, còn con trai lão Tống lại lái máy kéo về —— trong lòng lão Lữ đã sướng muốn chết, ông có thể vui vẻ cả năm luôn ấy chứ!
Bên cạnh, mặt mày ba Tống tái mét, cắn chặt răng. Hận không thể chạy xuống đập cho Tống Thư Hàng một trận ngay lập tức.
Thằng nhóc này thật sự ngồi xe kéo về nhà, nhưng không phải đi quá giang, mà là Tống Thư Hàng tự mình lái về!
Hơn nữa, còn là loại tay vịn nữa chứ!
Không được, ba Tống cảm giác ruột gan của mình đau tới mức sắp nát luôn rồi!
...
Dưới lầu, Tống Thư Hàng ngừng xe xong thì lại đỡ một người ở bên cạnh.
“Có khách à?”
Sắc mặt của ba Tống lúc này mới đỡ hơn một chút.
Nhưng thằng nhóc Thư Hàng này khiêng khách làm gì thế này?
Trong lúc ông đang suy nghĩ thì Tống Thư Hàng lại đi đến đằng sau xe kéo, kéo thêm một người ở bên cạnh tảng đá to kia —— Bóng người này thì hơi có vấn đề một chút!
Ba Tống có thể nhìn thấy, cái người ở phía sau này không có bao nhiêu quần áo. giữa ban ngày ban mặt, lại tồng ngồng như thế thì còn ra thể thống gì nữa?
Chỉ thấy Tống Thư Hàng tiện tay nhấc lên một cái, vai phải khiêng một người, vai trái khiêng một người, đi lên lầu.
“Đây là gì thế này?”
Lão Lữ hỏi với vẻ mặt nghi hoặc.
Ba Tống lắc đầu, làm sao mà ông biết được chứ?
...
Rất nhanh, Tống Thư Hàng đã đi lên lầu, giơ tay gõ cửa.
Mẹ Tống chạy ra mở cửa cho hắn.
Vừa thấy mặt thì mẹ Tống đã lo lắng hỏi ngay:
“Thư Hàng, hai người con đang khiêng là sao thế?”
“Ha ha ha, mọi người không cần phải để ý đâu ạ.”
Tống Thư Hàng hẩy hẩy vai trái, đây là Bạch tiền bối vẫn đang bế quan:
“Bên trái là bạn của con, con mời cậu ta đến nhà làm khách. Kết quả đi nửa đường thì cậu ta mệt quá nên ngủ luôn, cậu ta ấy à, một khi ngủ thì sẽ ngủ như chết luôn, gọi kiểu gì cũng không tỉnh.
“...”
Mẹ Tống nhìn Bạch tiền bối, ngủ gì mà say như bất tỉnh luôn thế?
Bạch tiền bối lúc này nằm trên vai của Tống Thư Hàng, mái tóc dài bị gió thổi bay bay... hai tay buông thỏng xuống, hai chân thì lại lay lay theo cử động của Tống Thư Hàng.
Như thế mà vẫn ngủ ngon lành được, thằng bé này ngủ say thật đấy.
Mẹ Tống thở dài nói:
“Ai, mau giao cô bé này cho mẹ đi. Con cũng thật là, người ta là con gái, con lại đi khiêng người ta như thế à?”
Mẹ Tống nhìn thấy Bạch Tôn Giả có mái tóc dài đen nháng, lại thêm vóc người của Bạch Tôn Giả có phần thon gầy, nên nhận nhầm Bạch Tôn Giả là con gái.
“Con gái á? Khụ khụ, mẹ à, Bạch... Tống Bạch cậu ta là con trai. Chỉ là để tóc dài mà thôi, cậu ta học nghệ thuật, để tóc dài là chuyện bình thường.”
Tống Thư Hàng mở miệng nói bừa.
May mà lúc này Triệu Nhã Nhã không có ở nhà hắn, nếu không thì cô có thể nhìn ra là Tống Thư Hàng đang nói dối ngay.
“Gì cơ, là con trai à.”
Mẹ Tống lập tức lộ ra vẻ thất vọng.
Bà còn tưởng là rốt cuộc Tống Thư Hàng đã nghĩ thông suốt, biết đưa bạn gái về nhà! Nào ngờ vào đại học cả năm rồi mà thằng nhóc đầu gỗ này lại đưa một cậu trai về nhà làm khách, đúng thật là!
“Còn người bên phải thì sao?”
Mẹ Tống lại nhìn sang Vân Vụ đạo trưởng, vừa nhìn kỹ xong thì bà lại hoảng sợ hơn —— sao mặt mũi toàn máu là máu thế này? Trên người trông như bị lửa đốt, có mùi khét thoang thoảng, quần áo bị đốt cháy te tua. Bất quá làn da lộ ra ngoài lại chẳng sao hết, trông hình như không bị phỏng.
“Người này là con nhặt được ở ven đường đấy, con xem qua rồi, ông ta chỉ bị thương ngoài da chút thôi, nhưng lại bị ngất xỉu. Con thấy để ông ta nằm ngoài đường không tốt lắm, nên thuận tay đưa về luôn.”
Tống Thư Hàng mỉm cười.
“Con đấy...”
Mẹ Tống bất đắc dĩ ôm trán, thật sự hết cách với cái thuộc tính người tốt của con trai mình luôn:
“Lúc này không phải con nên gọi điện thoại cho bệnh viện trước hay sao? Lỡ như con xốc bậy xốc bạ, khiến tình trạng của người ta tăng lên thì biết phải làm sao?”
Còn có chuyện mẹ Tống không nói thẳng ra —— lỡ như gặp phải kẻ lừa đảo định tống tiền thì phải làm sao bây giờ? Tới lúc đó có trăm cái miệng cũng không nói được.
“Mẹ yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.”
Tống Thư Hàng cười nói:
“Người này con cũng biết ạ, lát nữa con sẽ gọi điện thoại cho người tới đón ông ta là được. Sẽ không có phiền toái gì đâu!”
“Có biết à? Thế thì may quá.”
Mẹ Tống thở dài:
“Được rồi, đừng có đứng mãi ở cửa nữa. Con đưa người bị thương vào phòng khách trước đi, còn bạn con thì cứ đưa vào phòng con.”
“Được rồi, không thành vấn đề ạ.”
Tống Thư Hàng khiêng Bạch Tôn Giả và Vân Vụ đạo trưởng, lúc đi qua đại sảnh còn lên tiếng chào hỏi với ba Tống và bác Lữ.
Sau đó, hắn mặt không đỏ, hơi thở không loạn khiêng Bạch Tôn Giả và Vân Vụ đạo trưởng vào phòng ngủ.
...
“Thư Hàng nhà ông cũng khỏe thật đấy nhỉ?”
Lão Lữ đứng dựa bên cửa sổ, mặt mày đỏ ửng nói với ba Tống.
Khiêng hai người như thế leo lên lầu mà không thở dốc cái nào.
“Thằng nhóc này chỉ được cái khỏe như trâu.”
Ba Tống mỉm cười nói —— mà phải nói, có phải là gần đây Tống Thư Hàng lại cao hơn rồi không nhỉ? Nhìn qua có vẻ như cao hơn trước nhiều lắm.
“Đi, xuống dưới xem thử máy kéo của con trai ông.”
Lão Lữ đây là chuyên môn đâm vào chỗ đau của ba Tống:
“Lâu lắm rồi tôi không đụng vào máy kéo đấy!”
Muốn lái máy kéo là lấy cớ, lão Lữ thế này rõ ràng là muốn kích thích ba Tống.
“Cái lão này, đừng có làm rộn chuyện. Uống nhiều rượu như thế rồi, không sợ gây tai nạn à.”
Ba Tống hừ lạnh nói.
“Sợ con mẹ gì, hơn hai mươi năm trước, tôi tay trái xách bình rượu, tay phải lái xe kéo mà có xảy ra việc gì đâu? Tôi biết rõ tửu lượng của mình mà. Hơn nữa, tôi chỉ lái lên đường Bạch Kình chút thôi, sợ cái gì?”
Lão Lữ đắc ý nói, sau đó vẫy tay với Lữ Thiên Hữu đang ngồi trên ghế:
“Thiên Hữu, tới đây khởi động máy kéo cho ba, chúng ta lái đi chơi!
Khởi động máy kéo? Lúc này Lữ Thiên Hữu thật sự muốn khóc.
Ba Tống thở dài, nhưng cũng chỉ có thể đi xuống với lão Lữ —— ông mà không đi theo, lỡ mà lão Lữ nổi điên chạy máy kéo đi xa thật xa thì làm sao bây giờ?
Ba người đi xuống lầu, lão Lữ hưng phấn leo lên ghế vái, hai tay vuốt ve tay vịn có phần lạ lẫm xen lẫn quen thuộc kia.
Năm tháng không tha cho con người, nháy mắt đã qua hơn hai mươi năm, con trai cũng to đầu rồi.
Ông nhất định phải lái thử xe kéo, tuy nói là mang suy nghĩ muốn đâm vào chỗ đau của ba Tống. Nhưng thật ra ông thật sự nhớ cảm giác lái xe kéo này lắm.
“Thiên Hữu, đừng có lo, lên phía trước khởi động xe kéo đi!”
Lão Lữ kêu to với con trai.
Lữ Thiên Hữu cười khổ, nhổng mông lên trời bắt đầu ra sức khởi động. Lúc anh còn bé cũng thường thấy lão Lữ khởi động máy kéo cho nên cũng khá quen thuộc với việc này.
Brừm brừm brừm... xịch xịch xịch.
“Lên xe đi, lên xe đi. Hai người ra đằng sau ngồi, để tôi chở hai người đi dạo một vòng!”
Lão Lữ hưng phấn kêu to.
Ba Tống vẻ mặt bất đắc dĩ, leo lên phía sau máy kéo.
Lữ Thiên Hữu xị mặt:
“Con không lên có được không?”
“Hứ, mày mà không lên... lỡ như trên đường tắt máy thì lấy ai khởi động?”
Lão Lữ tức giận nói.
Lữ Thiên Hữu cười khổ, leo lên ngồi bên cạnh ba Tống.
“Mà Thư Hàng mang tảng đá lớn này về làm gì thế nhỉ?”
Lý Thiên Hữu nhìn tảng đá lớn kia rồi nói.
Ba Tống cũng lắc đầu.
...
Trên lầu, Tống Thư Hàng mới đặt Vân Vụ đạo trưởng nằm xuống, lại để Bạch Tôn Giả nằm trên giường mình xong, đột nhiên nghe thấy tiếng máy kéo nổ ở dưới lầu.
Tống Thư Hàng vội vàng chạy tới chỗ cửa sổ, nhìn xuống bên dưới.
Sau đó lập tức thấy bác Lữ mặt mày hưng phấn ngồi trên ghế lái, ba Tống và Lữ Thiên Hữu thì ngồi ở trong thùng xe của máy kéo, còn máy kéo thì đang từ từ khởi động.
Chết dở rồi! Tống Thư Hàng thoắt cái đã mướt mồ hôi lạnh.
Mấy trận pháp mà Bạch Tôn Giả dán lên trên xe máy, hắn chỉ mới tháo đi có mỗi mình trận pháp ẩn hình. Trận pháp tăng tốc, giảm ma sát và lực cản còn chưa gỡ đâu. Chiếc máy kéo này có thể chạy với tốc độ 150km đấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận