Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 346: Kế hoạch bắt ‘Tống Thư Hàng’!

Chương 346: Kế hoạch bắt ‘Tống Thư Hàng’!
Tiếp theo, Bạch Tôn Giả lại dịu giọng nói với Tống Thư Hàng:
“Hôm nay mọi người nghỉ ngơi cho sớm đi, ngày mai chúng ta lại thử làm cá vượt long môn tiếp nhé.
‘Cá’ vượt long môn đấy...
“Còn phải biến thành cá nữa sao?”
Bây giờ Tống Thư Hàng chỉ nghe thấy từ cá thôi là lập tức nhớ tới móng vuốt của Đậu Đậu, hàm răng của Đậu Đậu, dạ dày của Đậu Đậu, cùng với lúc Đậu Đậu nhai nuốt hắn. Tim đau quá đi!
“Ngươi cứ yên tâm đi, ngày mai ta sẽ không biến ngươi thành cá nữa đâu.”
Bạch Tôn Giả nói:
“Kế hoạch của ta là để cho ngươi trải nghiệm thử kinh nghiệm cá vượt long môn thành công trước cái đã, sau đó lại để cho ngươi dùng sức của mình, cố gắng bơi lên dòng thác long môn hai lần. Nên cứ nghỉ dưỡng sức đi, thí nghiệm ngày mai sẽ vất vả lắm.”
Nghe thấy thế, Tống Thư Hàng lập tức thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không bị biến thành cá là được rồi, hắn thật sự bị ám ảnh tâm lý rồi đấy.
Thêm nữa, theo như quẻ tượng của Đồng Quái tiền bối đã nói thì hôm nay đám đệ tử còn sót lại của Tam Thập Tam Thú Thần Tông kia sẽ không tới. Vậy chắc ngày mai bọn chúng phải đánh tới nơi rồi nhỉ?
Tống Thư Hàng hy vọng đám người kia có thể tới sớm một chút... Sau đó ngoan ngoãn đưa đầu ra cho Bạch tiền bối giải quyết sạch sẽ. Như vậy thì bọn họ có thể nhanh chóng rời khỏi hòn đảo nhỏ này rồi.
Như vậy hắn mới có cơ hội đi mật báo cho Vũ Nhu Tử chứ...
Còn có đám người Cao Mỗ Mỗ, Lâm Thổ Ba, anh em (hên xui) nhà Gia Cát, chị em Lục Phỉ và cha con của đệ tử Joseph trên danh nghĩa của hắn đang chờ hắn đến đón về nữa.
Hắn vẫn còn nhiều việc phải làm lắm, không thể lãng phí quá nhiều thời gian trên hòn đảo nhỏ nằm giữa biển Đông thế này được.
...
Mà lúc này, bên trong một con tàu ngầm lặn dưới lòng biển sâu ở biển Đông.
Đám thành viên gần đây rảnh rỗi không có nhiệm vụ gì của tổ chức, bao gồm Lang Nhất, Ngưu Nhị, Mã Tam, Viên Tứ, Ưng Lục, Dương Thất, Kê Thập Bát, Hổ Nhị Thập Nhị, Xà Nhị Thập Tam, Thố Nhị Thập Bát, tổng cộng có mười người đã tụ tập lại đầy đủ.
Đúng rồi, còn có tên đẹp mã Hồ Thập nữa, rốt cuộc hắn cũng thoát khỏi thi thể của con cá kiếm kia, quay về đây tập hợp với đám người Lang Nhất.
Sau khi đám người tề tụ đầy đủ, Thố Nhị Thập Bát mới lên tiếng hỏi:
“Lang Nhất, lại có nhiệm vụ lớn gì hay sao mà ngươi lại vội vàng gọi bọn ta tới đây thế?”
Thố Nhị Thập Bát là một cô nàng cứng ngắc, nhưng có cặp chân dài miên man. Tu luyện công pháp của Tam Thập Tam Thú Thần Tông cũng sẽ ảnh hưởng tới vẻ bề ngoài và hình thể của kẻ tu luyện, ví như Lang Nhất phải dùng cả tay và chân để di chuyển, Vượn Tứ với cánh tay dài thật dài, Kình Bát có lớp da dày, Sa Cửu có răng cá mập. Thố Nhị Thập Bát cũng vì tu luyện công pháp nên càng lúc càng phẳng lì, còn chân thì càng lúc càng dài.
Lang Nhất trầm giọng nói:
“Kình Bát và Sa Cửu làm nhiệm vụ thất bại, hơn nữa còn bị người ta bắt nữa.”
“Làm nhiệm vụ thất bại nên bị bắt á? Đúng là hai tên phế vật.”
Ưng Lục cười lạnh nói, hắn là một gã đàn ông có mũi quặp như chim ưng, tính tình cũng vô cùng âm lãnh.
Gã đẹp mã Hồ Thập lên tiếng:
“Cũng không phải do lỗi của bản thân bọn họ, mà là trong lúc làm nhiệm vụ xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, đột nhiên có cao thủ xuất hiện nhúng tay vào. Kình Bát và Sa Cửu vốn đã ép mục tiêu nhiệm vụ vào đường cùng rồi, nhưng tự dưng lại mất liên lạc.”
Mọi người im lặng hẳn đi.
Sau đó Hổ Nhị Thập Nhị sa sầm nét mặt, hỏi:
“Thực lực của đối phương như thế nào?”
Lang Nhất lắc đầu, nói:
“Tạm thời không rõ lắm. Trước khi các ngươi tới đây thì ta đã sai Dương Thất phóng máy bay trinh sát tới đó thăm dò xem đối phương sâu cạn thế nào. Dương Thất, bây giờ đã có tin tức gì chưa?”
Dương Thất đẩy cái mắt kính chống phóng xạ của mình lên:
“Chiếc máy bay không người lái cỡ nhỏ của ta đã bay tới tọa độ mà Lang Nhất ngươi đưa cho ta rồi, đúng lúc mọi người đều có mặt ở đây, vậy thì xem tình hình thử xem sao.”
Nói xong, Dương Thất giơ tay ấn một cái trên chiếc máy tính ở trước mặt mình, kết nối máy tính với máy chiếu.
Bốn ô hình ảnh nhỏ xuất hiện trên máy chiếu.
Đó là bốn chiếc máy bay trinh sát loại nhỏ với đủ loại hình dạng khác nhau.
Có cái hình chim, có cái hình con rùa lớn chừng lòng bàn tay, còn có hai cái có hình dạng côn trùng nhỏ. Bốn chiếc máy theo dõi này thành công lẻn lên trên hòn đảo rồi.
Trong đó, chiếc có hình chim biển kia thuận lợi tìm thấy Kình Bát và Sa Cửu.
Xuyên qua màn hình, mọi người đang ngồi xem đều có thể nhìn thấy vết kiếm chémm sâu đến tận xương vô cùng đáng sợ trên ngực của Sa Cửu...
Còn Kình Bát thì có vẻ rất lạ, sau lưng của hắn bị lõm xuống rất lạ, giống như bị đánh mạnh vào vậy —— nhưng tại sao lại ra tay ở sau lưng chứ? Vị trí này không phải điểm thích hợp để ra tay cơ mà!
“Tốt lắm, ít nhất thì Kình Bát và Sa Cửu đều còn sống cả.”
Lang Nhất thở hắt ra một hơi, Kình Bát và Sa Cửu đều là Chân Sư nhị phẩm có tiếng lâu năm, là thành viên rất quan trọng đối với tổ chức của bọn họ bây giờ.
Nếu như bọn họ mà xảy ra chuyện bất trắc gì thì cũng đủ để khiến Lang Nhất cảm thấy đau lòng ngủ không yên giấc.
Trong lúc nói chuyện, con chiếc máy bay dạng côn trùng lại quay được hình ảnh khác.
Đó là một tiểu hòa thượng mặt mày vô cùng nghiêm túc, hai tay chắp lại.
Một con chó kinh ba lè lưỡi, giống như đang nói chuyện?
Cùng với một người trẻ tuổi mặt mày hiền khô, vừa nhìn đã biết ngay là người tốt.
Hai người một chó đang quây quần bên đống lửa nướng đồ ăn…
Hổ Nhị Thập Nhị trầm giọng hỏi:
“Chính là bọn họ đã đả thương Kình Bát và Sa Cửu à?”
Xà Nhị Thập Tam liếm khóe môi:
“Tiểu hòa thượng này nhìn qua thì chắc thực lực không mạnh lắm, nhìn từ trên hình thì từ cơ thể, nhất cử nhất động của nó thì có thể đoán ra là nó vừa mới hoàn thành trúc cơ không bao lâu, cao lắm chỉ mới mở được tới nhãn khiếu thôi. Không có gì đáng sợ hết.”
“Cái tên trẻ tuổi ở bên cạnh cũng xêm xêm thế, từ hành động và trạng thái thân thể của hắn mà xem thì chắc cũng chỉ là một con gà mờ mới tu chân. Có lẽ thực lực của hắn mạnh hơn tiểu hòa thượng kia một chút, nhưng tuyệt đối vẫn chưa đạt tới cấp bậc nhị phẩm.”
Thố Nhị Thập Bát tiếp tục phân tích.
“Thứ cần phải chú ý chính là con kinh ba nhỏ kia, tuy rằng không nhìn ra được thực lực của nó là bao nhiêu, nhưng chỉ riêng việc nó có thể mở miệng nói chuyện thì ít nhất cũng phải là yêu thú nhị phẩm đổ lên, nó không chừng còn mạnh hơn thế nữa.”
Xà Nhị Thập Tam tiếp tục liếm liếm khóe môi rồi nói tiếp.
Thân thể của yêu thú rất cường hạn, ở thời kỳ đầu, tu sĩ ngang cấp căn bản không phải đối thủ của yêu thú.
Trong đám người, Hồ Thập nhìn thấy tiểu hòa thượng và con kinh ba kia xong thì hơi nhíu mày lại.
...
Trong lúc nói chuyện, chiếc máy bay trinh sát có dạng rùa biển kia quay được một đạo thân ảnh.
Đó là một đạo thân ảnh vô cùng xinh đẹp, tựa như thiên tiên trên trời. Hình như lúc chiếc máy trinh sát hình con rùa biển kia chụp được bóng người này thì người này cũng phát hiện ra chiếc máy bay trinh sát, nên mỉm cười đi tới bên cạnh con rùa biển nhỏ kia.
“Không xong, bị phát hiện rồi.”
Dương Thất kêu to lên.
“Đến chậm quá đi mất, hóa ra là mấy thiết bị máy móc điều khiển từ xa thế này, chán quá.”
Thân ảnh kia nói khẽ, sau đó giơ tay vỗ nhẹ lên người của con rùa
Bốp một cái... Chiếc máy bay trinh sát hình rùa biển kia đã bị tháo bung ra.
“Ồ, cấu tạo này thú vị thật đấy.”
Từ bên kia chiếc máy trinh sát vang lên giọng nói bình thản sau cùng của đạo thân ảnh xinh đẹp kia.
...
“Là hắn!”
Đúng lúc này, Hồ Thập đứng phắt dậy —— chính là cái thân ảnh xinh đẹp nói không nên lời kia, đây không phải là vị tiền bối xinh đẹp lúc ấy chỉ dùng một chiêu đã lôi được mình bay lên người của con cá voi kia à?
Thực ra thì từ lúc nhìn thấy tiểu hòa thượng và con kinh ba kia là hắn đã thấy hơi nghi nghi rồi.
Bây giờ thì có thể xác định, quả nhiên chính là vị tiến bối này!
Chính là cái vị tiền bối đã cướp đi cái nhánh cây mà hắn dùng để làm màu, sau đó đưa một con cá kiếm có tốc độ nhanh gấp mười lần, mà không có phanh, nhanh tới mức căn bản không thể nào dừng được cho hắn làm tọa kỵ để gài hàng hắn! Hại hắn bỏ lỡ nhiệm vụ lần này.
Lang Nhất nhíu mày hỏi:
“Hồ Thập, ngươi biết hắn là ai à?”
Hồ Thập cười khổ một tiếng, đáp:
“Chính là vị tiền bối đáng sợ này đã chơi ta một vố, khiến ta không thể nào tới phối hợp với đám người Kình Bát và Sa Cửu đấy.”
Lang Nhất nghe thấy thế thì nhíu mày:
“Chơi ngươi một vố? Lẽ nào đối phương chuyên môn tới để phá hỏng nhiệm vụ của chúng ta à?”
“Không phải, có lẽ là trùng hợp thôi. Nếu như là chuyên môn tới phá hỏng nhiệm vụ của chúng ta… thì lúc ấy hắn có thể trực tiếp xử lý ta rồi.”
Hồ Thập đáp —— Vị tiền bối kia đáng sợ tới mức nào, hắn đã tự mình nếm thử rồi. Ở trong tay đối phương, hắn chỉ gống như một con kiếm hôi, không hề có hơi sức chống trả nào.
Sắc mặt của Hổ Nhị Thập Nhị lại càng âm trầm hơn, sau đó hỏi tiếp vấn đề mà tất cả mọi người đều quan tâm:
“Người đó có thực lực cỡ nào?”
“Cực kỳ đáng sợ, sâu không thể dò.”
Hồ Thập nhớ lại:
“Ở trước mặt hắn, ta cảm giác hắn chỉ cần dùng một ngón tay thôi là có thể giết chết ta. Hơn nữa, đấy là một vị tiền bối đáng sợ có thể cách không vẽ phù văn, cũng có thể thêm trận pháp khống chế tâm linh, trận pháp hỗn thủy, trận pháp tụ linh lên người một con cá kiếm, khiến nó bơi được tới tốc độ nhanh gấp mười lần!”
Hồ Thập nói xong thì tất cả thành viên có mặt ở đây đều im lặng.
Mặc dù Hồ Thập là một tên đẹp mã, thường xuyên làm mấy nhiệm vụ khiến các em gái xinh đẹp sinh con cho hắn, khiến người ta ghen tị không thôi. Nhưng thực lực của hắn cũng là cảnh giới Chân Sư nhị phẩm, sức chiến đấu không hề yếu hơn những kẻ đang có mặt ở đây bao nhiêu.
Đối phương có thể dùng một ngón tay đè chết Hồ Thập, vậy thì cũng có thể đè chết tất cả mọi người có mặt tại chỗ này. Hơn nữa, những thủ đoạn như cách không vẽ phù văn, thêm vô số trận pháp khủng bố cho cá kiếm... bây giờ muốn người ta phải chấp hành nhiệm vụ kiểu gì nữa đây hả?
“Không thể dùng vũ lực thì phải dùng trí thôi.”
Kê Thập Bát trầm giọng, nói ra tiếng lòng của tất cả mọi người.
Ưng Lục lạnh lùng hỏi lại:
“Dùng trí kiểu gì?”
“Đầu tiên, chúng ta phải xác định rõ ràng mục tiêu của chúng ta là gì. Chúng ta cũng không muốn phải đối địch với kẻ đáng sợ như thế này cơ mà. Chúng ta chỉ cần cứu được đồng đội của mình mà thôi.”
Xà Nhị Thập Tam liếm liêm khóe miệng, rồi lại nói tiếp:
“Nếu như chúng ta đã không thể đối cứng với người đáng sợ như thế thì có thể chuyển sang các mục tiêu khác. Ví như... Người trẻ tuổi với tiểu hòa thượng kia cũng được. Chúng ta có thể cân nhắc xem nên bắt người trẻ tuổi đó hay là tiểu hòa thượng, sau đó thông qua cách đàm phán, đổi đồng đội của chúng ta về.
Xà Nhị Thập Tam có vẻ như là kẻ lắm mưu nhiều kế ở trong nhóm người này, mọi người nghe hắn nói xong thì đều gật đầu đồng ý.
Hổ Nhị Thập Nhị hỏi:
“Vậy chúng ta chọn mục tiêu nào để ra tay đây? Hay là bắt hết cả hai mục tiêu luôn?”
“Muốn bắt cả hai người thì khó lắm... tới lúc đó chúng ta cứ tùy cơ ứng biến. Tóm lại, ít nhất phải bắt được một trong hai đứa mới được.”
Xà Nhị Thập Tam nói:
“Đương nhiên, chúng ta nên chia ra làm chính phụ nữa. Nếu như có cơ hội bắt cả hai mục tiêu, nhưng chỉ có thể bắt được một thì chúng ta phải ưu tiên bắt người nào trong số hai người đó trước, mọi người chọn đại một cái mục tiêu đi.”
Kê Thập Bát hỏi:
“Vậy giữa tiểu hòa thượng và người trẻ tuổi đó thì chúng ta phải ưu tiên bắt kẻ nào?”
Các thành viên lại nhao nhao bàn tán tiếp.
Lúc này, Ngưu Nhị mới thật thà cười ngu rồi nói:
“Đi lại trên giang hồ, có bốn điều đại kỵ: đạo sĩ, hòa thượng, đàn bà, trẻ nhỏ. Bốn loại người này là khó chơi nhất. Tiểu hòa thượng vừa là hòa thượng, lại là trẻ nhỏ, tứ kị nó chiếm hết cả hai rồi. Chúng ta chọn ra tay với cái tên trẻ tuổi kia đi!”
Lang Nhất gật đầu, nói luôn:
“Vậy quyết định chọn cái tên trẻ tuổi kia làm mục tiêu ưu tiên đi. Xà Nhị Thập Tam, ngươi nghĩ ra vài phương án hành động đi, ngày mai... Chúng ta sẽ bắt đầu hành động!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận