Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 556: Làm đạo lữ với ta nhé!

Chương 556: Làm đạo lữ với ta nhé!
“Đạo lữ à? Ta không có, ta vẫn còn trẻ mà. Ha ha.”
Tống Thư Hàng cười khan, hắn đã lên đại học rồi nhưng vẫn còn ế chổng mông, đúng là một chuyện đau lòng mà.
“Vẫn chưa có đạo lữ sao?”
Diệp sư tỷ che miệng cười.
Tống Thư Hàng cảm thấy như bị trúng mấy mũi tên trêu chọc của Diệp sư tỷ.
“Vậy... có muốn thành đạo lữ với ta không?”
Diệp sư tỷ giơ tay chỉ vào chính mình, mắt chớp chớp.
“Hả?”
Mặt Tống Thư Hàng nghệt mặt ra, hắn suýt nữa đã cho rằng tai mình có vấn đề.
“Ta nói, có thể cân nhắc chuyện trở thành đạo lữ với ta không?”
Diệp sư tỷ nói lại lần nữa.
Lúc này, Tống Thư Hàng hỏi một câu hỏi rất ngốc:
“Tại sao thế?” — Chủ yếu là vì hắn tự nhận bản thân mình không phải là nhân vật có thể run mình một cái là khí thế bá vương bắn chíu chíu. Dựa vào đâu mà Diệp sư tỷ vừa mới gặp không được lâu, đã chủ động muốn thành đạo lữ với hắn kia chứ?
“Vì ta cảm thấy chúng ta rất hợp nhau, giữa chúng ta sẽ có chung đề tài.”
Đôi mắt Diệp sư tỷ sáng lấp lánh, nói tiếp:
“Mặc dù không biết vì sao, nhưng ta có một loại kích động muốn thử quen với một ‘đạo lữ’. Giống như... nó là một nguyện vọng rất mãnh liệt ấy!”
Đúng vậy, là một nguyện vọng rất mãnh liệt! Rõ ràng trước đây, cô chưa bao giờ có suy nghĩ cần phải tìm “đạo lữ” gì gì đó cả.
Nhưng đột nhiên, trong lòng cô lại có thêm một nguyện vọng như vậy.
Nguyện vọng này, giống như một chấp niệm trong lòng cô vậy. Muốn thử quen với một “đạo lữ”, tốt nhất là có hứng thú, có chung sở thích với mình — mà Tống Thư Hàng trước mắt này chính là đối tượng thích hợp nhất.
Ít nhất, hai người bọn họ đều có chung sở thích đọc sách, có chung chủ đề, giống như tri kỷ vậy.
“Nhưng, thế này có hơi đột ngột.”
Tống Thư Hàng cười khổ nói — Đúng là hắn có ấn tượng rất tốt với Diệp sư tỷ, một thiếu nữ văn học, sở thích giống nhau, trò chuyện cùng nhau cũng rất vui vẻ.
Nhưng hai người bọn họ chỉ vừa mới gặp mặt chưa lâu mà trời?
“Ừ nhỉ, đúng là có hơi đột ngột thật.”
Diệp sư tỷ gật đầu, sau đó cô nghĩ một lúc, lại nói:
“Nếu... nếu ta và người trở thành đạo lữ, thì sẽ không được coi là người ngoài nữa! Đến lúc đó ngươi cũng có thể xem được tất cả sách ở chỗ này rồi!”
Vừa nói xong, Diệp sư tỷ vừa dang rộng hai tay, chỉ mấy chục nghìn quyển thư tịch có liên quan đến tu sĩ tu luyện trong không gian này!
Tống Thư Hàng cười khan — Diệp sư tỷ, cô dụ dỗ trắng trợn như vậy thật sự không vấn đề gì sao?
Nhìn thấy Tống Thư Hàng cười khan như thế, Diệp sư tỷ cũng cảm thấy mình dụ dỗ trắng trợn quá, xấu hổ cười cười:
“Ha ha ha.”
...
Sau đó, Diệp sư tỷ tiếp tục ngồi xem sách, Tống Thư Hàng tiếp tục bắt đầu tu luyện.
“Nhưng, Tầm Đạo Thư Sinh đạo hữu này, ngươi thật sự không suy nghĩ thử một chút sao? Ta cảm thấy hai người chúng ta nhất định sẽ rất hợp nhau đấy.”
Diệp sư tỷ nói:
“Chúng ta có thể tìm hiểu lẫn nhau trong thời gian dài hơn, sau đó đợi thêm một khoảng thời gian thì chúng ta lại thành đạo lữ được không?”
Tống Thư Hàng im lặng nhìn Diệp sư – qua thông tin giám định thuật truyền về, hắn biết rằng, trong Bích Thủy các này, Diệp sư tỷ có hai danh hiệu khá hay. Diệp sư tỷ tương đối có nhân khí ở Bích Thủy các!
Tống Thư Hàng đoán, nếu Diệp sư tỷ đứng ở ngoài Bích Thủy các hô một tiếng: “Hãy cho ta một người đạo lữ.” thì sẽ có hàng chục, hàng trăm nam tu sĩ lập tức nhào tới tranh cướp vỡ đầu, muốn kết đôi thành đạo lữ với cô.
Thật ra – nhìn mấy chục vạn quyển sách kia, Tống Thư Hàng thật sự có một loại xúc động muốn nhắm mắt đưa chân cho rồi.
Nhưng, hắn không làm như vậy. Bởi vì như vậy thật sự rất vô trách nhiệm.
Đạo lữ, chẳng khác nào vợ mình.
Nếu tùy tiện đồng ý, không chỉ là vô trách nhiệm với bản thân hắn, mà hơn hết là không có trách nhiệm với Diệp sư tỷ.
Nhìn bộ dạng khó xử của Tống Thư Hàng, Diệp sư tỷ chớp chớp mắt.
“Ơ? Từ từ bồi dưỡng cảm tình cũng không được sao?”
Bỗng dưng cô như chợt hiểu ra:
“Lẽ nào Tầm Đạo Thư Sinh đạo hữu đã có người trong lòng rồi sao?”
Người trong lòng?
Trước khi trở thành tu sĩ, Tống Thư Hàng vẫn ế bền vững, mục tiêu của hắn là trong 4 năm đại học nhất định phải cua được một người bạn gái dễ thương.
Sau khi thành tu sĩ, trong khoảng thời gian dài, Tống Thư Hàng căn bản hoàn toàn không có cách nào quen với bạn gái được – hắn cho rằng, tu hành quan trọng hơn với yêu đương linh tinh. Ừm, đến tận bây giờ hắn vẫn ôm suy nghĩ đó.
Sau đó, sau khi đã trở thành tu sĩ, Thư Hàng được tiếp xúc với mấy vị nữ tu rất tốt. Quan hệ cũng tương đối tốt đẹp như Vũ Nhu Tử, Tô Thi A Thập Lục, đều tiếp xúc khá lâu, thêm cả Sở Sở bây giờ. Cùng với rất nhiều vị nữ tiền bối xinh đẹp trong nhóm Cửu Châu số 1 nữa.
Nhưng nếu nói đến nữ tu có thể trở thành ‘đạo lữ’ thì chắc là không có ai cả nhỉ?
Vì vậy, Tống Thư Hàng lắc đầu.
“Vậy thì hãy nghiêm túc cân nhắc chuyện thành đạo lữ với ta đi! Trong địa hạ thành của Thời Quang thành này, mười hai ngày bằng một ngày ở bên ngoài. Chúng ta có thể sống chung ở đây trong thời gian dài mà, một năm ở đây, thì chỉ mới bằng một tháng ở bên ngoài thôi.”
Diệp sư tỷ nói.
“Ta ta nghĩ kỹ cái đã... Ách.”
Tống Thư Hàng vừa mới nói được một nữa, bỗng nhiên nhìn thấy vành mắt của Diệp sư tỷ ửng đỏ lên.
Hả, không phải Diệp sư tỷ lại muốn khóc nữa đấy chứ?
Ý niệm vừa xuất hiện trong đầu Tống Thư Hàng, thì nước mắt đã tuôn như mưa từ trong hốc mắt của Diệp sư tỷ, từng giọt từng giọt rơi lã chã.
Khóc thật rồi!
“Hu hu hu hu!!!”
Diệp sư tỷ lau nước mắt, sau đó lấy sách che mặt mình, khóc lớn hơn.
Đồng thời cô giơ tay xua xua với Tống Thư Hàng:
“Hu hu, đừng để ý đến ta. Trong lòng ta đột nhiên cảm thấy bi thương, vì vậy nhịn không được nên mới khóc thôi. Không có liên quan gì với ngươi đâu, hu hu hu, Tầm Đạo Thư Sinh đạo hữu ngươi đừng để ý. Hu hu, thật sự không phải vì ngươi đâu!”
Lời Diệp sư tỷ nói là thật, vì cô tu luyện kỳ công có một không hai là thiên khấp bảo điển của Bích Thủy Các, từ sau khi luyện thành công kỳ công này, điểm khóc của cô cũng trở nên rất kỳ lạ.
Có đôi khi, đang đọc sách, một chữ nào đó đập vào mắt cô, cũng làm cô khóc to một trận.
Có lúc, khuôn mặt một ai đó bỗng nhiên làm cô liên tưởng đến cái gì đó, chạm trúng điểm khóc, cũng làm cô khóc.
Có lúc, khi cùng ai nói chuyện, vừa nói một chữ trúng mục tiêu cũng làm cô khóc.
Càng kỳ lạ hơn là, đến bản thân của cô cũng không rõ vì sao lại chạm trúng điểm khóc này nũa. Tóm lại, lúc muốn khóc, thì sẽ khóc ngay lập tức, căn bản là không ngăn lại được.
Vừa nãy, lúc Tống Thư Hàng nói chuyện có nói ra chữ “ta” kia, chẳng biết tại sao lại ấn trúng điểm khóc của cô lúc này, thế là cô liền khóc một trận cho thỏa.
Cô thiếu nữ văn học giống như đóa hoa dạ lan này, khóc rất đỗi thương tâm, điềm đạm đáng yêu, không thẹn với danh hào “lệ mỹ nhân thút thít” của cô.
Tống Thư Hàng:
“...”
Vẫn là câu kia, điểm khóc của Diệp sư tỷ rất kỳ lạ – nhưng bộ dạng cô vừa khóc vừa tốt bụng không quên an ủi người khác thế này, rất ngây thơ hồn nhiên.
Lúc Diệp Tư sư tỷ khóc tỉ tê – mị lực tăng thêm 100, hơn nữa, sau khi khóc xong, hai mắt ửng đỏ, mị lực càng tăng 20 nữa kia!
...
Tống Thư Hàng xoa mày, suy nghĩ trong lòng.
Hay là, mình cứ đồng ý yêu cầu làm đạo lữ của Diệp sư tỷ trước đi đã - Diệp sư tỷ nói rồi, cũng không phải hai người thành đạo lữ ngay lập tức, mà là hai bên tìm hiểu nhau một khoảng thời gian dài trước mà.
Nói không chừng vài ngày sau, Diệp sư tỷ tỉnh táo lại, sẽ cảm thấy Tống Thư Hàng không hợp làm đạo lữ của cô thì sao?
Thậm chí nói không chừng, là do Diệp sư tỷ nhất thời hứng lên nên mới muốn quen đạo lữ, muốn chơi trò chơi đạo lữ, qua mấy ngày hết hứng không thèm chơi nữa thì sao?
Hơn nữa, thật tâm mà nói – Diệp sư tỷ thuộc dạng thiếu nữ văn học thích đọc sách, có sở thích tương đồng với hắn, thật sự rất phù hợp với hình tượng “nửa kia” của Tống Thư Hàng.
“Vậy... Diệp sư tỷ. Chúng ta thử xem sao nhé?”
Tống Thư Hàng trả lời.
“Hả?”
Diệp sư tỷ bỏ quyển sách xuống, trên mặt vẫn còn ngấn lệ, nước mắt vẫn còn rơi không ngừng, đặc biệt khiến người ta yêu thương.
Tống Thư Hàng nói:
“Chúng ta thử tìm hiểu lẫn nhau, xem xem có thật sự thích hợp thành đạo lữ không?”
“Được, chúng ta thử xem!”
Hai mắt Diệp sư tỷ phát sáng. Sau đó, cô vui vẻ òa khóc:
“Vậy chúng ta, hu hu hu, coi như là đạo lữ dự bị rồi, hu hu hu!”
“Đạo lữ dự bị? Ừ, cũng đúng, đạo lữ dự bị.”
Tống Thư Hàng cười nói.
“Vậy chúng ta cùng nhau cố gắng tìm hiểu đối phương nhé!”
Diệp sư tỷ cố gắng lau nước mắt của mình:
“Đúng rồi, Thư Hàng. Nếu vẫn chỉ là đạo lữ dự bị thì không thể song tu được, cái đó phải đợi chúng ta thành đạo lữ thật sự thì mới có thể làm được!”
Tống Thư Hàng:
“...”
“Được rồi, đầu tiên, chúng ta tự giới thiệu về bản thân chút nhé. Tự giới thiệu cặn kẽ để tìm hiểu lẫn nhau dễ dàng hơn.”
Diệp sư tỷ ngồi quỳ ở trước mặt Tống Thư Hàng như cổ nhân.
“Được thôi.”
Tống Thư Hàng học Diệp sư tỷ, ngồi quỳ xuống.
“Để ta làm trước.”
Diệp sư tỷ nói:
“Ta giới thiệu qua trước nhé, ta là đệ tử bối phận chữ Diệp của Bích Thủy các, đạo hiệu là Diệp Tư. Từ nhỏ ta đã được sư phụ nhận vào Bích Thủy các, vì vậy đạo hiệu cũng là tên của ta. Bây giờ tu vi của ta là Linh Hoàng ngũ phẩm, sư phụ là Sở Ngự Hành Giả, các chủ của Ngân Nguyệt các, một trong các phân các của Bích Thủy các. Công pháp ta tu luyện là thiên khấp bảo điển, từ tên công pháp thì chắc ngươi cũng có thế đoán ra được, chuyện ta hay bị xúc động với sinh ra cảm giác đau lòng cũng có liên quan đến công pháp này. Nhưng thiên khấp bảo điển rất lợi hại đấy, ngươi đừng có xem thường ta.”
“Sở thích của ta là đọc sách, ta thích nhất là xem sách ở trong địa hạ thành của Thời Quang thành này, mười hai ngày ở đây chỉ bằng một ngày ở ngoài. Ta có thể nhân cơ hội đó mà xem được rất nhiều rất nhiều sách... Đương nhiên, tu luyện cũng không thể tụt lùi được, nếu không thì sư phụ sẽ hủy bỏ thời gian tu luyện ở địa hạ thành Thời Quang thành của ta.”
“Còn có đồ ăn ta thích ăn nhất là... Bạn tốt ta thích nhất có...”
Diệp sư tỷ nói nhanh như gió, hận không thể kể hết mọi thứ từ lúc bé cho đến bây giờ ra cho Tống Thư Hàng nghe.
Tống Thư Hàng im lặng gật đầu, ghi nhớ những gì cô đã nói.
“Xong rồi, tiếp theo đến lượt ngươi.”
Diệp sư tỷ chớp mắt, cô gần như đã nói hết mọi thứ của mình cho Tống Thư Hàng biết rồi.
“Ta tên là Tống Thư Hàng. Về phần đạo hiệu của ta... ừ, Kim Cương Quân Tử Đao, Bá Đao Tống Nhất, Mộc Đạo Nhân, Bạch Kình Đao Khách, Thư Sơn Cư Sĩ, Tầm Đạo Thư Sinh, Thiện Tâm Tu Sĩ!”
Tống Thư Hàng kể một lèo hết bảy đạo hiệu của mình ra.
Diệp Tư sư tỷ chớp chớp mắt:
“Đạo hiệu của ngươi dài thật đấy!”
Tống Thư Hàng lấy hơi, nói:
“Không phải, đó là bảy đạo hiệu của ta. Bảy cái đạo hiệu này mỗi ngày lại đổi một cái!”
Diệp Tư sư tỷ:
“...”
Chẳng lẽ gần đây giới tu sĩ có phong trào đặt nhiều đạo hiệu à? Phong trào dở hơi thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận