Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 365: Cuộc chiến Đoạn Tiên đài, bắt đầu!

Chương 365: Cuộc chiến Đoạn Tiên đài, bắt đầu!
Mặc dù đã xác định ba ngày sau sẽ tiến hành thi đấu "Đoạn Tiên đài" nhưng trên thực tế thì thời gian chỉ còn có hai ngày rưỡi, rạng sáng ngày 21 thì đã bắt đầu thi đấu Đoạn Tiên đài rồi.
Sở gia sẽ quyết định địa điểm cho Đoạn Tiên đài, nhưng Hư Kiếm phái quyết thì lại định thời gian bắt đầu...
Chưởng môn Hư Kiếm phái nhìn gương mặt tối tăm của tộc lão Sở gia, trong lòng cực kỳ khoan khoái. Hắn biết rõ, cô gái thiên tài tên là Sở Sở kia đã không còn cách nào chạy tới tham gia cuộc chiến "Đoạn Tiên đài" này được nữa rồi.
Mọi thứ đều được tiến hành theo như dự tính của "Tiên sinh", hôm nay thế gia họ Sở đã là miếng thịt mỡ ngon lành bên miệng hắn, chỉ cần há miệng thì đã có thể nuốt hết bọn họ vào trong bụng.
Thế nhưng, vì đề phòng người Sở gia ngoan cố chống cự, hắn cần phải tạo ra một vài đả kích nặng nề hơn nữa cho đám người Sở gia kia.
Thừa dịp hai vị hộ đài của Trường Sinh Kiếm Tông còn chưa đến, hắn có thể dùng một vài thủ đoạn nhỏ, chèn ép sĩ khí của Sở gia một phen.
Chưởng môn Hư Kiếm phái dùng giọng điệu cung kính nói chuyện với hai người đang đứng sau lưng mình:
“Kính xin hai vị tiên sinh cho đám người Sở gia đối diện chút uy hiếp, để bọn chúng biết rõ thế nào là ếch ngồi đáy giếng.”
Hai người đó mỉm cười, gật đầu một cái, vẻ mặt cao thâm khó dò. Cả hai người đứng lên, bước ra khỏi trận doanh Hư Kiếm phái, đối mặt trực tiếp với Sở gia.
Ngay sau đó, cả hai đạo thân ảnh kia không còn áp chế thực lực của mình nữa, Linh lực khổng lồ bộc phát từ trên người bọn họ. Trên mặt bọn họ loáng thoáng được kim quang phủ kín.
Là Linh Hoàng kim đan ngũ phẩm!
Khí thế từ hai vị Linh Hoàng kim đan ập xuống bên trận doanh của Sở gia, các tu sĩ bình thường chỉ có tu vi cảnh giới nhất, nhị, tam phẩm thì sao mà có thể thừa nhận được uy áp tới từ cấp bậc Linh Hoàng thế này?
Phần lớn người trong gia tộc họ Sở đều lộ ra vẻ hoảng sợ, thậm chí ngay cả sắc mặt của tộc lão cũng phải tái chợt thêm vài phần, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai gã Linh Hoàng kia!
Trong Hư Kiếm phái có cả Linh Hoàng sao? Không thể nào, nếu như Hư Kiếm phái thật sự có hai Linh Hoàng, vậy vì tại sao bọn chúng vẫn còn là một môn phái nhỏ không đáng kể được chứ?
Hai vị Linh Hoàng giải phóng khí thế của mình trong khoảng thời gian chừng ba giây, sau đó thu hồi uy áp của bản thân lại. Bọn họ cười lạnh một cái với người của Sở gia, sau đó xoay người đi về phía sau trận doanh của Hư Kiếm phái.
“Hư Tranh!”
Tộc lão Sở gia nghiến răng nghiến lợi hỏi:
“Cuộc chiến Đoạn Tiên đài không cho phép người ngoài giúp sức... ngươi thế này là có ý gì đây hả?”
“Ha ha ha ha, ta đương nhiên biết rõ cuộc chiến Đoạn Tiên đài không thể để người ngoài tham gia.”
Chưởng môn Hư Tranh của Hư Kiếm phái mỉm cười:
“Thế nhưng, hai vị tiền bối này chỉ là khách quý của Hư Kiếm phái ta, đúng lúc biết được Hư Kiếm phái chúng ta phải tham gia cuộc chiến Đoạn Tiên đài, cho nên muốn tới đây đứng ở ngoài quan sát mà thôi. Bọn họ... cũng có tham gia cuộc chiến Đoạn Tiên đài đâu!”
Hai vị Linh Hoàng tiền bối này đều là do “tiên sinh” đã mời tới để giúp đỡ Hư Kiếm phái cả.
Tộc Lão Sở gia siết chặt nắm đấm —— có hai tên Linh Hoàng kia tọa trấn ở phía sau, cho dù không tham gia cuộc chiến Đoạn Tiên đài, nhưng cũng đã mang đến áp lực cực lớn cho gia tộc họ Sở sức yếu thế cô như bọn họ rồi.
Huống chi, vừa rồi uy áp trong thời gia ba giây kia, gần như đã đè bẹp sĩ khí của tất cả tộc nhân của Sở gia, ngay cả những người tham gia cuộc chiến Đoạn Tiên đài cũng bị ảnh hưởng bởi uy áp, đến lúc lên Đoạn Tiên đài, mười phần bản lĩnh cũng chỉ phát huy được có tám phần mà thôi.
Đáng chết thật!
Suýt chút nữa thì tộc lão Sở gia đã cắn nát hàm răng của mình rồi, chỉ hận gia nghiệp của Sở gia quá nhỏ, không thể mời được hậu viện cường đại hơn.


Lúc này, trong đám người Sở gia, Vũ Nhu Tử nhíu mày... Tuy rằng đối với cô mà nói thì uy áp của hai Linh Hoàng này chẳng là gì hết. Nhưng lúc bị uy áp bao phủ cũng làm toàn thân cô không được tự nhiên, rất khó chịu.
Cô cử động thân thể một chút, nói lẩm bẩm:
“Sao tiền bối Thư Hàng còn chưa đến nữa.”
Rõ ràng ngày 18 có nói là đã lên đường, nhưng đã hai ngày rưỡi trôi qua rồi, sao còn chưa tới nữa? Chẳng lẽ họ bị lạc đường à?


Trong bóng tối.
Đại sư huynh Lưu Kiếm Nhất của Vũ Nhu Tử há hốc mồm —— cái đệch, vừa rồi hắn lại lười biếng ngủ gật có một chút thôi, thế mà lại có thêm hai tên Linh Hoàng xuất hiện, phóng thích uy áp với Vũ Nhu Tử sư muội rồi à?
"Nếu như trong đám người đó có ai dám ra tay với Vũ Nhu Tử... Ngươi biết phải làm gì rồi chứ?" Thanh âm Linh Điệp Tôn Giả quanh quẩn trong đầu Lưu Kiếm Nhất không ngừng.
Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải đi chém hai tên Linh Hoàng kia à? Phiền phức lắm đó!
Trong lúc đang suy nghĩ, đột nhiên điện thoại của Lưu Kiếm Nhất vang lên, hắn vừa mở máy thì đã thấy là tên của Linh Điệp Tôn Giả.
Lưu Kiếm Nhất:
“...”
Mẹ ơi, đừng nói là sư tôn lắp camera giám sát hay cái gì đó trên người ta, để theo dõi hành động của ta bất kỳ lúc nào nhé? Sư muội vừa gặp chuyện, hắn đã lập tức gọi điện thoại đến là sao?
Động tác mở điện thoại của Lưu Kiếm Nhất cứng ngắc:
“Alo, sư tôn lão nhân gia ngài vẫn khỏe chứ ạ.”
“Ừ.”
Thanh âm Linh Điệp Tôn Giả truyền đến:
“Kiếm Nhất, một lát nữa chuẩn bị nhận một phần chuyển phát nhanh nhé. Nửa giờ sau ta sẽ dùng phương thức phi kiếm truyền thư mang đến cho ngươi. Ngươi nhớ giao nó cho Vũ Nhu Tử đấy.”
Lưu Kiếm Nhất nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm:
“Vâng, không thành vấn đề đâu sư tôn.”
“Ừ, còn nữa, gần đây Vũ Nhu Tử vẫn ổn cả chứ?”
Linh Điệp Tôn Giả hỏi.
“Muội ấy rất khỏe mạnh, mặc dù gặp chút vấn đề nhỏ, nhưng ta có thể xử lý được.”
Lưu Kiếm Nhất cắn răng đảm bảo.
“Vậy thì tốt rồi... Nhớ kỹ, không cần phải sợ gì hết, kẻ nào dám tổn thương một sợi tóc của Vũ Nhu Tử thì cứ xử đẹp hết cho ta! Nhất định phải giữ gìn uy phong của Linh Điệp Đảo chúng ta... Đánh không lại thì gọi điện thoại cho ta, bảo đảm sau một phút ta sẽ chạy đến chỗ ngươi ngay lập tức.”
Linh Điệp Tôn Giả trầm giọng dặn dò.
“Đã rõ, sư tôn!”
Lưu Kiếm Nhất tiếp tục cắn răng trả lời.
Sau khi cúp điện thoại, Lưu Kiếm Nhất thở dài —— lại bắt đầu bận rộn rồi đây, bệnh ung thư lười đáng yêu của ta ơi... thôi nhé chào mi.
Đối phương là hai tên Linh Hoàng đó... đau đầu quá đi.
Bởi vì hắn đã biểu hiện cho người bên ngoài biết bản thân chỉ đạt tới cảnh giới Tiên Thiên tứ phẩm mà thôi, nếu như bây giờ hắn nhảy xổ ra đánh nhau với hai tên Linh Hoàng kia, chắc chắn sẽ khiến cho người khác nghi ngờ mất thôi.
Đến lúc đó, hắn không còn được đục nước béo cò, không được thoải mái mà lười biếng như bây giờ nữa đâu.
Qua chừng mười phút sau.
Hai luồng độn quang lóe lên, xuất hiện trên Đoạn Tiên đài, hai vị Linh Hoàng của Trường Sinh Kiếm Tông hiện thân.
Sự xuất hiện của bọn hắn đại biểu cho cuộc chiến Đoạn Tiên đài chính thức bắt đầu!
Cuộc chiến Đoạn Tiên đài giữa Sở gia và Hư Kiếm phái được chia làm ba trận.
Trận đầu tiên dành cho đời trẻ tuổi, gồm những người sáu mươi tuổi trở xuống, cả hai cử ra ba người, áp dụng phương thức đánh lôi đài một đấu một để quyết định thắng bại.
Trận thứ hai dành cho lực lượng trung kiên của môn phái, gồm những người một trăm năm mươi tuổi trở xuống, hai bên cũng cử ra ba người, dùng hình thức chiến đấu một chọi một phân rõ thắng lợi.
Nếu hai trận trước mà các bên mỗi người thắng một trận, thì mỗi bên chọn ra ba người mạnh nhất trong môn phái để tiến hành chiến đấu, đánh ba trận, thắng được hai trận thì xem như thắng cuộc.
Ba đệ tử Hư Kiếm phái tham gia trận đầu tiên đều có cảnh giới Dược Long Môn nhất phẩm.
Cánh cửa Dược Long Môn này đã cầm chân rất nhiều tu sĩ nhất phẩm —— cứ mỗi một lần trùng kích vào cảnh giới long môn thất bại, tu vi của người này sẽ rơi xuống một tiểu cảnh giới, cần phải tu luyện lại lần nữa, tiếp tục ngưng tụ khí huyết để trùng kích cánh cửa long môn.
Rất nhiều tu sĩ mới hai mươi, ba mươi tuổi đã thăng đến cảnh giới Dược Long Môn, nhưng ba, bốn chục năm sau đó vẫn không thể mở cánh cửa long môn này ra được.
Hư Kiếm phái không được may mắn lắm, trong vòng sáu mươi năm trở lại đây những đệ tử của bọn họ đều không có bất kỳ ai vượt qua long môn trở thành nhị phẩm cả.
Bên kia, chỉ có hai trong ba người đại diện Sở gia dự thi xuất hiện, họ cũng đạt cảnh giới Dược Long Môn nhất phẩm. Vốn dĩ vị trí thứ ba thuộc về Sở Sở, nhưng mãi cho đến bây giờ... Sở Sở vẫn chưa xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận