Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1018: Năm nay có phong trào lập nhóm độ kiếp tập thể à?

Chương 1018: Năm nay có phong trào lập nhóm độ kiếp tập thể à?
Nhưng đối phương vừa mở miệng đã gọi ngay là họ Tống, nơi này hình như chỉ có mỗi mình hắn là họ Tống thôi mà?
“Ngươi là ai đấy?”
Tống Thư Hàng nhíu mày hỏi:
“Chúng ta biết nhau à?”
Lão đầu này có một thân tử khí, cảnh giới lại ở mức tam phẩm đỉnh phong. Nếu như bây giờ đối phương bạo phát, dẫn thiên kiếp một cái là hắn và Thất Sinh Phù Phủ Chủ đều sẽ tèo ngay.
Thiên kiếp không đơn giản chỉ là một cộng một thôi đâu, hai người độ kiếp cùng một lúc thôi là đã tèo rồi, huống hồ gì là ba người một lúc chứ? Chết chắc luôn đấy.
“Ngươi là ai?”
Lão đầu kia trợn mắt trừng Tống Thư Hàng một cái:
“Việc này không liên quan đến ngươi, lượn sang một bên đi.”
Tống Thư Hàng:...
Ngại quá, không phải tìm ta à, nhưng ở đây còn ai họ Tống nữa đâu?
Chắc chắn không phải Đông Phương Lục Tiên Tử rồi, Thất Sinh Phù Phủ Chủ và Bạch Hạc Chân Quân ai cũng mang họ Tống đây?
Lúc này lão đầu kia lại nhìn thẳng về phía Thất Sinh Phù Phủ Chủ, lạnh lùng nói tiếp:
“Họ Tống kia, hôm nay ngươi nhất định phải chết!”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ đần mặt ra:
“Ngại quá, nhưng ngươi là ai thế?”
“Họ Tống kia, ngươi quên ta rồi ư? Mẹ kiếp nhà ngươi, ngươi chặt đứt đạo của ta, diệt quỷ soái bản mệnh mà ta vất vả bồi dưỡng ra để tránh kiếp, cắt đứt khả năng tấn chức tứ phẩm của ta. Hôm nay lão phu muốn cho ngươi chết trong thiên kiếp, cùng hóa thành tro bụi với lão phu!”
Lão đầu kia tức giận quát to, hắn giang hai tay ra, nhìn Thất Sinh Phù Phủ Chủ với ánh mắt đe dọa và tràn ngập oán hận.
Hóa ra là cục nợ của Thất Sinh Phù tiền bối à?
“Thất Sinh Phù tiền bối, ngươi cũng họ Tống ư?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Ta không phải họ Tống.”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ bình tĩnh nói:
“Nhưng ta từng đi du lịch khắp nơi, cũng dùng rất nhiều tên giả với mấy cái họ phổ thông như Triệu này, Vương này, Lý này, Mã này, Quách này, Tống này, cái nào ta cũng từng dùng. Chắc là đối phương nhớ cái tên giả ta từng dùng lúc lấy họ Tống đấy. Nhưng ta cũng quên xừ mất lúc ấy mình dùng tên gì rồi.”
Tống Thư Hàng: ...
Đông Phương Lục Tiên Tử: ...
Lão giả: “Đệt, đệt đệt đệt đệt!”
“Nhưng lúc còn trẻ đúng là ta có giết một con quỷ soái thật.”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ nhìn lão giả nọ:
“Qủa nhiên... thân ảnh lén la lén lút mà ta cảm ứng được trên đường đi lúc nãy chính là ngươi. Ta đoán ngươi muốn dẫn thiên kiếp để đồng quy vu tận với ta chứ gì? Đáng tiếc, nếu như sau khi tiếp cận ta mà ngươi trực tiếp dẫn thiên kiếp luôn thì có lẽ sẽ kéo được ta theo, cưỡng chế khiến ta cùng độ kiếp, thậm chí chết chùm với ngươi. Nhưng bây giờ nếu như ngươi đã ra mặt thế này, ngươi cảm thấy ngươi còn cơ hội dẫn thiên kiếp được ư?”
Tờ phù bảo có thể cưỡng chế khiến cho Bạch Hạc Chân Quân hôn mê vẫn còn nằm nguyên trên tay của Thất Sinh Phù Phủ Chủ. Chỉ cần nắm chuẩn cơ hội thì hắn có thể khiến cho lão giả này hôn mê.
“Lén cưỡng chế kéo ngươi độ kiếp cùng ư? Làm thế sao có thể gaiỉ tỏa oán hận trong lòng ta chứ? Ta muốn cho ngươi biết kẻ cưỡng chế kéo ngươi chết chung chính là ta, là ta đang trả thù ngươi, chúng ta sẽ cùng đặt chân lên đường xuống suối vàng.”
Lão giả lạnh lùng nói:
“Hơn nữa, nếu như ta đã ra mặt thế này, ngươi cho rằng ta không hề có chuẩn bị gì ư? Có thủ đoạn gì thì cứ mặc sức mà dùng đi, trừ khi ngươi có thể giết chết ta trong nháy mắt, bằng không thì chúng ta sẽ cùng chết với nhau! Họ Tống kia, nếu như muốn sống thì hãy gánh luôn cả phần thiên kiếp của ta đi!”
Lão giả kia nói xong thì cười như điên dại.
“Chà chà, hóa ra là thế. Ngươi sắp chết rồi, nhưng vẫn chưa thật sự muốn chết.”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ nói:
“Cho nên ngươi mới muốn kéo theo ta độ kiếp cùng, muốn để ta gánh luôn cả thiên kiếp của ngươi, nhờ đó tấn chức tứ phẩm chứ gì? Ngươi ngây thơ quá rồi đấy, thiên kiếp cũng không phải đơn giản là một cộng một như thế đâu.”
“Vậy thì cùng chết thôi.”
Lão giả cuồng tiếu:
“Họ Tống kia, ngươi chặt đứt đạo của ta, nếu kéo ngươi chết cùng thì ta cũng không lỗ.”
“Nhìn trời.”
Tống Thư Hàng nói:
“Nếu như ngươi độ kiếp thì không phải một cộng một nữa mà là một cộng hai đấy, còn thêm cả phần thiên kiếp của ta đây này, ba thiên kiếp cùng giáng xuống thì mọi người cùng hóa thành tro bụi với nhau luôn đấy.”
Nếu như lão giả này thật sự muốn dẫn thiên kiếp thì Tống Thư Hàng chỉ có thể lập tức đưa Thất Sinh Phù Phủ Chủ, Bạch Hạc Chân Quân và Đông Phương Lục Tiên Tử vào thế giới hạch tâm ngay mà thôi.
Nhưng Tống Thư Hàng vẫn không chắc là thế giới hạch tâm có thể ngăn được thiên kiếp hay không.
Quan trọng hơn chính là bé Thi và tước yêu Tiểu Thải vẫn còn nằm nghỉ trên lầu, cách hắn hơi xa, Tống Thư Hàng không cách nào kéo bọn họ vào thế giới hạch tâm chung được.
Đau đầu thế chứ...
“Hừ, họ Tống thì đều phải chết, cùng chết đi!”
Lão giả kia điên cuồng hét to.
Đệt mợ, họ Tống đắc tội với ngươi à? Rõ ràng chính bản thân Thất Sinh Phù Phủ Chủ cũng nói hắn không phải họ Tống, lúc trước chỉ là lấy tên giả thôi nhé!
“May mà ta không phải họ Tống.”
Đông Phương Lục Tiên Tử nói.
Nếu như lão giả này thật sự dẫn thiên kiếp thì không liên quan gì đến Đông Phương Lục Tiên Tử và Bạch Hạc Chân Quân lắm. Bản thân họ còn chưa đến lúc độ kiếp, chỉ cần tránh xa một chút là ổn cả.
Lúc này Bạch Hạc Chân Quân đang ở trong trạng thái suy yếu, Đông Phương Lục Tiên Tử thì vận sức chờ phát động, cô cố gắng tìm cơ hội giết chết lão giả này... nhất định phải một chiêu giết chết hắn ta, bằng không đối phương mà dẫn thiên kiếp thì Tống Thư Hàng và Thất Sinh Phù Phủ Chủ sẽ gặp phiền toái.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ không lập tức ra tay cũng vì nguyên nhân này. Rõ ràng lão giả này có chuẩn bị mới đến, phủ chủ không biết lá bài tẩy của đối phương là gì, không chắc bản thân có thể một chiêu đánh cho lão giả kia thần hình câu diệt.
...
Trong lúc mấy người Tống Thư Hàng nói chuyện thì đột nhiên có một đạo kiếm quang nhanh chóng bay vọt tới từ bên ngoài.
“Chính là nơi này, không sai, đúng là khí tức tà năng Cửu U!”
Một vị lão đạo tóc bạc nhảy xuống từ kiếm quang, bước nhanh vào bên trong.
Người đến chính là Truyền Công Cuồng Thiên Nhai Tử đạo trưởng!
Hình như gần đây Thiên Nhai Tử đạo trưởng đang phụ trách đảm bảo an toàn trật tự cho khu Giang Nam, chẳng khác nào cảnh sát của tu chân giới.
Một khi khu vực gần đại học Giang Nam có vấn đề thì Thiên Nhai Tử đạo trưởng sẽ chạy đến ngay lập tức.
Trước kia hình như khí tức của tà năng Cửu U trên người Bạch Hạc Chân Quân bị lộ ra nên bị Thiên Nhai Tử đạo trưởng cảm ứng được. Hắn đã dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến, nếu như là tà ma Cửu U thì phải giết ngay, hắn phụ trách việc xử gọn chúng, nếu không giết được thì lại cầu cứu những đồng môn khác.
Nhưng vừa mới xông vào thì Thiên Nhai Tử đạo trưởng lập tức cứng người.
“Đậu xanh!”
Đạo trưởng liếc mắt một cái là lập tức nhận ra trạng thái của mấy người trong này sai quá sai.
Ví như Tống Thư Hàng tiểu hữu từng gặp vài lần này, thực lực của hắn ta đã đạt đến trình độ tam phẩm đỉnh phong, chỉ cần một ý niệm thôi cũng có thể dẫn thiên kiếp tam phẩm tấn thăng tứ phẩm đến, là một quả bom có thể nổ bất kỳ lúc nào.
Còn cả lão giả bên cạnh nữa, tuy rằng một thân tử khí, nhưng trạng thái cũng là tam phẩm đỉnh phong y hệt như Tống Thư Hàng tiểu hữu, bất kỳ lúc nào cũng có thể độ kiếp, có thể nói hắn ta là quả bom hẹn giờ số 2.
Sau đó là nam tử mặc áo khoác ngầu lòi có thực lực tứ phẩm đỉnh phong kia, bất kỳ lúc nào cũng có thể dẫn thiên kiếp tứ phẩm tấn thăng ngũ phẩm... hơn nữa nam tử này lại có tích lũy hùng hậu, một khi tấn chức ngưng tụ kim đan thì ít nhất cũng là cảnh giới bảy long văn, thậm chí còn cao hơn! Đây là quả bom hẹn giờ số 3 to bự nhất ở đây!
Thiên Nhai Tử đạo trưởng cảm thấy sợ thót cả tim.
Bởi vì hắn là cảnh giới ngũ phẩm đỉnh phong, bất kỳ lúc nào cũng có thể dẫn thiên kiếp lục phẩm. Thực ra nếu như hắn không dựa vào việc truyền công để tự xẻo bớt tu vi thì hắn đã độ kiếp từ ba bốn trăm năm trước rồi. Chính bản thân hắn là quả bom hẹn giờ số 4 phiên bản đặc biệt.
Bình thường Thiên Nhai Tử đạo trưởng đều cẩn thận tránh né những tu sĩ có thể độ kiếp bất kỳ lúc nào như thế, nhưng nào ngờ hôm nay vừa đáp xuống đã gặp phải ba quả bom hẹn giờ, thế này không phải là chơi cmn nhau à!
“Thiên Nhai Tử tiền bối, sao ngài cũng tới thế này.”
Tống Thư Hàng cười khổ nói, hắn nhớ rõ Thiên Nhai Tử đạo trưởng cũng là một người sắp sửa độ kiếp, hắn tới thế này đúng là chỉ tổ thêm dầu vào lửa.
“À ta đi ngang qua thôi, các ngươi cứ tiếp tục đi nhé.”
Thiên Nhai Tử đạo trưởng vẫy tay, chuẩn bị đánh bài chuồn.
Nơi này nguy hiểm quá, hắn phải lập tức rời khỏi đây mới được, đi càng xa càng tốt.
“Đã đến rồi thì đừng hòng đi, không được nhúc nhích, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi nhích thêm bước nữa thì ta sẽ lập tức dẫn thiên kiếp cho mọi người chết chùm đấy nhé.”
Lão giả kia đột nhiên cả giận quát to.
Lão giả này không phải thật lòng muốn tìm chết... đúng như những gì Thất Sinh Phù Phủ Chủ đã đoán, bản thân hắn ta muốn kéo Thất Sinh Phù Phủ Chủ độ kiếp cùng, sau đó hắn sẽ làm ít thủ đoạn, có hy vọng khiến cho Thất Sinh Phù Phủ Chủ gánh luôn phần thiên kiếp thuộc về hắn ta.
Nhưng sự tồn tại của Tống Thư Hàng lại nằm ngoài dự liệu của hắn ta. Hai người cùng độ kiếp thì có lẽ còn chút hy vọng vượt qua được, nhưng ba mạng cùng độ kiếp thế này thì đúng là hy vọng xa vời.
Mà sự xuất hiện bất ngờ của Thiên Nhai Tử đạo trưởng lại khiến cho lão giả kia như phát điên. Bốn mống mà cùng độ kiếp thì chết là cái chắc.
Cho nên, nếu bây giờ Thiên Nhai Tử đạo trưởng mà đi thì lý ra lão giả kia nên cho hắn đi ngay mới đúng.
Nhưng không hiểu tại sao trong lúc nguy cấp lão giả này lại lên cơn thần kinh muốn ép Thiên Nhai Tử đạo trưởng ở lại.
Cùng độ kiếp đi, sau đó cùng chết với nhau. Trong lòng lão giả bắt đầu phát cuồng.
Tống Thư Hàng nhíu mày, xem ra chỉ có thể kéo mọi người vào thế giới hạch tâm trước mà thôi.
Mong rằng thế giới hạch tâm của mình có thể ngăn được thiên kiếp.
Lúc này Thất Sinh Phù Phủ Chủ lại bình tĩnh nói:
“Thiên Nhai Tử đạo hữu cứ kệ lão gia hỏa này, ngươi cứ việc đi trước đi. Đúng rồi, tốt nhất là ngươi đưa cả Thư Hàng tiểu hữu đi cùng đi. Cứ để lão gia hỏa này cho ta đối phó là được.”
Hắn nhìn chằm chằm vào lão giả:
“Đây là ân oán của hai người chúng ta, cứ giải quyết với nhau là được. Ngươi cứ luôn miệng nói muốn kéo ta chết chung, nhưng lại không dẫn thiên kiếp ngay, chứng tỏ ngươi vẫn chưa muốn chết. Nếu như ngươi thật sự không muốn chết thì ta xin thề, ta có thể dùng tài nguyên của ta để chế tạo một bộ đại trận độ kiếp cho ngươi, lại cho ngươi thêm một bộ pháp bào cực mạnh, tăng thực lực của ngươi lên toàn diện, chỉ là thiên kiếp tam phẩm tấn thăng tứ phẩm thế này thì ta có bảy phần chắc ăn có thể giúp ngươi độ kiếp thành công.”
Lão giả nghe thế thì bàn tay đang giơ ra khẽ run lên.
“Ngươi cũng không cần sợ ta sẽ trả thù ngươi. Ta có thể thề, đến lúc đó tuyệt đối sẽ không trả thù ngươi. Hơn nữa, thế giới này lớn như thế, một khi ngươi tấn chức tứ phẩm thì muốn đến nơi nào cũng được. Thậm chí có ra vũ trụ cũng vẫn sống tốt. Nếu như ngươi đã từng tiếp xúc với ta thì chắc hẳn cũng biết tính ta. Ta mà đã thề thì chắc chắn sẽ không vi phạm!”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ bình tĩnh thuyết phục.
Lão giả thật sự rục rịch.
Hai mắt của Tống Thư Hàng sáng rực lên.
Thất Sinh Phù tiền bối làm khá lắm!
Chỉ cần khiến cho lão giả này từ bỏ suy nghĩ muốn đồng quy vu tận thì mọi chuyện đều ổn cả.
Còn chuyện sau này xử lý lão giả đó ra sao thì có nhiều cách lắm.
Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy tư thì lại có thêm người đến.
“Xin hỏi Bá Đao tiểu hữu có ở đây không?”
Một giọng nam oang oang vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận