Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1292: Độc Cô Bạch ngu người

Chương 1292: Độc Cô Bạch ngu người
Vũ Nhu Tử, ta vẫn còn trẻ, vẫn chưa muốn chết đâu ~
Tống Thư Hàng nhớ lại khi ngày cưới của Đậu Đậu được quyết định, hắn đã lật hoàng lịch ra xem. Ngày 23 tháng 9 năm 2019, Thu Phân, tiện nhập liệm, an táng, kỵ cưới gả.
Lúc ấy hắn còn nhắc nhở Hoàng Sơn Chân Quân ngày 23 kỵ kết hôn.
Nhưng Chân Quân nói rằng hắn đã tìm cao nhân bói cho một quẻ rồi, hôn lễ của Đậu Đậu thích hợp tổ chức vào ngày 23.
‘Tiện an táng’ cũng tức là hôm nay là ngày tốt để đi chết đó.
Nhưng mị không muốn chết, mị vẫn còn trẻ.
“Đậu Đậu ngốc.”
Nhưng bất ngờ là Lệ Chi Tiên Tử không hề tức giận, cô vỗ mạnh lên đầu Đậu Đậu rồi ôm lấy nó đi ra khỏi phòng.
Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm, cũng may là Lệ Chi Tiên Tử không trách cứ, mà hình như tâm trạng tiên tử còn rất tốt thì phải?
Cô ấy vui lắm à?
Bên ngoài phòng.
Đội ngũ đón râu của nhà trai đã chuẩn bị sẵn sàng. Một đài cao di động màu vàng kim khổng lồ lặng lẽ được dựng lên ngoài phòng.
Đó mà một đài cao do hai trăm người nâng, hơn một trăm người kéo. Trước đài có sáu mươi sáu bậc thang, bốn góc có bốn con … Kình Ba được đúc thành từ vàng, mặt hướng về các phía Đông Tây Nam Bắc.
Những kẻ khiêng kiệu đều là con rối, người mặc áo hỉ, sống động như thật.
Tất cả đều giống như “dự đoán tương lai” mà hắn nhìn thấy khi nhập mộng con cá sấu xấu xí kia vậy.
Nếu như mọi chuyện phát triển bình thường, Đậu Đậu sẽ ngồi trên đài cao bằng vàng để xuất giá.
Tống Thư Hàng nhớ rõ lúc mơ thấy giấc mơ này, ban đầu hắn đứng ở góc nhìn của khán giả để chứng kiến Đậu Đậu xuất giá. Nhưng cứ xem xem mãi, đột nhiên cơ thể của hắn di chuyển, thay Đậu Đậu ngồi trên đài cao rồi bị gả đi.
Lúc ấy hắn bị dọa nhảy dựng lên, còn tưởng rằng mình phải lấy chồng thay Đậu Đậu.
Bây giờ xem ra là mình lo thừa rồi.
Người bị gả vẫn là Đậu Đậu.
Không đúng, đợi chút đã. Tuy rằng bây giờ là Đậu Đậu lấy chồng thật nhưng ý thức của hắn lại đang ở trong người nó đấy.
Thì ra là thế, hình ảnh trong “dự đoán tương lai” lúc trước là thế này ư?
Lúc ấy hắn hoàn toàn không ngờ tới Bạch tiền bối còn có chiêu “chuyển đổi ý thức” thế này.


Lệ Chi Tiên Tử ôm Đậu Đậu, đặt nó lên đài cao bằng vàng.
Tiếp đó, Vũ Nhu Tử khống chế cơ thể của Đậu Đậu, bước lên bậc thang.
“Thời gian qua nhanh thật.”
Lệ Chi Tiên Tử nhẹ giọng nói.
Lúc Hoàng Sơn Chân Quân thu dưỡng Đậu Đậu, nó chỉ bé bằng bàn tay. Mới chớp mắt mà Đậu Đậu đã lên đến cảnh giới tứ phẩm, lại còn sắp lấy chồng rồi.
Cô vỗ nhẹ lên đầu Đậu Đậu:
“Đi đi, Đậu Đậu.”
“Tạm biệt, Lệ Chi tỷ tỷ.”
Vũ Nhu Tử nói.
Đồng thời, cô nói với Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục trong ý thức hải:
‘Tống tiền bối, A Thập Lục, các ngươi có cảm nhận được không? Giờ Lệ Chi tỷ tỷ có ngực rồi nè. Rõ ràng lúc trước khi nhìn ảnh của cô ấy, ta vẫn thấy ngực tỷ ấy chẳng có gì mà.”
Tống Thư Hàng: ‘…’
Làm sao hắn mở miệng bàn luận về vấn đề này đươc hả trời?
Tô Thị A Thập Lục: ‘Là dậy thì lần thứ hai đấy, cùng với việc cảnh giới của nữ tu tăng lên, cơ thể của họ cũng sẽ phát triển thêm một chút chút. Không chỉ Lệ Chi Tiên Tử mà những nữ tu khác cũng như thế.’
Vũ Nhu Tử: ‘Hóa ra là vậy.’
Tống Thư Hàng: ‘Vũ Nhu Tử, câu này cô nghĩ ở trong đầu là được, đừng nói ra trước mặt Lệ Chi Tiên Tử đấy.’
Vũ Nhu Tử: ‘Tống tiền bối, ta cũng có phải Tam Lãng tiền bối đâu.’
Tống Thư Hàng bắt bẻ: ‘Giờ là Tứ Lãng rồi.’
‘Ta cảm thấy sau khi đổi tên thành Tứ Lãng, Tam Lãng tiền bối lại càng tích cực tự tìm chết hơn đấy.’
Vũ Nhu Tử nói, dứt lời cô liền khống chế cơ thể Đậu Đậu, bước đi một cách tao nhã đến trung tâm đài cao rồi vững vàng ngồi xuống.
Cô liếc mắt quan sát bốn phía.
“Ầy, cảm giác này cũng thoải mái thật đấy chứ.”
Vũ Nhu Tử nhỏ giọng nói.
Tựa như một vị nữ hoàng đang đi tuần, ngồi trên đài cao bằng vàng, ngầu hết chỗ nói.
Cô đột nhiên phát hiện bản thân rất thích cảm giác ngồi trên đài cao bằng vàng thế này.
“Đợi sau này kết hôn ta cũng phải ngồi trên một đài cao thế này để xuất giá.”
Vũ Nhu Tử nói.
Tô thị A Thập Lục cười nói:
“Vũ Nhu Tử đã có người thương chưa?”
“A cha ta nói sau này sẽ tìm cho ta một người đàn ông biết chăm sóc con gái giống như ông. Như thế thì sau này cháu gái của ông sẽ không bị người ta bắt nạt. Ha ha ha ha.”
Vũ Nhu Tử đáp.
Tô thị A Thập Lục: “…”
Tống Thư Hàng: “…”
Linh Điệp Tôn Giả lo xa quá rồi đấy.
Lúc này, tiếng pháo trúc lại vang lên.
Sau đó, có một đoàn các thanh niên mặc áo đỏ tập hợp lại, đi tới trước đài cao. Họ lấy ra đủ các loại nhạc khí, bắt đầu diễn tấu. Lại có người móc ra pháp khí có hình dạng như một cái ống dài, phóng ra không trung. m thanh giống như tiếng pháo vừa nãy phát ra từ pháp khí kia.
Đây là một đội ngũ đón dâu chuyên nghiệp.
Theo tiếng nhạc vang lên, đài cao bằng vàng từ từ di chuyển.
Lệ Chi Tiên Tử mang theo đoàn phù dâu, bước lên thuyền tiên mà Hoàng Sơn Chân Quân đã chuẩn bị riêng, đi theo đằng sau đài vàng.
Sau khi di chuyển được hơn trăm mét, đài cao liền dừng lại.
Phía trước có một hàng các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Họ làm gì thế?”
Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
Tô thị A Thập Lục giải thích:
“Nghe nói đây là tập tục chỗ Hoàng Sơn Chân Quân, lúc cô dâu gả đi, sau khi kiệu hoa di chuyển được một trăm mét, người nhà mẹ đẻ tặng quà và chúc phúc cô dâu.”
“Lúc này Đậu Đậu không có ở đây không sao chứ? Người nhận chúc phúc là nó thì sẽ tốt hơn.”
Tống Thư Hàng nói.
Tô thị A Thập Lục:
“Đậu Đậu tránh màn chúc phúc này còn không kịp ấy chứ.”
Vũ Nhu Tử:
“Tống tiền bối, A Thập Lục, đừng nói nữa. Ta không thể tập trung được đây, sắp tới lúc quan trọng rồi, ta không thể làm hỏng được.”
“A la sua, a a a ~ hù!”
Tạo Hóa Tiên Tử lên tiếng.
Tống Thư Hàng:
“Vẫn nên cầu nguyện Tạo Hóa Tiên Tử không làm loạn vào thời khắc mấu chốt thì hơn.”
Đài cao vàng chậm dần lại.
Các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 chen nhau tiến lên, giao món quà mình đã chuẩn bị sẵn cho Đậu Đậu.
Bắc Hà Tán Nhân là người đầu tiên tiến lên, hắn bước lên đài, đi tới trước chỗ ngồi, lấy một chiếc túi càn khôn rồi đưa cho Đậu Đậu:
“Trong này đựng máy kéo tay cầm đã được cải tiến, tốc độ nhanh tới mức không ai thèm chơi chung luôn. Ta còn mời các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 cùng tham gia cải tiến đấy. Đậu Đậu, tân hôn vui vẻ nhé. Ngươi không cần phải đào hôn nữa, chú rể lần này nhất định sẽ dọa ngươi giật nảy mình cho xem.”
“Giật nảy mình ư? Tại sao chứ?”
Vũ Nhu Tử nhận lấy túi càn khôn rồi hỏi tiếp:
“Ôi, Bắc Hà tiền bối tặng ta cả túi càn khôn à?”
Cô nhớ rõ túi càn khôn rất quý mà.
“Túi càn khôn này là Hoàng Sơn Chân Quân cho chúng ta để đựng quà đấy. Ta đâu thể vác cả cái máy kéo tay cầm lên đây được chứ.”
Bắc Hà Tán Nhân mỉm cười vỗ đầu Đậu Đậu.
Sau Bắc Hà Tán Nhân, Cổ Hà Quan Chân Quân và Tạo Hóa Pháp Vương lần lượt tiến lên đưa túi càn khôn, tặng quà của mình cho Đậu Đậu.
Sau đó là Thất Sinh Phù Phủ Chủ, hắn vẫn vận một chiếc áo gió dài màu đen cool ngầu.
“Thất Sinh Phù tiền bối, hôm nay ngươi có nói chuyện với Tống tiền bối không?”
Vũ Nhu Tử hỏi.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ:
“Tống tiền bối? Ai cơ?”
“Tống Thư Hàng tiền bối ý, chẳng phải lúc trước Thất Sinh Phù tiền bối đã từng nói trong nhóm là muốn giao cho hắn nguyên liệu để sửa lại con rối à?”
Vũ Nhu Tử hỏi.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ ngơ ngác, Đậu Đậu gọi Tống Thư Hàng là tiền bối á?
Đậu Đậu bị ép hôn đến điên rồi à?
Vũ Nhu Tử cô nương này… mới diễn được một nửa đã xảy ra sai sót rồi.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ đáp:
“Tống tiểu hữu còn đang bận việc, đợi xong hôn lễ của ngươi thì ta lại đi tìm hắn.”
Đồng thời, trong đầu hắn nảy ra một suy nghĩ, trong nhóm Cửu Châu số 1 người gọi Tống Thư Hàng tiểu hữu là ‘tiền bối’ hình như chỉ có mình Vũ Nhu Tử thôi thì phải?
Chẳng lẽ người trước mắt này không phải là Đậu Đậu?
Nghĩ tới đây, Thất Sinh Phù Phủ Chủ xoay người, phất tay:
“Tạm biệt nhé, Vũ Nhu Tử.”
“Tạm biệt, Thất Sinh Phủ tiền bối.”
Vũ Nhu Tử đáp.
Tống Thư Hàng: “…”
Tô thị A Thập Lục: “…”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ: “…”
Nhìn trời, là nha đầu Vũ Nhu Tử thật.
Nếu như Đậu Đậu này là hàng giả thì Đậu Đậu thật giờ đang ở đâu?
Còn nữa, Linh Điệp Tôn Giả có biết chuyện Vũ Nhu Tử đóng giả là Đậu Đậu để cử hành hôn lễ không?
Thất Sinh Phù đạo hữu cực kỳ hoang mang.
Sau Thất Sinh Phù Phủ Chủ, Giao Bá Chân Quân bước lên đài.
Quà của Giao Bá Chân Quân không đựng trong túi càn khôn mà là trong một thùng nước.
“Cho ngươi này Đậu Đậu. Qùa tặng ngươi đấy, một con Sở Sở.”
Chân Quân đưa két nước qua, bên trong còn có một con cá.
Con cá này có một gương mặt đau thương.
Tống Thư Hàng nhớ rõ tên của nó là “Thủy Tích Ngư”.
“Cảm ơn Giao Bá tiền bối, cá này ăn có ngon không?”
Vũ Nhu Tử hỏi.
“Ăn?”
Giao bá Chân Quân ngẩn ra.
“Đậu Đậu, chẳng phải ngươi muốn có nó à? Con yêu ngư này tên là Sở Sở đấy.”
Vũ Nhu Tử: “…”
Tống Thư Hàng thật sự không nhịn được nữa:
‘Giả vờ vui vẻ đi, cô phải biết rằng Đậu Đậu bị cuồng Sở Sở, nhận được một con yêu ngư Sở Sở thì nó phải vui sướng mới đúng.’
Vũ Nhu Tử cố rặn ra một nụ cười:
“Cảm ơn Giao Bá tiền bối, ta thích Sở Sở nhất đấy!”
Giao Bá Chân Quân gật đầu rồi đi xuống với gương mặt đầy vẻ khó hiểu.
Hắn cứ cảm thấy Đậu Đậu này có vấn đề.
*********
Sau khi bạn bè tặng quà xong, đài cao bằng vàng ròng ánh kim được con rối nâng lên, vững bước tiến về phía trước.
Đội ngũ đón dâu đằng trước lại tiếp tục đàn ca.
Các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 cũng vào các thuyền tiên, đi cùng với đội ngũ đón dâu.
Bọn họ đã ăn xong một bữa ở nhà Hoàng Sơn Chân Quân rồi. Nhưng đó chỉ là món khai vị, đợi đến nhà chú rể sẽ còn một bàn tiên trân yến mỹ vị hơn đợi bọn họ hưởng dụng. Đây là thịnh yến do tiên trù nổi tiếng khắp tu chân giới chuẩn bị.
Đội ngũ đón dâu bay lên, tất cả đều là tu sĩ tứ phẩm trở lên, sở hữu khả năng chế ngự phi kiếm.
Đội ngũ càng bay càng nhanh, những con rối nâng đài cũng tăng tốc theo.
Hai mắt Vũ Nhu Tử sáng lên.
Cảm giác này đáng ba mươi hai cái like.


Đoàn rước dâu bay xa, thậm chí còn cách một đoạn với các thuyền tiên đằng sau.
Lúc này, trong không trung đột nhiên có một tấm lưới chụp xuống, trùm lên cả đội ngũ đón dâu. Đồng thời, có một ảo ảnh xuất hiện giữa không trung, bao lấy đài cao vàng.
Chu Ly bật cười:
“Ha ha ha, Độc Cô Bạch, Lục Tảo Đạo Nhân, Bạch Nhận Kiếm Khách, Lạc Anh Tiên Tử. Các ngươi vẫn không nhịn được mà ra tay rồi chứ gì.”
Nhưng đáng tiếc hắn đã có chuẩn bị từ lâu, không thể để mấy tên này phá hoại hôn lễ của Đậu Đậu được!
Cùng lúc đó.
Độc Cô Bạch nấp bên cạnh ngu người, người ra tay không phải là bọn họ mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận