Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1998: Người Đàn Ông Có Cả Tá Bàn Chải

Chương 1998: Người Đàn Ông Có Cả Tá Bàn Chải
Rốt cuộc ta còn phải ở trong hũ tro cốt này bao lâu đây?
Lúc này Tống Thư Hàng chẳng làm được gì.
Ngoài im lặng chờ đợi ra... thì cũng chỉ có cầu nguyện.
“Bạch tiền bối, Bạch tiền bối two phù hộ, để ta có thể đi ra ngoài sớm một chút.” Tống Thư Hàng dụng ý thức gửi tín hiệu cầu nguyện chân thành của mình.
Tuyệt đối đừng bắt ta ở trong hũ tro cốt này cả nghìn hay vạn năm.
Một nghìn năm quá lâu, hắn muốn ra khỏi đây trong thời gian nhanh nhất.
Chờ sau này trở thành đại lão một phương, có lẽ hắn sẽ cân nhắc đến chuyện bế quan trăm năm, nghìn năm gì đó, còn bây giờ hắn vẫn chưa đạt đến cảnh giới đó.
Cầu nguyện xong, Tống Thư Hàng bắt đầu kiếm chuyện làm trong hũ tro cốt của Thánh Nhân.
Ví dụ như nghiên cứu khúc xương bất hủ, mặc dù hắn hoàn toàn xem không hiểu cấu tạo của khúc xương bất hủ nhưng hắn có thể dùng ý thức bao quanh khúc xương bất hủ, cảm ứng kỹ kết cấu bề ngoài của nó.
Nếu nghiên cứu mệt rồi, hắn có thể tìm tòi mọi góc trong hũ tro cốt, thưởng thức phong cảnh bên ngoại với nhiều góc độ khác nhau.
Hắn phát hiện ra một quy luật.
Trong thế giới này, hũ tro cốt của Thánh Nhân đang chuyển động theo một quỹ đạo giống như hành tinh.
Ngoài ra bạch mã, mạng công đức và con mắt to cũng có quỹ đạo riêng của chúng.
Mỗi khi quỹ đạo chuyển động của hai bên giao nhau thì Tống Thư Hàng có thể thấy đối phương.
Sau khi hũ tro cốt lướt qua bạch mã thêm ba lần lại gặp được phong cảnh mới.
Đó là một cây bồ đề tỏa ra ánh sáng vạn trượng.
Dưới tàng cây có một người toàn thân màu bạc đang ngồi xếp bằng, bên hông chỉ quấn khăn lông.
Nhưng hắn lại không tụng niệm kinh văn.
Lúc này người màu bạc dùng một tay xách một thùng thuốc nhuộm kỳ quái, quét một tầng dát vàng lên thân thể màu bạc.
Hắn quét rất kỹ lưỡng, bên cạnh bày một hàng bàn chải, quét từ đầu đến chân, có lúc dùng bàn chải lớn, có lúc dùng bàn chải nhỏ... Đây là một người đàn ông có rất nhiều bàn chải.
Tống Thư Hàng tò mò quan sát người đàn ông.
Người đàn ông này có quan hệ gì với các đời Thiên Đạo không?
Bây giờ hắn đã có chút suy đoán đại khái về thế giới này.
Ngoại trừ hũ tro cốt của Thánh Nhân Nho gia, những thứ khác bất kể là bạch mã, mắt to hay mạng công đức đều là “hư ảnh ấn ký”.
Tống Thư Hàng suy đoán có lẽ những thứ này chính là ấn ký mà mỗi vị Thiên Đạo chứng đạo đã để lại trong thế giới này sau khi kế thừa thiên mệnh, trở thành bất hủ.
Những ấn ký này chuyển động liên tục trong hư không, không biết mệt mỏi.
Bạch mã chắc là ấn ký đại diện cho vị Thiên Đạo thứ bảy đối ứng với Bạch tiền bối two.
Mạng công đức hẳn là ấn ký đại diện cho vị Thiên Đạo tiền nhiệm có vận khí cực tốt trước Bạch tiền bối two, rất có thể là người sáng tạo ra công pháp tu luyện của mỹ nhân rắn công đức.
Con mắt to chắc là ấn ký đại diện cho Thiên Đạo đời thứ hai, cũng chính là tiền nhiệm của Thiên Đạo Rồng Đốm.
Vậy người đàn ông màu bạc kia đại diện cho vị Thiên Đạo nào?
Là Thiên Đạo đời thứ tư hay Thiên Đạo đời thứ năm?
Hay... nó chính là nguyên hình của đại lão quả cầu béo?
Hình như Thiên Đạo cầu kim loại thể lỏng có thể hóa ra hình người, mà hình người cũng có màu bạc giống kim loại thế này.
Tống Thư Hàng càng nghĩ càng cảm thấy đúng.
Vì vậy hắn vội co ý thức lại, giữ im lặng.
Dù sao Thiên Đạo cầu kim loại thể lỏng không giống những Thiên Đạo khác, nó vẫn còn tại nhiệm, chưa về hưu. Nói không chừng ấn ký hư ảnh của nó đặc biệt hơn thì sao?
Lúc này người đàn ông có cá tả bàn chải đột nhiên kéo khăn lông quấn bên hông ra.
“Chỗ này khó quét đây.” Người đàn ông lên tiếng. Hắn cầm bàn chải nhỏ, trầm tư chốc lát: “Hay là cắt đứt cho rồi, cắt bằng sẽ dễ quét hơn.”
Tống Thư Hàng trợn tròn mắt: “!!!”
“Không được, không thể cắt. Mặc dù có thể mọc ra lại nhưng nếu cắt mất thì rất khó ăn nói với người khác, chẳng lẽ lại nói bị người ta cắt mất trong lúc đánh nhau.” Người đàn ông có cả tá bàn chải rối rắm một lúc, sau đó bắt đầu dùng bàn chải nhỏ quét cẩn thận lên phần eo.
Tống Thư Hàng: “...”
“Ô, là hũ tro cốt của đại lão Thánh Nhân đấy à, lại gặp nhau rồi.” Người đàn ông có cả tá bàn chải đột nhiên vẫy tay chào hũ tro cốt của Thánh Nhân.
Vừa vẫy được mấy cái, đột nhiên tay hắn cứng đờ.
Tống Thư Hàng cảm ứng được vị người đàn ông có cả tá bàn chải kia đã phát hiện ra hắn.
Ngại quá đi mất.
Sau khi sửng sờ trong giây lát, đột nhiên người đàn ông tức tốc thu hồi tất cả bàn chải, tiếp đó thân thể tỏa ra ánh vàng rực rỡ của hắn ngồi xếp bằng dưới gốc bồ đề, hai tay chắp lại:
“Bồ đề bản vô thụ
Minh kính diệc phi đài.
Phật tính thường thanh tịnh,
Hà xử hữu trần ai!
Tâm thị bồ đề thụ,
Thân vi minh kính đài.
Minh kính bản thanh tịnh,
Hà xử nhiễm trần ai!” (1)
“Nhất thiết hữu vi pháp
Như mộng, huyễn, phao, ảnh
Như lộ diệc như điện
Ưng tác như thị quán.” (2)
Trên người người đàn ông tỏa ra một loại khí chất như cao tăng đắc đạo.
Niệm xong, người đàn ông ngước mắt nhìn về phía hũ tro cốt của Thánh Nhân, nói với ý thức của Tống Thư Hàng ở bên trong: “Thí chủ, ngươi ngộ ra chưa?”
“Ta ngộ cái con khỉ gì cơ?” Tống Thư Hàng rất muốn trả lời lại người đàn ông có cả tá bàn chải như vậy, tiếc là bây giờ hắn đang ở trạng thái ý thức nên không thể lên tiếng.
“Thí chủ, ngộ tính của ngươi... quá thấp.” Người đàn ông tỏa ánh vàng rực rỡ lắc đầu: “Tất cả những gì ngươi vừa nhìn thấy đều là mộng ảo, là bọt nước.”
Tống Thư Hàng: “...”
Bây giờ hắn có thể chắc chắn một chuyện, hình thái tồn tại của người đàn ông ánh vàng rực rỡ này khác với mấy vị “hư ảnh Thiên Đạo” khác.
Có lẽ hắn cũng giống như Thánh Nhân Nho gia, đều là thông qua thủ đoạn khác tiến vào thế giới này.
Hơn nữa Tống Thư Hàng phát hiện hắn có thể giao tiếp với người đàn ông có cả tá bàn chải kia, chỉ cần động ý niệm là đối phương có thể đọc được ý nghĩ của hắn.
Không cần nói cũng biết, lại là độc tâm thuật đặc trưng của đại lão.
“Không, tên của nó không phải là độc tâm thuật, tên nó là diệu pháp đọc tâm từ xa tâm hữu linh tê nhất điểm thông.” Người đàn ông chắp hai tay trước ngực, cười hiền lành: “Thí chủ có thể gọi ta là đại sư.”
“Đại sư... Có thể hỏi ngài một vấn đề không?” Tống Thư Hàng hỏi.
Hắn muốn biết có cách nào rời khỏi không gian này không.
“Thí chủ cứ hỏi, mặc dù tư chất của thí chủ kém cỏi, nhưng ta... Bần nho, không đúng, bần tăng nhất định sẽ giảng giải nghiêm túc.” Đại sư màu vàng mỉm cười.
Tống Thư Hàng mừng là bây giờ hắn không có đầu thực thể, nếu không nhất định sẽ bị đau não.
Sau khi điều chỉnh cảm xúc xong, hắn hỏi: “Xin hỏi đại sư, ngài...”
“Từng yêu.” Đại sư màu vàng trả lời nhanh chóng.
Tống Thư Hàng: “???”
“Không đúng ư? Vậy không hẹn?” Màu vàng đại sư lại nói.
Tống Thư Hàng: “...”
“Vẫn không đúng? Vậy giữ lớn, biết bơi, cứu ngươi, không biết vấn đề này, hôm nay bận việc, hết tiền, thích tào phớ mặn, thân phận là bí mật, tuổi tác cũng vậy, không truyền công, không thu đồ đệ...” Đại sư màu vàng tuôn ra một tràng, nói nhanh như gió.
Tống Thư Hàng: “...”
“Còn vấn đề gì cần bần nho giải thích không?” Đại sư màu vàng mỉm cười hỏi.
Tống Thư Hàng: “...”
Chú thích:
(1) Hai bài đầu trong “Bồ Đề Kệ” của Lục Tổ Huệ Năng.
Tạm dịch:
Bồ đề vốn chẳng (phải) cây, gương sáng cũng chẳng (phải) đài. Phật tính luôn thanh tịnh, nơi nào bám bụi trần! Tâm là cây bồ đề, thân như đài gương sáng. Gương sáng vốn thanh tịnh, nơi nào nhiễm bụi trần!
(2) Bài kệ trong Kinh Kim Cang.
Tạm dịch:
Tất cả các pháp hữu vi
Như là mộng huyễn, như là điện sương,
Như bóng nước, như ảnh tượng,
Xét suy như thế cho tường chớ quên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận