Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2458: Không hổ là người đàn ông năm ‘Bá’ liên tiếp!

Chương 2458: Không hổ là người đàn ông năm ‘Bá’ liên tiếp!
Tô thị A Thập Lục cúi đầu nhìn Tống Thư Hàng chui ra khỏi ngực mình. Cảnh tượng này khiến cô nhớ lại cách đây không lâu Tống Thư Hàng chỉ còn lại mỗi một cái đầu, lúc đó đầu hắn toàn được cô ôm vào ngực thế này.
[Tống tiền bối, cách xuất hiện của ngươi bất ngờ quá.]
Vũ Nhu Tử truyền âm.
Tống Thư Hàng: “…”
Hắn cũng không ngờ mình sẽ xuất hiện bằng cách này. Đao gỗ thánh ấn mà hắn nhờ Tô Không Vân đưa cho A Thập Lục là kiệt tác đã được thử nghiệm nhiều lần, có thể biến thành một dây chuyền nhỏ, xem ra rất có thể A Thập Lục đã đeo nó lên cổ.
Không biết bạch long tỷ tỷ có thấy đao gỗ thánh ấn này cấn long thể không nhỉ?
Bây giờ cô ấy toàn dùng chế độ ‘khăn quàng’ để quấn trên cổ A Thập Lục mà, hy vọng long thể của cô ấy vẫn khỏe mạnh.
Bạch tiền bối two đứng bên cạnh truyền âm hỏi:
[Chẳng phải ngươi nói là không đi à?]
Bia đá đạo hữu vội trả lời thay Tống Thư Hàng:
[Bẩm chủ nhân, Bá Tống đạo hữu là một người khẩu thị tâm phi mà. Miệng hắn nói là ‘không đi không đi’ nhưng cơ thể lại rất thành thực.]
Tống Thư Hàng: “…”
Chẳng mấy khi trang sức cướp lời thoại là Tạo Hóa Tiên Tử ra ngoài đi tìm ‘Nho điển’ của Thánh Nhân, mỹ nhân rắn công đức thì đang bận tiến hóa, không ngờ hắn vẫn không có cơ hội để đọc lời thoại.
Bạch tiền bối two nhìn Tống Thư Hàng:
[Ngươi có thêm thuộc tính phiền phức này từ lúc nào thế?]
Tống Thư Hàng lắc đầu nói:
[Không có chuyện này, chỉ là… đôi khi bướng bỉnh một chút chăng?]
Bạch tiền bối two: “…”
Tô thị A Thập Lục vội vàng vươn tay ra, ôm lấy cái đầu vẫn đang lắc lư của Tống Thư Hàng:
[Nếu như đã đến thi cùng xem đi, kịch hay sắp bắt đầu rồi.]
Bạch long tỷ tỷ nhân cô hội chui ra khỏi thế giới hạch tâm, đáp xuống bên cạnh Tô thị A Thập Lục.
Tống Thư Hàng vốn định đẩy cả cơ thể mình ra khỏi thế giới hạch tâm nhưng đầu bị Tô thị A Thập Lục cầm chặt, vì thế hắn thuận nước đẩy thuyền, giữ nguyên trạng thái hiện giờ.
Vì chỉ lộ ra một cái đầu nên để tiện quan sát trận đấu, Tống Thư Hàng mở con mắt thứ ba trên trán ra, lặng lẽ nhìn khắp xung quanh.
Lúc này, tất cả mọi người được pháp khí của Bạch tiền bối two che chở, ẩn nấp trong một góc của sao Hỏa.
Nhân vật chính của trận chiến mở màn Thiên Đạo lần này đang ở cách đây hàng cây số.
Ở đó có một đại trận do tiên quang tạo nên, hình thành một vùng Niết Bàn trên sao Hỏa.
Trong tiên quang có một người đàn ông đầu đội kim cô, người mặc quần áo màu xanh, ngồi trên mặt đất, gảy đàn trong tư thái đầy nho nhã.
Sau lưng của người đàn ông đội kim cô này có một vòng ánh sáng đại đạo của Trường Sinh Giả như ẩn như hiện.
Đi kèm với đó là khí chất xuất trần.
[Đại lão Trường Sinh Giả này là ai thế?]
Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
Bạch tiền bối two đáp lại bằng ngữ khí tang thương:
[Không quen, là Trường Sinh Giả ta chưa từng giao đấu… chắc hẳn là Trường Sinh Giả cổ xưa đã ẩn thế từ lâu, năm đó không tranh đoạt Thiên Đạo với ta, hoặc là Trường Sinh Giả xuất hiện ở thời đại của quả cầu béo kế nhiệm ta. Khả năng sau lớn hơn vì dù sao ta cũng từng tham gia trận chiến bất hủ tới hai lần mà, nếu như là thời đại của ta, cho dù chưa từng giao đấu ít nhất cũng phải từng nghe tên.]
[Chủ nhân uy vũ.]
Bia đá đạo hữu kiêu ngạo nói.
[Nhìn vòng sáng đại đạo kia thì chắc hẳn đây là trường sinh chi đạo loại ‘hồn phách’.]
Sợi tóc ngố của Sở các chủ nói.
Vòng sáng đại đạo sau lưng Trường Sinh Giả kim cô giống như một vầng trăng sáng… mà trong vầng trăng lại có ngọn lửa hừng hực bùng lên.
Tống Thư Hàng nhìn chằm chằm vào vòng sáng trường sinh này hồi lâu mà chẳng nhìn ra đặc trưng nào của ‘hồn phách chi đạo’ cả.
Ting ~
Lúc này, tay phải của Trường Sinh Giả kim cô bay múa trên dây đàn.
Tiếng đàn ngân dài.
Sau đó, bên cạnh Trường Sinh Giả kim cô mọc ra rất nhiều cây cỏ, chúng mọc rễ nảy mầm trên sao Hỏa, như mộng như ảo.
[Ngầu quá.]
Tống Thư Hàng nói với giọng đầy hâm mộ;
[Sở các chủ tiền bối, ta nhớ là cô biết gảy đàn mà nhỉ?]
[Thôi nghỉ đi, phong cách của ngươi không hợp với đánh đàn đâu. Hơn nữa… với thời gian cấp bách và tốc độ thăng cấp của ngươi, cứ dành thời gian học ‘ngôn ngữ viễn cổ’ cho hẳn hoi đi đã.]
Sở các chủ đáp:
[Tuy rằng làm màu là chuyện của cả một đời nhưng nếu như ngươi không học ngôn ngữ viễn cổ trước, ta sợ về sau ngươi sẽ không có cơ hội để mà ‘cả đời’ đâu.]
Tống Thư Hàng: “…”
Vũ Nhu Tử đứng bên cạnh giơ tay vỗ Tống Thư Hàng:
[Tống tiền bối đừng lo, ta cho ngươi mượn tâm ma, cô ấy biết gảy đàn, cộng thêm mỹ nhân rắn công đức và Tạo Hóa Tiên Tử biết đàn tỳ bà nữa… về sau Tống tiền bối chỉ cần ngồi yên, tâm ma của ta và công đức tiên tử một trái môt phải gảy đàn, Tạo Hóa Tiên Tử đứng ở giữa đàn tỳ bà, như thế cũng hoành tráng lắm đấy chứ.]
[Đừng quên còn có dàn đồng ca thánh viên nữa.]
Xích Tiêu kiếm tâm ma nhắc nhở.
Tống Thư Hàng ngước đầu lên, ba con mắt dưới lớp mặt nạ tràn đầy tuyệt vọng.
[À mà đại lão quả cầu béo vẫn chưa tới đây à?]
Hắn cưỡng chế đổi chủ đề.
[Đến từ lâu rồi, vẫn đứng giữa không trung từ nãy đến giờ. Nhưng mà… vị Trường Sinh Giả kim cô này coi quả cầu béo như khán giả nên chẳng thèm ngó ngàng gì đến nó.]
Bạch tiền bối đáp.
Trường Sinh Giả kim cô quyết tâm đứng đây đợi ‘Bá Tống’ tới để bắt đầu trận chiến bất hủ lần này. Những kẻ không phải là ‘Bá Tống’ đều bị hắn liệt vào danh sách khán giả.
Tống Thư Hàng: “…”
Đàn xong một khúc, Trường Sinh Giả kim cô nhíu mày nói:
“Sao Bá Tống Huyền Thánh vẫn chưa tới nhỉ?”
Hắn vốn tưởng rằng với tính kiêu ngạo của Bá Tống Huyền Thánh, cho dù không trực tiếp đến nghênh chiến, ít nhất Bá Tống cũng phải hẹn thời gian quyết đấu với hắn mới đúng.
Keng keng ~ Đúng lúc này, tiếng vỗ tay như kim loại va vào nhau vang lên trong hư không.
Cùng lúc đó, một trường lực khổng lồ mở ra, tạo thành trường lực không gian trên sao Hỏa.
Trong hư không, thân ảnh hình cầu của vị khán giả kia bắt đầu biến hóa.
Cơ thể hình cầu mập mạp ngưng tụ thành hình người.
Cơ thể, tứ chi, đầu, thậm chí là cả quần áo.
Trong nháy mắt, gương mặt lương thiện mà cả chư thiên vạn giới đều quen thuộc xuất hiện trước mặt Trường Sinh Giả kim cô.
Đoàn người Tống Thư Hàng đang đứng quan sát đằng xa: “…”
“Bá Tống!”
Trường Sinh Giả kim cô bật thốt. Không ngờ khán giả hình cầu này lại chính là Bá Tống.
Hóa ra Bá Tống đã đến đây từ lâu, chỉ có điều hắn hiểu lầm đối phương là khán giả mà thôi.
Chân thân của Bá Tống là một quả cầu ư?
“Nhạc hay, đàn tốt!”
Tống Thư Hàng do đại lão quả cầu béo hóa thành vỗ tay, đạp lên không trung, từ từ đáp xuống mặt đất.
Cho dù mất đi trí nhớ, khí thế trong tận xương cốt của đại lão thật sự cũng sẽ không biến mất.
Đại lão quả cầu béo bước từng bước từ không trung xuống, toàn thân tản ra khí thế chúa tể thiên hạ, dường như trên trời dưới đất, vạn vật đều nằm trong bàn tay nó!
Ngay cả Trường Sinh Giả bên dưới cũng bị khí thế này ảnh hưởng.
[Khí thế bá đạo quá, đây chính là Bá Tống ngoài đời thật ư?]
Trường Sinh Giả kim cô thầm cảm thán.
Trong mỗi một lần nhân tiền hiển thánh, Bá Tống đều bày ra trận thế bất phàm, khí thế hào hùng. Nhưng nếu so với Bá Tống trong đời thật, khí thế của Bá Tống khi giảng pháp chỉ bằng một phần một vạn.
Hiển nhiên khi huyền thánh giảng pháp, Bá Tống đã cố gắng áp chế khí thế của mình, tránh không mang tới áp lực quá lớn cho các tu luyện giả nghe giảng pháp.
Không hổ là người đàn ông có năm thánh hào bắt đầu bằng chữ ‘Bá’, năm Bá liên tiếp, danh bất hư truyền!
Trong lòng Trường Sinh Giả kim cô hừng hực ý chí chiến đấu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận