Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1408: Con trai, mong thánh quang chân chính sẽ khiến con mỉm cười

Chương 1408: Con trai, mong thánh quang chân chính sẽ khiến con mỉm cười
“Kịch bản này không đúng.”
Vũ Nhu Tử nói với giọng đầy buồn bực.
Tống Thư Hàng: “Hả?”
“Cá voi Dực Vương bị người ta bắt mất rồi…”
Vũ Nhu Tử đáp.
Khi biết được cá voi Dực Vương bỏ trốn, trong não đầu cô đã tưởng tượng ngay ra một kịch bản như sau… Cô, Tống tiền bối và Vô Danh Cư Sĩ tụ họp, trên đường đi tới Thực Tiên Yến, cá voi Dực Vương xuất hiện. Ba người đại chiến một trận với cá voi, bắt lấy nó, cuối cùng nhận được món ăn làm từ cá voi do Biệt Tuyết Tiên Cơ đặc biệt chuẩn bị.
Kết quả họ còn chưa xuất phát thì cá voi Dực Vương đã bị người khác bắt, phần thưởng cũng mọc cánh bay đi mất rồi.
“Ha ha, đành chịu thôi, chúng ta đâu phải là Bạch tiền bối. Nếu như lần này Bạch tiền bối mà cùng xuất phát với chúng ta thì chắc chắn sẽ gặp được con cá voi Dực Vương kia.”
Cư sĩ đẹp trai bên cạnh cười nói.
Vũ Nhu Tử ủ rũ:
“Mỗi lúc như thế này ta lại nhớ Bạch tiền bối da diết.”
“Ta lại cảm thấy có thể bình an đi đến gần địa điểm tổ chức Thực Tiên Yến là được rồi, mong là đừng gặp phải sóng gió gì.”
Tống Thư Hàng thở dài đáp.
Bạch tiền bối vẫn chưa xuất quan, trong lòng mọi người đều thấy bất an.
Tống Thư Hàng hy vọng thực tiên yến lần này bình yên, đừng xảy ra chuyện gì.
************
10 giờ đúng, ngày 6 tháng 10 năm 2019.
Tống Thư Hàng, Vũ Nhu Tử, Thần Bí Cư Sĩ sắp xếp xong vật phẩm, ngự kiếm, ngự đao, ngự pháp bảo đi tới Thực Tiên Yến.
Thần Bí Cư Sĩ chắp hai tay sau lưng, chân đạp lên một vòng tròn, trên vòng tròn còn có một đôi cánh, tốc độ của nó nhanh khủng khiếp. Khi hắn phi hành, vòng tròn tản ra hương rượu nhàn nhạt, vì để khiến cho cảm giác tồn tại của mình mạnh hơn một chút, Thần Bí Cư Sĩ quả thật đã vắt óc nghĩ hết mọi cách.
Sau đó là Vũ Nhu Tử, thực lực của cô yếu nhất, để đuổi kịp Tống Thư Hàng và Thần Bí Cư Sĩ, cô đành thi triển pháp thuật khá tốn pháp lực là ‘Kiếm Quang Độn Pháp’, cơ thể và kiếm quang dung hợp làm một, di chuyển trong tích tắc. Nhờ có viên ‘pháp khí ngoại đan’ bổ sung linh lực nên tiêu tốn linh lực trong thời gian ngắn không thành vấn đề với cô.
Tống Thư Hàng sóng vai cùng Vũ Nhu Tử, hắn chỉ sử dụng ngự đao phi hành chi thuật thông thường. Bảo đao Bá Toái phình to, hàng rào xương cá voi bên trên mở ra. Tống Thư Hàng nắm chặt hàng rào thì mới yên tâm được.
Trên đường đi, Thần Bí Cư Sĩ và Tống Thư Hàng thảo luận chuyện gia tăng cảm giác tồn tại của mình, hai người đưa ra vô số giả thiết, chuyện trò vui vẻ, hận không thể nói mười ngày mười đêm.
Trong lòng Thần Bí Cư Sĩ sinh ra cảm giác ‘chỉ tiếc gặp nhau quá muộn’.


Ba giờ chiều.
Cuối cùng ba người Tống Thư Hàng cũng đặt chân đến Bạch Long Hải, nơi tổ chức Thực Tiên Yến lần này.
“Sắp tới rồi.”
Thần Bí Cư Sĩ nói.
Vũ Nhu Tử:
“Mệt chết mất thôi, Tống tiền bối, Kiếm Thánh tiền bối, chúng ta đi chậm chút được không.”
“Không thành vấn đề, Vũ Mao Tiên Tử, đúng lúc ta cũng muốn xác định vị trí của Tô thị A Thất đạo hữu để tiện chuyển hướng.”
Thần Bí Cư Sĩ gật đầu tán thành.
Vì thế, ba người Tống Thư Hàng thả chậm tốc độ phi hành.
Thần Bí Cư Sĩ bắt đầu liên lạc với Cuồng Đao Tam Lãng và Tô thị A Thất.
Lúc này, trong không trung, thỉnh thoảng lại có kiếm quang, độn quang, thuyền tiên, thần thoa vụt qua.
Các thành viên tham gia Thực Tiên Yến đến từ mọi vùng trên thế giới đều đi tới Bạch Long Hải.
Lần này Thực Tiên Yến mời khách rộng rãi, không chỉ giới hạn ở tu chân giới.
Tống Thư Hàng còn nhìn thấy có kỵ sĩ cưỡi thiên mã ngũ sắc, lướt vèo qua người hắn. Bốn chân của thiên mã chạy trong không trung mà như giẫm trên mặt đất, ngầu hết chỗ chê.
Phi mã kỵ sĩ, long kỵ sĩ đều là những nghề nghiệp ngầu bá cháy.
“Đám ngựa nhiều màu kìa... thèm quá.”
Đúng lúc này bạch long tỷ tỷ ở trên đỉnh đầu Tống Thư Hàng lại đột nhiên lên tiếng.
Crập ~ con ngựa ngũ sắc vốn đang phi nước đại phía trước đột nhiên trượt chân, khuỵu xuống trượt về phía trước hơn trăm mét.
Tống Thư Hàng: “…”
Kỵ sĩ đang cưỡi trên lưng ngựa phản ứng rất nhanh, lập tức nhảy xuống khỏi ngựa.Tiếp đó hắn vươn tay ra tóm, kéo con thiên mã ngũ sắc lại.
Không dễ gì thiên mã ngũ sắc mới đứng vững nhưng bốn chân của nó lại không ngừng run rẩy, cứ như gặp phải chuyện gì đó đáng sợ lắm vậy.
Kỵ sĩ mình mặc khôi giáp đần mặt ra, chỉ có thể giơ tay ra nhẹ nhàng vỗ về thiên mã, nói mấy câu an ủi nó.
Chẳng dễ gì mới trấn an được con thiên mã này.
Sau đó kỵ sĩ mặc khôi giáp lại tung mình lên ngựa.
Đôi cánh của thiên mã ngũ sắc rung lên, tiếp tục phi nước đại trong không trung.
Bạch long tỷ tỷ đưa mắt dõi theo con thiên mã ngũ sắc đã đi xa, trong mắt đong đầy vẻ lưu luyến tiếc hận.
“Khụ, bạch long tỷ tỷ cố nhịn một chút nhé. Ta và Biệt Tuyết Tiên Cơ cũng là chỗ quen biết. Đợi Thực Tiên Yến kết thúc thì ta sẽ mời tiên cơ ra tay làm một bàn tiệc toàn thịt ngựa cho cô được không?”
Tống Thư Hàng nói.
Hắn vẫn còn một ít linh thạch, chắc là đủ để trả một bữa tiệc thịt ngựa.
Bạch long tỷ tỷ dịu dàng nói:
“Ta cũng chỉ nói mà thôi… trạng thái hiện tại của ta giống như cơ thể công đức vậy, có muốn cũng không ăn được thứ gì cả.”
Dứt lời, cô lại thu nhỏ, trốn vào hàng rào cá voi trắng của Tống Thư Hàng.
Ba người tiếp tục phi hành về trước.
Lúc này, ở đằng xa lại có một vị tu luyện giả nữa đang bay tới.
Vị tu luyện giả này không thuộc hệ thống tu chân, tuy rằng râu tóc hắn bạc trắng nhưng cơ thể lại cao lớn mạnh mẽ. Cơ bắp cuồn cuộn tưởng như sắp nứt ra, trên cơ thể giăng kín vết thương.
Hắn chỉ mặc độc một cái quần đi biển, cưỡi trên con linh thú quái dị.
Con linh thú này nhìn qua khá giống nhện, tuy nhiên thân người của nó lại là một con mắt cực lớn, trên lưng là một đôi cánh dơi từ từ vỗ cánh.
Từ xa lão giả đó đã nhìn thấy mấy người Tống Thư Hàng đang thong thả phi hành, ban đầu hắn cũng không chú ý lắm, vốn định cưỡi linh thú bay lướt qua họ.
Tuy nhiên khi sắp đến gần Tống Thư Hàng, trong lòng hắn đột nhiên lóe lên một suy nghĩ.
Thuộc tính [Thiên hạ không ai không biết] khởi động.
“Bá… Bá Tống ~~ Bá… Bá Nho!”
Hắn run rẩy nói.
Tống Thư Hàng: “…”
Khi một ông lão đầu tóc bạ trắng xông tới gọi ngươi là “Bá Bá”, cảm giác lúc đó thốn đến mức nào chứ?
Sau khi run rẩy xong, lão giả cơ bắp cuồn cuộn chỉ huy linh thú nhện của mình đi ra xa Tống Thư Hàng một khoảng, chỉ sợ mình sẽ bị mang thai.
Tống Thư Hàng: “…”
Sau đó, lại thêm một lúc nữa.
Trong lòng lão giả tóc trắng đột nhiên lóe lên một suy nghĩ.
Hắn nhìn xuống vị trí tay phải của Tống Thư Hàng.
Đó là pháp khí bản mệnh găng tay Nghịch Kình Võ Sĩ của Tống Thư Hàng.
Sau đó, lão giả lại bắt đầu kích động, ra lệnh cho linh thú của mình dè dặt đến gần Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng: “…”
“Thánh quang giả dối sẽ vứt bỏ tín đồ, nhưng thánh quang chân chính mãi mãi sẽ không bỏ rơi bất cứ người nào!”
Lão giả nói với Tống Thư Hàng, dứt lời liền bật ngón tay cái, ấn thật chặt vào lồng ngực mình.
Hắn cảm ứng được thánh quang chân chính tối cao từ găng tay của Tống Thư Hàng, nó giống như hóa thân của thần minh vậy!
Tống Thư Hàng nghệt mặt ra!
Lúc này, bạch long tỷ tỷ lên tiếng:
[Con trai, mong thánh quang chân chính sẽ làm ngươi mỉm cười. Ngươi trả lời hắn như thế, cứ mỉm cười mà trả lời hắn.]
Khóe miệng Tống Thư Hàng co giật, khó khăn lắm mới nặn ra được một nụ cười ôn hòa:
“Con trai, mong thánh quang chân chính sẽ khiến ngươi mỉm cười.”
Gọi một người đáng tuổi làm ông mình là “con trai”, Tống Thư Hàng thấy nổi hết cả da gà, một cảm giác xấu hổ không thể nói thành lời xộc lên đầu hắn.
Sau khi nhìn thấy nụ cười ôn hòa của Tống Thư Hàng, lão giả ngũ phẩm đó đột nhiên khóc òa lên:
“Hu hu hu, là thánh quang chân chính, ngươi không bỏ rơi chúng ta.”
“Thánh giả, xin hãy nói cho chúng ta biết… thần minh của bọn ta đã đi đâu rồi?”
Lão giả cơ bắp cuồn cuộn nghẹn ngào hỏi.
Tống Thư Hàng: “???”
“Thánh giả, thần minh của bọn ta đã biến mất rồi.”
Lão giả cơ bắp nói tiếp:
“Hôm đó, bọn ta vừa mở mắt đã phát hiện mình quên mất rất nhiều chuyện. Rõ ràng bọn ta tụ tập lại với nhau vì cùng một tín ngưỡng, trong tay còn cầm giáo lí và thánh điển, trên đó viết rõ ý nghĩa của thánh quang chân chính. Bọn ta còn nhớ loáng thoáng là thần minh từng ở bên cạnh mình. Nhưng bây giờ, bọn ta đã quên hết tất cả, quên luôn thần minh của mình, thậm chí còn không thể nhớ nổi thần minh trông như thế nào nữa.”
“Rất nhiều người đã bỏ đi, ngày càng có nhiều người mờ mịt, mất đi phương hướng.”
“Chủ của ta… đang ở đâu?”
“Chủ của ta… đã vứt bỏ bọn ta rồi ư?”
Tống Thư Hàng ngẩng đầu lên nhìn trời.
Ừm, hắn có thể đoán được thân phận của lão giả này rồi.
Tín đồ của [giáo phái Chung Yên], thậm chí có thể là tín đồ cuồng tín nữa.
Thần minh của bọn họ, tạo vật được tạo ra bởi Thiên Đạo đời thứ hai - hành tinh mọc mắt đã bị đương kim Thiên Đạo nhốt vào phòng tối rồi.
Cũng như mấy người Tống Thư Hàng, hành tinh mọc mắt bị biến thành ‘thứ trong suốt’ từ tận gốc rễ.
Các tín đồ trong chư thiên vạn giới đã quên mất nó, không nhớ nổi thần danh, hình dáng, thần uy của nó nữa.
Nghĩ lại thì cũng thảm ra phết.
Chỉ trong một đêm, tín ngưỡng đã hoàn toàn sụp đổ.
Mà bây giờ, có thể vì trong găng tay Nghịch Kình Võ Sĩ của Tống Thư Hàng có khí tức của thần quang Chung Yên, cộng thêm việc hắn có thân phận Huyền Thánh bát phẩm nên lão giả này mới nhận nhầm hắn là thánh giả của giáo phái Chung Yên.
“Thánh giả, thần minh của chúng ta… có còn không?”
Lão giả mỉm cười hỏi.
[Bây giờ phải trả lời hắn thế nào đây?]
Tống Thư Hàng hỏi bạch long tỷ tỷ.
Bạch long tỷ tỷ mỉm cười dịu dàng:
[Tự do phát huy đi, ta còn tưởng hắn tìm ngươi có chuyện quan trọng gì, nhưng xem ra chỉ là nhận nhầm người thôi.]
Tống Thư Hàng gật đầu, sau đó từ từ nói:
“Thần minh… ngài ấy đã chết rồi.”
“Chết, chết rồi ư?”
Lão giả cơ bắp trợn trừng hai mắt.
Một lúc sau, hắn đột nhiên rống lên:
“Không thể nào, không thể nào! Chủ của ta sao có thể chết được?”
“Trong chư thiên vạn giới, thứ bất tử bất diệt bất hủ chỉ có mình Thiên Đạo. Thần minh không phải là Thiên Đạo.”
Tống Thư Hàng chậm rãi nói.
“Ta không tin, ta không tin. Ta không nghe, ta không nghe.”
Hắn giả bịt chặt tai của mình mà hét lên.
Nếu động tác kinh điển này mà do một cô bé dễ thương thực hiện thì sẽ rất đáng yêu.
Nhưng nếu như người thực hiện nó là một ông lão vạm vỡ đầu tóc bạc phơ thì gọi là dị hợm.
“Thánh giả, thần minh của chúng ta không dễ dàng chết đi thế đâu. Chúng ta… triệu hoán nó về đi. Chỉ cần đồng tâm hiệp lực chắc chắn chúng ta có thể triệu hoán nó về mà!”
Sau khi kêu gào nửa ngày trời, lão giả cơ bắp ngẩng đầu lên, nhìn Tống Thư Hàng, nói với vẻ đầy mong đợi.
Trong lòng Tống Thư Hàng lóe lên một suy nghĩ, hắn trầm giọng nói:
“Các ngươi đã chuẩn bị triệu hoán xong xuôi cả rồi à? Các ngươi có biết cái giá phải trả là gì không?”
“Nguyện dâng hiến cả tính mạng vì chủ nhân.”
Lão giả tóc bạc lớn tiếng tuyên thệ.
Quả nhiên, IQ của mấy thứ sinh vật bị tẩy não như tín đồ cuồng tín này chỉ có -100.
Bạn cần đăng nhập để bình luận