Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 301: Có hứng thú tìm hiểu thiên giới đảo không?

Chương 301: Có hứng thú tìm hiểu thiên giới đảo không?
Giọng điệu, thái độ nói chuyện này của ông chú quái dị 002 này giống y đúc ông chú quái dị mà Gia Cát Nguyệt đã gặp trước kia.
Lúc Gia Cát Trung Dương vừa nghe thấy lời nói của ông chú quái dị 002 thì đã nổi hết cả da gà:
“Chú à, tôi không làm gay!”
“Không sao, thúc thúc ta có kinh nghiệm phong phú, sẽ khiến ngươi rất thoải mái. Chỉ cần ngươi dùng thể chất đặc thù của mình làm lô đỉnh tẩm bổ cho ta, ta nhất định một hơi phóng qua long môn, tấn chức cảnh giới nhị phẩm.”
Khẩu vị của ông chú quái dị số 2 còn đáng sợ hơn cả với ông chú quái dị số 1.
Hơn nữa có phải môn phái bọn họ soạn sẵn lời thoại không nhỉ? Sao nội dung y hệt với ông chú quái dị số 1 thế kia?
“Ông đừng có mà qua đây, không được qua đây! Còn qua nữa, thì tôi sẽ cắn lưỡi tự sát đấy!”
Gia Cát Trung Dương rống to lên.
“Không sao đâu cưng ạ. Dù thiếu lưỡi thì trông ngươi vẫn ngon miệng lắm.”
Ông chú quái dị 002 nhe răng cười một hồi.
Lúc này, Gia Cát Trung Dương chỉ muốn chết quách cho rồi!
...
“Ồ, chính là phía trước.”
Cửu Đăng chỉ vào cảnh tượng khiến cho người ta sợ hãi ở phía trước, nói với Tống Thư Hàng.
Tống Thu Hàng thở dài, âm thầm rút bảo đao Bá Toái ra —— may mà vẫn còn kịp, xem ra Gia Cát Trung Dương vẫn còn giữ được trong sạch.
Sau đó, hắn tăng tốc, vọt tới chỗ ông chú quái dị 002.
Ông chú quái dị số 2 đang bổ nhào tới chỗ Gia Cát Trung Dương như cảm giác được gì, hắn đột nhiên xoay người, rút thiết côn tùy thân ra, ngăn lại ở sau lưng.
Tống Thư Hàng hai tay cầm đao, không có bất kỳ kỹ xảo hoa lệ nào, thậm chí không hề thi triển ‘hỏa diễm đao’, chỉ là chém thẳng một đao xuống thật mạnh. Đây là đao pháp căn bản mà hắn học được từ thiếu niên áo xanh dắt ngựa trắng ở trong ‘thực tại ảo’ của Bạch Tôn Giả.
Một đao chém xuống, bảo đao và côn sắt trong tay ông chú quái dị va chạm vào nhau.
Keng!
Sau một khắc, thiết côn dễ dàng bị chặt đứt giống như ống trúc đồng! Dư thế của đao phong không giảm, chém về phía đỉnh đầu ông chú quái dị số 2.
“Bảo binh à?”
Ông chú quái dị số 2 rú lên. Tuy thiết côn trong tay hắn là được đúc bằng sắt thường. Nhưng cũng là thép tinh luyện, lại bị đối phương dùng một đao chém đứt.
Trong tay thằng nhãi này này tuyệt đối là bảo binh!
Trong lúc nguy cấp, ông chú quái dị số 2 quyết đoán ném thiết côn của mình đi. Lăn mình một cái, tránh khỏi một đao chém thẳng vào đầu của Tống Thư Hàng.
Trong lúc lăn, thân hình ông chú quái dị số 2 cũng biến mất không thấy đâu, tiến vào trạng thái tàng hình.
Không xong rồi, không nhân cơ hội bắt được đối phương, còn để cho đối phương tiến vào trạng thái tàng hình, bây giờ địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng… tình thế này tệ quá! Tống Thư Hàng thở dài trong lòng.
“Tống Thư Hàng!”
sau khi Gia Cát Trung Dương nhìn thấy Tống Thư Hàng thì kinh hỉ kêu to.
“Xuỵt.”
Tống Thu Hàng ý bảo Gia Cát Trung Dương chớ có lộn xộn.
Mắt không nhìn thấy đối phương... thậm chí ngay đến tinh thần lực cũng không thể cảm ứng được đối phương, hơn nữa sau khi ông chú quái dị số 2 kia tiến vào trạng thái vô hình, ngay đến mùi trên người cũng bị che dấu.
Đúng là loại bí pháp ẩn thân tinh diệu, mắt nhìn không thấy, mũi ngửi không được...như vậy, chỉ có dựa vào tai để nghe thôi sao?
Tống thư hàng dứt khoát nhắm mắt lại, thử phát huy thính lực của mình đến tối đa. Sau khi mở ra nhĩ khiếu xong, hắn có thể nghe được tất cả âm thanh gió thổi cỏ lay ở bên người. Cho dù là pháp môn ẩn hình đi nữa, lúc đối phương di chuyển nhất định sẽ tiếp xúc với cây cỏ trên mặt đất, như vậy hắn có thể bắt được cơ hội.
Nhưng đáng tiếc là, Tống Thư Hàng không hề nghe được chút tiếng động lạ nào.
Bí pháp ẩn thân của đối phương, không chỉ là ẩn thân, mà còn có công năng ẩn đi mùi vị, âm thanh. Cũng có thể nói là, bản thân mình hoàn toàn rơi vào thế bị động. Không xong rồi.
Lẽ nào không có biện pháp nào để tìm ra cái tên ẩn hình này sao?
...
Lúc Tống Thư Hàng đang vắt óc suy nghĩ, thì linh quỷ trong khiếu của hắn khẽ động.
Dù linh quỷ đã định khế ước cùng Tống Thư Hành xong, nhưng vẫn chưa đồng bộ hoàn toàn. Muốn hoàn toàn đồng bộ thì cần phải chờ từ từ. Việc này, hắn có gấp cũng không được.
Hiện tại, đương lúc Tống Thư Hàng đang suy nghĩ thì linh quỷ trong tâm khiếu của hắn đột nhiên lại chủ chui ra. Sau đó, nó bay lơ lửng trên đỉnh đầu của Tống Thư Hàng, nhìn xuống mặt đất.
Sau một khắc, thị giác của linh quỷ và Tống Thư Hàng đã hoàn toàn đồng bộ vói nhau.
Xuyên qua thị giác của linh quỷ, Tống Thư Hàng nhìn thấy có một thân ảnh tựa như u linh, đang lặng lẽ tiếp cận hắn từ phía bên phải.
Có một tầng sương đen quấn quanh thân ảnh đó. Chính tầng sương màu đen đó làm cho hắn bảo trì ẩn hình, khí tức mơ hồ, loại bỏ âm thanh khi di chuyển. Đây là một loại hình thái tương tự như ‘quỷ vật’.
Trùng hợp thay, linh quỷ của Tống Thư Hàng lại có thể nhìn thấy loại hình thái này của đối phương.
Ông chú quái dị số 2 lặng lẽ tới gần Tống Thư Hàng, hắn giơ tay phải ra, lộ ra một bàn tay khô gầy.
Ở dưới trạng thái sương mù bao phủ này, dường như thân thể của hắn cũng có hơi biến hóa, biến thành không giống con người mà giống như quỷ quái hơn. Hắn nhe răng cười, quỷ trảo đâm về phía tim của Tống Thư Hàng, giống như muốn moi tim của Tống Thư Hàng ra.
Đúng lúc này, Thư Hàng đột nhiên xoay người lại, bảo đao Bá Toái bén ngót chém ngang qua.
Ông chú quái dị số 2 không kịp tránh né, bị một đao chém đứt ngang, biến thành hai khúc.
“Sao ngươi có thể phát hiện ra ta chứ?”
Hắn phát ra tiếng kêu la thảm thiết.
Hơn nữa, dù hắn bị chém đứt ngang người, nhưng lại không chảy máu tươi, mà phun ra một loại khói đen, tan vào bên trong màn sương đen bao phủ quanh hắn.
Không bao lâu sau, một nửa cơ thể của ông chú quái dị số 2 đã bị đám sương đen quanh người cắn nuốt.
“Ngươi dám giết ta, ta nguyền rủa ngươi, ta lấy danh nghĩa đệ tử của Cửu Ưu nguyền rủa ngươi, với tất cả những nhơ nhuốc bẩn thỉu của Cửu U, ta nguyền rủa ngươi vĩnh viễn rơi vào Cửu U!”
Ông chú quái dị số 2 kêu lên thảm thiết.
Bên trong màn sương đen trên người hắn bay ra một đạo phù văn nguyền rủa, bay về phía Tống Thư Hàng. Đây là loại thiên phú nguyền rủa lưu lại khi tộc của hắn bị giết lúc ở trong trạng thái quỷ vụ ẩn hình này.
Không có ai lại thích loại nguyền rủa này cả, Tống Thư Hành nhanh chóng lui về sau, cố gắng tránh né phù văn nguyền rủa này.
Đúng lúc này, linh quỷ lao vọt xuống từ trên không trung, há miệng nuốt luôn phù văn nguyền rủa này. Sau đó, nó thỏa mãn đánh ợ một cái, rồi quay trở lại bên trong tâm khiếu của Tống Thư Hàng.
Ngay ca nguyền rủa mà nó cũng nuốt được? Hình như khẩu vị của con linh quỷ này của mình ngày càng tốt thì phải?
...
“Kết thúc rồi sao?”
Gia Cát Trung Dương yếu ớt hỏi.
Cậu ta không nhìn thấy được ông chú quái dị số 2 chết đi, có điều thấy Tống Thư Hàng không hề giữ tư thế cảnh giác nữa, nên mở miệng hỏi thử.
“Tạm thời thì xong rồi.”
Tống Thư Hàng gật đầu nói, trong số ba quái nhân, chỉ còn một quái nhân cuối cùng đang đuổi theo hai vị khách còn lại, cho nên sự việc vẫn chưa tính là kết thúc được.
Hơn nữa, lai lịch của những ông chú quái dị này tựa hồ có hơi vấn đề.
Cửu Ưu giới gì đấy và hình thái tựa như quỷ vật của bọn họ, ba tên này không phải con người sao?
Tống Thư Hàng nhìn về phía Cửu Đăng sư thái, ném cho cô một ánh mắc nghi hoặc.
“Ngươi muốn biết về Cửu Ưu giới à?”
Cửu Đăng híp mắt cười —— không biết có phải là ảo giác không, Tống Thư Hàng cảm giác trông cô ta như đang rất muốn kể về cái gọi là Cửu U cho hắn biết.
Chẳng lẽ, mục tiêu của Cửu Đăng là làm cho mình có quan hệ với ‘Cửu Ưu giới’ ư?
“Không, ta không có hứng thú.”
Tống thư hàng lập tức nghiến răng trả lời.
“Ồ? Không có hứng thú à? Hì hì, được rồi, ngươi không có hứng thú thì thôi, dù sao cũng không phải là nơi tốt đẹp gì.”
Cửu Đăng cười hì hì nói:
“Có điều, có hứng thú tìm hiểu xem thiên giới đảo là nơi như thế nào không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận