Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 651: Sao Chưởng Tâm Lôi lại có thể đơn giản như thế?

Chương 651: Sao Chưởng Tâm Lôi lại có thể đơn giản như thế?
Lúc này, ở phòng luyện công trong biệt thự của Ngư Kiều Kiều.
Tô Thị A Thập Lục tiếp tục chỉ dẫn Tống Thư Hàng tu luyện.
Trong lúc đang tu luyện thì Tống Thư Hàng nhận được điện thoại của Bạch Tôn Giả và biết là ngài sắp sửa trở về. Mặt khác, Bạch tiền bối nói rằng tự nhiên mình rất đói, muốn ăn một bữa thật là ngon.
Nói đến ăn thì Tống Thư Hàng nghĩ ngay đến Biệt Tuyết Tiên Cơ.
Bàn tiên trân yến lần trước ngon lành đến nỗi hắn muốn nuốt luôn cả lưỡi.
Thế là Tống Thư Hàng gọi cho Biệt Tuyết Tiên Cơ.
Điện thoại được bắt rất nhanh, giọng nói của tiên cơ cất lên:
“Alo, Thư Hàng tiểu hữu à, tìm ta có chuyện gì đấy?”
“Ừm, ta muốn hỏi tiên cơ một chút, bây giờ ta muốn đặt một bàn tiên trân yến bình thường ở chỗ tiên cơ thì hết bao nhiêu?”
Tống Thư Hàng hỏi thử.
“Không cần linh thạch! Chỉ cần cắt một đoạn mầm hành của cây hành tinh trong tay ngươi đưa đây thì ta sẽ làm ngay cho ngươi một bàn tiên trân yến!”
Biệt Tuyết Tiên Cơ nói rất sảng khoái.
Tống Thư Hàng: …
Hắn đã có thể cảm thấy Thông Nương trong túi thu nhỏ một tấc đang run rẩy, làm cho cả cái túi cũng rung lên theo.
Tiên cơ tỷ tỷ à, đừng có dụ dỗ ta cắt mầm của Thông Nương nữa, nếu cứ dụ dỗ tích cực thế này thì nói không chừng ngày nào đó ta sẽ cắt mầm của cô ta thật mất. Tống Thư Hàng thở dài não nề.
“Không nỡ à? Thế thì thông thường một bàn tiên trân yến bình thường nhất của ta có giá năm vạn linh thạch ngũ phẩm. Ta giảm giá cho ngươi, trả hai vạn linh thạch ngũ phẩm thôi, ta sẽ làm cho ngươi một bàn tiên trân yến.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ cười bảo.
Cô là tiên trù số một giới tu chân đấy nhé, đương nhiên là giá phải cao rồi. Trên thực tế thì cái giá khởi điểm năm vạn linh thạch ngũ phẩm đã là tiên cơ chiết khấu rồi đấy.
Tống Thư Hàng quỳ mọp tại trận luôn. Trước đó không lâu hắn mới giao dịch được bốn mươi viên linh thạch lục phẩm ở chỗ Thiên Nhai Tử đạo trưởng, đổi ra thành linh thạch ngũ phẩm cũng chỉ được có bốn trăm viên, còn kém xa số lẻ của tiên trân yến.
“Nếu Thư Hàng tiểu hữu không có linh thạch ngay thì cứ ghi sổ cũng được. Chờ bao giờ ngươi có linh thạch rồi từ từ trả ta cũng không sao.”
Bạch Thu Tuyết lại bổ sung.
Thư Hàng tiểu hữu chỉ là một tu sĩ cỏn con vừa lên tam phẩm, cô cũng lường trước được là trong người hắn chẳng có bao nhiêu linh thạch mà. Cho nên nếu đối phương muốn ăn một nữa thì cô sẽ nể mặt Bạch Tôn Giả mà bán chịu cho hắn, dù sao cũng chỉ là một bữa tiên trân yến mà thôi.
Tống Thư Hàng lặng lẽ hít vào một hơi, nếu ghi sổ thì sẽ nợ hai vạn viên linh thạch ngũ phẩm luôn đó! tiên trân yến của Biệt Tuyết Tiên Cơ đắt quá đi.
Đây là cái giá mà bây giờ hắn hoàn toàn không có khả năng chi trả. Hết cách rồi, tuy rất muốn cho Bạch tiền bối ăn một bữa ngon, thế nhưng với tình hình tài chính của hắn hiện tại thì vẫn nên đặt cơm nước bình thường là hơn, hoặc là bảo đầu bếp nhà Ngư Kiều Kiều nấu một bữa cũng được. Có lẽ mình chuẩn bị thêm hai hộp dương mai, chắc là Bạch Tôn Giả sẽ vui vẻ nhỉ?
“Cảm ơn tiên cơ… nhưng mà thôi vậy.”
Tống Thư Hàng thở dài.
“Hì hì, thực ra ta có thể cho ngươi nợ vô thời hạn, lúc nào có linh thạch thì trả lại ta, thế có muốn không nào?”
Biệt Tuyết Tiên Cơ nói.
Tống Thư Hàng nghe xong thì hơi bị động lòng.
Thế nhưng chưa chờ hắn kịp lên tiếng thì Biệt Tuyết Tiên Cơ lại hỏi:
“Đúng rồi, Thư Hàng tiểu hữu, sao tự nhiên ngươi lại muốn đặt một bàn tiên trân yến thế?”
“À, thực ra là vì Bạch tiền bối sắp về rồi.”
Tống Thư Hàng ăn ngay nói thật. Bây giờ Biệt Tuyết Tiên Cơ ở ngay khu Giang Nam, tí nữa Bạch Tôn Giả ngự kiếm về thì tiên cơ sẽ cảm ứng được ngay, muốn giấu cũng không giấu được thì cần gì phải nói dối.
Biệt Tuyết Tiên Cơ: ...
Một lát sau, Biệt Tuyết Tiên Cơ cắn răng một cái rồi nói:
“Ta sẽ làm cho ngươi một bàn tiên trân yến giá năm vạn linh thạch ngũ phẩm không giảm, cho ngươi nợ… đến bao giờ cũng được. Cho dù sau này ngươi có linh thạch rồi mà không muốn trả cho ta cũng không sao. Nghĩa là ngươi mua một bàn tiên trân yến của ta, ta cho ngươi nợ, không cần ngươi trả tiền, ngươi có chịu hay không?”
Nói là cho nợ nhưng thực tế chính là cho không.
Thế là Tống Thư Hàng gật đầu chẳng chút do dự:
“Được.”
“Lúc nào Bạch đạo hữu về tới nơi?”
Biệt Tuyết Tiên Cơ hỏi.
“Chắc là sắp rồi. Bạch tiền bối đang ngự phi kiếm về đấy, tuy là cách cả nửa vòng trái đất, thế nhưng với tốc độ của tiền bối thì sẽ về nhanh thôi.”
Tống Thư Hàng nói.
“Chờ đó, ta sẽ làm tiên trân yến xong trong thời gian sớm nhất.”
Dứt lời, Biệt Tuyết Tiên Cơ lập tức cúp điện thoại.


Tống Thư Hàng nhún vai, cất điện thoại:
“Thế là nợ Biệt Tuyết Tiên Cơ năm vạn linh thạch ngũ phẩm rồi.”
Tô Thị A Thập Lục cười thành tiếng, với thính lực của cô thì đương nhiên là có thể nghe thấy rõ ràng cuộc nói chuyện giữa Tống Thư Hàng và Biệt Tuyết Tiên Cơ.
“Đúng rồi, A Thập Lục, suýt thì quên, cho cô nè.”
Nói đoạn, Tống Thư Hàng lấy một cái mầm trong túi thu nhỏ một tấc rồi đưa cho Tô Thị A Thập Lục.
Đây là mầm của Thất Hoàng Diệu Quả mà ông chú Chính Đức của Tiên Nông tông giao cho hắn hôm qua.
Lúc đó hắn mang cái mầm theo, định bụng đưa cho Tô Thị A Thập Lục… ai ngờ vừa mới thò mặt ra định cho A Thập Lục một bất ngờ thì đã bị cô nàng đánh ngã chỉ bằng một đòn. Sau đó hắn đã quên không đưa nó cho cô.
“Cái gì đây?”
Tô Thị A Thập Lục nghi hoặc nhận lấy mầm cây, khi tiếp xúc với mầm cây ấy thì cô lại cảm thấy rất thoải mái. Dường như những tai họa ngầm tiềm ẩn trong cơ thể cô đều được giảm hẳn đi.
“Đây là mầm của Thất Hoàng Diệu Quả mà ông chú Chính Đức của Tiên Nông tông nhờ ta giao cho cô làm quà tạ lỗi. Tuy nó chỉ là mầm cây của Thất Hoàng Diệu Quả, thế nhưng vẫn có hiệu quả nhất định với vết thương do thiên kiếp tạo ra đấy.”
Tống Thư Hàng nói.
“Là ông chú kì quái kia à?”
Tô Thị A Thập Lục gật đầu rồi cất mầm cây đi:
“Ta nhận ý tốt của hắn, nếu lần sau Thư Hàng còn gặp lại ông chú đó thì nhớ cảm ơn ý tốt của hắn thay ta nhé.”
“Ừm.”
Tống Thư Hàng cười nói.


Sau khi nghỉ ngơi một lát.
Tô Thị A Thập Lục bắt đầu chỉ dẫn Tống Thư Hàng luyện tập hai pháp thuật thích hợp với tu vi tam phẩm của hắn là Dẫn Lôi thuật và Hư Không Hoán Hỏa pháp.
Lúc mới bắt đầu tu luyện, Tô Thị A Thập Lục giao cho Tống Thư Hàng hai cuốn sổ dày, trong đó giới thiệu nguyên lý pháp thuật của Dẫn Lôi thuật và Hư Không Hoán Hỏa pháp.
Tống Thư Hàng tính toán thử thì thấy nếu muốn thi triển hai pháp thuật này thì cần có những trình tự khá rườm rà.
Dưới sự chỉ dạy tận tâm của Tô Thị A Thập Lục, Tống Thư Hàng bắt đầu thử hai loại pháp thuật ấy.
“A Thập Lục à, pháp thuật tam phẩm đều phức tạp như thế hả?”
Tống Thư Hàng vừa thử Hư Không Hoán Hỏa pháp vừa hỏi. Hắn phát hiện ra thiên phú về mặt học tập pháp thuật của mình bỗng trở nên rất bình thường. Hắn đã thử Hư Không Hoán Hỏa pháp mấy lần rồi mà chẳng thấy ngọn lửa cháy lên.
“Không phức tạp mà, pháp thuật tam phẩm chắc cũng chẳng khác lắm so với Chưởng Tâm Lôi mà ngươi đã học được đâu.”
Tô Thị A Thập Lục nói.
Pháp thuật trước tứ phẩm có độ khó ngang ngửa nhau, chỉ có lượng năng lượng và tinh thần lực phải đổ vào nhiều hơn một chút mà thôi.
“Sao có thể thế được?”
Tống Thư Hàng nói.
Hắn nhớ khi mình luyện Chưởng Tâm Lôi thì Bạch Tôn Giả chỉ dạy hắn cách vẽ Lôi phù mà thôi, cái Lôi phù đó cũng rất dễ vẽ, chỉ có bảy nét đơn giản. Sau đó hắn chỉ cần dùng khí huyết chi lực hoặc chân khí để vẽ Lôi phù lên lòng bàn tay, và dùng tinh thần lực kích hoạt năng lượng trong nó là có thể phóng sét từ lòng bàn tay rồi.
Còn muốn dùng Hư Không Hoán Hỏa pháp thì phải dùng tinh thần lực minh tưởng cấu trúc và phù văn của nó trong đầu, sau đó dùng phương thức đặc biệt vận chuyển chân khí trong cơ thể, dẫn chân khí khắc họa bốn phù văn trong hư không, rồi vừa dùng tinh thần lực duy trì phù văn, vừa đổ chân khí vào phù văn lần nữa. Cuối cùng lại dùng tinh thần lực dẫn lực lượng trong phù văn ra… mới có thể dẫn lực lượng ra từ phù văn.
“Chưởng Tâm Lôi của ta có mỗi hai trình tự, mà Hư Không Hoán Hỏa pháp có tận năm cái liền!”
Tống Thư Hàng nói.
“Chưởng Tâm Lôi hai trình tự? Sao mà thế được? Chưởng Tâm Lôi nhà ai mà lại chỉ có hai trình tự chứ?”
Lần này thì đến phiên Tô Thị A Thập Lục không dám tin:
“Ngươi thi triển Chưởng Tâm Lôi cho ta xem thử xem nào.”
Tống Thư Hàng nghe thấy thế thì hiểu ngay ra… đậu xanh, hóa ra Chưởng Tâm Lôi mà mình học là bản đặc biệt à?!
Chắc chắn là phiên bản đã bị Bạch Tôn Giả sửa đổi rồi.
Bảo sao lúc trước khi gặp quỷ tướng mà đám đàn chủ để lại ở quê ngoại của Thổ Ba, Tống Thư Hàng lại có thể dùng một đòn Chưởng Tâm Lôi đánh ngu cả quỷ tướng. Chưởng Tâm Lôi hoàn toàn không phải là pháp thuật mà Tống Thư Hàng nhất phẩm khi đó có thể sử dụng được.
“Ta nghĩ có lẽ pháp thuật Chưởng Tâm Lôi mà ta học là bản đã được Bạch tiền bối chỉnh sửa rồi.”
Tống Thư Hàng nói đoạn bèn dùng tay trái vẽ lôi phù lên tay phải của mình, rồi dùng tinh thần lực kích thích, thế là Chưởng Tâm Lôi bèn xuất hiện ngay trong lòng bàn tay hắn và vang lên xèn xẹt.
Hai trình tự, gần như thi pháp trong nháy mắt.
Tô Thị A Thập Lục: …
Chỉ có thể nói không hổ là Bạch Tôn Giả. Sửa Chưởng Tâm Lôi thành đơn giản như thế mà cũng được sao?
Mà Tống Thư Hàng thì đang nghĩ… hay là mình cứ học cả Hư Không Hoán Hỏa pháp, Dẫn Lôi thuật và pháp thuật thăng cấp của Chưởng Tâm Lôi là Chưởng Trung Thiên Lôi với Bạch Tôn Giả thì hơn nhỉ?
Nói không chừng trong tay Bạch tiền bối có đủ phiên bản đơn giản của chúng nó ấy chứ?
Pháp thuật phức tạp thế này thực sự không thích hợp để dùng trong chiến đấu, bản đơn giản hóa của Bạch tiền bối có tốc độ thi pháp nhanh hơn nhiều.


Đúng lúc này thì từ bên ngoài phòng vang lên tiếng hô.
“Thư Hàng tiểu hữu, lão phu tới rồi!”
Hiến Công Cư Sĩ cười sang sảng.
Hiến Công Cư Sĩ là tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 là con người mạnh mẽ đã từng giáp lá cà với bom nguyên tử. Nếu không phải bom nguyên tử năm đó ảnh hưởng tới trạng thái của hắn thì nói không chừng bây giờ hắn đã trở thành Tôn Giả rồi.
Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục vui vẻ đi ra, cả Ngư Kiều Kiều và Thiên Nhai Tử đạo trưởng cũng ra ngoài đón Hiến Công Cư Sĩ.
Sau khi nhìn thấy Hiến Công Cư Sĩ thì Tống Thư Hàng phát hiện ra hắn khác hẳn so với tưởng tương của mình.
Vừa nghe đạo hiệu “Hiến Công” thì người ta đã nghĩ ngay hắn là một ông già, lại thêm hậu tố “cư sĩ” làm cho người khác hình dung ra dáng vẻ thư sinh.
Thế nhưng thực ra Hiến Công Cư Sĩ lại là một gã đàn ông vạm vỡ mặt đỏ au, thân cao mét chín, cơ bắp toàn thân trông như đá tảng.
“Thư Hàng tiểu hữu, con Long Ma kia chưa đến đây đấy chứ?”
Hiến Công tiền bối lo lắng hỏi.
Tống Thư Hàng mỉm cười:
“Chưa đâu.”
“Tốt lắm!”
Hiến Công Cư Sĩ thở phào nhẹ nhõm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận