Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1906: Một ý nghĩ táo bạo

Chương 1906: Một ý nghĩ táo bạo
Trong tiếng ngâm tụng trang nghiêm thần thánh, thể chất của Tống Thư Hàng lại phát triển thêm một bậc.
Cách đó không xa, Thanh Loan Tiên Tử hơi hé miệng nhưng lại chẳng biết phải đánh giá quá trình tiến hóa của Tống Thư Hàng như thế nào.
Cùng là Thánh Viên Long Lực Thần Công, thế mà vượn do Bá Tống Huyền Thánh luyện ra lại có thêm công dụng khác với người ta, thể hiện bản sắc cá nhân hết sức rõ ràng.
Tống Thư Hàng mở to mắt, nắm nhẹ nắm đấm, khi Cương Thủ biến dị nắm lại thành quyền phát ra tiếng kim loại ma sát ngập tràn sức mạnh. Tống Thư Hàng nghĩ nếu mình bước vào thế giới có xác sống thì chắc chắn là sẽ cực kì an toàn. Răng lợi yếu ớt của xác sống không thể nào cắn xuyên qua làn da đen nhánh sau khi luyện Cương Thủ biến dị của hắn được.
Sau đó, Tống Thư Hàng thực hiện các hạng mục nhảy cao, chạy nhanh, dừng đột ngột, vung quyền… ngay tại chỗ để kiểm tra uy lực công pháp mới được nâng cao.
Cuối cùng, hắn kết thúc bằng một bộ Kim Cương Căn Bản Quyền Pháp.
Lần trước giao dịch với Hàng gì cũng có tiên tử, Tống Thư Hàng vốn định đổi một bộ quyền pháp hoặc đao kĩ thật ngầu, kết quả là đổi về bộ Nghịch Lân Đao Pháp bản đầy đủ, chỉ bù đắp công pháp cho mình chứ không học thêm được kĩ năng mới nào cả.
Bây giờ trên người hắn có những ba bộ công pháp tôi luyện thân thể đỉnh cao, nếu không tu luyện một bộ kĩ thuật công kích gần người xứng đôi thì cảm thấy rất lãng phí chiến lực mà công pháp luyện thể mang lại.
Lần này hắn đi Nho gia, hi vọng có cơ hội tập luyện được vài ba chiêu công pháp đánh giáp lá cà, càng mạnh thì càng tốt, để phát huy hiệu quả của những thần công luyện thể trên người mình.
Luyện xong một bộ Kim Cương Căn Bản Quyền Pháp, Tống Thư Hàng nhảy nhẹ mấy cái rồi đi về phía Thanh Loan Tiên Tử.
Khi tu luyện từ quyển thứ năm của Thánh Viên Long Lực Thần Công sang quyển thứ sáu, Tống Thư Hàng có cảm giác như nước chảy mây trôi, nhưng trong thời gian tu luyện quyển thứ sáu thì trong lòng hắn lại có mấy điều nghi hoặc, định học hỏi Thanh Loan Tiên Tử một chút.
Thực tế thì khi tu luyện năm quyển đầu tiên của Thánh Viên Long Lực Thần Công, Tống Thư Hàng cũng có nghi hoặc, nhưng trừ Bạch tiền bối two ra thì bên cạnh hắn chẳng còn vị tiền bối nào luyện công pháp này, mà mỗi lần hắn liên hệ với Bạch tiền bối two thì lại có chuyện quan trọng hơn cần xin giúp đỡ… dần dà những nghi hoặc này cứ ở mãi trong lòng hắn.

Thanh Loan Tiên Tử nhìn thấy Tống Thư Hàng đen bóng đi về phía mình thì mỉm cười: “Bá Tống đạo hữu có nghi hoặc gì sao?”
Tống Thư Hàng gật đầu: “Khi tu luyện Thánh Viên Long Lực Thần Công, ta chợt nảy ra một vài vấn đề, không biết Thanh Loan Tiên Tử có thể tháo gỡ những nghi hoặc ấy cho ta không?”
Thanh Loan Tiên Tử: “Bá Tống đạo hữu cứ nói.”
“Vậy thì ta không khách khí nhé.” Tống Thư Hàng cười ha hả, sau đó liệt kê tất cả những vấn đề tích lũy từ khi luyện quyển đầu tiên của Thánh Viên Long Lực Thần Công thành một danh sách, hỏi từ đầu đến cuối.
Nghe xong cả danh sách vấn đề dài dằng dặc của Tống Thư Hàng, Thanh Loan Tiên Tử cười hỏi: “Bá Tống đạo hữu tự học Thánh Viên Long Lực Thần Công đúng không?”
“Cũng gần như thế.” Tống Thư Hàng gật đầu trả lời. Hắn đoạt được năm quyển đầu tiên của công pháp từ tay một thú tu lông trắng.
Nói mới nhớ, sau khi thú tu lông trắng bị cá voi mập của mỹ nhân rắn công đức nuốt sống, phun ra nuốt vào như đồ chơi một thời gian thì biến mất không thấy đâu nữa. Hắn phải hỏi mỹ nhân rắn công đức xem rốt cuộc thú tu lông trắng kia đã bị tiêu hóa hay là chuyển đến nơi nào rồi.
Nhớ tới việc cá voi mập công đức nuốt thú tu lông trắng thì Tống Thư Hàng lại nghĩ đến một việc khác. Trước kia mỹ nhân rắn công đức thích nuốt Xích Tiêu Kiếm tiền bối vào miệng, nhưng từ khi Xích Tiêu Kiếm tiền bối bị Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng mang đi, đổi thành vỏ kiếm rồi đổi thành Xích Tiêu Kiếm tâm ma thì cô ấy không biểu diễn nuốt kiếm nữa.
Xét từ thuộc tính, có lẽ Xích Tiêu Kiếm tâm ma tiền bối không phù hợp với khẩu vị của cô. Dù sao thì tâm ma và công đức cũng tương khắc, nếu Xích Tiêu Kiếm tâm ma tiền bối bị cô nuốt vào thì có khi sẽ bị tiêu hóa sạch sẽ mất.
Vấn đề bây giờ là, vạn nhất một ngày đẹp trời mỹ nhân rắn công đức đột nhiên nổi hứng muốn biểu diễn kĩ thuật nuốt kiếm của mình thì cô ấy sẽ nuốt cái gì đây?
Thánh kiếm Chung Yên chắc chắn là không được, bởi vì nó quá dài, nuốt không trôi.
Trong đầu Tống Thư Hàng hiển hiện một ý nghĩ táo bạo: Cho nên… hay là đề nghị mỹ nhân rắn công đức nuốt Tạo Hóa Tiên Tử nhỉ?

“Những vấn đề này đều là vấn đề mà các đạo hữu tu luyện Thánh Viên Long Lực Thần Công hay hỏi, để ta giải đáp cho Bá Tống đạo hữu từng câu một nhé.” Thanh Loan Tiên Tử trả lời.
Bình thường ở Thú giới, khi đệ tử tu luyện Thánh Viên Long Lực Thần Công thì sư tôn sẽ giảng giải những vấn đề này cho bọn họ. Trừ khi bọn họ tu luyện một mình, tự có được một phần của truyền thừa Thánh Viên Long Lực Thần Công rồi vùi đầu vào khổ luyện.
Thanh Loan Tiên Tử giảng giải cho Tống Thư Hàng từng chút một, đồng thời tay cô cũng không dừng động tác, liên tục chuyển người nhiễm bệnh từ Thú giới đến, rồi truyền tống những người được tịnh hóa thành công về lại Thú giới.
Càng là những người bệnh được truyền tống đến sau thì mức độ lây nhiễm càng giảm, thần trí tỉnh táo hơn, phối hợp chữa trị hơn. Đồng thời, cả lượng và chất tà năng Cửu U mà Tống Thư Hàng hút được cũng giảm đi.
Hắn tính toán một chút thì thấy sau mười mấy đợt nữa, người nhiễm bệnh đã có thể làm dịu bệnh tình nhờ dược dịch và phương pháp chữa trị của Bạch tiền bối two được rồi. Cho nên hắn hút thêm mười mấy, hai mươi lượt nữa là được.
Theo bài giảng của Thanh Loan Tiên Tử, từng nghi hoặc nhỏ đối với Thánh Viên Long Lực Thần Công trong lòng Tống Thư Hàng được tháo gỡ, hắn lý giải công pháp cũng sâu sắc hơn nhiều.
Khi Thanh Loan Tiên Tử giải đáp toàn bộ vấn đề trong sáu quyển Thánh Viên Long Lực Thần Công cho Tống Thư Hàng xong, tâm niệm của hắn khẽ động, trận thánh viên trôi nổi trên đỉnh đầu lập tức có thêm năm hư ảnh thánh viên mới, tăng tổng số thánh viên lên bốn mươi tám con.
Cũng giống như trước đó, năm con thánh viên mới nhận được kinh thư Nho gia và nho sam theo hướng dẫn của thánh viên dẫn đầu, vui vẻ gia nhập vào dàn đồng ca thánh viên, góp một viên gạch vào việc xây dựng khí thế cho Tống Thư Hàng.
“Cảm ơn Thanh Loan Tiên Tử chỉ điểm.” Tống Thư Hàng chắp tay cảm ơn.
Thanh Loan Tiên Tử lắc đầu: “Chúng ta phải cảm ơn Bá Tống đạo hữu mới đúng. Nếu không có người ra tay giúp đỡ thì kiếp nạn này của Thú giới sẽ khiến chúng ta phải sứt đầu mẻ trán.”

Trên bầu trời, vầng dương thong dong dạo bước, lưu luyến lặn xuống đằng Tây.
Một ngày bận rộn sắp kết thúc.
Sau khi một nhóm người nhiễm bệnh được chữa trị xong xuôi, thế giới hạch tâm truyền một tin tức cho Tống Thư Hàng: Nó đã ăn no.
“Tiên tử à, tàm tạm rồi đấy, bên ta cũng sắp đến cực hạn rồi.” Tống Thư Hàng nói với Thanh Loan Tiên Tử.
Thanh Loan Tiên Tử ngừng động tác truyền tống người nhiễm bệnh: “Vất vả cho Bá Tống đạo hữu rồi.”
“Tiện tay mà thôi.” Tống Thư Hàng cười cởi mở.
Sau khi chuyển nhóm người bệnh cuối cùng ra khỏi thế giới hạch tâm, Tống Thư Hàng lập tức gọi Bạch tiền bối two gióng diết trong lòng: “Bạch tiền bối, Bạch tiền bối, giúp ta với!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận