Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1032: Cầu Cứu Vãn Tôn Nghiêm, Đừng Đột Nhiên Im Lặng Như Thế!

Chương 1032: Cầu Cứu Vãn Tôn Nghiêm, Đừng Đột Nhiên Im Lặng Như Thế!
Không chỉ Linh Điệp Tôn Giả, Giao Bá Chân Quân và Lệ Chi mà Lạc Trần Chân Quân, Thông Huyền Đại Sư, Tuyết Lang Động Chủ cũng đồng thời gửi một loạt dấu ba chấm.
“Lệ Chi Tiên Tử, Linh Điệp tiền bối, các ngươi sao vậy?”
Điền Thiên Đảo Chủ tò mò hỏi.
“Công nhận Bá Đao đạo hữu giảng giải Đạo Tạng hay quá đi mất, mỗi chữ đều mang huyền cơ, nhờ đó ta đã thu được rất nhiều lợi ích.”
Điền Điềm Phó Đảo Chủ cảm thán.
“Ta có cảm giác đẳng cấp của bài giảng pháp về Đạo Tạng này cao cấp hơn cảnh giới Huyền Thánh giảng pháp rất nhiều.”
Tô Thị A Thất nói.
Không ngờ Thư Hàng tiểu hữu lại có thể nói ra nội dung thâm ảo như vậy.
“Khụ... Nếu như ta nhớ không lầm thì hình như bài giảng giải về Đạo Tạng này là bài mà chúng ta nghe được trong động phủ của Trường Sinh Giả lúc trước mà?”
Lúc này Lạc Trần Chân Quân lên tiếng hỏi.
“Là nó đấy, nhưng lúc đó vị Trường Sinh Giả kia dùng ngôn ngữ viễn cổ để giảng giải Đạo Tạng, còn bây giờ Tống Thư Hàng tiểu hữu đã phiên dịch nó sang tiếng phổ thông.”
Lệ Chi Tiên Tử đáp lại.
Mấy vị đạo hữu này đều là thành viên đi theo Bạch Tôn Giả tiến vào thám hiểm động phủ của Trường Sinh Giả Trình Lâm.
Tuyết Lang Động Chủ gật đầu nói:
“Sau khi được dịch sang tiếng phổ thông, đẳng cấp của bài giảng giải về Đạo Tạng này đã hạ thấp xuống chút ít. Vốn là bài giảng pháp cấp bậc Trường Sinh Giả, bây giờ chắc chỉ còn là cấp bậc Kiếp Tiên giảng pháp thôi. Đề nghị mọi người nếu có rảnh thì nhờ Bạch tiền bối dẫn đến hiện trường Trường Sinh Giả Trình Lâm giảng pháp một chuyến, nghe thử bản gốc Trường Sinh Giả giảng pháp một lần, hiệu quả sẽ cao hơn đấy.”
Vừa nghe xong những lời này, các đạo hữu còn chưa tiến vào động phủ của Trường Sinh Giả Trình Lâm trong nhóm Cửu Châu số 1 lập tức hiểu ra mọi chuyện.
“Ái chà, Thư Hàng tiểu hữu thật lanh trí.”
Tạo Hóa Pháp Vương không khỏi khen ngợi.
Linh Điệp Tôn Giả dùng chức năng chat voice nói:
“Nhưng Tống Thư Hàng tiểu hữu có thể thuật lại cả bài giảng pháp của Trường Sinh Giả, còn đưa tới sự cộng minh với đại đạo thiên địa, điều này chứng tỏ bản thân hắn cũng hiểu Đạo Tạng rất sâu, vậy là giỏi lắm rồi.”
Hồ Trung Nguyệt Tiên Tử (Vũ Nhu Tử):
“[icon mặt cười] Tống tiền bối giỏi nhất!”
Linh Điệp Tôn Giả cứng đờ người, lời khen ngợi Tống Thư Hàng vốn dĩ đã định gửi lên nhóm nhưng lại bị hắn cưỡng ép xóa đi.
Sơ xuất quá rồi, trước giờ cứ nghĩ Tống Thư Hàng tiểu hữu có sở thích mặc đồ nữ nên mình lại lơi lỏng phòng bị quá.
Mà nay chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, đối phương đã gây ra rất nhiều đại sự. Trước là cứu Sở gia, giờ lại tung ngay tuyệt chiêu nhân tiền hiển thánh trong lần độ thiên kiếp tam tấn tứ phẩm, dẫn đến việc độ hảo cảm của Vũ Nhu Tử đối với Tống Thư Hàng cứ tăng vọt lên.
Không thể cứ lơ là mãi thế này được! Nếu không thì rất có thể hắn sẽ mất đi đứa con gái yêu quý của mình!
Tôn Giả nói thầm trong lòng.
“Tóm lại là dựa vào sự thông minh của mình, xem như Tống Thư Hàng tiểu hữu đã vượt qua được cửa ải Huyền Thánh giảng pháp này.”
Hoàng Sơn Chân Quân nói:
“Nhưng nói thật là ta đang rất lo cho Thất Sinh Phù đạo hữu. Đến lượt hắn giảng pháp thì phải làm sao đây?”
Tống Thư Hàng đạo hữu cơ trí dùng Trình Lâm giảng pháp tới cứu cánh, nhưng Thất Sinh Phù đạo hữu lại chưa đến hiện trường Trình Lâm giảng pháp.
Lệ Chi Tiên Tử đáp lại:
“Hình như đến giờ Thất Sinh Phù đạo hữu vẫn đang giữ tư thế ôm đầu sợ hãi kia, cũng không biết hắn đã tỉnh táo lại chưa. Còn có vị Thường Viễn Tử và truyền công cuồng Thiên Nhai Tử đạo hữu kia nữa... Ta thật sự rất muốn biết bọn họ sẽ giảng pháp thế nào.”
Linh Điệp Tôn Giả suy nghĩ một chút rồi nói:
“Thất Sinh Phù đạo hữu có cái nhìn rất độc đáo về phù đạo, cứ giảng một đoạn kỹ xảo về phù đạo chắc là ổn thôi.”
Bắc Hà Chân Quân:
“Thật ra mọi người không cần lo cho Thất Sinh Phù đạo hữu đâu. Hắn uyên bác lắm, nói không chừng có thể lấy ra được một bài giảng pháp cấp Huyền Thánh thật đấy. Người cần lo lắng phải là hai vị đạo hữu còn lại kia!”
“Nếu như tới lượt Thiên Nhai Tử đạo hữu giảng pháp, có thể hắn sẽ nói về kinh nghiệm truyền công của bản thân chăng? Đây là sở trường của hắn mà.”
Lạc Trần Chân Quân suy tư giây lát rồi nói.
“Kinh nghiệm truyền công á? Để rồi sau đó trong tu chân giới lại xuất hiện thêm thật nhiều “tiểu truyền công cuồng” nữa sao? Mới nghĩ thôi đã thấy đáng sợ rồi.”
Tuyết Lang Động Chủ nhắn lại.
Lệ Chi Tiên Tử:
“Đến lúc đó, các tu sĩ có tu vi thấp phải đề cao cảnh giác mọi lúc mọi nơi. Có khi đang đi trên đường thì bất chợt gặp phải một vị đại tiền bối đột nhiên xuất hiện, cưỡng ép truyền lại mấy năm công lực, đến lúc đó sự tin tưởng giữa lớp tu sĩ trẻ tuổi và lớp tiền bối sẽ tiêu tùng luôn cho coi.”
Vừa nghĩ tới hình ảnh đó, các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 đã rùng mình sởn tóc gáy.
Lúc này, Tạo Hóa Pháp Vương đột nhiên thông minh đột xuất nói:
“Chẳng lẽ trong lúc nhân tiền hiển thánh, đến phần Huyền Thánh giảng pháp nhất định phải là giảng pháp sao? Thật ra theo như ta nghiên cứu thì bản chất của Huyền Thánh giảng pháp cũng chỉ là một chương trình livestream trên phạm vị toàn vũ trụ mà thôi, hơn nữa còn là loại mang tính bắt buộc 50%. Tu sĩ khắp thiên hạ cũng sẽ nhận được một cửa sổ thông báo tự động nhảy ra, báo về tin tức nhân tiền hiển thánh, sau đó mọi người sẽ tiến vào kênh để xem livestream Huyền Thánh giảng pháp. Thế nên ta đang suy nghĩ nếu bản thân tấn thăng Huyền Thánh bát phẩm, sau phần hiện mặt và hóa thánh ấn, ta sẽ cất cao giọng hát vang một khúc, mở luôn một nhạc hội cấp vũ trụ trong phần Huyền Thánh giảng pháp. Mới nghĩ thôi đã thấy sướng tê người rồi! Đến lúc đó, tu sĩ trên toàn vũ trụ sẽ được thưởng thức giọng ca của ta! Ôi, đột nhiên ta cảm thấy có động lực để tu luyện rồi.”
Tạo Hóa Pháp Vương nói xong, cả nhóm Cửu Châu số 1 đều im lặng đến lạ.
Không ai dám tiếp lời của pháp vương.
Trong lòng chúng đạo hữu đang hoảng hốt vô cùng, không ngờ Pháp Vương lại phát hiện ra bí ẩn lớn nhất của Huyền Thánh giảng pháp. Một ngày kia, Tạo Hóa Pháp Vương tấn thăng bát phẩm, buổi nhạc hội cấp vũ trụ kia ập xuống, toàn bộ tu luyện giới sẽ phải gánh chịu tai ương ngập đầu.
“Này, sao đột nhiên mọi người lại im lặng hết vậy?”
Tạo Hóa Pháp Vương nhịn không được lại lên tiếng.
Lại qua hồi lâu sau.
Tạo Hóa Pháp Vương:
“Cầu cứu vãn tôn nghiêm...”
Lại qua rất lâu sau.
Tạo Hóa Pháp Vương:
“Đậu xanh, ta tự cứu ta luôn đi. Sao các ngươi có thể như vậy chứ? Ta đang lấy ví dụ thôi mà, chứ có mở nhạc hội cấp vũ trụ thật đâu. Hơn nữa bây giờ ta mới chỉ tới cảnh giới ngũ phẩm, còn lâu lắm mới tới nhân tiền hiển thánh. Sao các ngươi có thể đối xử với ta như vậy? Cớ sao không ai thèm trả lời ta hả? Các ngươi có biết đôi khi im lặng sẽ làm người khác tổn thương lắm không hả?”
“Ha ha ha ha ha, nghe thấy Tạo Hóa bảo là mình đang nói giỡn, vậy thì ta yên tâm rồi.”
Bắc Hà Chân Quân thở phào nhẹ nhõm.
“Tạo Hóa đạo hữu, sao ngươi không nói sớm, làm ta giật cả mình. Nói đùa thì cũng phải nói cho đúng cách, nói xong rồi thì phải cho mọi người biết là ngươi đang nói đùa chứ, tránh cho trường hợp trở nên lúng túng như lúc nãy.”
Cuồng Đao Tam Lãng cũng đáp lại.
“Khụ, mới vừa rồi lão phu đột nhiên bị rớt mạng chứ không phải là cố ý im lặng đâu.”
Linh Điệp Tôn Giả nói.
“Cùng rớt mạng, cùng rớt mạng.”
Tuyết Lang Động Chủ lập tức ăn theo.
“Ta cũng vậy, ta cũng vậy.”
Điền Thiên Đao Chủ cũng đu bám vào.
“Ca ca rớt mạng, ta cũng rớt mạng, chúng ta dùng cùng một mạng mà.”
Điền Điềm Phó Đảo Chủ đưa ra lý do rất hợp tình hợp lý.
Tạo Hóa Pháp Vương:
“...”
Rớt mạng em gái các ngươi! Quyết định rồi, chờ bản Pháp Vương tấn thăng bát phẩm, không chỉ muốn ca hát mà còn phải vừa ca hát vừa nhảy múa tưng bừng, tra tấn cho chết bọn khốn kiếp các ngươi luôn!
Lệ Chi Tiên Tử co giật khóe miệng, sau đó dứt khoát nói sang chuyện khác:
“Thật ra ta thấy Tạo Hóa đạo hữu nói cũng đúng, nghĩ lại thì Huyền Thánh giảng pháp cũng không nhất định phải giảng pháp, cũng có thể làm rất nhiều chuyện khác. Ví dụ như đến lúc đó Đông Phương Lục Tiên Tử có thể nhảy một điệu Thiên Ma Vũ chẳng hạn.”
Minh Nguyệt Kỷ Thời Hữu:
“Ý hay, còn ta thì muốn biểu diễn viết thư pháp, lấy thư pháp để giảng đạo. Lại nhân cơ hội đó viết ra đạo hiệu của ta mười nghìn lần, như vậy thì tu sĩ trên toàn vũ trụ sẽ có ấn tượng càng sâu sắc về đạo hiệu của ta!”
Túy X Cư Sĩ nói xong, trong nhóm Cửu Châu số 1 lại đột nhiên im lặng hẳn đi, không ai dám tiếp lời.
“Này, sao đột nhiên im lặng thế?”
Minh Nguyệt Kỷ Thời Hữu tò mò hỏi.
Một lát sau.
Minh Nguyệt Kỷ Thời Hữu:
“Cầu cứu vãn tôn nghiêm!”
Lại qua một lúc lâu sau.
Minh Nguyệt Kỷ Thời Hữu:
“Tự lực cánh sinh.”
Lại qua rất lâu sau.
“Các ngươi đủ rồi đấy nhé! Trả lời cái coi? Có lúc đột nhiên im lặng như vậy sẽ làm người khác tổn thương lắm đấy nhé!”
Minh Nguyệt Kỷ Thời Hữu đạo hữu cả giận nói.
Hoàng Sơn Chân Quân:
“Minh Nguyệt đạo hữu, ngươi bị lẫn rồi đấy à. Thật ra sau khi nhân tiền hiển thánh và thánh ấn vừa ra thì tu sĩ khắp thiên hạ cũng sẽ nhớ kỹ đạo hiệu của ngươi, muốn quên cũng không quên được, ngươi thật sự không cần viết thư pháp đâu.”
Minh Nguyệt Kỷ Thời Hữu:
“...”
Vậy các ngươi im lặng làm cái con khỉ gì thế?
...
Trong màn hình nhân tiền hiển thánh.
Tống Thư Hàng đã giảng pháp gần đến đoạn cuối.
Vô số tu luyện giả trên toàn vũ trụ nghe như mê như say, cứ mong nghìn năm đệ nhất thánh Bá Tống Huyền Thánh có thể nói mãi không ngừng.
Đáng tiếc, trong bụng Tống Thư Hàng không có nhiều chữ hơn nữa, nội dung bài giảng pháp của Trình Lâm mà hắn nghe được cũng chỉ có như vậy, bây giờ có thể giảng xong đoạn mình nghe được cũng đã giỏi lắm rồi.
Lúc này nhìn Tống Thư Hàng bình tĩnh vậy thôi chứ thật ra hắn đang phải chịu áp lực cực lớn, mỗi giây mỗi phút đều cảm giác được có hàng trăm triệu cặp mắt đang dòm chừng mình, cả người đều không được tự nhiên.
Nói tóm lại tuy đợt Huyền Thánh giảng pháp này rất kinh hoàng nhưng cũng không gặp nguy hiểm gì.
Mau giảng cho xong rồi kết thúc thôi!
Tống Thư Hàng thầm nói.
Ngoài ra, do lúc độ kiếp đã tiêu hao năng lượng rất lớn, vậy nên bây giờ vừa ngửi thấy mùi thơm do hoa sen Thiệt Xán Liên Hoa tản ra, Tống Thư Hàng lại cảm thấy đói bụng.
Khi Tống Thư Hàng giảng pháp đến đoạn cuối, âm thanh của đại đạo trong hư không dần lắng xuống, bắt đầu chậm lại.
Tu luyện giả trên toàn vũ trụ cũng biết, đây là dấu hiệu cho thấy Huyền Thánh giảng pháp sắp kết thúc.
“Vậy là xong rồi ư?”
“Đừng mà, Bá Tống Huyền Thánh hãy nói thêm một lát nữa đi!”
“Ta bằng lòng dùng trinh tiết cả đời để đổi lấy Bá Tống Huyền Thánh giảng pháp không bao giờ kết thúc!”
Ý nguyện cửa tu luyện giả khắp thiên hạ bỗng hóa thành một loại lực lượng thần kỳ, ngưng tụ về phía Tống Thư Hàng. Đây là một loại sức mạnh tương tự như lực lượng tín ngưỡng.
Loại sức mạnh tương tự như lực lượng tín ngưỡng này ngưng tụ quanh người Tống Thư Hàng, sau đó đột nhiên hóa thành công đức đầy trời, phủ xuống người Tống Thư Hàng.
Trong phần Huyền Thánh giảng pháp, Huyền Thánh giảng đại đạo miễn phí cho tu luyện giả khắp thiên hạ nghe, vậy thì chẳng phải Huyền Thánh đã chịu thiệt rồi sao?
Nhưng sự thật cũng không phải như vậy.
Thật ra Huyền Thánh giảng pháp cũng là một phần cơ duyên lớn đối với Huyền Thánh.
Nhân tiền hiển thánh là cơ hội duy nhất trong cuộc đời mỗi tu sĩ để giảng pháp cho tất cả tu luyện giả trong chư thiên vạn giới nghe.
Vì tất cả tu luyện giả trong chư thiên vạn giới giảng pháp, ai cũng được nghe giảng, vậy nên đây là một tràng công đức mênh mông.
Cho dù trước kia vị Huyền Thánh đó không tích lũy được bao nhiêu lực lượng công đức, nhưng ngay sau khi giảng pháp xong, trên người lập tức có được một lượng ánh sáng công đức vô cùng nồng đậm.
Kim quang công đức đầy trời rơi vào trên người Tống Thư Hàng, dung nhập vào trong mỹ nhân rắn công đức.
Mỹ nhân rắn công đức chớp mắt một cái.
Sau đó cô đột nhiên chậm rãi ngã về phía sau, trong miệng phát ra tiếng hét thảm thiết:
“A a a a~~”
Tiếp theo cô lại ngoẹo đầu, chết tươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận