Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 332: Vũ Nhu Tử, sóng bên ta hơi yếu, cô cho vào nhóm rồi ta tải xuống được không?

Chương 332: Vũ Nhu Tử, sóng bên ta hơi yếu, cô cho vào nhóm rồi ta tải xuống được không?
“Thư Hàng tiểu hữu đoán không sai, ta đang nghĩ với vận khí cường đại của Bạch tiền bối, có lẽ sẽ giúp Thiết Quái qua được kiếp nạn này.”
Đồng Quái Tiên Sư dứt lời, lại cảm thán muôn vàn mà bỏ thêm một câu:
“Chính vì đệ tử đắc ý này mà ta mới dám tới đây gặp trực tiếp Bạch tiền bối đấy.”
Nghe giọng điệu của Đồng Quái Tiên Sư, cứ như dám đến gặp Bạch tiền bối là chuyện phải cần dũng khí lớn lao lắm ấy.
Tống Thư Hàng tò mò hỏi:
“Đồng Quái tiền bối này, ngươi muốn mời Bạch tiền bối về làm khách à?”
Sao giống mời Bạch tiền bối về nhà nhờ trấn trạch thế nhỉ?
Đồng Quái Tiên Sư tưởng tượng ra cảnh mình mời Bạch tiền bối “về nhà làm khách” thì sắc mặt tái nhợt cả đi. Hắn nuốt nước miếng đánh ực một cái, nhỏ giọng hỏi bên tai Tống Thư Hàng:
“Thư Hàng tiểu hữu, gần đây ngươi vẫn đi theo Bạch tiền bối, ta muốn hỏi ngươi cái này.”
“Đồng Quái tiền bối cứ hỏi.”
Tống Thư Hàng gật đầu đáp, đồng thời thầm nghĩ chắc hắn lại muốn hỏi xem Bạch tiền bối khống chế mị lực của mình thế nào rồi thôi. Điểm này ở các tiền bối trong nhóm Cửu Châu Số 1 hay ho đáo để.
“Thế ta hỏi nhé, ngươi thấy cô nàng họ Sở kia có xinh không?”
Đồng Quái Tiên Sư nhỏ giọng hỏi. Mà vấn đề của hắn đúng là trên trời rơi xuống, chẳng có liên quan gì cả.
May mà gần đây sóng não của Tống Thư Hàng cũng được rèn luyện cho linh hoạt lên không ít rồi. Mà, sao sóng não của mình lại linh hoạt hơn nhỉ? Tống Thư Hàng lấy làm lạ lắm.
Được rồi, nói chung là sóng não của Tống Thư Hàng đã tiến hóa đến mức thích nghi được với vấn đề rơi từ trên trời xuống này ngay tắp lự.
Thế là hắn đáp chắc nịch:
“Cô nàng họ Sở ấy là một cô gái rất xinh.”
“Ta hỏi thêm câu nữa nhé, ban nãy vì sao ngươi không tự mình đi dán thuốc cho cô ấy?”
Đồng Quái Tiên Sư lại thầm thì.
“Bởi vì Bạch Tôn Giả, Đậu Đậu và tiểu hòa thượng đều thích hợp đi dán thuốc hơn ta. Việc liên quan đến sự trong sạch của con gái nhà người ta, tránh được thì nên tránh chứ.”
Tống Thư Hàng nghĩ ngợi rồi đáp.
Đồng Quái Tiên Sư:
“Khụ, Thư Hàng tiểu hữu đúng là người tốt mà.”
“…”
Khóe miêng Tống Thư Hàng co giật:
“Tiền bối, đừng có tùy tiện phát thẻ người tốt cho ta, ta sẽ trở mặt đấy.”
“Ha ha.”
Đồng Quái Tiên Sư bật cười, xoa cằm, dường như đã có được câu trả lời vừa ý.
Không biết lúc hắn hỏi Tống Thư Hàng hai câu kia thì đã tưởng tượng ra kết quả gì.
“Ừm, tóm lại là chưa vội lắm, ta ở đây đôi ngày đã. Việc mời Bạch tiền bối đến nhà cứ để sau hãy nói đi.”
Đồng Quái Tiên Sư lẩm bẩm.
Lúc này, Đậu Đậu lẳng lặng chọt chọt Tống Thư Hàng:
“Thư Hàng à, ta cứ cảm thấy tên Đồng Quái kia tự thêm cho ngươi mấy cái thuộc tính riêng rất mất nết ấy.”
Tống Thư Hàng:
“…”
Nghe thấy câu nói của Đậu Đậu, Đồng Quái Tiên Sư vội chuyển sang chủ đề khác:
“Ha ha, nói chứ, Thư Hàng tiểu hữu gửi giáo viên ngữ văn tới cho Thất Sinh Phù Phủ Chủ đạo hữu để dạy đám thổ dân kia lúc nào thế?”
“Ta có gửi giáo viên ngữ văn đến chỗ Thất Sinh Phù Phủ Chủ tiền bối đâu?”
Tống Thư Hàng ngu ra.
“Ơ hay, ngươi có gửi mà. Dạo trước Thất Sinh Phù Phủ Chủ đạo hữu lên nhóm cảm ơn ngươi đã gửi giáo viên tới cho hắn. Hắn còn nói người đó có trình độ giảng viên đại học, mang theo một đám trợ giảng nữa cơ.”
Nói rồi, Đồng Quái Tiên Sư lấy ra một chiếc di động màn hình to oạch.
Chiếc di động này không thuộc bất cứ nhãn hiệu nào có thể nhìn thấy trên thị trường, rõ ràng là Đồng Quái Tiên Sư đặt làm riêng, hoặc cũng có thể là do chính các tu sĩ lần mò sửa đổi mà ra.
Sau khi lấy điện thoại ra, Đồng Quái Tiên Sư rút một cái đằng sau nó, lôi ra một cọng anten, rồi nối mạng, chạy lên nhóm Cửu Châu Số 1.
Sau đó hắn lội lịch sử chat đưa cho Tống Thư Hàng xem.
Phần đầu lịch sử chat là Thất Sinh Phù Phủ Chủ @ Thư Sơn Áp Lực Đại và cảm ơn Tống Thư Hàng đã gửi giáo viên đến cho hắn.
“Giáo viên ngữ văn trình độ giảng viên đại học và một đám trợ giảng, cộng thêm Thất Sinh Phù Phủ Chủ xác định những người này là mình gửi đến…vậy thì hình như chỉ có một khả năng thôi.”
Tống Thư Hàng day day mặt mình.
Đầu tiên hắn lái máy bay tiến vào đảo thần bí. Tuy trong quá trình đó ký ức có hơi vấn đề, thế nhưng khi hắn bị quăng ra từ hòn đảo đó thì chính là bị ném xuống từ không trung.
Chắc là những hành khách khác trên máy bay đã bị đưa đến hòn đảo trên Thái Bình Dương của Thất Sinh Phù Phủ Chủ tiền bối rồi.
Từ biển Đông mà đưa những hành khách khác đến tận hòn đảo thần bí xa tít Thái Bình Dương, cũng liều lắm.
Không được, mình phải liên hệ với Thất Sinh Phù Phủ Chủ tiền bối mới được. Vì dù sao thì đám bạn tốt Cao Mỗ Mỗ, Thổ Ba của mình, chị em Lục Phi, cha con nhà Josheph và anh em họ Gia Cát đều ở trên máy bay mà.
“Đồng Quái tiền bối, tiền bối có thể cho ta mượn điện thoại lên mạng một chút được không? Ta sẽ đăng nhập bằng nick của mình.”
Tống Thư Hàng hỏi thử, vì di động của hắn chỉ là điện thoại bình thường, ở trên hòn đảo khỉ ho cò gáy này làm gì có tín hiệu.
Xem ra phải nghĩ cách kiếm một cái điện thoại giống của Đồng Quái tiền bối thôi.
“Không thành vấn đề, cứ tự nhiên đi.”
Đồng Quái Tiên Sư nói rồi chọt chọt màn hình, đăng xuất tài khoản cá nhân của mình trước.
Tống Thư Hàng nhận lấy di động rồi chạy vào giao diện đăng nhập của nhóm chat, nhập tài khoản và mật mã của mình, login.
Một lát sau, Thư Sơn Áp Lực Đại online. Hắn lên mạng được, có điều tốc độ mạng hơi gà. Thế nhưng trên cái hòn đảo nằm giữa biển Đông này mà lên được mạng thì tốc độ gà thế nào cũng tha thứ được thôi.
Vừa mới online thì phần mềm chat đã truyền đến những tiếng tít tít liên hồi.
Đầu tiên là tin tức mỗi ngày được cập nhật.
“Ngày hôm qua 15/7, một máy bay từ nước X đi biển Đông mất liên lạc với trung tâm điều khiển, trên máy bay có 172 hành khách và 7 thành viên tổ bay. Hiện tại các ngành hữu quan đã bắt đầu hoạt động tìm kiếm cứu nạn để tìm kiếm máy bay này.”
“Là máy bay của bọn ta đấy.”
Tống Thư Hàng cười khổ, xem ra cả đất nước và gia đình các hành khách đều phải khổ não rồi.
Lần này không biết có thể tìm được xác máy bay hay không, các hành khách thì đều bị ném đến đảo nhỏ Thái Bình Dương hết rồi. Nếu cứ tìm cái máy bay mất tích cùng với hành khách ở khu biển Đông thì cứ xác định là cả đời cũng đừng hòng mà thấy.
“Tin tức máy bay mất tích mới được công bố cách đây không lâu, phải mau chóng liên lạc với ba mẹ cho họ khỏi lo lắng thôi”“
Tống Thư Hàng thầm nghĩ trong lòng.
Sau đó hắn lại thấy tin nhắn của Vũ Nhu Tử.
Tống Thư Hàng mở ra xem thì thấy đó là một tệp đính kèm.
Thế nhưng không biết là vì tín hiệu không tốt hay là Vũ Nhu Tử gửi sai cách, mà tên của tệp biến thành một chuỗi dấu sao và ký hiệu loạn xạ.
Tống Thư Hàng thử nhấp vào tải xuống, thế nhưng sau khi bấm xong, vừa bắt đầu tải đã thất bại ngay.
Không thể tải được.
Vũ Nhu Tử gửi sai cách rồi à?
Tống Thư Hàng bèn nhắn một tin qua:
“Vũ Nhu Tử, cô gửi tệp gì qua đây thế, hình như bên ta tín hiệu yếu nên không nhận được đâu.”
Lúc này Vũ Nhu Tử cũng đang online, thấy tin là trả lời ngay tắp lự:
“Ô, Tống tiền bối online rồi à? Ta gửi tặng ngươi một bộ meme do ta tự tay làm đấy. Nó dễ thương lắm, nên làm xong một cái là ta nghĩ ngay đến việc chia sẻ cho tiền bối liền. Có cần ta gửi lại lần nữa không?”
“Được.”
Tống Thư Hàng thầm gật đầu.
Vũ Nhu Tử ở đầu bên kia nhanh chóng gửi tệp lại lần nữa.
Tống Thư Hàng click nhận.
Tên tệp vẫn là một chuỗi ký hiệu như trước.
Sau khi nhận thì tốc độ đường truyền tự nhiên rất nhanh, thế mà đang tải một nửa thì lại bị gián đoạn.
Tải tệp tin thất bại.
Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử:
“Ủa, lại thất bại, sao thế nhỉ?”
Thư Sơn Áp Lực Đại:
“Xem ra là vì tín hiệu kém quá, bây giờ ta đang ở một hòn đảo hoang ở biển Đông đây.”
Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử:
“Biển Đông, đảo hoang, tiền bối à, đừng nói ngươi đang ở trên đảo thần bí đấy nhé.”
Thư Sơn Áp Lực Đại:
“Ha ha, không phải. Bây giờ ta, Bạch tiền bối và Đậu Đậu đang tìm bừa một hòn đảo ở biển Đông để nghỉ tạm thôi. Ta vừa ở đảo thần bí về, nhưng mà ký ức về hòn đảo đó quả nhiên đã bị phong ấn mất rồi, ta chẳng nhớ ra được gì cả. icon khóc thét.”
Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử:
“Vỗ vỗ, Tống tiền bối đừng buồn. Có lẽ Dược Sư tiền bối có thể giải quyết vấn đề ký ức của ngươi đấy. Tống tiền bối ngươi phải lạc quan, vui vẻ lên nha.”
Tống Thư Hàng cười ha hả, tay lướt như bay gửi tin đi:
“Nếu có thể nhớ lại thì quá tốt, nhưng ta cứ thấy việc cởi bỏ phong ấn ký ức chẳng dễ chút nào.”
Sau đó hắn nhắn tiếp:
“Phải rồi, Vũ Nhu Tử, nếu icon của cô không gửi được online thì gửi qua mail cho ta đi. Không thì cô cứ post thẳng vào nhóm cũng được, lúc nào về ta sẽ vào nhóm tải xuống sau.”
Chỉ là cái icon thôi mà, Tống Thư Hàng đâu nghĩ ngợi gì nhiều.
Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử:
“Gửi vào nhóm à?”
“Gửi mail cũng được, cô thấy làm thế nào tiện hơn thì làm nha.”
Tống Thư Hàng cười cười trả lời.
“Ừm, tuy chắc là sẽ ngượng lắm, nhưng mà ta cũng thấy meme này rất đáng yêu, gửi vào nhóm cho mọi người cùng xem càng hay.”
Vũ Nhu Tử gửi icon cười tươi rói.
Tống Thư Hàng mỉm cười, tính cách Vũ Nhu Tử rất dễ thương. Cô ấy tạo ra meme đáng yêu còn muốn chia sẻ cho mọi người, thế thì cứ gửi lên nhóm cho mọi người tải xuống hẳn là càng tốt nhỉ.
“Vậy cô cứ gửi lên trước đi, ta về sẽ lên tải xuống. Bây giờ ta đi tìm Thất Sinh Phù Phủ Chủ tiền bối có hơi việc, tí nữa nói chuyện tiếp nhé.”
Tống Thư Hàng gửi lại một icon cười mỉm.
“Tí nói chuyện tiếp.”
Vũ Nhu Tử cũng gửi icon cười tươi.
Tống Thư Hàng tắt cửa sổ chat với Vũ Nhu Tử, mở nhóm Cửu Châu Số 1 pm Thất Sinh Phù Phủ Chủ.
“Thất Sinh Phù Phủ Chủ tiền bối, ngài có đây không?”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ đáp rất nhanh:
“Thư Hàng tiểu hữu, cuối cùng ngươi cũng online rồi. Cảm ơn ngươi đã gửi giảng viên đại học và các giáo viên ngữ văn khác cho ta nhé.”
“Ha ha, ta mượn điện thoại của Đồng Quái tiền bối để lên mạng đấy. Mặt khác… nói sao bây giờ nhỉ, mặc dù có hơi hiểu lầm, nhưng xin tiền bối hãy chăm sóc cho mấy người bạn kia của ta nhé.”
Tống Thư Hàng nghĩ ngợi một lúc rồi gõ xuống.
Tạm thời cứ để đám Cao Mỗ Mỗ ở chỗ Thất Sinh Phù Phủ Chủ tiền bối đi. Sau đó thì… hắn phải đi kiếm giáo viên ngữ văn về tiếp nhận nhiệm vụ dạy chữ cho đám người ăn hang ở hốc kia thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận