Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 616: Đồng Quái và Đậu Đậu hợp lực

Chương 616: Đồng Quái và Đậu Đậu hợp lực
Thật sự là quá khoa trương!
Ngư Kiều Kiều đưa “Thiên Nhai Tử đạo trưởng” vào phòng trong cùng của biệt thự, sau đó tranh thủ ăn miếng bánh và leo lên mạng.
Khi đang lướt mạng thì Ngư Kiều Kiều nhận được tin tức từ biển Đông, bèn chạy sang báo tin cho Tống Thư Hàng.
Thế nhưng vừa sang đến nơi thì Ngư Kiều Kiều phát hiện ra, Tống Thư Hàng vừa mới đột phá đan điền thứ tư của nhị phẩm cách đó không lâu đã sắp sửa đột phá đan điền thứ tám là Long Giác đan điền, mà lại còn có thể đột phá bất cứ lúc nào nữa chứ!
Đột phá với tốc độ bàn thờ!
Tu sĩ đột phá cảnh giới dễ dàng như vậy từ bao giờ thế?
Ngư Kiều Kiều nghĩ nát óc chỉ ra mỗi một khả năng… Chẳng lẽ trong lúc cô đang ăn vặt và lên mạng thì Truyền Công Cuồng Thiên Nhai Tử đạo trưởng đả lẻn vào phòng Tống Thư Hàng, đánh lén rồi cưỡng chế truyền công cho hắn hay sao?!
Chỉ có mỗi khả năng này mới giải thích được việc công lực của Tống Thư Hàng tăng mạnh đột ngột mà thôi!
Tống Thư Hàng ngẩng đầu lên cười khổ với Ngư Kiều Kiều. Khi hắn đang chuẩn bị lên tiếng, thì tinh thần lực đang chuyển dần thành màu bạc nơi mi tâm hơi sáng lên. Ngay sau đó, Tống Thư Hàng cảm thấy đầu mình như bị gõ cho một chùy, một chùy bự ơi là bự!
Coong một cái, cả sọ não như nứt toác ra!
Tống Thư Hàng đau đến nghiến răng nghiến lợi, sau khi dằn vặt một hồi thì thể chất lại trở thành vấn đề lớn rồi.
Chẳng lẽ thật sự phải mời các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 ra tay giúp đỡ phong ấn tinh thần lực của mình lại sao?
Thế nhưng bây giờ hắn không muốn tùy tiện ló đầu lên trong nhóm Cửu Châu số 1. Vạn nhất Lưu Huỳnh Tiên Tử cố chấp kia nhìn thấy lịch sử trò chuyện, phát hiện ra hắn còn ở Trái Đất, rồi lại chạy tới từ ngàn dặm xa xôi, dùng pháp thuật đẩy hắn vào vũ trụ lần nữa thì tính sao bây giờ?
Bây giờ hắn có việc gấp, không có thời gian lay lắt ở trên vũ trụ đâu.
“Ngươi làm sao vậy?”
Nhìn thấy vẻ đau đớn trên mặt Tống Thư Hàng, Ngư Kiều Kiều lo lắng hỏi.
“Không sao đâu, ta tăng một lúc mấy tiểu cảnh giới liền nên bị chút di chứng thôi, vui quá hóa buồn ấy mà.’
Tống Thư Hàng day day huyệt thái dương.
Ngư Kiều Kiều hỏi:
“Thiên Nhai Tử đạo trưởng cưỡng ép truyền công cho ngươi à?”
“Không phải là Thiên Nhai Tử đạo trưởng đâu.”
Tống Thư Hàng đáp:
“Là linh quỷ của ta ở nơi khác gặp chuyện ngoài ý muốn. Nhờ phúc của linh quỷ và vị đại năng kia nên ta mới đột phá một lúc từ đan điền thứ tư lên đan điền thứ bảy, và còn cách đan điền cuối cùng có một xíu nữa thôi. Ừm… nhưng mà di chứng để lại cũng không ít.”
Tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa, cuối cùng Tống Thư Hàng vẫn không thoát khỏi kiếp nạn “bị truyền công”.
Ngư Kiều Kiều lập tức đoán ra đại khái sự việc. Cô biết linh quỷ của Tống Thư Hàng bị một vị đại năng đáng sợ cướp đi, chắc là vị đại năng kia đã “truyền công” cho Tống Thư Hàng thông qua linh quỷ nhỉ?
“Đúng rồi, Kiều Kiều, ban nãy cô nói cô đã tìm thấy tung tích linh quỷ của ta hả? Ở đâu thế?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Chờ một lát.”
Ngư Kiều Kiều mở notebook, lấy bản đồ Biển đông ra rồi chỉ vào một chấm đỏ trên đó mà nói:
“Ở đây này. Ta vừa nhận được tin xong. Có một tiểu yêu nuôi cá ở biển đông phát hiện ra hai kẻ rất khủng bố ở cách đó khá xa. Một người là gã đàn ông ăn mặc như thư sinh, còn lại là một con sứa phát sáng. Rất có thể linh quỷ của ngươi ở đó đấy!”
“Sứa phát sáng?” Nhắc tới con sứa này, Tống Thư Hàng lập tức nhớ lại những gì mình trải qua ở Thời Quang thành trong Bích Thủy các.
Nhờ Vạn Lý Phi Độn thuật của Bạch Tôn Giả mà Tống Thư Hàng từng bay vào con đường do một con sứa phát sáng trấn giữ. Ở đó, hắn bị con sứa dùng xúc tu quấn lấy, sau đó ngất lịm đi, cuối cùng thì có được bí pháp giám định thường xuyên làm hắn phun máu.
Con sứa phát sáng xuất hiện ở Biển đông và con sứa ở Bích Thủy các có phải là một không?
Nếu đúng thế thì có phải đại năng cướp mất linh quỷ của hắn cũng có quan hệ với Bích Thủy các hay không?
Chờ đã!
Ban nãy sở dĩ hắn thăng cấp vùn vụt là vì đại năng chiếm đoạt linh quỷ của hắn đang ở trong trạng thái bùng nổ năng lượng, dường như muốn dốc toàn lực ra để chiến đấu. Chẳng lẽ vị đại năng chiếm linh quỷ của hắn đánh nhau với con sứa phát sáng kia à?
Tống Thư Hàng suy nghĩ rất lung:
“Kiều Kiều, bây giờ hai vị ấy có còn ở Biển đông nữa không? Họ đang đánh nhau à?”
“Đánh nhau? Đâu có. Tiểu yêu nuôi cá kia nói tuy hắn đứng ở xa nhưng vẫn nhìn thấy hai vị đại năng cường đại ấy bình tĩnh lắm. Họ chỉ hàn huyên với nhau mấy câu xong thì đường ai nấy đi rồi.”
Ngư Kiều Kiều đáp.
Nếu hai vị đại năng đáng sợ ấy mà đánh nhau thì tiểu yêu nuôi cá kia khó mà bảo toàn được mạng sống, chỉ một chút sóng lan giữa cuộc chiến của hai người họ cũng đủ để nghiền tiểu yêu kia chết mấy lần rồi.
“Nếu không đánh nhau với con sứa phát sáng đó, thì đại năng đoạt linh quỷ của ta sắp quyết đấu với ai đây?” Tống Thư Hàng nhíu mày.
Hắn thử liên hệ với linh quỷ của mình, thế nhưng mối liên hệ giữa hắn và linh quỷ lại bị chặn một lần nữa, hoàn toàn không thể cảm ứng được.
Trong lúc suy tư, tinh thần lực lại dồn lên trán hắn mang theo cảm giác đau như búa bổ. Tống Thư Hàng thầm nghiến răng:
“Kiều Kiều, sau đó thì con sứa phát sáng kia và linh quỷ của ta đi đâu? Có tin tức gì không?”
Ngư Kiều Kiều:
“Người đàn ông ăn mặc kiểu thư sinh kia nói chuyện với con sứa phát sáng thêm mấy câu rồi đột nhiên biến mất. Sau đó con sứa cũng biến mất theo, không thấy đâu nữa cả.”
“Thế họ còn ở biển Đông không?”
Tống Thư Hàng rầu rĩ nói. Mấy vị đại năng cường đại này hệt như rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, muốn tìm họ thật chẳng dễ dàng gì.
“Không xác định được. Để ta tiếp tục lưu ý giúp ngươi. Nếu còn thấy họ ở nơi nào đó quanh biển Đông thì sẽ xác định được là họ vẫn còn lòng vòng ở đó, đến lúc đó chúng ta có thể tới biển Đông tìm họ rồi.”
“Kiều Kiều, cảm ơn cô.”
Tống Thư Hàng nói.
Lần này may mà có Ngư Kiều Kiều giúp đỡ, chứ nếu không thì hắn biết tìm kiếm thế nào giữa biển Đông mênh mông cơ chứ.
“Không cần khách khí, chúng ta là bạn bè mà. “
Ngư Kiều Kiều cười nói.
Tống Thư Hàng cảm động muốn chết luôn. Bạn của ta là em gái nhân ngư đó, các người có hâm mộ không nào?
Hâm mộ thì nhấn số 1, ta sẽ share ảnh của em gái nhân ngư cho mấy người ~

Ở một nơi khác, trong vũ trụ.
Đồng Quái Tiên Sư lại hóa trang thành Lệ Chi Tiên Tử lạc trôi trong vũ trụ.
“Chắc bây giờ mình an toàn rồi nhỉ?”
Đồng Quái Tiên Sư thầm nghĩ trong lòng.
“Mai phục trong vũ trụ” mà Bắc Hà Tán Nhân nói trong nhóm Cửu Châu số 1 không xuất hiện, tiên sư cảm thấy mình đã thoát khỏi vòng vây rồi.
“Chậc chậc, muốn bắt được Đồng Quái ta à, các ngươi còn non và xanh lắm.” Đồng Quái Tiên Sư dương dương tự đắc.
Hắn chuẩn bị tới mặt trăng tìm chỗ định cư, sau đó điều chỉnh trạng thái của mình. Hắn muốn chuẩn bị cho cuộc chiến, để đến đêm trăng tròn sẽ giết chết Bắc Hà Tán Nhân trên đỉnh Tử Cấm!
Một Bắc Hà con con muốn quyết đấu với hắn, đúng là không biết chữ “chết” viết như thế nào! He he he, bởi vì Đồng Quái Tiên Sư hắn đây đã thành công đột phá cảnh giới tử nửa năm trước rồi!
Bây giờ hắn đã là Đồng Quái Chân Quân rồi đấy!
Ầy, tém lại đã, trước khi dần cho Bắc Hà một trận thì hắn phải tém lại cái đã.
Đồng Quái Tiên Sư đang tưởng tượng đến cảnh tượng trên đỉnh Tử Cấm vào đêm trăng tròn. Khi Bắc Hà Tán Nhân tự tin mười phần đến đánh với hắn một trận, thậm chí muốn mượn cơ hội này để trùng kích cảnh giới Chân Quân lục phẩm, Đồng Quái Tiên Sư hắn sẽ lên đài sáng chói và khoe luôn cảnh giới lục phẩm ra.
Đến lúc đó Bắc Hà Tán Nhân sẽ có biểu cảm thế nào nhỉ? Đúng là đáng chờ mong quá mà!
“Nhất định ta phải đánh ngươi tè ra quần mới thôi, Bắc Hà!”
Đồng Quái Tiên Sư tràn ngập tự tin.
Chuẩn bị đánh nhau, chuẩn bị chiến thôi! Sư tử vồ thỏ còn phải dùng toàn lực, huống hồ Bắc Hà Tán Nhân đâu phải là thỏ, nói thế nào thì hắn cũng là một con sói dữ!
Đồng Quái Tiên Sư đang suy nghĩ thì đột nhiên thấy lông mày giần giật, hắn thấy ở đằng xa có một bóng hình quen thuộc.
Đúng vậy, rất quen thuộc!
Một con kinh ba đáng yêu đang nhảy nhót giữa các vì sao.
Trong tu chân giới không có nhiều kinh ba cho lắm.
“Đậu Đậu nhà Hoàng Sơn Chân Quân!” Đồng Quái Tiên Sư lập tức nhận ra con kinh ba này.
Sao Đậu Đậu lại ở đây?
Hơn nữa nhìn bộ dạng Đậu Đậu thì hình như nó đang tìm kiếm thứ gì đó.
Chờ đã, tìm cái gì à?
Đồng Quái Tiên Sư cả kinh.
Chẳng lẽ…đây chính là một trong số những cạm bẫy mà Bắc Hà Tán Nhân đã giăng ra hay sao?
Vừa nhắc đến chó thì người ta sẽ nghĩ ngay đến việc “lần theo dấu vết” còn gì nữa.
Bắc Hà Tán Nhân thực sự bày ra thiên la địa võng trong vũ trụ, chờ hắn chui đầu vào lưới hay sao?
Nhưng rõ ràng hắn đã thoát ra khỏi xích lực hỏa tiễn của Lưu Huỳnh Tiên Tử rồi tìm bừa một hướng trong vũ trụ để lạc trôi cơ mà, thế mà vẫn bị Bắc Hà Tán Nhân đoán được ư?
Bắc Hà Tán Nhân hiểu hắn đến vậy luôn sao?
“Nếu đây thực sự là mai phục mà Bắc Hà bố trí thì ta phải làm thế nào? Đón đầu Đậu Đậu à?” Đồng Quái Tiên Sư nghĩ thầm trong lòng.
Bây giờ hắn đang ngụy trang thành Lệ Chi Tiên Tử, chắc là có bị Đậu Đậu phát hiện cũng không sao đâu nhỉ?
Tuy Lệ Chi Tiên Tử đang chụp ảnh tự sướng với chim cánh cụt ở Nam Cực, thế nhưng đã một ngày trôi qua rồi, cô ấy có xuất hiện trên vũ trụ cũng là chuyện bình thường thôi phải không?
Đồng Quái Tiên Sư tin tưởng rằng dịch dung thuật của mình tuyệt đối không có sơ hở!


Mà Đậu Đậu không hề phát hiện ra tung tích của Đồng Quái Tiên Sư.
Đậu Đậu chỉ là một con đại yêu tứ phẩm. Nếu ở trên Trái Đất thì nó còn có thể phát hiện ra Đồng Quái Tiên Sư nhờ cái mũi cực thính, thế nhưng đây là vũ trụ, năng lực trinh sát của nó đã giảm đi quá nửa rồi.
Hơn nữa mục đích của Đậu Đậu không phải là tìm kiếm Đồng Quái Tiên Sư, nó đang tìm kiếm khí tức của Tống Thư Hàng!
Đậu Đậu đã bỏ nhà ra đi lần nữa để tránh số phận bị gả cho người ta.
Và nó đã thành công trốn vào tận vũ trụ.
Khi đào tẩu, nó không mang theo bất cứ thiết bị liên lạc nào để tránh bị Hoàng Sơn Chân Quân định vị. Chính bởi thế mà nó cũng không biết việc Tống Thư Hàng đã về Trái Đất.
Nó cho rằng Tống Thư Hàng vẫn còn ở trong vũ trụ, cho nên sau khi vào vũ trụ thì bắt đầu tích cực tìm kiếm khí tức của Tống Thư Hàng để đi theo hắn.
Hoàng Sơn Chân Quân thật đáng sợ, không ngờ hắn lại muốn gả nó cho người ta. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là ở chỗ Thư Hàng tiểu hữu sướng nhất. Thi thoảng nó vẫn oán thầm Hoàng Sơn ngu ngốc không tìm nó về, thế nhưng lần này nó tuyệt đối sẽ không tin tưởng Hoàng Sơn ngu ngốc nữa. Bao giờ hắn ta từ bỏ ý định gả nó ra ngoài mới thôi.
Đậu Đậu tìm kiếm trong vũ trụ hai ngày. Nó khá là may mắn, bởi vì đã tìm ra khí tức còn sót lại của Tống Thư Hàng rất nhanh nhờ pháp thuật truy tung.
Và lúc này, nó đang lần theo khí tức của Tống Thư Hàng.


Đồng Quái Tiên Sư duy trì dáng vẻ của Lệ Chi Tiên Tử, lặng lẽ đi theo sau lưng Đậu Đậu. Vốn dĩ hắn nghĩ rằng Đậu Đậu đang tìm hắn, thế nhưng khi hắn đang định đón đầu Đậu Đậu thì lại phát hiện ra không phải như vậy.
Thế thì Đậu Đậu đang tìm cái gì đây?
Đồng Quái Tiên Sư rất tò mò, nên hắn theo đuôi Đậu Đậu.
Thế là một người một chó đi mãi đi mãi trong vũ trụ bao la.
Không biết đi bao lâu, Đậu Đậu mới dừng lại.
Nó tìm thấy mục tiêu rồi.
Nó ngẩng đầu lên nhìn về phía trước. Trên một thiên thạch cách đó không xa có một cung điện được trận pháp bảo vệ, chỉ tu sĩ mới nhìn thấy được.
“Không sai, chính là nơi này!”
Đậu Đậu hưng phấn thốt lên. Khí tức của Tống Thư Hàng đến từ trong chính tòa cung điện này đây!
Thế là Đậu Đậu guồng chân chạy về phía cung điện ấy.
Nhìn đã thấy đây là một nơi sang trọng xa hoa, chắc chắn là chơi thích lắm! Tí nữa khi Tống Thư Hàng nhìn thấy nó thì có phải sẽ rất vui nhỉ? Nó là một con kinh ba nhỏ đáng yêu thế này cơ mà.
Biu ~ Đậu Đậu xâm nhập qua tầng bảo hộ và dừng lại ngay trước cửa cung điện.
“Có không khí, hít thở được, còn có cả trọng lực nữa, gâu gâu ~”
Đậu Đậu sung sướng giẫm chân lên mặt đấy, sau đó chạy tới trước cửa cung điện và gõ nhẹ:
“Có ai không? Gâu gâu, ta tìm Tống Thư Hàng, có Tống Thư Hàng ở đó không?”


Đồng Quái Tiên Sư ở phía xa xa nhìn cung điện này thì hơi nhíu mày… hình như mình thấy nơi này ở đâu rồi thì phải?
Đồng Quái Tiên Sư lắc đầu rồi chậm rãi lùi về đằng sau.
Đậu Đậu vào vũ trụ là để tìm Thư Hàng tiểu hữu, tiếc quá, chắc chắn là nó không thể tìm thấy Thư Hàng tiểu hữu rồi.
Bởi vì Thư Hàng tiểu hữu đã về Trái Đất mất tiêu rồi!
Vốn dĩ Thư Hàng tiểu hữu có thể bị đưa vào vũ trụ thêm một lần nữa, nhưng bản tiên sư đã dịch dung thành hắn và vào vũ trụ thay cho hắn rồi!
Cho nên Đậu Đậu à, ngươi gọi rách cổ cũng không ai đáp lại ngươi đâu.
Đồng Quái Tiên Sư mỉm cười vừa lòng, làm chuyện tốt xong thì rời đi, không cần lưu danh!
Không cần cảm ơn hắn, hắn chính là người tốt như thế đó.
Đồng Quái Tiên Sư đang muốn quay người đi thì cánh cửa của cung điện kia đột ngột mở ra.
Một cô gái thanh tú mở cửa ra, mái tóc tím nhạt ánh nâu được tết lại cẩn thận, tóc mái rất dài dường như che đi cả đôi mắt cô.
Cô gái cầm trong tay một quyển sách rất dày, vừa nhìn thấy cô thì người ta đã cảm thấy khí tức văn học phả thẳng vào mặt.
“Xin chào, ngươi muốn tìm Tống Thư Hàng sao?”
Thiếu nữ học thức cúi đầu nhìn Đậu Đậu rồi hạ thấp người xuống, vươn tay xoa xoa đầu nó. Trên tay cô có một chiếc bao tay rất đẹp.
“Đúng vậy, ta là bạn tốt của Tống Thư Hàng, ta đến tìm hắn để chơi.”
Đậu Đậu trưng ra vẻ ngoài đáng yêu.
“Hoan nghênh ngươi tới đây chơi, thế nhưng mà… Tống Thư Hàng về Trái Đất mất rồi.”
Thiếu nữ văn học đáp với vẻ dịu dàng, khi đang nói thì dường như cô cảm ứng được gì đó, bèn liếc mắt nhìn ra phía xa.
Đó là chỗ mà Đồng Quái Tiên Sư đang ẩn thân.
Thiếu nữ học thức nhìn chằm chằm vào nơi mà Đồng Quái Tiên Sư đang ở, ánh mắt cô nhìn thấu nơi hắn đang ẩn nấp và thấy ngay được hắn.
Ngay sau đó, nước mắt thiếu nữ đột nhiên tràn mi. Hai mắt đỏ bừng lên, cô bật khóc nức nở.
Đồng Quái Tiên Sư chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào. Đầu đuôi câu chuyện chỉ có… hắn và cô gái kia nhìn nhau một cái và đối phương tự nhiên khóc nấc lên, khóc đến mức hắn rối hết cả ruột.
Mình trêu gì cô gái này à?
Mình chỉ đứng ở một chỗ bí mật rồi nhìn lướt cô gái này có một cái thôi mà.
Nhìn một cái mà cũng là sai sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận