Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 196: May Mắn Như Vậy Cứ Cảm Thấy Sai Sai Thế Nào Ấy!

Chương 196: May Mắn Như Vậy Cứ Cảm Thấy Sai Sai Thế Nào Ấy!
Quỷ tướng trên trời vẫn giữ nguyên tư thế giơ đao chỉ xuống thôn, thân thể run lên, bộ dạng kia nom vô cùng uy mãnh khí phách, nhưng mà chớp mắt một cái, thuộc hạ và đàn em của hắn đã bị hút hết vào hố đen kia là sao?
Quỷ tướng ngây ra một lúc, sau đó hắn cưỡi trên mây đen, vội vàng bỏ chạy thục mạng. Gặp phải cao nhân mất rồi! Có thể thu phục toàn bộ quỷ binh của hắn trong chớp mắt thế này, phải chạy gấp thôi!
“Ha ha ha!”
Tam Nhật sư huynh cười ha hả, thu cây cờ màu đen trong tay lại.
Còn những người dân ở khu La Tín bên dưới chỉ cảm thấy trong một thoáng, dường như toàn thân lạnh run lên, sau đó lại lập tức ấm áp trở lại. Thôn dân đều không hiểu đầu cua tai nheo gì, cũng không biết có chuyện gì vừa xảy ra.
“Thư Hàng, đi thôi!”
Sau khi Tam Nhật sư huynh thu hồi lá cờ màu đen kia lại thì thuận tay xách Tống Thư Hàng theo, phi kiếm đáp xuống hóa thành độn quang, hai người cưỡi trên phi kiếm, nhanh chóng đuổi theo quỷ tướng.
Đương nhiên là Tam Nhật sư huynh cố ý tha con quỷ tướng kia... Nhưng nếu như để nó chạy mất thì biết đi đâu mà tìm ổ của nó chứ? Làm sao một lưới hốt trọn ổ toàn bộ oán quỷ, quỷ binh và quỷ tướng đây?
Chỉ số thông minh của con quỷ tướng đang bay ở phía trước cũng thấp thấy thương luôn!!! Đành chịu vậy, mặc dù quỷ tướng đã có lại một phần ký ức của lúc còn sống, cũng có được thần trí nhất định. Nhưng chỉ số thông minh của chúng thì vẫn còn thấp lắm.
Chỉ khi nào nó có thể thăng lên một cấp biến thành quỷ soái thì mới có thể đỡ hơn.
Cho nên, con quỷ tướng kia thậm chí không hề nghĩ tới chuyện người ta cố ý thả cho nó bỏ chạy.
Bây giờ trong đầu của nó chỉ có duy nhất một suy nghĩ thôi, đấy chính là trốn! Trốn về ổ của mình, hai đại ca của nó đang ở đó. Lại có thêm rất nhiều quỷ binh và oán quỷ, nói không chừng có thể bảo vệ được mạng sống.
Nó vội vàng chạy trối chết, Tam Nhật sư huynh thì che giấu thân thể, cưỡi phi kiếm thoải mái đuổi theo phía sau.
....
Con quỷ tướng kia nhanh chóng bay tới khu nghĩa địa công cộng ở sau núi khu La Tín.
Qủa nhiên là nơi này sao? Hai mắt của Tống Thư Hàng sáng lên, đây chính là nghĩ địa công cộng mà ông ngoại của Thổ Ba kể là đã từng có người nhìn thấy quỷ ảnh đây mà. Có lẽ nơi này chính là ổ của đám quỷ tướng kia!
“Thuận lợi thật đấy.”
Tam Nhật sư huynh mỉm cười, mở miệng nói.
Đúng đấy, thật sự vô cùng thuận lợi. Mà sao mấy câu này nghe quen quen thế nhỉ?
Trong lúc nói chuyện, con quỷ tướng phía trước đã nhào vào trong lòng đất.
Giống hệt như khi người bình thường nhảy vào trong hồ nước vậy, thân thể của nó xuyên qua phần mộ, trực tiếp tiến vào sâu bên dưới lòng đất. Qủy vật không bị giới hạn bởi vật chất, có thể trực tiếp đi xuyên qua tường như chơi....
“Tam Nhật sư huynh, chúng ta vào kiểu gì đây?”
Tống Thư Hàng ngây ra rồi hỏi.
“Ha ha, vào làm gì?”
Trong mắt của Tam Nhật sư huynh phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, có thể thấy loáng thoáng bóng dáng một ấn ký thần bí xuất hiện trong mắt của hắn.
Nhãn khiếu thiên phú, thiên nhãn thông! Đây là loại nhãn khiếu thiên phú tốt hơn hẳn so với loại cao thủ thị giác của Tống Thư Hàng, đúng là khiến người ta ngưỡng mộ thật đấy.
Có thiên nhãn thông ở đây, mộ phần cũng được, lòng đất cũng thế, không thể nào che được ánh mắt của Tam Nhật sư huynh.
“Thấy rồi, kẻ xây dựng nên nơi này đúng là cực kỳ xảo trá.”
Tam Nhật sư huynh cười to, dẫn theo Tống Thư Hàng ngự kiếm bay tiếp về phía trước, cuối cùng đáp xuống trước một vách núi.
Sau khi con quỷ tướng kia trốn vào bên trong mộ xong thì men theo một lối đi thật dài, chạy thẳng đến bên trong vách núi này. Trong lòng núi đã sớm bị người ta âm thầm khoét rỗng.
Trên vách núi đá có một cánh cửa ngầm... Bất quá, Tam Nhật sư huynh không rảnh để nghiên cứu cách mở cửa. Hắn chỉ giơ tay đánh một chưởng về chỗ cánh cửa kia. Chỉ là một chưởng bình thường, nhưng chân nguyên bên trong cơ thể lại tuôn ra ào ạt.
Ầm! Một chưởng đánh xuống, cánh cửa kia sụp đổ ầm ầm!
Bên trong vách núi có một khoảng không rất lớn, cùng với quỷ vật chất chồng kín cả không gian.
Lúc này, con quỷ tướng vừa mới trốn về tới nơi, mặt mày hãy còn hoảng hốt khôn cùng, đang kể cho hai con quỷ tướng khác cường đại hơn nghe chuyện nó gặp phải cao nhân tu sĩ ở trong thôn.
Đột nhiên, cánh cửa đá bị đánh vỡ!
Con quỷ tướng vừa mới trốn về kia giật mình quay đầu lại thì nhìn thấy Tam Nhật sư huynh, lập tức sợ hết hồn.
“Là hắn, đại ca, chính là tên tu sĩ nhân loại này!”
Con quỷ tướng kia lập tức kêu to.
“Đừng sợ, cùng nhau xông lên!”
Con quỷ tướng cầm đầu đứng dậy, tức giận gầm to. Con quỷ tướng này đã gần bước vào cảnh giới quỷ soái, vô cùng xảo trá.
Nó đứng một bên chỉ huy đám quỷ binh lao về phía Tam Nhật sư huynh và Tống Thư Hàng, còn nó thì lại lén lút lùi lại, chuẩn bị bỏ chạy.
“Ha ha ha, trốn đằng nào?”
Tam Nhật sư huynh lại rút lá cờ màu đen kia ra, phất cờ một cái, biến thành hố đen.
Bên trong hố đen kia sinh ra sức hút cực lớn, toàn bộ quỷ vật trong nơi này đều bị nó hút bay lên, con quỷ tướng cũng kêu thảm bị hút vào bên trong hố đen.
Đợi tới lúc Tam Nhật sư huynh đã thu hồi lá cờ đen lại thì trong nơi này đã sạch bóng quỷ hồn, không còn lấy một con.
“Bắt được một mẻ lớn rồi!”
Tam Nhật sư huynh cảm thấy vô cùng hài lòng, tâm trạng cực tốt.
Tống Thư Hàng chớp mắt nhìn quanh, nơi này là tổng bộ của tổ chức của tên đàn chủ kia. Nhưng bây giờ tổ chức này rốt cuộc đã hoàn toàn sụp đổ, chìm sâu vào dòng lịch sử mênh mông.
“Thiện ác sau cùng đều có báo, không phải không báo, chỉ là chưa tới lúc mà thôi.”
Tống Thư Hàng lên tiếng… lát nữa phải lên nhóm nói cho Thất Sinh Phù Phủ Chủ biết chuyện tổ chức này đã hoàn toàn sụp đổ mới được.
Xem như đã hoàn thành được một lời thề của phủ chủ khi còn trẻ rồi.
“Ồ, Thư Hàng ngươi biết đây là đâu à?”
Tam Nhật sư huynh nghi hoặc hỏi lại.
“Đúng vậy, trước kia tổ chức này có chút ân oán với ta, bất quá bây giờ tất cả đã kết thúc rồi.”
Tống Thư Hàng cười nói, tâm trạng vô cùng tốt.
“Ngươi đến đây là vì để đối phó với tổ chức này à?”
Tam Nhật sư huynh hỏi.
“Đúng vậy... bất quá... tất cả thành viên trong tổ chức này đều bị lũ quỷ tướng và oán quỷ kia giết sạch rồi. Ta vốn còn vài chuyện muốn hỏi bọn chúng.”
Tống Thư Hàng thở dài, lại nói tiếp:
“Tổ chức này từng đi khắp nơi hủy diệt vô số thôn làng, dùng người sống tế ra oán quỷ. Nhưng bây giờ bọn chúng lại bỏ mạng trong tay oán quỷ. Xem như gieo gió gặt bão.”
Tam Nhật sư huynh gật đầu, rồi nói:
“Nếu như nơi này từng là căn cứ của một thế lực nhỏ thì Thư Hàng ngươi cứ tìm thử xem. Nói không chừng sẽ có được thu hoạch bất ngờ đấy.”
Chỉ cần là một tổ chức tu sĩ thì dù nhỏ đến đâu đi nữa, kiểu gì cũng sẽ cất giữ chút bảo vật chứ.
Tống Thư Hàng giật mình ngộ ra, lúc hắn giết chết đàn chủ từng lấy được một vali bảo vật. Còn nơi này lại là tổng bộ của đàn chủ, chắc là sẽ có nhiều bảo vật hơn mới đúng chứ?
“Ta sẽ giúp ngươi một tay.”
Tam Nhật sư huynh lại mở thiên phú thiên nhãn thông của mình ra, ánh mắt quét ngang, tìm tòi khắp nơi này.
.....
Nhờ có Tam Nhật sư huynh giúp đỡ, Tống Thư Hàng nhanh chóng moi sạch toàn bộ đồ trong này ra.
Đầu tiên là một chiếc vali lớn chứa đầy tiền, bên trong có chừng ba triệu tiền mặt.
Với tính chất tổ chức của đàn chủ thì hắn nhất định sẽ không thể gửi quá nhiều tiền vào trong ngân hàng, cơ bản đều dùng tiền mặt mà thôi. Đàn chủ vốn có những mấy tỉ tiền mặt, còn có vô số đá quý, vàng bạc... Nhưng sau khi hắn chết thì đám thuộc hạ trong tổ chức đều chia chác hết cả rồi. Ba triệu này là số dư do bọn họ để lại để còn lo liệu chi tiêu bình thường trong tổng bộ.
Tiếp theo là một chiếc hộp chứa đầy hạt châu nhỏ màu đen, bên trên đầy quỷ khí nồng đậm.
“Đây là cái gì đây?”
Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi, đây nhất định không phải là trân châu đen rồi.
Tam Nhật sư huynh nhìn một cái rồi cười nói:
“Thứ này là hồn châu do quỷ hồn để lại sau khi chết. Ngoại trừ quỷ tu ra thì không có ai đi thu thập thứ này cả, không xài được.”
Tống Thư Hàng gật đầu, thế nó là thứ vô dụng chứ gì?
Hắn mới nghĩ thế thì linh quỷ trong tâm khiếu lại truyền tới một tin nhắn mơ hồ: Đồ ăn.
Đồ ăn?
Tống Thư Hàng lập tức nhớ tới cảnh tượng khi linh quỷ nuốt chửng mảnh vỡ của quỷ tướng, chẳng lẽ hồn châu này cũng có thể cho linh quỷ dùng được à? Thế thì xem ra hộp hồn châu này cũng không thể xem như đồ bỏ được.
Cuối cùng... là một đống dược liệu.
Lúc Tống Thư Hàng nhìn thấy đống dược liệu này thì cứ thấy quen quen thế nào ấy.
“Ồ, đây là dược liệu dùng để luyện chế khí huyết đan sao?”
Tống Thư Hàng kinh ngạc bật thốt, tất cả dược tài mà Bạch tiền bối viết ra cho hắn đều ở đây cả!
“Xem ra Dược Sư tiền bối đã dạy cho ngươi khá nhiều thứ đấy! Mấy thứ này đúng là dược liệu dùng để luyện chế khí huyết đan.”
Tam Nhật sư huynh cười ha hả nói.
“Sư huynh, ta đang cần số dược liệu này, ta có thể lấy nhiều một chút được không?”
Tống Thư Hàng mặt dày hỏi thẳng, chuẩn bị chia chác số chiến lợi phẩm này với Tam Nhật sư huynh.
“Ha ha ha, không cần đâu. Số này ngươi cứ lấy hết đi.”
Tam Nhật sư huynh vỗ mạnh lên vai của Tống Thư Hàng, nói:
“Ta căn bản không cần tiền. Hồn châu cũng không thể dùng được. Khí huyết đan thì ta muốn bao nhiêu có bấy nhiêu rồi. Nếu như ngươi đã cần mấy thứ này thì cứ lấy đi, đừng khách khí với ta. Ngoài ra... Lần này ta có thể bắt được nhiều oán quỷ, quỷ binh và quỷ tướng như thế, đã hơn hẳn so với dự liệu của ta, bây giờ ta đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.”
Tống Thư Hàng mặt dày gật đầu:
“Nếu thế thì ta sẽ không khách khí với sư huynh làm gì!”
Bây giờ hắn thật sự rất cần những thứ này, cho nên không thể ngại được.
Lỡ như hắn mà còn bày đặt ngại ngùng đẩy đưa nữa, Tam Nhật sư huynh không tiện từ chối, đành phải nhận một phần dược liệu thì Tống Thư Hàng sẽ khóc hết nước mắt mất thôi.
Nhờ có sư huynh trợ giúp, hắn gói hết đống dược liệu này lại, lại xách hộp hồn châu và chiếc vali tiền mặt kia lên.
Tam Nhật sư huynh cười nói:
“Chúng ta đi khỏi nơi này thôi. Mặc dù quỷ vật đã bị tiêu diệt hết rồi, nhưng nơi này vẫn cứ khiến người ta cảm thấy lạnh người, khó chịu quá đi mất.”
Nói xong, hắn nhảy lên độn quang, lại mang theo Tống Thư Hàng bay khỏi nơi này, quay lại khu La Tín.
Tống Thư Hàng nhìn vali và gói đồ to thật to trong tay.
Hôm nay mình đúng là số đỏ. Không chỉ thuận lợi giải quyết mối họa thuộc hạ của đàn chủ, lại còn lấy được một mớ dược liệu cần thiết để luyện khí huyết đan mà Bạch tiền bối cần nữa!
May mắn cỡ này đúng là nghịch thiên mà!
Nhưng... Vì sao hôm nay mình may mắn như thế nhưng cứ thấy sai sai thế nào ấy nhỉ?
Là mình quên mất chuyện gì sao?
Lúc này, trên không trung, Cảnh Mạch đà chủ cắn răng đi về phía khu La Tín ở thành phố J.
Ở bên cạnh hắn còn có một người đàn ông mặt mày hống hách cưỡi một cái hồ lô, đây là trợ thủ mà Cảnh Mạch đà chủ tìm tới giúp đỡ mình! Là một vị tán tu có tu vi tứ phẩm.
Vất vả lắm mới có dịp Thư Sơn Áp Lực Đại rời khỏi vị tiền bối ở cạnh hắn, lần này, Cảnh Mạch đà chủ thề, nhất định phải bắt cho bằng được tên Thư Sơn Áp Lực Đại này, cướp lấy huyết thần toản!
Vị tán tu bên cạnh hắn là một người bạn hiếm hoi của Cảnh Mạch đà chủ, lần này cũng vừa mới xuất quan xong, rảnh rỗi không có gì làm nên mới đi theo Cảnh Mạch đà chủ chơi.
Khi nghe Cảnh Mạch đà chủ nói muốn đối phó với một người thì nổi hứng theo sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận