Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1491: Cơ duyên biến thành kỵ sĩ không đầu

Chương 1491: Cơ duyên biến thành kỵ sĩ không đầu
“Xin Sở tiền bối thủ hạ lưu tình!”
Tống Thư Hàng nói.
Nếu như Sở các chủ two mà cũng cho hắn một chưởng, đánh hắn bay ra ngoài… e là hắn sẽ nát thành tương, chỉ còn đường sống lại mất thôi. Dù sao thì Sở các chủ two có cũng có đẳng cấp Trường Sinh Giả mà.
Hơn nữa, thời gian chờ của đồng vàng sống lại còn chưa kết thúc.
Sau khi đồng vàng sống lại hoàn thành thì sẽ rơi vào trạng thái đếm ngược mười ngày, sau khi thời gian chờ kết thúc mới được dùng đồng đồng vàng tiếp theo.
Bây giờ hắn không thể chết được.
“Ừm, vậy ngươi biết cái gì?”
Sở các chủ two bình tĩnh nói:
“Nếu như chẳng biết cái gì hết thì đừng ra ngoài lăn lộn nữa, ta nói nghiêm túc đấy.”
“Tuy rằng ta không biết đại lão ‘cái gì cũng có thể bán’ ở đâu nhưng ta có cách thức liên lạc với đệ tử ‘hàng gì cũng có thể bổ’ của hắn.”
Tống Thư Hàng nói.
“Hàng gì cũng có thể bổ cũng giống như cái gì cũng có thể bán à, ta có thể mua được đầu của mình ở chỗ cô ấy ư?”
Sở các chủ two bình tĩnh hỏi.
Tống Thư Hàng suy nghĩ một chút rồi lắc đầu...
Đầu Sở các chủ vẫn còn đang ở trong thế giới hạch tâm của hắn… Nếu không có sự đồng ý của hắn thì không ai có thể mang đi.
Đến cả đại lão ‘cái gì cũng có thể bán’ cũng không xông vào thế giới hạch tâm của hắn được.
“Thế thì có tác dụng gì chứ, ta chỉ muốn mua lại đầu của mình thôi, không cần thứ gì khác cả.”
Sở các chủ two bất mãn nói.
Dưới quầy thu ngân, thiếu nữ tóc vàng dùng đôi mắt điện tử nhìn trộm Sở các chủ two vài lần.
Cô lấy làm thắc mắc.
Quan hệ giữa chủ tiệm và cô gái xinh đẹp mặc váy đen này thật là khó hiểu.
Chủ tiệm ít nhất cũng tầm hơn ba mươi tuổi… Ấy không đúng, nếu như nhìn kỹ thì chủ tiệm trông vẫn còn khá trẻ, hình như tầm hơn hai mươi thì phải? Chắc là do chủ tiệm bảo dưỡng nhan sắc tốt, dù sao thì hắn luôn khiến người ta có cảm giác chín chắn đáng tin.
Sau đó là đến cô gái mặc váy đen ở đối diện, trông cô ấy nhỏ nhắn thế kia, nhiều nhất là khoảng mười lăm tuổi.
Chủ tiệm trông già hơn nhiều.
Thế nhưng chủ tiệm lại luôn mồm gọi đối phương là ‘Sở tiền bối.’
Một ông chú ba mươi tuổi lại gọi một thiếu nữ mới mười lăm là tiền bối, quan hệ kỳ lạ gì thế này?
Quan trọng nhất là nội dung cuộc nói chuyện giữa chủ tiệm và cô gái váy đen này rất đáng sợ.
Đầu tiên, Sở cô nương bảo chủ tiệm trả lại ‘đầu’ cho cô ấy.
Chủ tiệm nói không biết.
Sở cô nương lại bắt chủ tiệm cho cô ấy cách liên lạc với một ‘thương nhân’, cô ấy muốn mua lại ‘đầu’ của mình từ chỗ ‘thương nhân’ đó.
Nội dung nói chuyện đáng sợ gì thế này?
Đầu của Sở cô nương là đồ để giao dịch á?
Quan trọng nhất là chẳng phải đầu của Sở cô nương đang ở trên cổ cô ấy hay sao?
Thiếu nữ tóc vàng dùng con mắt điện tử xác nhận lại nhiều lần, đầu và cổ được liên kết với nhau một cách hoàn hảo không sứt mẻ gì.
Nhưng sao nghe chủ tiệm và cô ấy nói chuyện thì cứ như thể cô ấy thật sự không có đầu, chủ tiệm lại còn bình tĩnh nói tới vấn đề ‘giao dịch đầu’ với cô ấy nữa chứ?
Thiếu nữ tóc vàng không khỏi nhớ đến mấy câu chuyện ma với truyền thuyết kỵ sĩ không đầu gì đó mà mình đã đọc, nhịn không được mà run lên.
Hơn nữa không biết có phải là ảo giác không, cô cảm thấy nhiệt độ xung quanh mình bắt đầu hạ xuống. Cô thấy hơi lạnh, tuy đã được cải tạo thêm máy móc nhưng phần lớn cơ thể vẫn là con người, nên vẫn có cảm giác lạnh. Lúc này cô ước gì có một chiếc chăn để lại mang chút ấm áp cho mình.


Sở các chủ two lại nói:
“Thế thì cái người hàng gì cũng có thể bổ kia của ngươi có thể liên lạc được với ‘cái gì cũng có thể bán’ không?”
Lần trước cô mua được tóc của Sở các chủ từ chỗ ‘cái gì cũng có thể bán’, cô chắc chắn đó là tóc trên ‘đầu của mình’ hơn nữa còn là tóc vừa mới được nhổ xuống không lâu.
Nên cô tin rằng sau khi mình tìm được đủ linh thạch thì có thể mua lại đầu mình từ chỗ ‘cái gì cũng có thể bán’.
Tồng Thư Hàng lắc đầu lần nữa… Lần trước khi hắn gặp ‘hàng gì cũng có thể bổ tiên tử’ thì cô ấy cũng đang đi tìm đại lão ‘cái gì cũng có thể bán’.
Kể ra thì đại lão cái gì cũng có thể bán có một vụ cá cược với Bạch tiền bối two.
Chỉ cần đại lão cái gì cũng có thể bán trốn được, trong vòng bốn ngày không bị Bạch tiền bối two tìm thấy thì ngài ấy sẽ không đi tìm hắn nữa, thậm chí còn tặng cho hắn hai vụ làm ăn lớn.
Nhưng nếu trong bốn ngày, đại lão cái gì cũng có thể bán bị bắt thì Bạch tiền bối two muốn lấy chiếc chăn và hai mươi món bảo vật trên người hắn.
Tính thời gian thì… đã qua thời hạn bốn ngày lâu rồi, chắc đại lão cái gì cũng có thể bán đã an toàn rồi chứ nhỉ?
Chắc là hắn không cần trốn Bạch tiền bối two nữa.
Vậy tại sao ‘hàng gì cũng có thể bổ tiên tử’ vẫn không tìm thấy hắn chứ? Chẳng lẽ hắn chơi trốn tìm đến nghiện rồi à?
Hay là đại lão cái gì cũng có thể bán đã bị Bạch tiền bối two bắt đi rồi?
“Thế thì ngươi vẫn không biết được gì cả, ngươi đừng ra ngoài lăn lộn nữa.”
Sở các chủ two nghiêm túc nói.
Tống Thư Hàng: “…”
Sở các chủ two nhìn chằm chằm vào… đầu của Tống Thư Hàng, nhìn một cách nghiêm túc.
Ánh mắt giống như lưỡi dao sắc bén của đạo tặc khiến cho hắn lạnh hết cả tóc gáy.
“Đã không tìm thấy đầu của ta, thế thì… đưa đầu của ngươi cho ta vậy.”
Sở các chủ two bỗng nhiên tuyên bố.
Tống Thư Hàng: “Hả?”
Sao cái chủ đề bất thình lình này đáng sợ thế??
“Ta nghĩ rồi, ta chỉ thiếu một cái đầu. Đầu của ngươi cũng rất thích hợp, lấy đầu của ngươi thay cho đầu của ta cũng được. Ta không phản cảm với ngươi, vẫn chấp nhận được chuyện dung hợp với đầu của ngươi.”
Sở các chủ two nói.
Cô đang rất nghiêm túc!
Ánh mắt của Sở các chủ two nói cho Tống Thư Hàng biết, cô không những nghĩ thế mà còn muốn làm thế nữa.
Da đầu Tống Thư Hàng tê rần, quả nhiên thiếu đầu của Sở các chủ one thì lối tư duy của Sở các chủ two cũng có hơi bất thường.
Đầu là thứ có thể vặt xuống rồi dung hợp vào à?
“Đợi đã, đợi đã. Đầu của ta chắc chắn không hợp với Sở các chủ đâu, nam nữ khác biệt mà. Hơn nữa, nếu cô vặt đầu ta xuống rồi thì ta sẽ chết đấy.”
Tống Thư Hàng vội vàng xua tay nói.
“Sẽ không đâu, ta thấy đầu của ngươi rất hợp với ta. Hơn nữa, ngươi cũng sẽ không chết. Đầu của ngươi sẽ hòa vào làm một với ta, dung hợp với sinh mệnh của ta mà kéo dài vĩnh viễn, bất tử vĩnh viễn, cho đến khi vũ trụ này đi tới tận cùng.”
Sở các chủ two từ từ vươn tay ra, muốn vặn đầu Tống Thư Hàng.
“Đợi đã, đợi đã. Để ta suy nghĩ một chút được không? Ít nhất cũng phải cho ta thời gian giảm xóc đã chứ?”
Tống Thư Hàng nói.
Thời gian chờ của đồng vàng sống lại vẫn chưa hết, nếu như bị vặn đầu rồi chết mất thì làm sao đây? Ít nhất cũng phải đợi đồng vàng sống lại khôi phục rồi hãy tính.
Phủi phui cái mồm, cho dù thời gian chờ của đồng vàng sống lại kết thúc thì hắn cũng không muốn bị vặt đầu đâu.
“Đừng cân nhắc nữa, ta vặt nhẹ một cái là được rồi. Hơn nữa nếu như ngươi cần, ta có thể dùng cách đặc biệt để bảo quản cơ thể của ngươi. Cho dù có mất đầu đi nữa thì cơ thể của ngươi cũng sẽ không chết.”
Sở các chủ two nói chuyện đáng sợ như thế với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
“Vậy chẳng phải thành kỵ sĩ không đầu à? Đừng, chúng ta thương lượng một chút đi mà. Sở tiền bối đừng nóng.”
Tống Thư Hàng vội nói.
Có vẻ như bây giờ Sở các chủ two không nhất định muốn lấy đầu của chính mình nữa.
Nếu như cô ấy thật sự có thể lấy đầu người khác thì có lẽ vẫn còn thương lượng được.
Sở các chủ two giữ nguyên tư thế đưa hai tay về phía trước, có thể vặn đầu Tống Thư Hàng bất cứ lúc nào:
“Ngươi muốn thương lượng cái gì? Người không gấp nhưng ta thì có.”
Tống Thư Hàng:
“Đừng nóng thế chứ, dù sao thì ta vẫn ở đây mà, có chạy cũng không thoát được. Chúng ta thương lượng kỹ về vấn đề đầu cổ đi. Sở tiền bối, có phải cô chỉ cần một cái đầu khiến cô hài lòng là được đúng không? Không nhất định phải lấy lại đầu của mình à?”
“Về mặt nguyên tắc thì sớm muộn gì ta cũng tìm lại được đầu của mình thôi. Nhưng trước khi tìm được nó, ta cũng có thể dùng tạm đầu của ngươi. Ta không phản cảm với ngươi, có thể tiếp nhận ngươi được.”
Sở các chủ two nói.
“Thế thì không dùng đầu của ta, dùng đầu của người khác có được không?”
Tống Thư Hàng nói.
Sở các chủ two suy nghĩ một lát rồi đáp:
“Không thèm, chỉ cần nghĩ tới đầu của người khác là ta đã thấy ghê rồi.

Nhìn trời, ta cũng thuộc hàng “người khác” đó được không hả.
“Thế tại sao đầu của ta lại được?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Sở các chủ two suy nghĩ một lát rồi đáp:
“Ừm, Thứ nhất: Ta quen biết ngươi, ít nhiều gì chúng ta cũng được coi là bạn. Thứ hai: Khi ta sống lại, ngay từ lúc nhìn thấy ngươi thì ta đã cảm thấy rất thân thiết với ngươi. Thứ ba: Ngươi họ Tống, với cá nhân ta mà nói thì điều này có thể tăng điểm hảo cảm.”
Tống Thư Hàng: “…”
Cô là gà con đấy à, sau khi ra khỏi vỏ, nhìn thấy cái gì nào đầu tiên thì thân thiết với cái đó ư?
“Còn gì muốn nói nữa không? Sau khi nói xong ta sẽ vặt đầu của ngươi.”
Sở các chủ two hỏi.
Tống Thư Hàng vội vàng xua tay nói:
“Đợi chút đã, để ta nghĩ kỹ đã. Có lẽ chúng ta có thể giải quyết bằng cách khác, không nhất định phải lấy đầu của ta.”
Dứt lời, hắn nhìn sang con rối tiên tử ở bên cạnh.
Con rối tiên tử vẫn giữ nguyên tư thế đan tay chống cằm, giả làm tượng gỗ, không cử động mảy may.
Tống Thư Hàng lại nhìn xuống dưới, lúc này thiếu nữ tóc vàng đang run cầm cập… Sau khi nghe thấy Tống Thư Hàng và Sở các chủ two nói chuyện với nhau, cộng thêm tưởng tượng của bản than thì cô đã bị dọa sợ mất mật.
Tống *chuẩn bị mất đầu* Thư Hàng thật sự rất sốt ruột.
“Ngươi còn muốn đợi bao lâu nữa đây?”
Sở các chủ two thúc giục, hình như cô không được kiên nhẫn cho lắm.
Tống Thư Hàng:
“Sở tiền bối, cô phải kiên nhẫn chứ. Hơn nữa, món ngọt vẫn chưa mang lên mà. Đợt lát nữa ăn hết món ngọt rồi nói tiếp. Cứ để ta cân nhắc cho kỹ cái đã.”
“Được, sau khi ăn món ngọt xong lại vặt đầu ngươi sau.”
Sở các chủ two nghiêm túc nói.
Tống Thư Hàng thầm thở phào nhẹ nhõm.
[Cũng may, thế giới hạch tâm không bị đóng. Chỉ cần đủ nhanh, có lẽ trong một tích tắc, ta có thể nhân lúc Sở các chủ two chưa phản ứng kịp mà trốn vào trong thế giới hạch tâm.]
Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Trước khi chuẩn bị vào thế giới hạch tâm, tốt nhất phải tìm cách thu hút sự chú ý của Sở các chủ two, tự tạo ra cơ hội cho mình.
Đúng rồi, trước tiên có thể cho phân thân ‘Tống Thư Hàng two’ ra, để Sở các chủ two vặn đầu của Tống Thư Hàng two, hấp dẫn sự chú ý của cô.
Trong nháy mắt khi Sở các chủ two vặn đầu của Tống Thư Hàng two, hắn có thể lập tức đưa con rối tiên tử, thiếu nữ tóc vàng và bản thân mình vào trong thế giới hạch tâm.
Tống Thư Hàng vừa trầm tư suy nghĩ vừa vào nhóm ‘nhóm Cửu Châu số 1’ theo thói quen.
Mà nói đến đầu, Tống Thư Hàng cứ luôn cảm thấy mình có tài liệu thì phải.
Nhưng nhất thời hắn không nghĩ ra mình có tài liệu thích hợp nào.
Trong thế giới hạch tâm, ngoại trừ Sở các chủ one thì còn có đầu của ai khác nữa à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận