Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1637: Nơi mà các đại lão đỉnh cấp đã từng đạp lên

Chương 1637: Nơi mà các đại lão đỉnh cấp đã từng đạp lên
Phòng ngự cấp lục phẩm đỉnh phong?
Tuyệt vời!
Tống Thư Hàng vừa nghe lời giới thiệu này thì thấy vững bụng ngay lập tức.
Hình chiếu tòa cung điện này bị giới hạn bởi cảnh giới của bản thân hắn, tạm thời chỉ có thể phát huy ra lực phòng ngự cấp lục phẩm đỉnh phong. Nói cách khác tương lai chờ cảnh giới hắn tăng lên, lực phòng ngự của cung điện cũng có thể được tăng cường theo!
Quan trọng hơn là, hình chiếu tòa Điện Công Đức này khác với ‘Thánh thành không bao giờ thất thủ’, nó sẽ không ném chủ nhân ra ngoài cửa thành hóng mát, mà bảo vệ cả người Tống Thư Hàng ở bên trong.
Tống Thư Hàng thấy vững dạ hơn hẳn.
Quả nhiên, tích lũy công đức mới có lợi.
Nếu như là tu sĩ ngũ phẩm bình thường có được một mỹ nhân rắn công đức + hình chiếu Điện Công Đức, vậy lúc ngũ phẩm tấn cấp lục phẩm thì chả cần đại trận độ kiếp gì cả, chỉ cần mở công năng hình chiếu Điện Công Đức ra là có thể đánh bùm bùm với thiên kiếp!
“Chờ chút, ta cũng là tu sĩ ngũ phẩm bình thường, tại sao phải tự gạt mình ra ngoài chứ?” Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Chỉ cần cẩn thận một chút, lần này khi độ kiếp đừng bị cuốn vào trong thứ nguy hiểm gì.
Lúc độ kiếp, chú ý đừng bị cuốn vào sự kiện độ kiếp tập thể, đến lúc đó, thiên kiếp ngũ phẩm tấn chức lục phẩm của hắn cũng có thể là một thiên kiếp rất bình thường.
Đến lúc đó hắn có thể nhẹ nhàng vượt qua thiên kiếp ngũ phẩm tấn chức lục phẩm bình thường, trở thành Chân Quân lục phẩm.
“Cẩn thận và dè dặt là ưu điểm của mình.” Tống Thư Hàng nhẹ giọng nói.
Tính cách của hắn thuộc loại cẩn thận như thế đấy.
Chỉ là về sau bị các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 lây bệnh, thỉnh thoảng sẽ đi tìm đường chết một đợt. Nhưng tục ngữ đều nói ‘giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời’.
Bản tính của hắn không dễ thay đổi vậy đâu, lúc nên cẩn thận thì hắn vẫn sẽ rất cẩn thận.


Trong lúc suy tư, mỹ nhân rắn công đức vươn tay giải trừ hình chiếu Điện Công Đức.
Sau đó, cô cầm huyết cốt biến dị trong tay rồi trở về trong cơ thể Tống Thư Hàng.
Vừa hoàn thành tiến hóa, cô cần chút thời gian để thích ứng với sự thay đổi của cường độ thân thể.
Tống Thư Hàng thấy thế, đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Chờ chút đã, Chờ Đợi Và Lời Hứa Tiên Tử… Nếu cô mang huyết cốt sỏi thận trở về, vậy chẳng phải viên sỏi thận này cũng chạy vào trong thân thể ta ư?”
Mỹ nhân rắn công đức nghiêng đầu, nhoẻn miệng cười rồi biến mất cái vèo.
Tống Thư Hàng: “…”
Mặc dù biết mỹ nhân rắn công đức có thủ đoạn ‘thu hồi huyết cốt’.
Nhưng sau khi cô trở về cơ thể mình, Tống Thư Hàng cứ cảm thấy viên ‘sỏi thận của cao tăng’ khiến người ta nhói tim kia cũng chạy vào trong thân thể hắn, toàn thân lại bứt rứt khó chịu.
Cứ có cảm giác thân thể mình cũng bắt đầu tỏa ra khí tức ‘đại từ bi, đại công đức, đại đau đớn’ vậy.
“A đần ~~ a ê nha?” Tạo Hóa Tiên Tử vung hai tay, tiếp tục hỏi.
“Tiếp theo cứ trực tiếp giết chúng để chuyển hóa thành linh thạch Hắc Long đi.” Tống Thư Hàng nói.
Mỹ nhân rắn công đức vừa tiến hóa xong, tạm thời không tiếp nhận lực lượng công đức được nữa.
Tạo Hóa Tiên Tử gật đầu, song đao vung lên, tà thú, tà linh bị chém giết không ngừng, hóa thành một viên linh thạch hắc long, rơi xuống đất.
“Đúng rồi… Chờ một chút.” Tống Thư Hàng đột nhiên bảo ngừng.
Cánh tay đang vung đao của Tạo Hóa Tiên Tử ngừng lại một cách vững vàng.
Mũi đao chỉ cách con tà thú cuối cùng cự ly chừng một ngón tay.
“Ta đột nhiên nhớ tới một việc, để ta thử một lần xem sao.” Tống Thư Hàng vươn cánh tay, găng tay Nghịc Kình Võ Sĩ rút lại, lộ ra ngón tay hắn.
Hắn muốn giám định tà thú một chút, muốn biết tại sao lúc siêu độ đám tà thú này lại đạt được nhiều lực lượng công đức đến vậy.
Mọi việc đều có nhân quả.
Trên người tà thú nhất định có chỗ đặc thù gì đó mới có thể khiến giá trị công đức đầy ắp.
Trước khi giám định tà thú, Tống Thư Hàng sương mù hóa thân thể, tránh cho bị chảy máu quá nhiều.
Ngón tay hắn cẩn thận tiếp xúc với cơ thể tà thú.
[Nếu như cái giá quá lớn thì lập tức cắt ngang bí pháp giám định.] Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Dù sao thì cũng mới tỉnh lại từ trong cơn hôn mê dài đến ba ngày, hắn không muốn bởi vì đau đớn dữ dội mà ngất đi lần nữa.
Bí pháp giám định kích hoạt.
Cái giá phải trả nằm trong phạm vi Tống Thư Hàng có thể chấp nhận, đau đớn truyền đến thần kinh của hắn cũng có thể chịu được.
Kết quả giám định phản hồi lại trong đầu hắn.
[Tà linh Cổ U giới: Vong linh sống lại nhờ lợi dụng nhục thân nhân loại và mãnh thú của thế giới hắc long. Trong xác ngoài thối rữa của chúng nó ẩn chứa một linh hồn ‘trong suốt không màu, người khác không cách nào phát hiện được’. Đây là tàn hồn thuộc di tộc không biết ở thời đại nào trong Cổ U giới. Sau mỗi lần phụ thân lên thể xác bị chém giết thì sẽ lưu lại ‘kết tinh năng lượng màu đen’, linh hồn trở về Cổ U giới rồi hồi sinh. Thủ đoạn bình thường không cách nào tạo thành tổn thương cho chúng nó.]
“Di tộc không biết ở thời đại nào? Phương pháp bình thường không cách nào tạo thành tổn thương cho chúng nó… Sau khi tử vong sẽ trở về Cổ U giới rồi hồi sinh. Người khác không cách nào phát hiện được.” Tống Thư Hàng nhìn con tà thú trước mắt.
Thật đúng là quái vật khó giải quyết.
Có điều, dường như siêu độ thuật có hiệu quả với chúng nó, sau khi sử dụng siêu độ thuật tịnh hóa chúng nó thì sẽ chỉ đạt được lượng lớn công đức, không để lại linh thạch Hắc Long.
Nhưng Tống Thư Hàng không cách nào xác định siêu độ thuật có thể tịnh hóa chúng nó triệt để hay không… Dù sao hắn cũng không cách nào nhìn thấy ‘linh hồn không màu’ ẩn giấu trong cơ thể đám tà linh này.
Tồn tại mà ngay cả con mắt của Thánh Nhân cũng không thể nhìn thấy ư? Tống Thư Hàng vươn tay sờ mắt trái của bản thân.
Ơ?
“Con mắt Thánh Nhân đâu?” Tống Thư Hàng kinh hãi nói.
Con mắt Thánh Nhân luôn được lắp trong mắt trái hắn, biến mất rồi. Không biết từ lúc nào đã đổi về hai mắt của chính hắn.
“Bị Tạo Hóa Tiên Tử tháo xuống rồi, lúc ngươi đang hôn mê thì trạng thái thân thể rất kém. Nếu tiếp tục đeo mắt Thánh Nhân nữa, gánh nặng quá lớn, có thể tạo thành tổn thương không thể vãn hồi đối với thân thể ngươi. Vì vậy, Tạo Hóa Tiên Tử và @#%× Tiên Tử đã đổi con mắt của ngươi lại.” Xích Tiêu Kiếm tiền bối bình tĩnh nói.
“Thì ra là thế.” Tống Thư Hàng gật đầu.
Tạo Hóa Tiên Tử trở lại bên cạnh hắn, duỗi tay móc con mắt Thánh Nhân kia ra lần nữa.
“Ừm, xin Tiên Tử đổi cho ta thử coi. Ta muốn nhìn xem con mắt của Thánh Nhân có thể trông thấy chúng nó không.” Tống Thư Hàng gật đầu nói.
Tạo Hóa Tiên Tử duỗi tay trái ra, đặt trên hốc mắt của Tống Thư Hàng, lấy mắt trái của hắn xuống. Tiếp đó, tay phải của cô cầm mắt Thánh Nhân đè vào hốc mắt Tống Thư Hàng.
Tặng thêm một phát trì dũ thuật, giúp Tống Thư Hàng có thể thích ứng với mắt Thánh Nhân nhanh hơn.
“Lắp vào nhiều lần như vậy, thân thể ta đã hoàn toàn không bài xích con mắt của Thánh Nhân nữa rồi.” Tống Thư Hàng cũng không biết đây là chuyện tốt hay xấu.
Côn Na nữ sĩ, tộc trưởng bộ lạc Huyết Long trợn mắt há hốc mồm nhìn Tống Thư Hàng. Đây thật sự là đổi mắt ư? Không phải đổi răng giả đấy chứ?
“Tạo Hóa Tiên Tử, lại dùng siêu độ thuật thêm lần nữa xem sao.” Tống Thư Hàng nói.
Hiện tại mỹ nhân rắn công đức vừa hoàn thành tiến hóa, còn đang trong giai đoạn nghỉ ngơi.
Tiếp tục siêu độ, lấy được lực lượng công đức thì trong thời gian ngắn cô cũng không cách nào hấp thu, sẽ lãng phí.
Có điều bây giờ muốn tiến hành thí nghiệm, có thể chấp nhận sự lãng phí cần thiết này.
Tạo Hóa Tiên Tử giơ đao lên lần nữa, liên tục đâm mười đao vào tà thú.
Tống Thư Hàng mở con mắt Thánh Nhân Nho gia ra, chắp hai bàn tay thi triển siêu độ thuật.
Phạn âm vang lên, Phật âm vọng lại.
Thể xác tà thú hóa thành tro tàn, bên trong hiện lên một linh hồn ‘trong suốt’.
“Nhìn thấy rồi!” Tống Thư Hàng nói.
Nhờ con mắt của Thánh Nhân Nho gia, hắn thành công bắt được linh hồn này.
Đó là một linh hồn không có hình dạng cụ thể, không mang theo bất kỳ thuộc tính lực lượng nào, chân chính có thể nói là ‘tinh khiết’.
Không có ham muốn cá nhân, không có tư tưởng, tinh khiết đơn thuần.
Siêu độ thuật tịnh hóa vỏ ngoài tà linh của nó, nhưng cũng không gây tổn thương cho linh hồn hoàn toàn tinh khiết này.
Lực lượng công đức khổng lồ vọt về phía Tống Thư Hàng, sau đó, toàn bộ rơi vào trong ‘ngón tay công đức của hắn’, không hề lãng phí chút nào.
Tống Thư Hàng vươn tay thăm dò về phía ‘linh hồn trong suốt’ kia, muốn cho nó một phát bí pháp giám định.
Lúc này, linh hồn trong suốt kia từ từ di động, sau đó bỗng dưng biến mất.
Đây là một loại phương pháp ‘trở về Cổ U giới’.
Không có lực lượng không gian ba động, có chút giống với thiên phú không gian của Bạch tiền bối, trực tiếp biến mất.
“Chạy mất rồi.” Tống Thư Hàng tiếc nuối nói.
Siêu độ thuật không có bất kỳ tác dụng gì đối với loại linh hồn tinh khiết này.
Nhưng mà, vì sao loại linh hồn trong suốt thế này lại trở thành tà linh, tới đây tấn công thế giới hắc long chứ? Nhìn từ thuộc tính thì chúng nó căn bản không có suy nghĩ của mình, ngay cả ham muốn cũng không có, tính chất hoàn toàn trái ngược với tà linh.
Trong lúc đang suy tư, Tống Thư Hàng đột nhiên cảm thấy nơi mắt trái truyền đến một cơn đau như kim châm.
Con mắt Thánh Nhân sinh ra bài xích với cơ thể mình ư?
Không thể nào, lúc trước mình đeo mắt Thánh Chân chạy lung tung đến khắp thế giới, đeo vài ngày quên lấy xuống cũng chưa gặp bài xích mà.
Ngay lúc Tống Thư Hàng nghĩ vậy, mắt trái của hắn ‘nhìn’ thấy một hình ảnh.
Hắn trông thấy một thế giới rất giống với Cửu U.
Nơi đó tràn ngập tà năng, tà năng tựa như dầu mỏ vậy, bao phủ toàn bộ thế giới, trông cứ như biển đen.
Mà trong biển đen tồn tại đủ loại tà ma.
Bên trong biển đen có từng cây cột kỳ quái dựng đứng chống trời đạp đất.
Mấy cây cột này phân bố vô cùng cổ quái. Chẳng hạn như trên điểm A cắm tầm mười cây cột, tiếp đó lại kéo đến tận điểm B xa xôi mới cắm tầm mười cây cột nữa.
Mỗi tầm mười cây cột đều tụ tập lại cắm chung chỗ.
[Chẳng lẽ đây là hình ảnh thị giác của Thánh Nhân Nho gia?] Tống Thư Hàng thầm suy đoán.
Có phải do con mắt Thánh Nhân nhìn thấy linh hồn trong suốt kia rồi bị kích thích mới kích hoạt một vài hình ảnh đã từng nhìn thấy không? Khiến hắn cũng được thấy luôn?
Hình ảnh di chuyển.
Thánh Nhân Nho gia đi vào một điểm, hắn vươn tay lấy ra một quyển sách thẻ tre trống không. Sau đó viết bốn chữ ‘chính khí trường tồn’ lên một thẻ tre.
Tống Thư Hàng biết bốn chữ này, nội dung phần Chính Khí Thối Thân Thiên trong Nho Gia Kim Cương Thân mà hắn tu luyện cũng có mấy chữ này.
Sau khi viết xong, Thánh Nhân tháo thẻ tre này xuống, giơ tay ném đi.
Thẻ tre cắm vào mặt đất, trong tiếng ầm ầm, nó hóa thành một cây cột lớn, đứng thẳng cùng với mười cây cột kia.
Tống Thư Hàng: “Ể?”
Có phải Bạch tiền bối và Bạch tiền bối two cũng làm những chuyện tương tự ở đây không? Hai người bọn họ dùng tóc dệt lại với nhau, cắm vào mặt đất, hóa thành những cây cột đội trời đạp đất.
Thánh Nhân Nho gia cũng từng tới nơi này ư?
Hắn cũng giống hai vị Bạch tiền bối, cắm cột khắp nơi trong Cổ U này?
Nếu thật như thế, có phải những cây cột còn lại cũng là tác phẩm của các đại nhân vật khác hay không?
Chẳng lẽ đây là nơi mà các đại lão cắm mắt tập thể ư?
Tống Thư Hàng cảm thấy mình đã phát hiện điểm mù rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận