Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2640: Một phép toán cộng đáng sợ

Chương 2640: Một phép toán cộng đáng sợ
Tống Thư Hàng thề rằng trong cái nhìn này của mình hoàn toàn không có ý gì đen tối.
Chỉ là hắn đột nhiên nghĩ ra cây Bá Thần trụ - công đức trụ mới này chưa có linh hồn, sau đó não nảy số đánh tạch một cái, nhớ đến mỹ nhân rắn công đức, cho nên mới nhìn cô mà thôi.
Hắn thực sự không hề nghĩ đến việc lôi mỹ nhân rắn công đức ra hiến tế để đúc hồn cho công đức trụ.
[A, từ từ đã… ý tưởng này không tệ. Sự tồn tại của mỹ nhân rắn công đức vô cùng đặc biệt, chỉ cần ta bất diệt thì cô ấy cũng bất diệt. Cho nên lặng lẽ hiến tế cô ấy có vẻ cũng là một cách không tồi.] Suy nghĩ này xuất hiện trong đầu Tống Thư Hàng, mãi chẳng xua đi được.
Thân là một chúa tể Cửu U đủ tư cách (cho dù chỉ là đại diện), cứ mỗi ba giây lại có một suy nghĩ tà ác thuần túy hiện lên trong não hải của Tống Thư Hàng, và tâm tính của hắn thì lại huênh hoang hơn một chút.
Trong không gian phi kiếm tối tăm, mắt phải của Tống Thư Hàng vẫn đang trong quá trình hồi sinh sau khi sụp đổ vì nhìn thẳng vào pháp tắc bất hủ, con mắt của Thánh Nhân Nho Gia bên trái thì bắt đầu lấp lóe ánh đỏ bất thường.
Mỹ nhân rắn công đức: “!!!”
Mỹ nhân rắn công đức tồn tại cùng một thể với Tống Thư Hàng. Khi hai bên đạt độ đồng bộ cao, tiến vào trạng thái người và công đức hợp nhất, cô có thể mơ hồ cảm ứng được một vài suy nghĩ của hắn.
Ví dụ như hiện tại, mỹ nhân rắn công đức ẩn ẩn cảm nhận được suy nghĩ muốn đưa cô đi tế trời của Tống Thư Hàng. Bá Tống có thể nảy ra suy nghĩ này, không hổ là chúa tể Cửu U!
Xét từ một khía cạnh nào đó, cô là công đức của Bá Tống và cũng chính là Bá Tống. Lấy cô để tế trời chẳng khác nào lấy chính Bá Tống đi tế trời.
Kẻ quyết đoán là phải tàn nhẫn với chính bản thân.
Mặt khác, nói thật là mỹ nhân rắn công đức vẫn có chút lòng tin đối với sắc đẹp của mình. Cô là đóa hoa của Thiên Đình Viễn Cổ năm đó! Cô còn biết giả chết, biết cướp lời thoại, biết đứng kiểu kim kê độc lập và giương đôi cánh hạc trắng. Cô đáng yêu như thế mà trong đầu óc Bá Tống dám hiện lên suy nghĩ mang cô đi tế thiên đúc trụ, nó không não tàn thì ai não tàn!
Nghĩ tới đây, mỹ nhân rắn công đức cảm thấy mình nên dùng đuôi vả lật hàm tên nhãi Tống Thư Hàng, sau đó nghiêm túc kháng nghị, khuyên nhủ hắn không nên làm tổn thương đến sức mạnh công đức, nếu không hắn sẽ mất đi công đức tiên tử đáng yêu đó.
Khi mỹ nhân rắn công đức chuẩn bị kháng nghị thì Tống Thư Hàng lại bình tĩnh trở lại một cách thần kì: “Không đúng, tỉnh táo lại đã! Không được kích động. Hôm nay mày đã chết một lần rồi, nhất định phải cẩn thận, không để chết thêm lần nữa!”
Nhắc nhở mình xong, Tống Thư Hàng bình tĩnh lại thật. Cũng may hắn đang ở trạng thái được pháp tắc bất hủ cọ rửa sạch trơn, tư duy hơi bị chậm chạp. Chính sự chậm chạp này mới cho hắn thêm thời gian để mình tỉnh táo trở lại.
“Không nhất thiết phải sử dụng công đức tiên tử, sức mạnh công đức của ta đâu chỉ cụ hiện hóa ra mỗi công đức tiên tử, còn có cá voi mập công đức và cây lôi kiếp công đức nữa kia mà. Trước mắt cây lôi kiếp công đức còn chưa đạt tới tiêu chuẩn của “hồn”… nhưng cá voi mập công đức thì có thể dùng một lát.” Tống Thư Hàng phân tích một cách tỉnh táo.
Mỹ nhân rắn công đức: “…”
Đó là thú cưỡi vừa đáng yêu vừa ăn được của cô, cô vất vả lắm mới tạo ra mà!
“Cứ thế đi, tên của công đức trụ này cũng xác định được rồi… Mập Kình trụ!” Tống Thư Hàng mỉm cười, hạ quyết tâm.
Công Đức trụ - Mập Kình trụ, nghe mới mạch lạc trôi chảy làm sao, mới xứng đôi với Trường Sinh trụ - Côn Vương trụ làm sao!
Sau đó, Tống Thư Hàng hơi động ý niệm, triệu hoán cá voi mập công đức ra.
Thế là cá voi mập công đức + mỹ nhân rắn công đức + Tống Thư Hàng chen chúc nhau trong chiếc quan tài chật hẹp.
Cá voi mập công đức chớp đôi mắt nhỏ, nhìn Tống Thư Hàng đắm đuối.
“Đi nào cá voi mập công đức! Cây công đức trụ này sẽ mang tên của ngươi, trở thành công đức trụ đầu tiên của ta – Mập Kình trụ!” Tống Thư Hàng phóng khoáng nói.
Cá voi mập công đức kêu lên đầy kích động, thân thể mập ú cố sức rướn lên, thực hiện cú bật mình tung sóng nước, nhảy về phía Bá Thần trụ - công đức trụ đang ngưng tụ.
Thấy cá voi mập công đức sắp chạm tới Bá Thần trụ, một chiếc đuôi đột nhiên vươn tới, kéo vụt nó về như một ngọn roi.
Cá voi mập công đức mập ú đụng vào người Tống Thư Hàng rồi biến mất chẳng thấy đâu nữa.
Sau đó, mỹ nhân rắn công đức cuốn đuôi mình lại như cuốn lò xo rồi bắn mạnh ra, chủ động nhảy tới Bá Thần trụ hình thái ban đầu. Cái đuôi thon dài cuốn lên thân trụ, treo cả người cô trên công đức trụ.
“?” Tống Thư Hàng thốt lên: “Công Đức tiên tử, cô làm gì thế?”
Mỹ nhân rắn công đức vươn tay vỗ công đức trụ rồi chỉ vào chính mình, nói bằng giọng của Tống Thư Hàng: “Làm đi, ta chuẩn bị xong rồi!”
Đây là câu phát biểu đầy phóng khoáng của Tống Thư Hàng khi độ thiên kiếp tứ phẩm lên ngũ phẩm trong thế giới Hắc Long, chẳng biết nó được mỹ nhân rắn công đức lưu vào kho lời thoại từ lúc nào.
“Cô đừng quậy, xuống đây mau.” Tống Thư Hàng gọi.
"A a a ~ a ~" Mỹ nhân rắn công đức chớp mắt, ngoẹo đầu, thân thể mềm rũ treo trên công đức trụ. Cô cảm thấy mình bị Tống Thư Hàng lây cho một loại bệnh thần bí nào rồi.
Ngay khoảnh khắc vừa rồi, khi cá voi mập công đức sắp lao vào lấy thân tế công đức trụ, trong lòng mỹ nhân rắn công đức bỗng cảm thấy việc này thật hay ho.
Thế là cô quất bay cá voi mập công đức, cưỡng chế chiếm suất lấy thân tế trụ của nó.
“Thế thì cô đừng hối hận nhé.” Tống Thư Hàng nghiêm túc nói.
Mỹ nhân rắn công đức treo người mềm oặt trên trụ, không nhúc nhích.
“Bá Thần trụ, lên!” Tống Thư Hàng dốc toàn lực kích hoạt bí pháp Bá Thần trụ số 2, ánh sáng của công đức trụ phủ kín mỹ nhân rắn công đức.
Thân thể mỹ nhân rắn công đức dung nhập vào công đức trụ, hóa thành một bức phù điêu tinh xảo trên thân trụ.
Công Đức trụ vốn chỉ khoảng hơn hai mươi mét cao lên trông thấy, lên tới ba mươi bảy mét chỉ trong nháy mắt, cơ hồ đuổi kịp Côn Vương trụ!
Mà công đức trụ này còn có thể lớn lên. Nó có mối liên hệ chặt chẽ với sức mạnh công đức của Tống Thư Hàng. Tương lai chỉ cần sức mạnh công đức của Tống Thư Hàng không ngừng tăng trưởng thì nó cũng sẽ được sức mạnh công đức bồi dưỡng, sau đó cường hóa thêm một bước nữa.
Rầm!
Công Đức trụ cao ba mươi bảy mét xông thẳng ra ngoài quan tài, xuyên thấu bộ khung phần mộ mà Bạch tiền bối phân thân đang xây dựng, phóng ra khỏi mặt đất của không gian giảng pháp, dựng sừng sững chính giữa ngôi mộ lớn.
Bạch tiền bối phân thân: “???”
Thằng ranh Thư Hàng đã nằm trong quan tài rồi mà còn muốn gây sự à?

Cùng lúc đó.
Người tu luyện trong chư thiên vạn giới vất vả lắm mới cúi được đầu xuống để xoa dịu cái cổ tê mỏi, bỗng có cảm giác trong lòng.
[Lại có Huyền Thánh chứng đạo giảng pháp? Hay là Bá Tống tiền bối hiển thánh lần nữa trong ngày?] Ý nghĩ đó xuất hiện trong lòng tất cả mọi người tu luyện.
Nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên hư không, họ lại chỉ thấy một hình ảnh chợt lóe lên rồi biến mất.
Giống như đó là một cây cột vàng kim phóng tới tận trời.
Trên đỉnh cột, mỹ nhân rắn công đức hai tay chống cằm, mắt tựa hồ xuân, nốt ruồi khóe mắt tô điểm cho cô thêm phần quyến rũ. Thân thể cô cuốn quanh cây cột, trở thành một bức phù điêu.
[Công Đức nữ đế của đại lão Bá Tống?]
[Lẽ nào lần này vật đính kèm của đại lão Bá Tống, công đức Nữ Đế tiên tử cũng chứng đạo giảng pháp hay sao?] Mối nghi hoặc dâng trào trong đáy lòng người tu luyện trong chư thiên vạn giới.
Nhưng bọn họ ngửa cổ nhìn mãi mà không thấy công đức nữ đế giảng pháp như tưởng tượng, cây trụ vàng kim cũng chỉ xuất hiện thoáng qua rồi không thấy đâu nữa.
Người tu luyện trong chư thiên vạn giới không khỏi âm thầm thở phào.
Nhưng một số đại lão ở ẩn lại cau mày. Họ có dự cảm không tốt lắm.
Trong lần giảng pháp thứ năm, thừa lúc Thiên Đạo sụp đổ, giống như Bá Tống đã tiếp xúc với pháp tắc Huyền Thánh giảng pháp thuộc về Thiên Đạo. Mà lần này, Bá Tống và Bạch Thánh lại xẻo nguyên một miếng không gian Huyền Thánh giảng pháp mang đi.
Bá Tống Huyền Thánh + pháp tắc Huyền Thánh giảng pháp + một mảnh đất trong không gian Huyền Thánh giảng pháp = ?
Đúng là một phép toán cộng đáng sợ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận