Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 985: Thiên Kiếp Hiện Đại Hóa Mưa Bom Bão Đạn? May Mà Là Mơ!

Chương 985: Thiên Kiếp Hiện Đại Hóa Mưa Bom Bão Đạn? May Mà Là Mơ!
Tô Thị A Thất cắn răng nói:
“Ta sẽ đánh tan nó!”
A Thập Lục đã độ kiếp xong, thậm chí đã bắt đầu tấn chức tứ phẩm, lúc này dù có đánh tan thiên kiếp thì chắc là cũng không ảnh hưởng đến việc tấn cấp của cô, không cần phải tiếp tục mạo hiểm đi độ thiên kiếp biến dị này.
“A Thất ngươi chớ có vọng động, bây giờ ngươi mà tiến lên sẽ khiến thiên kiếp biến dị này mạnh hơn, cũng làm mọi chuyện xấu hơn đấy.”
Bạch Tôn Giả giơ tay túm A Thất lại rồi nói:
“Hơn nữa còn có ta ở đây, từ đầu Lưu Tinh Kiếm của ta đã giao cho Tiểu Thập Lục, nếu thật sự có sự cố thì Lưu Tinh Kiếm của ta có thể bảo vệ con bé an toàn, cứ tin ta đi!”
A Thất nghe thế thì hít sâu một hơi, cố gắng tỉnh táo lại.
Diệp Tư đứng bên cạnh Bạch Tôn Giả nhìn chằm chằm vào họng pháo do lôi quang tạo thành kia như có điều suy nghĩ.
Gần đây hình như thiên kiếp cải tiến ngày càng nhanh thì phải? Hôm nay đã có cả họng pháo thế này, thiên kiếp đạn đạo còn xa nữa ư?
Tương lai một ngày nào đó, liệu thiên kiếp của tu sĩ có biến thành ngày càng hiện đại hóa hơn không?
Nghĩ thử xem, đủ loại thiên kiếp như lôi kiếp, kim khác biến thành hình thái đạn đạo, bắn vèo vèo vèo xuống từ không trung, nổ đùng đùng đung... đáng sợ quá!!
Ừ, không thể không dề phòng vụ này, cần phải nhắc Tống Thư Hàng chú ý một chút, tốt nhất là nên chuẩn bị cách ứng đối sẵn mới được.
Vậy nên Diệp Tư đưa hình ảnh về ống pháo lôi điện thiên kiếp và suy nghĩ của mình gửi qua cho Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng nhanh chóng đáp lại:
[Diệp Tư cô đừng sợ, thật ra thiên kiếp có hình ống pháo thế này cũng dễ hiểu thôi. Thời viễn cổ có một số pháp bảo tu sĩ đã có hình dạng ống pháo rồi. Trước kia khi chúng ta xông vào cấm địa, chẳng phải Bạch tiền bối two đã lấy ra rất nhiều loại pháp khí hình pháo ư? Bây giờ thiên kiếp biến dị thành hình dạng ống pháo cũng không lạ. Nhưng ta cảm thấy chắc là khả năng xuất hiện thiên kiếp hiện đại hóa sẽ rất thấp, ít nhất thì nó cũng không xuất hiện nhanh như thế. Dù sao thì văn minh tu chân cũng khác với văn minh khoa học kỹ thuật mà.]
Diệp Tư:
[Nhưng ta cảm thấy ngươi cứ đề phòng thì hơn. Giác quan thứ sáu của con gái nói cho ta biết, đến lúc đó thiên kiếp của ngươi nhất định sẽ không bình thường.]
Tống Thư Hàng:
[Diệp Tư, đừng có nói gỡ thế chứ! Ta chỉ muốn tu chân bình thường, thuận lợi tấn cấp mà thôi. Nói gỡ như thế đáng sợ lắm, nếu như đến lúc đó thiên kiếp của ta mà biến dị thật thì ta sẽ khóc mất.]
Diệp Tư:
[Khụ, thiên kiếp bên này sắp bắt đầu rồi! Lát nữa ta sẽ chuyển hình ảnh cho ngươi. Bây giờ ngươi đang làm gì đấy?]
Diệp Tư cố bẻ lái chủ đề.
Tống Thư Hàng:
[Khi nãy Bạch tiền bối đi nhanh quá, ta lại không có bằng lái xe này. May mà có một vị thuộc hạ cũ của Ngư Kiều Kiều xuất hiện, giờ hắn đang lái xe đến đập chứa nước gần đó giúp ta. Đến chừng đó ta sẽ thu xe lại rồi cưỡi con rối ngân long đến tộc địa Sở gia.]
Diệp Tư:
[Ngươi cần thận nhé, không nói nữa, ta phải ghi nhớ hình ảnh thiên kiếp mới được. Chừng đó sẽ cộng hưởng cho ngươi.]
Tống Thư Hàng:
[OK, ta nghỉ trước một lát.]
...
Tống Thư Hàng kết thúc trao đổi với thiên kiếp, nhắm mắt tựa lưng trên ghế phụ lái ngáy ro ro. Có thể là vì quá mệt nên vừa ngủ là hắn lại tiến vào mộng cảnh.
Trong mộng, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một đội quân, kiểu vũ trang hiện đại hóa ấy... sau đó đội quân kia đứng trong kiếp vân màu đen,tay cầm đủ loại súng ống tiên tiến mà Tống Thư Hàng không biết tên, bắn chéo chéo chéo về phía hắn.
Thứ mà đống súng ống này bắn ra đều là sức mạnh thiên con mợ nó kiếp.
Ầm ầm ầm, mưa bom bão đan bắn xuống như trút nước.
Ẩn ẩn có cả mấy thứ như xe đạn đạo chạy ra từ sâu bên trong kiếp vân nữa.
Thiên kiếp hiện đại hóa khỉ gió gì đây!
Tống Thư Hàng giật thót một cái, đầu mướt mồ hôi.
Đậu xanh, hóa ra là mơ.
Giấc mơ này đáng sợ quá, thiên kiếp hiện đại hóa thật đáng sợ!
May mà nó chỉ là mơ!
“Nhưng nếu như có một ngày, thiên kiếp thật sự biến thành thiên kiếp hiện đại hóa thì biết phá kiếu gì đây?”
Tống Thư Hàng nghĩ thầm.
Đám kiếp lôi, kiếp hỏa, kim kiếp, mộc kiếp, tâm ma kiếp trước kia thì mọi người đã rành rẽ quá rồi, đồng thời cũng nghiên cứu ra vô số cách phá giải thiên kiếp. Những cách phá giải thiên kiếp này đều là các tu sĩ tiền bối đánh đổi bằng máu và mồ hôi mới tích góp được.
Nhưng nếu như thiên kiếp tương lai thật sự biến thành thiên kiếp hiện đại hóa thì lúc đối mặt với thiên kiếp, ắt hẳn các tu sĩ đều sẽ ngu người. Đặc biệt là những vị lão tiền bối đã bế quan cả nghìn năm, nay xuất quan độ kiếp mà thấy vậy thì chắc sẽ hộc máu mất thôi.
Tống Thư Hàng chống cằm, chẳng lẽ phải dùng pháo đối pháo, lấy đá chọi đá, hai bên liều mạng nã pháo với nhau à?
Hay là gửi đề tài này lên nhóm Cửu Châu số 1 xem các tiền bối trong nhóm sẽ chọn cách ứng đổi thế nào nhỉ?
Bên kia.
Tô Thị A Thập Lục mở mắt ra. Cô đã chính thức bước vào cảnh giới tứ phẩm, chân khí trong cơ thể đã hoàn toàn chuyển hóa thành tiên thiên chân nguyên, hạch tâm chân khí trong đan điền cũng đã ngưng tụ xong.
Khi cô mở mắt ra thì họng pháo do lôi quang thiên kiếp hóa thành chợt khai hỏa.
Đùng!
Một cột sấm sét đánh thẳng xuống chỗ Tô Thị A Thập Lục.
A Thập Lục không hề bối rối, thân thể nhỏ nhắn của cô nhảy lên một cái, cầm bảo đao bản mệnh của mình, rót một thân chân khí vào trong. Sau đó, cô hơi cong eo lại, thân thể giống như một cây cung kéo căng, bày ra một tư thế xuất đao rất kỳ quái.
“Ơ? Tư thế xuất đao này... Ta không nhìn lầm đấy chứ?”
Bạch Tôn Giả nhìn về phái Tô Thị A Thất.
Đây là tuyệt kỹ độc môn của A Thất, cũng là đao pháp đã ấn định danh hiệu ‘Linh Hoàng mạnh nhất’ của A Thất, Thiên Đao Táng Tinh Hải. Lực lượng bạo phát của một đao kia, so với Dạ Không trong Tinh Hà Thập Nhị Kiếm của Bắc Hà Tán Nhân chỉ có hơn chứ không kém!
“Là bản cải biên của Thiên Đao Táng Tinh Hải, tên Táng Tinh Hà, Tiểu Thập Lục dựa vào Thiên Đao Táng Tinh Hải của ta rồi sửa lại. Mặc dù uy lực có giảm xuống, nhưng bây giờ Tiểu Thập Lục lại có thể phát huy ra được uy lực của nó luôn.
Tô Thị A Thất kiêu ngạo nói:
“Cho nên ta mới nói là thiên phú của A Thập Lục còn cao hơn cả ta!”
Trong lúc nói chuyện, A Thập Lục khẽ quát một tiếng, toàn lực chém ra một đao.
Đao mang chém ngược lên, bá đạo vô song. Ánh đao đẩy thẳng một đường hơn trăm mét, uy lực không hề giảm bớt!
Dưới chân cô, đám trận pháp phụ trợ độ kiếp cũng toàn lực triển khai, tăng thêm trạng thái cho cô. Đám trận pháp này gần như không hề tiêu hao gì trong những đợt lôi kiếp trước đó, nên lúc này vẫn đang trong trạng thái đầy năng lượng.
“Hây!!!”
A Thập Lục nhân cơ hội này, tiếp tục chém ra một chiêu Táng Tinh Hà thứ hai.
Hai đao cái trước cái sau thi nhau chống lại cột sét nọ, đao quang liên tục xé rách cột sét, cột sét cũng không ngừng tiêu hao đao quang.
Sau ba giây.
Táng Tinh Hà do Tô Thị A Thập Lục chém ra đã bị tiêu diệt hết, mà cột sét kia cũng cỉ còn lại hơn 20%.
Cột sét chừng 20%. Này đánh thẳng xuống chỗ A Thập Lục.
Lưu Tinh Kiếp bay lên giữa không trung, lần này nó không ra tau... Lôi kiếp cỡ này thì tự A Thập Lục cũng có thể giải quyết.
Phía dưới, A Thập Lục phun ra một ngụm trọc khí, hai tay cầm đao, chuẩn bị chém ra thêm một đao nữa.
Nhưng đúng lúc này, trên người cô lại có một lực lượng màu trắng tự động bắn ra, lao về phía cột sét.
Lực lượng hộ thể màu trắng này rất giống ánh sáng công đức hộ thể của Tống Thư Hàng, bên trong ẩn chứa ý chí công chính. Lực lượng trắng kia đánh mạnh lên cột sét, rõ ràng cũng là một loại lực lượng tự động hộ chủ.
Cột sét chỉ còn lại 20% uy lực nhanh chóng tan rã khi bị lực lượng này đánh trúng.
Lôi quang tiêu tán, lực lượng màu trắng hiện ra chân thân của mình. Đó là một hư ảnh chân long màu trắng, lơ lửng sau lưng Tô Thị A Thập Lục, giương nanh múa vuốt bảo vệ lấy Tô Thị A Thập Lục ở bên trong.
Diệp Tư nhìn thấy nó thì lập tức liên tưởng đến Tống Thư Hàng lúc này, nếu như lúc này cô mà cộng hưởng hình ảnh cho Tống Thư Hàng thì hắn sẽ khóc mù mắt luôn.
Diệp Tư còn nhớ lúc trước khi ánh sáng công đức của Tống Thư Hàng có dấu hiệu cụ thể hóa thì hắn đã liều mạng nghĩ tới hình thái chân long, mong có thể khiến ánh sáng công đức của mình thành một con chân long màu vàng.
Kết quả lúc đó ánh sáng công đức lại biến thành người que thân rắn...
Bây giờ nhìn chân long năng lượng màu trắng xuất hiện sau lưng Tô Thị A Thập Lục mới uy nghiêm, khí phách làm sao. Chân long bảo vệ Tô Thị A Thập Lục kín kẽ, thân rồng khẽ đong đưa, kèm theo phong thái vương giả.
Đây chính là hình tượng mà Tống Thư Hàng mơ ước đã lâu.
...
“Con bạch long này là sao đây?”
Tô Thị A Thất đần mặt ra.
“Ngươi cũng không biết ư?”
Bạch Tôn Giả tò mò hỏi.
Tô Thị A Thất lắc đầu:
“Ta chưa từng thấy trên người A Thập Lục có con bạch long như thế bao giờ.”
Đồng thời trong lòng A Thất cũng có suy đoán.
Thiên kiếp của Tô Thị A Thập Lục biến dị hẳn là có liên quan đến hư ảnh bạch long này.
“Cấu tạo của con bạch long này giống hệt với ánh sáng công đức cụ thể hóa trên người Tống Thư Hàng, mặc dù ý chí của cả hai thứ hơi khác, nhưng hẳn là cùng một gốc. Tô Thị A Thập Lục có thu luyện công pháp dạng siêu độ gì không?”
Bạch Tôn Giả chợt hỏi.
Tô Thị A Thất lại tiếp tục ngu người.
...
Đung đùng đùng.
Trên bầu trời, thiên kiếp họng pháo biến dị liên tục khai hỏa.
Bên dưới, trong sự bảo vệ của bạch long, Tô Thị A Thập Lục không hề sợ uy lực của thiên kiếp chút nào.
Đối mặt với mưa bom bão đạn của thiên kiếp, cô vẫn chọn cách tấn công chính diện.
Đao pháp Táng Tinh Hà liên tục được cô chém ra, sau khi ngày càng quen hơn với tiên thiên chân nguyên cảnh giới tứ phẩm, Táng Tinh Hà do cô chém ra cũng ngày càng mạnh hơn.
Qua hai mươi đao...
Tống Thư Hàng thở hồng hộc, thiên kiếp họng pháo trên trời rốt cuộc cũng ngừng nổ pháo.
“Xong rồi ư?”
Tô Thị A Thất đứng bên cạnh cảm giác còn căng thẳng hơn chính mình độ kiếp nữa.
“Chưa đâu, dựa theo tính cách của thiên kiếp thì hẳn là còn một đòn cuối cùng.”
Bạch Tôn Giả trầm giọng nói.
Quả nhiên, ống pháo do lôi điện tạo thành ở trên trời tan biến, cuối cùng nó biến thành một thanh lôi mâu!
Trên lôi mâu có một đống phù văn lôi điện chói mắt lóe lên, tràn ngập khí tức viễn cổ, tựa như một thanh thần binh đến từ thời viễn cổ.
Lôi mâu dần giơ lên, tựa như có một bàn tay vô hình cầm nó định ném ra.
“Không tốt!!”
Tô Thị A Thất giật mình, lực lượng của lôi mâu này có cấp bậc Linh Hoàng ngũ phẩm. Nếu lôi mâu đánh xuống thì Tô Thị A Thập Lục tuyệt đối sẽ không thể nào cản được.
Bạch Tôn Giả đứng bên cạnh cũng kết kiếm quyết, Lưu Tinh Kiếm phát ra tiếng kiếm ngâm, vận sức chờ phát động.
Đúng lúc này, chân long màu trắng sau lưng Tô Thị A Thập Lục ngâm dài, nó chủ động phóng lên trời, lao tới chỗ thanh lôi mâu kia.
986. Ta Muốn Quay Lại, Chuyên Nghiệp Lên Tí Biết Không?
Lôi mâu có cấp bậc Linh Hoàng ngũ phẩm, chân long cùng loại với ánh sáng công đức kia có thể thắng được nó ư?
Bảo đao của Tô thị A Thất bật ra khỏi vỏ, đao ý ngưng tụ, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Bạch Tôn Giả vẫn duy trì liên kết với Lưu Tinh kiếm.
Lúc này, bạch long ngâm dài một tiếng, đâm thẳng vào lôi mâu, tiếng rồng ngâm vang vọng chín tầng trời.
Lôi mâu như thể bị một bàn tay vô hình ném mạnh ra.
Hai bên đâm sầm vào nhau.
Sau đó, ánh sáng trắng chói lóa tỏa ra trên bầu trời như một mặt trời màu trắng.
Không có nổ mạnh, không có tiếng vang, một rồng một mâu đâm vào nhau rồi hết thảy đều tĩnh lặng.
Một lúc lâu sau.
Ánh sáng trắng chói mắt tan dần.
Bạch long uốn mình bay giữa không trung với tư thế cực kì ưu nhã, như một vị vương giả đang tuần tra trên mảnh đất của mình.
Lôi mâu đã biến mất!
“Bạch long thắng rồi?”
Tô thị A Thất hỏi.
Luồng ánh sáng trắng chói mắt kia làm cho hắn cũng bị ngăn chặn, không thể biết được rốt cuộc trong đó xảy ra chuyện gì.
“Con bạch long kia nuốt sống lôi mâu luôn.”
Bạch Tôn Giả đáp.
“Nuốt luôn á?”
Tô thị A Thất ngẩng đầu lên nhìn bạch long chăm chú. Rốt cuộc thì nó có lai lịch gì? Rõ ràng nó chỉ cùng loại với ánh sáng công đức mà thôi, ấy vậy mà nuốt chửng được cả thiên kiếp ư?
Lúc này, trên bầu trời, bạch long vẫn đang bay lượn. Mới đầu nó bay rất chậm, sau đó tốc độ nhanh dần, nhanh đến mức lướt qua tầm mắt mọi người như chớp.
“Nó đang làm cái gì vậy?”
Tô thị A Thất hỏi.
Bạch Tôn Giả cũng không dám khẳng định:
“Hình như là đang… tiêu hóa?”
Nhìn bạch long bây giờ hệt như ăn no quá rồi phải bay lượn để tiêu hóa vậy.
“Tiêu hóa? Chẳng phải nó giống như ánh sáng công đức hay sao? Chẳng lẽ còn biết đi ị nữa à?”
Tô thị A Thất hỏi.
Tô thị A Thất vừa dứt lời thì thấy bạch long trên bầu trời dừng lại và nhổng cái mông lên.
Cuối cùng, một đống gì đó lóe ánh điện lập lòe bị tuồn ra từ đó.
Cái đống lóe ánh điện kia còn có khí tức của thiên kiếp.
Tô thị A Thất:
“...”.
Địu móa! Ị thật à?
Lôi mâu thiên kiếp kia bị bạch long nuốt chửng, sau đó biến thành cớt rồng bị thải ra ngoài.
Tô thị A Thất dám khẳng định cục thiên kiếp này chính là cục thiên kiếp thê thảm nhất trong mấy trăm năm trở lại đây.
“Ầy, cái đống thiên kiếp biến thành cớt rồng kia là bảo bối đấy.”
Bạch Tôn Giả nói:
“A Thất đạo hữu hót nó về, không chừng còn có tác dụng.”
Tô thị A Thất:
“...”
Cớt rồng do thiên kiếp biến thành thì chắc chắn là bảo bối rồi. Vấn đề là hắn không cần cái bảo bối này đâu.
“Xem ra Tô thị A Thất đạo hữu không cần bảo bối này nhỉ?”
Bạch Tôn Giả cười nói.
Tô thị A Thất lắc đầu bảo:
“Ta không cần đâu, Bạch tiền bối thích thì đi mà hót.”
“Ta cũng không lấy làm gì.”
Bạch tiền bối cười híp mắt:
“Thấy nó cứ bẩn bẩn làm sao ấy.”
Tô thị A Thất:
“Thế mà ngài còn bảo ta hót?”
Khi họ đang nói chuyện thì cục cớt rồng kia rơi xuống đất rồi biến mất trong thinh lặng. Thần kì là khi rơi xuống nó không nổ tung, cũng không gây ảnh hưởng gì tới mặt đất cả.
Bạch long lượn một vòng nữa trên trời rồi hạ xuống, trở về trên người Tô thị A Thập Lục.
Nó uốn éo cái đuôi sau lưng cô nàng, khoe phong phạm vương giả ngầu lòi.

Tô thị A Thất đạp hư không đến bên Tô thị A Thập Lục:
“Tiểu Thập Lục, không sao chứ?”
“Không sao đâu A Thất, ta khỏe lắm.”
Tô thị A Thập Lục mỉm cười, khí tức trên người lại tăng thêm một phần.
Bạch Tôn Giả cũng đáp xuống bên cạnh Tô thị A Thập Lục rồi kiểm tra trạng thái thân thể cho cô:
“Không sao cả, trạng thái của A Thập Lục rất ổn.”
Cuối cùng Tô thị A Thất cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Thập Lục vượt thiên kiếp gian nan mấy lần, rốt cuộc cũng vượt qua một cách thuận lợi rồi.
Tô thị A Thập Lục nắm chặt bảo đao trong tay. Trừ độ kiếp thành công ra, cô còn có thu hoạch khác, chỉ cần cô động ý niệm thì trên bảo đao sẽ có ánh điện lóe lên.
Đó là lực lượng của lôi điện, thậm chí còn mang theo uy lực của thiên kiếp.
Thuộc tính lôi điện biến dị này cường đại hơn thuộc tính vốn có của cô nhiều.
“A Thất, bao giờ thì chúng ta học ngự đao phi hành đây?”
Tô thị A Thập Lục ngẩng mặt hỏi.
“Chưa vội.”
Tô thị A Thất mỉm cười xoa đầu A Thập Lục:
“Ít nhất cũng phải nghỉ ngơi cái đã, lúc nào thích hợp thì ta sẽ dạy ngươi pháp môn ngự đao phi hành.”
“Được.”
Tô thị A Thập Lục ngoan ngoãn đáp.
Cô đã độ kiếp thành công rồi, thời gian cũng không lệch quá nhiều so với cô dự đoán. Sau khi cô nắm giữ pháp môn ngự đao phi hành thì sẽ tới đại học Giang Nam.

Ở một nơi khác.
Vương Bình lái xe đến đập nước.
“Thư Hàng tiên sinh, tỉnh lại đi, chúng ta tới nơi rồi.”
Vương Bình gọi.
“Đến rồi à?”
Tống Thư Hàng mở to mắt nhìn quanh.
Lúc này họ đang ở bên cạnh đập nước, nơi này đúng là không dấu chân người.
“Nơi này tốt đấy.”
Tống Thư Hàng cười nói, đoạn quay đầu lại vẫy tay với lão tổ Sở gia và chuột túi cách đấu, thu cả hai vào thế giới hạch tâm của mình.
Tước yêu Tiểu Thải đậu trên vai hắn, Đao Cổ Vô Hình trôi nổi bên cạnh hắn.
“Chỉ cần cất cái xe này đi là về nhà được rồi.”
Tống Thư Hàng nói.
Vương Bình dụi mắt lia lịa.
Hắn không nhìn lầm! Chuột túi và lão tổ Sở gia đều biến mất không thấy đâu nữa, cả hai đều là vật sống cơ mà!
Đó là pháp thuật không gian sao? Nhưng thực lực của Tống Thư Hàng đã làm gì tới cảnh giới cửu phẩm cơ chứ?
Quả nhiên Thư Hàng tiên sinh có điều bí hiểm!
Lúc Vương Bình đang suy tư thì có ba bóng người đi tới từ cách đó không xa.
“Vương Bình huynh, cuối cùng thì ngươi đã về rồi!”
Hải yêu mực Tam ngoắc tay với Vương Bình.
“Ủa? Hắc huynh đấy à? Sao các ngươi lại ra đây?”
Vương Bình hỏi với vẻ tò mò. Hắn và ba đồng bạn đều là người phụ trách mua vật tư, ngày thường ai cũng được phân công công việc rõ ràng cả.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ba đồng bạn nghỉ ngơi ở đập nước này. Họ đều là hải yêu cấp thấp, không thể rời khỏi nước quá lâu. Nước ngọt hay nước mặn không ảnh hưởng nhiều cho lắm, chỉ cần giữ ướt người là được rồi.
“Ba người bọn ta đang chuẩn bị xuống núi mua rượu và đồ nhắm thì thấy ngươi lái xe về, bèn ra đây ngó một cái. Cái xe này ngầu thật nha.”
Hắc Tam cười nói.
Khi hắn nói chuyện, con hải yêu hình sứa chợt tiến lên ôm Vương Bình một cái thật chặt.
Vương Bình chẳng hiểu ra làm sao.
Hôm nay sao ba đứa bạn mình nhiệt tình thế nhỉ?
Ngay sau đó, Vương Bình đần mặt ngã cái rầm xuống đất. Hắn trúng độc mê của hải yêu sứa, ngất lịm luôn.
Sau đó, ba con hải yêu quay lại nhìn Tống Thư Hàng, rồi siết chặt vòng vây, bao vây quanh hắn.
Tống Thư Hàng:
“...”
Ba người bạn này của Vương Bình muốn nhắm vào hắn hả?
“Này này, ba vị đạo hữu, các người muốn làm gì đấy?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Hắn có đắc tội với đám hải yêu này bao giờ đâu nhỉ?
À từ từ, hắn có đắc tội với chiến sĩ nhím biển thật, lẽ nào ba con hải yêu này là thân thích gì của đám chiến sĩ nhím biển đó à?
“Đắc tội rồi, Thư Hàng tiên sinh.”
Ba con hải yêu nói với Tống Thư Hàng với giọng điệu cực kì nghiêm túc:
“Thực sự thì bọn ta cũng chỉ làm việc theo mệnh lệnh mà thôi. Hi vọng Thư Hàng tiên sinh đừng trách bọn ta.”
“Từ từ đã, ít nhất các ngươi cũng phải nói rõ ra đã chứ? Các người nghe lệnh của ai? Vì sao lại muốn đối phó với ta?”
Tống Thư Hàng vỗ nhẹ trong không khí, ý bảo Đao Cổ Vô Hình tỉnh lại.
Hắn cảm giác được trên người ba con hải yêu này không có sát khí, quan trọng hơn là cả ba con đều chỉ có cảnh giới tam phẩm, có hợp sức với nhau cũng không phải là đối thủ của hắn.
Cho nên Tống Thư Hàng cực kì bình tĩnh.
“Đúng vậy, chí ít cũng phải cũng phải cho Tống Thư Hàng tiên sinh biết nguyên nhân đã chứ. Bọn ta sơ xuất quá.”
Hắc Tam gật đầu rồi nói.
Sau đó, nữ yêu Siren cất giọng cực kì dễ nghe:
“Thư Hàng tiên sinh, bọn ta đại diện cho Ô tiên sinh tới cảnh cáo ngươi, từ nay về sau hãy cách xa Ngư Kiều Kiều tiểu thư ra một chút. Ngư Kiều Kiều đại tiểu thư không phải là người mà đám con người các ngươi có thể lại gần, cô ấy chính là long nữ có huyết thống giao long cao quý! Ngươi muốn theo đuổi cô ấy quả là nằm mơ giữa ban ngày! Thức tỉnh đi, sau này đừng bám lấy cô ấy nữa!”
Tống Thư Hàng:
“Gì cơ?”
Theo đuổi Ngư Kiều Kiều?
Hắn hình dung bộ dạng của Ngư Kiều Kiều bây giờ một chút… cha mạ ơi, cô nàng đó đang ở hình dạng đầu cá thân người đấy! Tống Thư Hàng hắn có đói khát tới mức nào cũng không thể ra tay với Ngư Kiều Kiều được biết không?!
Thẩm mỹ quan của hắn rất “con người”, hiểu không hả?
“Các ngươi hiểu lầm rồi.”
Tống Thư Hàng nói cực kì nghiêm túc:
“Ta và Ngư Kiều Kiều chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, hơn nữa tiêu chuẩn của ta bình thường lắm, thẩm mỹ quan của ta khác với của hải tộc các người.”
“Xạo!”
Hắc Tam nói:
“Nếu chỉ là bạn bè bình thường thì vì sao ngươi lại ngủ chung phòng với Ngư Kiều Kiều tiểu thư hả?”
Tống Thư Hàng:
“...”
“Đừng nói thêm gì nữa, Thư Hàng tiên sinh. Hôm nay hãy để bọn ta dần ngươi một trận, ngươi phối hợp rên to một chút là được, để bọn ta còn về báo cáo kết quả với Ô tiên sinh nữa.”
Hắc Tam nói.
Khi hắn đang nói chuyện thì con yêu tinh sứa đã dựng xong máy quay trên giá cố định.
“Nếu Thư Hàng tiên sinh không rên la được thì ta có thể làm giúp.”
Nữ yêu có huyết thống Siren cười duyên nói.
Tống Thư Hàng:
“...”
“Nào, Thư Hàng tiên sinh đã chuẩn bị xong chưa?”
Hắc Tam hiện chân thân là một con cá mực bự chảng.
“Đánh thật đấy à?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Đương nhiên rồi. Yên tâm đi, bọn ta sẽ ra tay nhẹ nhàng, cùng lắm chỉ bị thương da thịt thôi, hai ba hôm là khỏi ấy mà.”
Hắc Tam nói:
“Sau này ngươi cách xa Ngư Kiều Kiều tiểu thư ra một chút là không sao đâu.”
“Đồ ngu, ta bắt đầu quay rồi, ghi hết cả lời ngươi nói vào rồi đây này!”
Hải yêu sứa cả giận quát.
“Không sao, lúc nào gửi video cho Ô tiên sinh thì cắt đoạn đó đi là được.”
Hắc Tam nói.
Hải yêu sứa lại bảo:
“Cắt cái quần, ngươi có biết cắt không? Video này đưa vào máy tính là bản đầy đủ đấy, ta cũng không biết cắt thế nào đâu!”
“Quay lại đi, nghiêm túc tí.”
Nữ yêu Siren nói.
“Đành thế thôi.”
Hải yêu sứa thở dài, sau đó lại mân mê cái máy quay một lúc.
“Được rồi, ta quay lại đây, chuyên nghiệp tí biết không hả?”
Hải yêu sứa nói.
Tống Thư Hàng:
“...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận