Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1466: Uống một hơi cạn sạch

Chương 1466: Uống một hơi cạn sạch
“Đông Qua tiền bối, lần nào ngươi cũng nóng vội như vậy.” Tống Thư Hàng đứng dậy, bình tĩnh nói.
Bạch tiền bối nhỏ ngồi bên cạnh truyền âm nhập mật hỏi hắn: “Có nắm chắc không?”
Tô Thị A Thập Lục cũng hỏi: “Năng lượng của Xích Tiêu Kiếm tiền bối đã khôi phục chưa? Còn chiến được không?”
Vũ Nhu Tử hỏi theo: “Tống tiên bối, Đông Qua Thánh Quân lại đến chọc ngươi thì nhất định là đã luyện được thần kĩ gì rồi, nhất định ngươi phải cẩn thận đấy, dù gì thì ngươi cũng chỉ là Huyền Thánh rởm thôi mà.”
“Không sao đâu, ta có cách ứng phó với Đông Qua Thánh Quân rồi.” Tống Thư Hàng truyền âm trả lời cả nhóm.
Đông Qua Thánh Quân ở phía đối diện đi lên một nơi trông giống võ đài.
Sau khi bí cảnh của Trường Sinh Kiếm Tông bị phá vỡ, không gian chiến đấu và võ đài trước đó đều sụp đổ, võ đài này là mới làm ra.
“Chúng ta không nói nhiều nữa. Bá Tống đạo hữu, lần này chúng ta chỉ đấu một chiêu, một chiêu phân thắng bại! Đánh chính diện, ai sợ thì người đó là quả dưa hấu!”
Hắn vừa dứt lời, các vị Huyền Thánh khác đã đứng cả dậy.
Nếu Bá Tống Huyền Thánh và Đông Qua Thánh Quân muốn đấu một trận trên võ đài thì các vị Huyền Thánh như bọn họ đương nhiên phải chịu trách nhiệm chế tạo một không gian trận pháp kết giới, để trận chiến giữa hai vị Huyền Thánh không lan đến những thực khách xung quanh.
Tống Thư Hàng nhẹ nhàng khoan thai đi lên võ đài: “Thực ra thì Đông Qua Thánh Quân à, hai chúng ta có tái chiến một trận thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Ta đã nghĩ ra biện pháp phá giải một đao của ngươi rồi, Bá Tống đạo hữu. Cho nên chỉ cần đấu một chiêu phân thắng bại thì ta có thể đánh hòa với ngươi. Nếu trận đấu rơi vào thế hòa, chúng ta sẽ dùng nước sông mẫu tử để quyết thắng thua!” Đông Qua Thánh Quân nói.
Sau khi trạng thái “tiểu trong suốt” của Tống Thư Hàng biến mất thì bao nhiêu kí ức của mọi người về Tống Thư Hàng đều trở lại. Đông Qua Thánh Quân cũng nhớ lại việc mình từng bại dưới một đao vá trời lấp bể của Tống Thư Hàng.
Mặt khác… trước khi lên đài, Đông Qua Thánh Quân đã mua hai bình nước sông mẫu tử ở chỗ Thải Vân Tiên Tử. Hắn cũng có ý tưởng như Thải Vân Tiên Tử, đó là kéo trận chiến vào thế hòa rồi dùng nước sông mẫu tử để phân thắng thua.
“Nghĩ ra cách phá giải nhanh đến vậy sao?” Tống Thư Hàng nhìn về phía Đông Qua Thánh Quân với vẻ hơi ngạc nhiên.
Phần Thiên Hỏa Diễm đao là tuyệt chiêu của Xích Tiêu Tử đạo trưởng, dù hắn chỉ nắm được sơ sơ, nhưng nếu thi triển bằng Xích Tiêu kiếm thì chí ít cũng có thể chém ra uy lực của cảnh giới bát phẩm đỉnh phong.
Nếu Đông Qua Thánh Quân thực sự nghĩ ra cách phòng ngự một đao đó, thì thiên phú của hắn về mặt phòng ngự thực sự vô cùng đáng sợ.
“Một chiêu phân thắng bại?” Tống Thư Hàng bình tĩnh nói.
“Một chiêu phân thắng bại!” Đông Qua Thánh Quân rút đại kiếm ra, cắm dọc trước người.
Đại kiếm biến lớn thành một chiếc thuẫn khổng lồ màu vàng kim.
Sau đó là một lô một lốc vòng sáng lóe lên: gia tăng phòng ngự, thánh quang gia trì, thối thể chi pháp, trận pháp phòng ngự…
Sau nữa là thuật pháp phòng ngự mạnh nhất của Đông Qua Thánh Quân trước đó: Cương Thiết Bảo Lũy!
Chuẩn bị hết thảy xong xuôi, Đông Qua Thánh Quân lại kích hoạt hình thái công đức cụ hiện hóa.
Người khổng lồ đội trời đạp đất xuất hiện.
Người khổng lồ bó đầu gối ngồi xuống, bao bọc Đông Qua Thánh Quân cực kì kín kẽ.
“Này. Đông Qua Thánh Quân, đây mà là một chiêu à?” Tống Thư Hàng nói.
Đông Qua Thánh Quân bình tĩnh đáp: “Đây chỉ là chuẩn bị trước trận chiến thôi, một chiêu của ta bây giờ mới bắt đầu đây này.”
“Phòng ngự tuyệt đối – Chuông Thái Sơ!” Đông Qua Thánh Quân đưa tay vỗ một cái, toàn bộ thuật pháp phòng ngự trên người hắn hòa làm một thể, biến thành một chiếc chuông lớn bao bọc hắn ở bên trong.
“Tới đi, Bá Tống đạo hữu, xuất đao đi! Lần này ta nhất định sẽ cản được đao pháp của ngươi!” Đông Qua Thánh Quân nói.
Tống Thư Hàng khoanh tay trước ngực: “Đông Qua đạo hữu, ngươi đừng quên rằng ta không chỉ biết mỗi đao pháp.”
Sau lưng hắn, từng đợt sóng không gian gợn lên.
Từng quả từng quả bom nguyên tử thiên kiếp và đầu đạn khinh khí thiên kiếp thò ra ngoài.
Những vũ khí thiên kiếp khủng bố này còn chưa phát nổ, nhưng uy áp mà chúng tản mác ra đã tạo thành áp lực khôn tả cho kẻ khác.
“Phòng ngự, đại trận!” Yêu Mộng Thánh Quân cất giọng lanh lảnh quát lên.
Mấy vị Huyền Thánh vội vàng đứng lên, liên thủ tạo thành một đại trận phòng ngự.
“Bạch Thánh, ngươi cũng mau góp sức đi! Nếu đống đầu đạn này của Bá Tống đạo hữu mà nổ tung thì cả cái bí cảnh này đều sẽ bị phá hủy mất.” Tam Chu Thánh Quân hô.
Những đầu đạn hạt nhân thiên kiếp này mà phát nổ cùng một lúc thì uy lực phải vượt qua cả Kiếp Tiên cửu phẩm mất thôi! Nguy hiểm quá!
Nghìn năm đệ nhất thánh Bá Tống Huyền Thánh quả nhiên danh bất hư truyền!
Dưới uy hiếp của chiêu bom hạt nhân thiên kiếp, chẳng có bao nhiêu Huyền Thánh dưới cảnh giới Kiếp Tiên dám đánh chính diện với Tống Thư Hàng.
Lúc này Bạch tiền bối nhỏ đang bưng bát canh đen sì mà uống từng ngụm một.
Nghe Tam Chu Thánh Quân gọi, ngài quay đầu lại: “Yên tâm đi, bom hạt nhân thiên kiếp… Ừm, mọi người phải tin tưởng vào sức khống chế của Bá Tống đạo hữu chứ!”
Dù sao thì đống này cũng không thể phát nổ ở hiện thế.
Tống Thư Hàng phối hợp với Bạch tiền bối, nhẹ nhàng vung tay lên.
Tất cả các đầu đạn hạt nhân thiên kiếp đều dừng lại.
“Nhưng lần này không cần tới chúng.” Tống Thư Hàng bình thản nói.
Mỹ nhân rắn công đức hiện thân sau lưng hắn, hai tay xuyên vào hư không, sau đó lấy ra một cái điện thoại di động.
Tống Thư Hàng đưa tay ra.
Mỹ nhân rắn công đức đặt điện thoại vào tay hắn.
“Thực ra thì… Đông Qua Thánh Quân à, ngươi có biết vì sao ban nãy ta lại nói ‘Lần nào ngươi cũng vội vàng như thế’ không?” Tống Thư Hàng mở điện thoại ra rồi hỏi.
Đông Qua Thánh Quân: “? ? ?”
Làm sao mà ta biết được!
Nhưng thấy Tống Thư Hàng vung vẩy chiếc điện thoại trong tay, trong lòng hắn bỗng dấy lên dự cảm không lành.
“Thực ra trong thời gian mọi người mất đi kí ức thì ta và Đông Qua đạo hữu đã đánh một trận rồi.” Tống Thư Hàng bình tĩnh nói.
Đông Qua Thánh Quân: “Hả?”
Sao ta hoàn toàn không có ấn tượng gì hết vậy?
“Đây chính là kết quả của trận đấu đó…” Tống Thư Hàng tiện tay ném chiếc điện thoại của mình cho Đông Qua Thánh Quân.
Keng ~
Điện thoại đập vào thuật pháp phòng ngự tuyệt đối – Chuông Thái Sơ của Đông Qua Thánh Quân.
Sau đó lăn lông lốc xuống đất.
May mà màn hình điện thoại vẫn quay về phía Đông Qua Thánh Quân.
Đông Qua Thánh Quân cúi đầu xuống nhìn.
Trên màn hình điện thoại là một tấm ảnh phóng lớn.
Bối cảnh là một vách núi dựng đứng như đao kiếm.
Trong ảnh, một chàng đẹp trai tóc vàng ngã trên tảng đá, áo quần lộn xộn, trên người có mấy vết thương, mồ hôi nhễ nhại, im lìm không nhúc nhích.
Trong không trung phía trên chàng trai tóc vàng, Bá Tống Huyền Thánh chân đạp hắc liên, tay cầm thanh kiếm rực lửa, mỹ nhân rắn công đức theo sát bên cạnh hắn, sau lưng còn một đám thánh viên cầm thánh điển Nho gia.
“Bá Tống Huyền Thánh đánh bại Đông Qua Thánh Quân tại Đao Kiếm Phong.”
Nhìn thấy tấm ảnh này, trong đầu Đông Qua Thánh Quân lập tức hiện lên suy nghĩ ấy.
“Ta… thua ư?” Đông Qua Thánh Quân ngây ngẩn cả người.
“Cho nên không cần phải tái chiến nữa.” Tống Thư Hàng phất tay, chiếc điện thoại bay vèo về tay hắn: “Giữa chúng ta đã phân thắng bại từ lâu rồi, dù có đánh thêm một trận cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Tống Thư Hàng phải nhanh chóng thu hồi điện thoại của mình để tránh cho Đông Qua Thánh Quân nhìn kĩ tấm ảnh kia rồi nhận ra điều sơ hở. Bởi vì tấm ảnh đó là dàn cảnh để chụp… nên hắn vẫn chột dạ lắm.
Đông Qua Thánh Quân cau mày suy nghĩ, trông đến là khổ sở.
Nhưng mãi mà hắn chẳng nhớ ra được chút gì.
Trí nhớ của hắn bị Tinh Hà xóa bỏ cực kì sạch sẽ, căn bản không có khả năng khôi phục.
“Không thể không thừa nhận, Bá Tống Huyền Thánh, lần này ngươi mạnh hơn. Nhưng lần sau ta sẽ không thua nữa đâu. Lần sau gặp lại, ta nhất định sẽ thắng ngươi.” Đông Qua Thánh Quân nói với giọng điệu không cam lòng.
Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm.
Tốt lắm, lừa được một người rồi.”
“Trước khi khiêu chiến tiếp, Bá Tống Huyền Thánh, ngươi có thể nói cho ta biết… ta đã thua như thế nào không?” Đông Qua Thánh Quân ngẩng đầu lên nhìn Tống Thư Hàng đầy mong đợi.
Tống Thư Hàng: “…”
Lạy giời, làm sao ta biết ngươi thua thế nào được?
“Rốt cuộc thì ngươi đã làm gì để đột phá thuật pháp phòng ngự tuyệt đối của ta vậy?” Đông Qua Thánh Quân tò mò.
Chuông Thái Sơ là do hắn đem toàn bộ thuật phòng ngự của mình ngưng luyện thành một thể.
Để đạt được hiệu quả này, hắn còn phải chạy đi mượn một bảo bối.
Nhờ có bảo bối mượn tạm này, hắn mới có thể dung hợp toàn bộ những thuật pháp phòng ngự của mình lại với nhau.
Có lớp phòng ngự Chuông Thái Sơ, hắn thậm chí có lòng tin rằng mình sẽ cản được Hỏa Diễm Chi Đao lúc trước của Tống Thư Hàng… Đương nhiên là hắn tin tưởng thế thôi, chứ có ngăn được thật không thì chưa thử bao giờ.
“Ngươi muốn biết sao?” Tống Thư Hàng hỏi.
Đông Qua Thánh Quân gật đầu lia lịa.
Tống Thư Hàng mỉm cười.
Sau đó, đột nhiên, hắn biến mất.
Khi xuất hiện trở lại, Tống Thư Hàng đã ở trong chuông Thái Sơ, ngay sau lưng Đông Qua Thánh Quân. Hắn dùng tay làm kiếm, nhẹ nhàng đặt lên cổ của Đông Qua Thánh Quân.
Chúc phúc của Tổ Vu – đồ của Kiếp Tiên cửu phẩm. Tu sĩ ngũ phẩm sử dụng nó có thể thực hiện bước nhảy không gian cự li ngắn dưới 500m.
Tống Thư Hàng chỉ thử một chút thôi, ai ngờ lại đột phá được phòng ngự của Đông Qua Thánh Quân thật.
“Lực lượng không gian? Bá Tống Huyền Thánh, ngươi… ngươi nắm giữ không gian chi lực ư?” Đông Qua Thánh Quân hỏi.
“Không, ta không nắm giữ lực lượng không gian. Huyền Thánh bát phẩm muốn nắm giữ lực lượng không gian thì quá khó.” Tống Thư Hàng mỉm cười: “Còn việc vì sao ta xuất hiện sau lưng ngươi được thì ngươi thử đoán xem.”
“Chẳng lẽ ngươi dùng độn pháp đặc thù gì có thể xuyên qua lớp phòng ngự của ta?” Đông Qua Thánh Quân lẩm bẩm.
Tống Thư Hàng chắp tay sau lưng, khởi động chúc phúc của Tổ Vu thêm một lần nữa, trở về chỗ ngồi của mình trong nháy mắt.
“Tuy cảnh giới ngũ phẩm có thể dùng pháp khí của Kiếp Tiên cửu phẩm nhưng tiêu hao lớn quá, khoảng cách giữa hai lần thi triển kéo dài hơn, mà linh lực lại tiêu hao nhiều gấp mấy lần.” Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Nếu không phải bây giờ hắn đã có ba hạch thì đúng là không thể dùng được cái pháp khí ăn linh lực kiểu nhà giàu này.
“Ta thua rồi… lần sau, khi nghiên cứu ra độn pháp của ngươi thì nhất định ra sẽ đến khiêu chiến ngươi thêm lần nữa!” Đông Qua Thánh Quân nói.
Dứt lời, hắn hất tay lên, hai bình nước sông mẫu tử bay về phía Tống Thư Hàng.
Mỹ nhân rắn công đức sau lưng Tống Thư Hàng vươn tay đón hai bình nước ấy.


Đông Qua Thánh Quân thua nhanh gọn.
Còn hai lần cơ hội, nhưng không có ai khiêu chiến Tống Thư Hàng nữa.
Chắc là ánh nhìn mang thai và ánh nhìn phôi thai đã dọa sợ những người khiêu chiến rồi nhỉ?
Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm.
Từ giờ trở đi hắn có thể yên tâm thưởng thức Thực Tiên yến rồi.
Sau lưng Tống Thư Hàng, mỹ nhân rắn công đức trầm tư nhìn hai bình nước sông mẫu tử đang cầm trong tay.
Sau đó cô mở nắp một bình ra.
Ngửa cổ.
Ừng ực, ừng ực ~
Nước sông mẫu tử bị cô uống một hơi cạn sạch.
Mỹ nhân rắn công đức hoàn toàn khác biệt với những thể cụ hiện hóa ánh sáng công đức khác. Cô có thể ăn một số đồ ăn ẩn chứa năng lượng, ví dụ như hạt sen Đao Ý Thông Huyền, dương mai công đức… và cả nước sông mẫu tử này nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận