Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 497: Xin chào, ta đến tìm Bạch Kình Đao Khách

Chương 497: Xin chào, ta đến tìm Bạch Kình Đao Khách
Nhưng hiện nay, Vũ Nhu Tử mới mấy chục tuổi mà đã sắp đạt được cảnh giới này rồi. Người lớn tuổi hơn Vũ Nhu Tử một chút là Tô Thị A Thập Lục, thì đang trong quá trình trùng kích cảnh giới đó rồi. Ngư Kiều Kiều trên vai hắn, nếu đổi thành tuổi của nhân loại thì cũng không hơn kém Tô Thị A Thập Lục là bao, bây giờ cũng đã có cảnh giới tứ phẩm rồi.
Hình như đây là thời đại mà thiên tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp thì phải.
Lúc này, Sở Khang Bá trong điện thoại lại nói:
“Vì vậy, liệu có thể nhờ Tống tiểu hữu chăm sóc cho đứa cháu gái này của ta mấy ngày được không, bên này ta sẽ phái hai đệ tử Sở gia qua đó ngay lập tức, đến lúc đó, hai đệ tử này sẽ chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của Lý m Trúc, đảm bảo không gây phiền phức gì cho tiểu hữu đâu.
Sở Khang Bá nhìn ra, không biết vì nguyên nhân gì mà Lý m Trúc cứ nhất định phải quấn lấy Tống Thư Hàng —— Chẳng lẽ Lý m Trúc cũng giống như gà con vừa nở khỏi trứng, coi thứ đầu tiên chúng thấy thành mẹ ư?
Tóm lại, bất luận thế nào, tạm thời Lý m Trúc sẽ không rời khỏi Tống Thư Hàng đâu, thế thì dứt khoát phái hai đệ tử qua đó chăm sóc Lý m Trúc luôn cho rồi, cứ để Lý m Trúc ở bên Tống Thư Hàng một thời gian, đợi đến khi tìm thấy cách giải quyết rồi thì lại mang cô ấy về.
Mà người được chọn để chăm sóc Lý m Trúc, trong lòng Sở Khang Bá đã có người thích hợp rồi —— ấy chính là Tiểu Sở Sở thiên tài của Sở gia.
Với tư chất của Sở Sở , nếu như cứ tiếp tục ở lại Sở gia thì đúng là có hơi lãng phí thiên phú của cô. Nếu như thế thì chi bằng để cho cô ở cùng với vị Tống Thư Hàng tiểu hữu này đi vậy, nói không chừng còn có thể gặp được kỳ ngộ của mình cũng nên.
Người được chọn còn lại thì nhất định phải là một đệ tử kiên định tài giỏi của Sở gia mới được…
~~~~~~
Tống Thư Hàng nhìn tiểu hòa thượng đang reo hò ở trên lưng ngân long một cái, thôi được rồi, chăm sóc một đứa trẻ là chăm sóc, mà hai đứa thì cũng là chăm sóc thôi.
“Không thành vấn đề, Sở tiền bối. Ta có thể phụ trách chăm sóc cho Lý m Trúc, có điều… Thời gian gần đây có khả năng ta sẽ phải đi xa một chuyến, thế nên tốt nhất là đệ tử Sở gia mà người phái đến để chăm sóc cô ấy có thể đến trong vòng hai ngày nhé.”
Tống Thư Hàng trả lời.
“Hai ngày à? Không thành vấn đề. Tiểu hữu ngươi cứ gửi địa chỉ của ngươi cho ta, ta đảm bảo trước khi mặt trời ngày mai xuống núi, hai đệ tử Sở gia sẽ đến chỗ của ngươi ngay.”
Sở Khang Bá vỗ ngực đảm bảo, đồng thời, lão tổ lại thuận miệng hỏi thêm một câu:
“Thư Hàng tiểu hữu muốn đi đâu thế? Trên đường có cần giúp đỡ gì không?”
“À… Đi đến một nơi rất xa, rất rất xa.”
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn lên trời sao:
“Cảm ơn ý tốt của Sở tiền bối, có điều chuyến đi lần này đã được Bạch tiền bối sắp xếp ổn thỏa cả rồi, ta chỉ cần lê cái thân này đi qua đó là được rồi.”
“Vậy thì tiểu hữu đi đường cẩn thận nhé.”
Sở Khang Bá nghe thấy khẩu khí của Tống Thư Hàng có gì đó không đúng lắm, nhưng không biết phải nói tiếp thế nào nên chỉ đành chúc một câu.


Sau khi cúp điện thoại, Tống Thư Hàng lập tức nhìn thấy đằng sau con ngân long có một đạo kiếm quang bay vút tới đây, tốc độ cực nhanh, còn nhanh gấp hai lần tốc độ bay của con rối ngân long này nữa.
Trên kiếm quang, thiếu nữ tóc trắng Lý m Trúc bám trên kiếm quang, giống như một động vật nhỏ đáng yêu vậy. Lúc hai mắt của cô ấy và hai mắt của Tống Thư Hàng nhìn thẳng nhau thì đôi mắt màu bạc của cô ấy sáng lên.
Tốc độ của kiếm quang càng lúc càng nhanh hơn, chỉ trong chớp mắt đã đuổi đến bên cạnh Tống Thư Hàng.
Sau đó, Lý m Trúc nhảy vồ một cái, nhào sang con rối ngân long của Tống Thư Hàng.
Động tác nguy hiểm như thế làm cho tim của Tống Thư Hàng đập thình thịch, hắn vội vàng đưa tay ra đỡ lấy vị tiểu tổ tông này.
Cũng may là Lý m Trúc có thể khống chế sức lực khi va chạm của bản thân, lúc cô ấy nhào về phía Tống Thư Hàng, lực va chạm của cơ thể đã thu lại rất nhỏ, rất nhỏ rồi. Tống Thư Hàng chỉ cần ôm nhẹ là có thể tiếp được cô ấy ngay.
Đạo kiếm quang ở bên cạnh kia thu nhỏ lại, hóa hành kiếm hoàn, bay tới bên cạnh Lý m Trúc. Cô ấy hơi hé miệng ra rồi nuốt kiếm hoàn vào.
“Hì hì hì.”
Lý m Trúc bắt lấy góc áo của Tống Thư Hàng, nở nụ cười hài lòng.
Tống Thư Hàng dở khóc dở cười, vỗ nhẹ vào người Lý m Trúc.
Tiểu hòa thượng trợn to hai mắt, cái cô gái này nhìn có vẻ còn bé hơn cả nó mà đã có thể ngự kiếm phi hành rồi. Thế giới quan của tiểu hòa thượng có chút lung lay. Nhưng nó lập tức cắn chặt răng, kiên định nói —— Chắc chắn là do gần đây ta luyện tập không đủ, ta phải nỗ lực, nỗ lực hơn nữa mới được.
Trong lúc bất tri bất giác, Lý m Trúc đã trở thành động lực khích lệ tiểu hòa thượng chăm chỉ tu luyện rồi.


Sau khi nắm chặt góc áo của Tống Thư Hàng, Lý m Trúc giơ bàn tay nhỏ bé ra, đưa chiếc nhẫn đồng cổ cho Tống Thư Hàng.
“Cho ta sao?”
Tống Thư Hàng cười hỏi.
“Ừm.”
Lý m Trúc gật nhẹ đầu.
“Đây là đồ của phụ thân ngươi, ta chỉ trả nó lại cho chủ nhân của nó thôi. Vì thế, nó là đồ của ngươi rồi.”
Tống Thư Hàng lắc đầu, nhẹ nhàng nói.
Lý m Trúc vẫn chìa tay ra, đôi mắt màu bạc nhìn chăm chăm vào Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng bi cô nhìn chằm chằm nên bắt đầu có chút ngại ngùng, chỉ đành cầm lại chiếc nhẫn đồng cổ —— lại nói, lẽ nào Lý m Trúc đến gần mình không phải vì chiếc nhẫn đồng cổ này sao?
Nếu như không phải vì chiếc nhẫn đồng cổ này thì là vì nguyên nhân gì kia chứ?
Tống Thư Hàng lập tức nghĩ tới linh quỷ trong cơ thể mình… Lúc đầu khi ký kết khế ước với linh quỷ, con linh quỷ này hấp thụ một phần nhỏ năng lượng khi Lý Thiên Tố đạo tiêu.
Có thể là vì nguyên nhân này nên khiến cho trên người Tống Thư Hàng mang theo mùi vị của Lý Thiên Tố, dẫn đến việc Lý m Trúc tiếp cận hắn theo bản năng chăng?
Thôi vậy, mặc kệ thế nào thì cũng phải đưa cô ấy về nhà trước vậy —— Mẹ Tống rất thích trẻ con, thế nên chắc hẳn là sẽ thích cô gái nhỏ đáng yêu này lắm.
À, không được quên, còn có một tiểu hòa thượng nghiêm túc nữa.
Đường Bạch Kình, thành phố Văn Châu, tại nhà của Tống Thư Hàng.
Mẹ Tống ngồi ở ghế sô pha cắn hạt dưa, xem phim Hàn.
Ba Tống thì dựa vào ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thời sự hôm nay đưa tin, mọi người trên chiếc máy bay xảy ra sự cố và rơi xuống đảo biệt lập đã được phú hào thần bí dùng du thuyền đưa về thành phố Tang Hải của Hoa Hạ, hiện các hành khách đang trên đường trở về nhà.
Vì thế hôm nay, ba Tống đã xin nghỉ, còn mẹ Tống thì chuẩn bị xong một bàn thức ăn ngon từ sớm, giờ chỉ còn đợi Tống Thư Hàng về nhà nữa thôi.
Kinh coong~~
Tiếng chuông từ cửa truyền vào.
“Là Thư Hàng về sao?”
Ba Tống bật dậy từ sô pha, động tác nhanh nhẹn, căn bản không giống những người ở độ tuổi của ông chút nào. Sau đó ông bước vội, ba bước thành hai bước, ông xông đến cạnh cửa, dùng sức mở cửa nhà ra.
“Thằng nhóc này, cuối cùng con cũng biết quay… ố?”
Mới nói được một nửa, ba Tống nhìn đến người đứng ở ngoài cửa liền ngẩn toàn thân.
Người ở trước mặt ông không phải Tống Thư Hàng mà là một cô gái có dáng người cao gầy.
Cô gái có dáng người cao gầy thì chẳng có gì kì lạ cả, nhưng mà cô gái này lại mặc một chiếc váy cổ trang màu đỏ, giống như là tiên tử bước ra từ trong những bộ phim cổ trang vậy.
Nhưng trong một ngày thời tiết nóng bức thế này mà ăn vận như thế thì không những kì lạ mà còn rất oi bức nữa.
“Xin chào, cô tìm ai vậy?”
Ba Tống hỏi.
“Vâng, xin hỏi, đây có phải là nhà của Thư Sơn Áp Lực Đại tiểu hữu không ạ?”
Cô gái mặc váy cổ trang màu đỏ kia chớp chớp mắt, cười hỏi.
Cô ấy vừa nở nụ cười thì trên người xuất hiện lực hấp dẫn rất lớn, làm cho cơ thể của ba Tống không tự chủ được đến gần cô ấy hơn —— Đừng có nghĩ xiên xẹo nhé, không phải là cái loại ‘sức hút quyến rũ’ kia đâu, đó là lực hấp dẫn thực sự đấy, giống như nam châm vậy, ba Tống cảm giác cơ thể mình đứng không vững nữa.
“Thư Sơn Áp Lực Đại? Là cái gì thế?”
Ba Tống không hiểu ra sao, đồng thời ông cảm thấy trọng tâm của bản thân không vững nên vội vàng ngửa người ra sau.
“Ố? Đợi chút, ngày hôm nay thay đổi rồi.”
Cố gái mặc vảy cổ trang màu đỏ lấy điện thoại ra, trượt vài cái, sau đó cô ngẩng đầu lên, mặt đầy nghiêm túc nó:
“Đây là nhà của Bạch Kình Đao Khách à?
“Bạch Kình Đao Khách lại là cái gì nữa thế?”
Ba Tống dùng sức xoa huyệt thái dương, dạo gần đây đám thanh niên biết chơi quá, tư duy của ông có chút không theo kịp rồi:
“Tôi chỉ biết chỗ này của chúng tôi là đường Bạch Kình thôi.”
“À, chờ một chút… Ta quên một chuyện quan trọng.”
Cô gái mặc đồ cổ trang đó lại trượt điện thoại mấy cái, gõ như bay trên điện thoại.
Nhóm Cửu Châu số 1.
Lưu Huỳnh Tiên Tử:
“Gấp! Có đạo hữu nào đang online không, ta hỏi một vấn đề, tên tục gia của Bạch Kình Đao Khách là gì ý nhỉ? Ta nhất thời không nhớ ra được.”
Điền Điềm Phó Đảo Chủ:
“Bạch Kình Đao Khách là ai?”
Đông Phương Tĩnh Tuyết:
“Là đạo hữu mới vào nhóm sao?”
Lưu Huỳnh Tiên Tử:
“Không phải, chính là đạo hữu có tổng cộng bảy cái đạo hiệu, mỗi ngày đổi một cái ấy!”
Đông Phương Thanh Tuyết:
“À ~ Là Thất Nhật đạo hữu đấy à!”
Tạo Hóa Pháp Vương:
“Thất Nhật đạo hữu lại là cái quỷ gì thế, tiểu hữu chỉ là trong bảy ngày mỗi ngày đổi một cái đạo hiệu thôi mà.”
Bắc Hà Tán Nhân:
“Thất Nhật đạo hữu… Cái đạo hiệu này được đấy, ta rất thích. Ngoài ra Lưu Huỳnh Tiên Tử, tên tục gia của Bạch Kình Đao Khách là ‘Tống Thư Hàng’, cô hỏi cái này làm gì?”
Lưu Huỳnh Tiên Tử:
“Ta vừa mới đến nhà hắn, có điều hình như là gặp phải cha hắn. Nhưng nhất thời ta không nhớ ra tên tục gia của Bạch Kình Đao Khách. Bây giờ ta biết rồi, cảm ơn Bắc Hà, chụt chụt.”
Bắc Hà Tán Nhân: …
Lưu Huỳnh Tiên Tử tắt điện thoại đi, ngẩng đầu lên nhìn ba Tống lần nữa:
“Xin chào, đây có phải là nhà của Tống Thư Hàng tiểu hữu không?”
“À à, hóa ra là bạn của Thư Hàng à.”
Ba Tống gật đầu đồng thời nhìn Lưu Huỳnh Tiên Tử một cái. —— Là một cô gái xinh đẹp nha, nếu chỉ nói về khí chất, tướng mạo, thì cô gái này với cái cô Vũ Nhu Tử lần trước thì đúng là mỗi người một vẻ… Chỉ là hành vi cử chỉ, quần áo ăn mặc đều hơi lạ một chút.
Còn có cái cách xưng hô “Bạch Kình Đao Khách” vừa nãy nữa.
Đợi chút, đây chẳng lẽ chính là “cosplay” mà thanh niên hiện nay hay chơi đó sao? Cái gì mà ăn vận theo vai diễn các thứ.
Không ngờ thằng nhóc Tống Thư Hàng kia lại còn chơi cả trò này nữa.
“Mời vào, Thư Hàng vẫn còn đang trên đường trở về từ Tang Hải, chắc là trong ngày hôm nay sẽ về tới thôi. Cô tìm Thư Hàng có chuyện gì không?”
Ba Tống nhiệt tình tiếp đãi.
“Ừm, Tống Thư Hàng đã đặt một lô đặc sản, hiện đã chuyển đến Văn Châu rồi, tạm thời được gửi ở chỗ của ta, ta nghe nói hắn sắp về nhà rồi nên liền qua đây gặp hắn, xem xem lúc nào thì hắn rảnh, đến lấy lô đặc sản kia về.”
Lưu Huỳnh Tiên Tử mỉm cười trả lời.
Một nghìn bao linh mễ của Tống Thư Hàng đã được gửi tới rồi, hiên đang để ở cao ốc để không của Lưu Huỳnh Tiên Tử. Ngoài ra… Lưu Huỳnh Tiên Tử được Bạch Tôn Giả phó thác phải đưa Tống Thư Hàng vào vũ trụ nữa.
Lâu rồi chưa dùng cách đó để đưa người vào vụ trụ, bây giờ Lưu Huỳnh Tiên Tử đã nóng lòng, ngứa chân ngứa tay lắm rồi.
Lưu Huỳnh Tiên Tử đã giúp Tống Thư Hàng chuẩn bị đầy đủ trang bị của nhà phi hành gia rồi.
Bây giờ chỉ chờ Tống Thư Hàng quay lại, chuyển linh mễ về sau đó đợi hắn cáo biệt với người nhà xong là có thể một hơi bắn hắn lên thẳng vũ trụ luôn.
“Đặc sản ư? Lần này ra ngoài Thư Hàng còn đặt mua đặc sản gì nữa thế? Thằng bé này thật là…”
Ba Tống hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận