Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1922: Dễ thương à?

Chương 1922: Dễ thương à?
“Bạch tiền bối, không phải ngươi từng nói mình không rành xem bói à?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Không rành cũng không có nghĩa là ta không biết.” Bạch tiền bối bình tĩnh đáp: “Hơn nữa ta có cách xem bói độc môn đấy nhé.”
“Ta có một bộ quẻ thăm đây, để ta lấy tới, Bạch đạo hữu chờ một lúc nhé.” Hằng Hỏa Chân Quân nói.
Trong ấn tượng của hắn thì bộ quẻ thăm này là do Vân Tước Tử tiên tử đã để lại chỗ hắn lúc đến thăm Nho gia lúc xưa xửa xừa xưa.
Trước khi nhóm Cửu Châu số 1 này được thành lập thì mấy người Hằng Hỏa Chân Quân, Bạch tiền bối, Bạch và Hoàng Sơn chính là bạn bè lâu năm.
Hằng Hỏa Chân Quân chạy vội về biệt viện riêng của mình, moi bộ quẻ thăm làm bằng bạc kia ra khỏi bảo khố. Sau đó lại chạy vội về. Hằng Hỏa Chân Quân sợ mình lấy quẻ thăm lâu quá nên Bạch đạo hữu và những người khác chờ không kịp sẽ chạy thẳng tới biệt viện riêng này để tìm mình, sau đó nhìn thấy biệt viện lộn xộn của mình, làm cho anh danh của mình quét rác.
Sau khi chạy về thì Hằng Hỏa Chân Quân lại đưa bộ quẻ thăm làm bằng bạc này cho Bạch tiền bối phân thân.
Bộ quẻ thăm này chính là loại phổ thông mà đám quái thuật sư hay dùng, chẳng qua quái thuật sư bình thường dùng quẻ thăm làm bằng mảnh trúc hay gỗ, còn bộ này lại làm bằng bạc.
Tuy bạc rất đáng giá, nhưng chỉ là tiền của người phàm thôi chứ không phải linh thạch.
Mấy người Tống Thư Hàng nhao nhao xáp lại, muốn xem cách xem bói độc môn của Bạch tiền bối có gì đặc biệt.
Bạch tiền bối phân thân bình tĩnh lấy mấy quẻ thăm này ra, miệng thì lẩm bẩm.
Nếu như lắng tai nghe thật kỹ thì sẽ thấy hắn đang lẩm bẩm: “Tính chuyện hôn cho Chu Ly và u Dương Viện.”
Sau khi lẩm bẩm vài lần thì Bạch tiền bối nắm chặt tất cả quẻ thăm rồi chìa ra trước.
Tống Thư Hàng bèn hỏi: “Cần ta rút một quẻ không?”
“Không cần đầu, chờ quẻ thăm tự động nhảy ra là được.” Bạch tiền bối đáp.
Tống Thư Hàng lấy làm tò mò.
Quẻ thăm tự động nhảy ra á? Nhảy kiểu gì đây?
Cảm giác hơi bị khó. Chẳng khác gì chuyện Cao Mỗ Mỗ muốn nằm chờ chữ tự động gõ ra vậy, rất không khoa học.
Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy nghĩ thì bỗng đâu... toàn bộ căn phòng rung chuyển dữ dội.
Thông Nương bám rịt lấy mai của Quy tiền bối: “Động đất ư?”
“Đừng lo, đây là tiếng động do đệ tử Nho gia bọn ta di chuyển một vài bí cảnh và động phủ cỡ lớn tạo thành ấy mà.” Hằng Hỏa Chân Quân lập tức giải thích.
Hành trình dọn nhà của Nho gia đã vào bước cuối cùng, phần lớn những thứ quan trọng đều được chuyển hết vào thế giới Kim Liên. Bây giờ chỉ còn lại một vài thứ quá lớn hoặc tương đối khó vận chuyển mà thôi.
Ví như một vài động phủ cần chuyển hết vào thế giới Kim Liên vậy. Trong quá trình vận chuyển thì sẽ khó tránh khỏi va chạm, làm cho biệt viện Nho gia phát ra tiếng động như địa chấn.
“Hóa ra là vậy.” Tống Thư Hàng thở phào một hơi.
Cùng lúc này, keng một tiếng, có một quẻ thăm trong tay Bạch tiền bối phân thân “bắn” ra rồi rơi xuống đất.
Là vì đợt chấn động khi nãy ư?
Tống Thư Hàng như có điều suy nghĩ.
Có khi lần tới chứng ung thư lười của Cao Mỗ Mỗ tái phát thì hắn có thể tặng cho nó một chấn động nho nhỏ. Giữa cơn chấn động, bàn phím của Cao Mỗ Mỗ lăn lông lốc, trong quá trình lăn thì có khi sẽ gõ ra được... Một dãy code loạn xì ngầu!
Đến lúc đó chắc Cao Mỗ Mỗ sẽ vui lắm.
...
Bạch tiền bối phân thân bình tĩnh khom lưng nhặt quẻ thăm kia lên.
Trên quẻ thăm có viết một dãy chữ phức tạp và khắc vài hoa văn.
Nhưng Bạch tiền bối không xem mấy chữ viết và hoa văn này.
Hắn nhìn quẻ thăm rồi nói: “Thăm thứ chín, giáp nhâm, đại cát. Khá lắm, cặp này ổn rồi.”
Hằng Hỏa Chân Quân vuốt râu mỉm cười: “Thế qua một thời gian nữa ta sẽ liên lạc với Hoàng Sơn đạo hữu một phen, tranh thủ định ra một ngày tốt cho bọn họ.”
Quẻ thăm này của Bạch đạo hữu gần như có thể nói là chúc phúc, có quẻ thăm này, chuyện hôn nhân của Chu Ly và tiên sinh ngọc cầm u Dương Viện xem như không thể hỏng được.
Đồng thời Hằng Hỏa Chân Quân cũng lặng lẽ truyền âm cho u Dương Viện, nói tin tốt này cho cô hay.
“Xong việc.” Bạch tiền bối phân thân nhét quẻ thăm lại.
“Bạch tiền bối, hay là ngài xem giúp ta một quẻ với nhé?” Tống Thư Hàng chỉ vào mình.
Bạch tiền bối nhìn mi tâm của Tống Thư Hàng trước rồi nói: “Ừm, cũng được. Lần nay ấn đường không đen.”
Tống Thư Hàng: “...”
“Được rồi, để ta tính cho ngươi một quẻ. Ngươi muốn xem cái gì?” Bạch tiền bối hỏi lại.
“Xem may rủi đi.” Tống Thư Hàng đáp.
Nho gia là nơi tốt lành, nhưng cũng là nơi Tống Thư Hàng chết nhiều nhất, nếu như Bạch tiền bối đã xem bói thì nhân cơ hội nhờ hắn tính xem hôm nay mình may hay rủi.
“Được rồi.” Bạch tiền bối nhét tất cả quẻ thăm vào rồi lắc, sau đó lại xòe hết ra như xòe quạt, đưa về phía Tống Thư Hàng.
“Ớ? Không đợi quẻ thăm tự nhảy ra nữa à?” Tống Thư Hàng lấy làm khó hiểu.
Bạch tiền bối phân thân: “Không sao cả, đang nhắm ngay ngươi đấy, đừng có nhúc nhích.”
Tống Thư Hàng bắt đầu phát huy trí tưởng tượng: “Không phải quẻ thăm sẽ bắn cái vèo ra rồi đâm thủng tim của ta đấy chứ?”
“Nếu như ngươi muốn thì tiền bối ta cũng có thể thỏa mãn ngươi.” Bạch tiền bối phân thân bình tĩnh nói.
“Không không không, ta không muốn, không muốn đâu.” Tống Thư Hàng rối rít xua tay.
Vù vù!
Đúng lúc này, đột nhiên có một cơn gió mạnh phất qua.
Cơn gió này ập vào từ cửa sổ, thổi tung sách vở, giấy bút và mấy thứ nho nhỏ trong phòng.
Thông Nương siết chặt lấy mai rùa của Quy tiền bối: “Lại... lại là do Nho gia dọn nhà mà ra ư?”
“Không, lần này là có khách tới.” Hằng Hỏa Chân Quân mỉm cười đáp.
Ngoài cửa sổ, có một con bạch hạc phát sáng vỗ cánh đáp xuống.
Là Bạch Hạc Chân Quân.
Cơn gió mạnh vừa rồi là do hắn vỗ cánh đáp xuống mà có.
Keng ~
Có một quẻ thăm bị gió mạnh ảnh hưởng nên rơi khỏi cái quạt quẻ thăm trong tay Bạch tiền bối.
Tới rồi!!
Tống Thư Hàng vội giơ tay nhặt quẻ thăm lên đưa cho Bạch tiền bối xem, háo hức chờ đợi kết quả.
Bạch tiền bối phân thân nhận lấy quẻ thăm, liếc sơ qua rồi đáp: “Thăm thứ 41, mậu thân, trung cát. Không tồi, hôm nay vận khí của ngươi sẽ không tệ đâu, có khi còn may mắn nữa.”
Tống Thư Hàng như trút được gánh nặng trong lòng: “Ha ha.”
Ít nhất thì quẻ trung cát này đại biểu hắn sẽ không chết liền tù tì như lần trước nữa, thậm chí có khi sẽ gặp may ấy chứ.
Nếu đã như vậy thì...
Nhân lúc đang may mắn, có gì cần làm thì tranh thủ làm cho xong thôi!
Nói không chừng nhờ vận khí trung cát này của mình mà phiền phức cũng sẽ trở thành trót lọt, thậm chí là có thu hoạch bất ngờ nữa kìa.
“Hằng Hỏa tiền bối.” Tống Thư Hàng nhiệt tình hơn hẳn: “Bây giờ chúng ta đi xem thế giới Kim Liên luôn đi, để xem có cách nào giải quyết vấn đề không thể chuyển mảnh vỡ Thiên Đình vào thế giới Kim Liên hay không! Bây giờ ta đang tràn trề hưng phấn đây, nhân lúc vận khí của ta tốt, nói không chừng có thể một hơi giải quyết hết phiền não của Nho gia ấy chứ.”
Hằng Hỏa Chân Quân thấy Tống Thư Hàng hăng hái như thế bèn cười nói: “Được thôi, vậy ta sẽ đi sắp xếp ngay đây. Thư Hàng tiểu hữu ngươi chờ một lát nhé, lát nữa ta sẽ đưa mọi người vào thế giới Kim Liên.”
Dứt lời, Hằng Hỏa Chân Quân lập tức vẫy tay với bên ngoài cửa sổ: “Bạch Hạc đạo hữu, sao hôm nay ngươi lại rảnh rỗi mà chạy đến Nho gia làm khách thế?”
“Hằng Hỏa đạo hữu ngươi cứ mặc kệ ta đi, xem ta như không khí là được, ta sẽ không làm phiền mọi người đâu.” Bạch Hạc Chân Quân huơ cánh.
Hằng Hỏa Chân Quân cũng không để ý nhiều, cười lớn khoát tay, sau đó thân hình dần biến thành độn quang bay về phía thế giới kim liên.
...
Cùng lúc đó.
Ở thiên ngoại thế giới trong hư vô.
Một thân ảnh với đôi chân thon dài bước ra từ cổng không gian, sau lưng cô có một vầng mặt trời nho nhỏ lăn ra theo, phát ra ánh nắng ấm áp.
Thiên Đế ưỡn eo một cái: “Cũng tới lúc rồi đây.”
Hiện nay trong Nho gia cũng có thành viên của Thiên Đình khi xưa, nói đúng hơn là trong Thiên Đình năm đó từng có một phần là đệ tử Nho gia.
Sau lần tranh giành thiên đạo đó, Nho gia suy sụp, rơi vào tuyệt cảnh. Đệ tử Nho gia bị tà ma cửu u nhắm vào liên tục, một số người gần như phát điên.
Sau bao năm tháng đằng đẵng, Thiên Đế thành lập Thiên Đình, trấn áp chư thiên vạn giới.
Thiên Đình khi đó bao la đầy đủ, dù là phật, đạo, nho, yêu, ma cũng thế, chỉ cần phù hợp điều kiện thì đều được đón nhận. Trong đó cũng có một phần đệ tử Nho gia gia nhập vào Thiên Đình viễn cổ.
Sau khi Thiên Đình sụp đổ, trong số những truyền nhân của các thành viên Nho gia này vẫn có người may mắn sống sót nên quay về Nho gia.
Phần đệ tử này cũng không có vấn đề gì, bọn họ không khác gì với các đệ tử Nho gia bình thường.
Nhưng Thiên Đình xưa kia chính là đạo của Thiên Đế.
Chỉ cần từng gia nhập Thiên Đình thì Thiên Đế có thể thông qua “đạo” của mình để thu thập một vài tin tức rời rạc từ trên người của bọn họ.
Vô số tin tức rời rạc tập trung lại cùng một chỗ thì Thiên Đế có thể dễ dàng tìm được tin tức mà mình muốn.
Ví như Nho gia đang che giấu mảnh vỡ Thiên Đình cùng với thế giới kim liên của họ vậy.
“Trước tiên phải lấy mấy mảnh vỡ quan trọng lại cái đã.” Thiên Đế thầm nghĩ.
Cô cũng không muốn xung đột chính diện với Nho gia, cô chỉ muốn lấy đồ của mình lại mà thôi.
Hơn nữa trong tay cô còn vài thứ mà Nho gia không thể nào từ chối được, ví như thân xác của vài vị Kiếp Tiên đã chết trong số mười ba Kiếp Tiên của Nho gia. Nếu đến phút cuối thì cô có thể dùng mấy thứ này để đổi mảnh vỡ Thiên Đình của mình về.
Thiên Đế điều chỉnh trạng thái của mình lại thật tốt, toan mở cánh cổng không gian ra lần nữa.
Nhưng khi cô vừa giơ tay lên thì bỗng phát hiện “không gian” đã bị phong tỏa.
“Hôm nay cũng may mắn đấy chứ.” Một giọng nam vang lên.
Một thân ảnh bước ra từ bóng râm nào đó của thiên ngoại thế giới, người nọ khoác một cái chăn mỏng, trông có vẻ vô cùng thê lương.
“Cái gì cũng có thể bán tiền bối, chúng ta lại gặp mặt nữa rồi.”
“Miễn đi, tiếng tiền bối của cô ta nhận không có nổi đâu.” Đại lão cái gì cũng có thể bán khoát tay nói: “Không ngờ đường đường là Thiên Đế mà lại...”
“Dễ thương hả?”
Đại lão cái gì cũng có thể bán: “....”
“Mảnh vỡ của Thiên Đình viễn cổ vốn là đồ của ta mà.” Thiên Đế vươn ngón tay ra lắc lư, nói với vẻ nghiêm túc: “Ta chỉ lấy lại đồ của mình thôi.”
“Thứ đó là ta mua được qua con đường chính quy.” Đại lão cái gì cũng có thể bán nói: “Ta mua được mảnh vỡ đó từ tay người thừa kế của Thiên Đình viễn cổ nhà các cô, cho nên nó đã là đồ của ta rồi.”
“Ôi tim ta.” Thiên Đế giơ tay ôm bờ ngực lớn của mình: “Cái đám phá sản đó, chờ xem ta có đập chết cả bọn hay không.”
“Như vậy thì hãy trả mảnh vỡ lại cho ta đi.” Đại lão cái gì cũng có thể bán từ tốn nói: “Nếu như là ngày xưa gặp phải cô thì ta chỉ có thể xem như mình xui xẻo. Nhưng bây giờ... nắm đấm của ta cứng hơn.”
“Nắm đấm mới là chân lý, cho nên mấy lời như ‘mua bán hợp lý’ của ngươi lúc trước đều là nói nhảm cả. Cuối cùng vẫn phải xem nắm đấm đấy thôi.” Thiên Đế giơ tay đáp: “Được rồi, ta nhận thua. Vậy thì trả ba mảnh vỡ Đông Phương Xuân Các lại cho đạo hữu vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận