Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2142: Chúng Có Được Sinh Ra Không?

Chương 2142: Chúng Có Được Sinh Ra Không?
Vũ Nhu Tử da đen dời mắt đi theo bản năng. Cô là tâm ma, khi cảm ứng được ánh mắt của nguyên anh tu sĩ, sẽ né tránh theo bản năng.
Vốn dĩ lúc tu sĩ lục phẩm tấn thăng thất phẩm, nguyên anh mới sinh ra.
Trong tình huống bình thường, nguyên anh của tu sĩ cả đời sẽ mở mắt hai lần. Lần mở mắt thứ nhất đại diện cho việc tu sĩ chính thức bước vào cảnh giới thất phẩm, dẫn thiên kiếp thất phẩm xuống.
Sau khi nguyên anh mở mắt sẽ dẫn thiên kiếp xuống.
Mà sau khi tu sĩ vượt qua thiên kiếp, nguyên anh sẽ nhắm mắt lại, lặng lẽ tích góp sức mạnh.
Mãi đến khi tu sĩ bước vào cảnh giới Huyền Thánh, tiến vào thế giới độ kiếp bát phẩm, nó mới mở mắt ra lần nữa, bùng nổ toàn bộ sức mạnh tích góp được, tấn thăng lên cảnh giới cao hơn, mở ra vòng tiến hóa tiếp theo.
Lúc nguyên anh mở mắt, ánh mắt của nó có hiệu quả “phá tà, diệt tâm chướng”, vậy nên sẽ làm Vũ Nhu Tử tâm ma cảm thấy khó chịu.
Kim đan – linh hồ – nguyên anh, ba cảnh giới này là một vòng tiến hóa hoàn chỉnh.
Tương tự với ba giai đoạn tiến hóa hoàn chỉnh của Tống Thư Hàng là con bọ cấn tay – kén lớn ai cũng thích ngủ – sóc nhỏ cấn tay.
Bắt đầu từ bát phẩm chính là một vòng tiến hóa hoàn toàn mới. Vậy nên Huyền Thánh bát phẩm mới có mấy điều đặc biệt như nhân tiền hiển thánh, huyền thánh giảng pháp khác biệt với Tôn Giả thất phẩm.
Vũ Nhu Tử da đen tránh qua một bên nói: “Nguy rồi, nguyên anh trong bụng Tống tiền bối mở mắt.”
Nguyên anh mở mắt có nghĩa là thiên kiếp sắp đến.
Dù đây chỉ là nguyên anh trong tiểu đan điền của Tống Thư Hàng nhưng nó cũng là hàng thật.
“Tại sao lại mở mắt vào lúc này?” Sợi tóc ngố của Sở các chủ chuyển động.
Bây giờ ý thức của Tống Thư Hàng đang ở trong pháp thuật nghịch chuyển thời gian, không ở trong bản thể, độ kiếp kiểu gì đây?
Hơn nữa nếu lúc này thiên kiếp giáng xuống, không chừng sẽ làm nhiễu pháp thuật nghịch chuyển thời gian, làm pháp thuật do Thiên Đạo bố trí cắn trả, có khả năng lấy mất mạng nhỏ của Tống Thư Hàng.
“Đừng lo, nơi này là thế giới bí bảo do chủ nhân của ta để lại, dù dẫn thiên kiếp xuống, chắc chắn sẽ có thời gian chuẩn bị tâm lý.” Bia đá đạo hữu trầm giọng nói.
Hơn nữa theo như trí nhớ của nó, nếu thiên kiếp quá mạnh, nó có thể ra tay đánh tan thiên kiếp, trì hoãn thời gian độ kiếp của Tống Thư Hàng.
Trước kia lúc tu sĩ độ kiếp đều sẽ có người hộ đạo bảo vệ. Ngoài bảo vệ người độ kiếp không để bị người ngoài quấy nhiễu, vào thời điểm quan trọng người hộ đạo còn có thể ra tay đánh tan thiên kiếp.
Vậy nên bia đá đạo hữu cực kỳ bình tĩnh nói: “Ta sẽ theo dõi tình hình thiên kiếp ở ngoại giới, các ngươi hãy chú ý trạng thái của Tống tiểu hữu.”
“Mà sao Tống tiền bối lại đột nhiên tấn cấp?” Vũ Nhu Tử da đen thắc mắc.
“Ta nghi là lo mấy cục tròn màu trắng mà kình đan nuốt vào trước đó.” Bia đá suy nghĩ một chút lại nói: “Vũ Nhu Tử tiên tử, các cô cũng nhớ chú ý đến trạng thái của tiểu nha đầu Tô thị ở bên cạnh, ta có dự cảm không lành.”
“Sở tiền bối, ngài làm nhé.” Vũ Nhu Tử da đen nói.
Cô là tâm ma, nếu Tô Thị A Thập Lục sắp tấn cấp, cô không tiện tiếp xúc với A Thập Lục để tránh dẫn ra tâm ma dưới đáy lòng A Thập Lục, gây phiền toái cho việc độ kiếp của A Thập Lục.
Vũ Nhu Tử da đen không chỉ săn sóc mà còn rất tốt bụng.
Trên đỉnh đầu Tống Thư Hàng, sợi tóc ngố của Sở các chủ kéo dài ra, linh hoạt nhấc áo A Thập Lục lên, dán vào bụng dưới của cô.
Có thể là sợi tóc ngố hơi lạnh làm thân thể của A Thập Lục giật nhẹ.
“Chín khúc tiên cốt đã dung nhập hoàn mỹ vào trong hư đan, đồng thời có một loạt sức mạnh là sức mạnh công đức, sức mạnh chúc phúc thị tộc, long lực cường hóa cho hư đan, hỗ trợ A Thập Lục ngưng tụ bản mệnh kim đan, tăng thêm số lượng long văn trên kim đan.” Sợi tóc ngố của Sở các chủ báo cáo trạng thái của Tô Thị A Thập Lục.
Quả nhiên giống như bia đá suy đoán, A Thập Lục cũng đã tiến vào trạng thái sắp độ kiếp.
Trong đan điền bản mệnh của A Thập Lục có ba cục trắng nhỏ chìm nổi lên xuống, phóng ra sức mạnh thời gian, dường như trên mấy cục trắng nhỏ này còn mang theo khí tức may mắn.
Trong tình huống bình thường thì không thể nhìn thấy “may mắn” nhưng có khí tức của một số thứ, từ góc độ nào đó lại đại diện cho sự may mắn.
Ví dụ như long mạch.
Lúc này khí tức trên cục trắng nhỏ trong đan điền A Thập Lục giống như long mạch, đại diện cho may mắn.
Có ba cục tròn nhỏ này trong người, lúc A Thập Lục ngưng tụ long văn kim đan, tỷ lệ ngưng tụ ra số lượng long văn cao nhất sẽ được tăng lên.
Ví dụ như với thực lực của A Thập Lục, số lượng long văn mà bản thân cô có thể ngưng tụ ra là từ tám đến chín đường, có thể là tám long văn cũng có thể là chín long văn. Có cục trắng nhỏ cường hóa, tỷ lệ ngưng tụ ra chín long văn sẽ được tăng cao.
“Cục trắng nhỏ này là thứ tốt.” Sở các chủ nói.
Cũng không biết rốt cuộc thứ này có lai lịch gì, hình thành như thế nào?
Nếu có thể lấy một ít về, nhất định có thể bán được giá cao trong giới tu sĩ.
“Nhưng ta lại không thiếu tiền.” Sở các chủ bật cười, không nghĩ nhiều nữa.
“Nói vậy là A Thập Lục cũng sắp độ kiếp?” Vũ Nhu Tử da đen xoa huyệt thái dương, mắt nhìn về phía Tống Thư Hàng.
Không thể bình an độ thiên kiếp bình thường một lần à Tống tiền bối?
“Nước mắt của ngươi~ yếu đuối mang theo nỗi bi thương~ (1)” Lúc này Tạo Hóa Tiên Tử vừa ngâm nga một câu hát vừa vươn tay ra vỗ nhẹ lên hốc mắt trái của Tống Thư Hàng.
Lại một con mắt giống như đá quý bị cô lấy ra.
“Khoan đã tiên tử! Quá trình tái sinh của Tống tiểu hữu đã kết thúc, bây giờ cô lấy mắt hắn ra, trong thời gian ngắn sẽ không mọc ra lại đâu.” Bia đá đạo hữu vội kêu lên.
Vị tiên tử Nho gia này móc mắt quá quen tay, móc nghiện luôn rồi.
Tạo Hóa Tiên Tử cười hì hì, lắp con mắt Thánh Nhân Nho gia vào cho Tống Thư Hàng... Sắp độ kiếp rồi, đương nhiên phải thay trang bị mạnh nhất, đây là thường thức.
Đến lúc chống lại thiên kiếp sẽ hữu dụng.
Đây là chuyện rất bình thường, cũng chỉ có người mới như bia đá đạo hữu mới không hiểu, ở một bên hô to gọi nhỏ.
Sau khi thay mắt Thánh Nhân vào cho Tống Thư Hàng, Tạo Hóa Tiên Tử lại chỉ tay vào bụng Tống Thư Hàng.
Ở đó, nguyên anh thứ hai cũng từ từ mở mắt ra.
Ngay sau đó giống như phản ứng dây chuyền.
Thứ ba, thứ tư... tổng cộng bảy tiểu nguyên anh lần lượt mở mắt.
Lúc này bảy tiểu nguyên anh còn bị lớp nước linh hồ “dày cộm” bọc thành kén lớn.
Sau khi mở mắt ra, chúng tò mò nhìn thế giới này, sau đó bắt đầu cử động cánh tay trong kén, chìm nổi lên xuống.
Bảy tiểu nguyên anh nhìn giống như bảy đứa trẻ sơ sinh thật.
Ít nhất từ trước đến giờ bia đá đọa hữu chưa từng thấy nguyên anh nào hoạt bát như vậy.
Sau khi di động một vòng, bảy tiểu nguyên anh yên tĩnh lại.
Chúng nằm im trên vách kén, không nhúc nhích.
Không hề có ý muốn đi ra ngoài, cứ nằm im như thế.
“Rất đáng yêu.” Vũ Nhu Tử da đen cẩn thận tránh ánh mắt của các nguyên anh, nhìn mặt bên của chúng: “Chúng có được sinh ra không?”
“Nếu sinh ra thì biến thành phim kinh dị rồi còn gì.” Sở các chủ nói.
Sở các chủ vừa dứt lời...
Phim kinh dị đã bắt đầu rồi.
Cuống rốn của bảy tiểu nguyên anh đâm xuyên kén, kéo dài ra.
Chú thích:
(1) Lời bài hát Đài Hoa Cúc do Châu Kiệt Luân thể hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận