Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2137: Lối Đi VIP, Thông Suốt Không Trở Ngại

Chương 2137: Lối Đi VIP, Thông Suốt Không Trở Ngại
Nói thật bốn chữ “vẻ mặt phong phú” không thể lột tả hết về tên này, phải nói là trên mặt tự mang phụ đề mới đúng.
“Ô ô ô~” Tống Thư Hàng cũng chỉ giãy giụa mấy cái mang tính tượng trưng.
Không biết viên dango này được tạo thành từ thành phần gì, vừa vào miệng đã tan.
Hắn còn chưa kịp phản ứng, viên dango trong miệng đã biến mất, dung nhập vào trong miệng hắn, trượt xuống cổ họng.
Hơn nữa phải biết bây giờ mấy người Tống Thư Hàng đang ở thể tinh thần.
Bạch long tỷ tỷ tò mò nhìn hắn: “Ăn ngon không?”
“Ăn ngon, vừa vào miệng đã tan, trong miệng còn lưu lại mùi thơm.” Tống Thư Hàng trả lời thành thật.
Hắn còn chưa kịp nếm kỹ vị của dango, dango đã trượt xuống bụng hắn. Nhưng mùi thơm của dango vẫn còn đọng lại trong miệng, dư vị khó quên.
Với hương vị này, dù có độc Tống Thư Hàng cũng muốn nếm tiếp.
Nếu có cơ hội được ăn lần nữa, hắn nhất định phải thưởng thức thật kỹ, tuyệt đối không thể ăn như trâu nhai mẫu đơn được.
“Vậy muốn ăn nữa không?” Tiếng của Tô Thị A Thập Lục vang lên sau lưng.
Tống Thư Hàng quay đầu lại thì thấy trong tay của thiếu nữ nhỏ nhắn này đang nâng mấy vật thể hình dango, có viên lớn bằng nắm tay, có viên nhỏ bằng quả vải.
“Nhiều vậy à?” Tống Thư Hàng kinh ngạc nói.
“Thỉnh thoảng trong hư không còn xuất hiện nhiều hơn, ta chỉ tiện tay nhặt mấy viên thôi.” Tô Thị A Thập Lục trả lời.
Sau khi ngẫm nghĩ một lúc, Tống Thư Hàng anh dũng nói: “Để ta ăn thêm một viên nữa, mấy phút sau nếu ta vẫn chưa chết, mọi người có thể thử ăn mấy viên!”
Dù sao hắn cũng đã ăn một viên, cho dù có độc thì độc một mình hắn là đủ rồi.
Nếu chết thật cũng xem như hy sinh vì mọi người.
Nói xong, Tống Thư Hàng lấy một viên dango lớn bằng nắm tay từ trong tay thiếu nữ trước mặt, lần này hắn cầm dango, chuẩn bị thưởng thức thật kỹ.
Các bước của nhà phê bình ẩm thực: Nhìn, ngửi, nếm.
Trước hết là xem vẻ ngoài.
Tống Thư Hàng cầm viên dango, nhìn rất thâm tình.
Ừ, rất đáng yêu, nhìn rất ngon miệng.
Sau đó là ngửi mùi thơm.
Hắn ngửi viên gango. Bản thân dango không có hương thơm hoặc là nói vào khoảnh khắc “vừa vào miệng đã tan”, hương thơm của nó mới tỏa ra. Thế nhưng lúc này hình như trên viên dango có một mùi hương nhàn nhạt. À, là hương thơm trên người thiếu nữ nhỏ nhắn trước mắt.
Bước cuối cùng là nếm.
Do sợ vật này vừa vào miệng đã tan, sợ bản thân không thưởng thức được mùi vị của nó một cách trọn vẹn, Tống Thư Hàng định liếm một chút trước.
Hắn giơ viên dango lên, đưa lưỡi ra liếm nhẹ.
Sau đó... viên dango này theo đầu lưỡi tan ra, rót vào trong miệng, chảy thẳng xuống bụng hắn.
Cả quá trình diễn ra cực nhanh, cổ họng của Tống Thư Hàng cứ như một lối đi VIP mở riêng cho dango, thông suốt không trở ngại.
Tống Thư Hàng: “...”
Fuck, hắn lại không nếm được mùi vị.
Thở dài, Tống Thư Hàng ngồi xếp bằng, nói với sợi dài trắng tỷ tỷ và thiếu nữ nhỏ nhắn: “Bây giờ chúng ta chờ mấy phút, xem thử ta có trúng độc chết không.”
Bạch long tỷ tỷ và Tô Thị A Thập Lục gật đầu.
Trong lúc chờ, bạch long tỷ tỷ nhàm chán không có gì làm bèn hái một nhóm dango màu trắng từ trong hư không.
...
Mấy phút sau.
A Thập Lục ôm đầy dango màu trắng trong ngực, mặt lộ vẻ mê mang.
Cái đuôi của bạch long tỷ tỷ uốn cong thành nửa hình cầu, bên trong cũng chất đống dango màu trắng, đôi mắt mơ màng.
“Đây là đâu?”
“Ta đang làm gì?”
“Đống viên tròn màu trắng này là cái gì?”
“Tại sao ta lại hái mấy viên màu trắng này?”
Hai người đưa ra hết thắc mắc này đến thắc mắc khác.
Tống Thư Hàng chau mày suy nghĩ sau đó đưa ra suy đoán: “Ta hoài nghi đống viên tròn màu trắng này hẳn là đồ ăn.”
“Chúng có ăn được không? Không có độc đấy chứ?” Xích Tiêu kiếm trên lưng lo lắng hỏi.
Bạch long tỷ tỷ và Tô Thị A Thập Lục cũng lo lắng nhìn về đống viên tròn màu trắng kia.
Lúc này, Tống Thư Hàng cắn răng nói: “Đối với đồ ăn chưa biết rõ, chúng ta phải cảnh giác. Chúng ta có bốn sinh vật, thôi thì... để ta thử độc cho. Ta sẽ ăn trước một viên, sau khi ta ăn xong, mọi người ở bên cạnh chờ một lát, nhìn xem ta có bị trúng độc không. Nếu như ta ăn vào mà không có chuyện, mọi người lại ăn cũng không muộn.”
“Được.” Tô Thị A Thập Lục đáp.
Dứt lời, cô đi đến bên cạnh Tống Thư Hàng, ý bảo Tống Thư Hàng hãy lấy một viên tròn màu trắng từ trong ngực cô.
Tống Thư Hàng đưa tay ra, lại chọn một viên tròn màu trắng lớn bằng nắm tay.
Cầm lấy viên tròn, hắn nhìn xong rồi lại ngửi, sau đó ngẩng đầu bóp viên tròn, liếm nhẹ một cái.
Viên tròn màu trắng hóa thành chất lỏng, quen đường chảy theo lối đi VIP cổ họng tiến vào trong bụng Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng: “...”
“Ta cảm thấy cảnh này cực kỳ quen thuộc.” Tô Thị A Thập Lục chun mũi nhỏ.
Bạch long tỷ tỷ gật đầu nói: “Ta cũng vậy.”
Xích Tiêu kiếm tâm ma dùng chuôi kiếm vỗ lên người Tống Thư Hàng: “Sao rồi? Có cảm giác gì không? Có đau bụng không?”
“Cảm giác ăn ngon, không có cảm giác khác. Chúng ta chờ thêm một lát nữa, nếu như ta không sao thì có nghĩa là viên tròn màu trắng ăn được.” Tống Thư Hàng nghiêm túc nói.
Nói xong, hắn ngồi xếp bằng, bắt đầu chờ tác dụng của dược lực.
A Thập Lục, bạch long tỷ tỷ, Xích Tiêu kiếm ở bên cạnh vây xem.
“Ồ, hình như có cảm giác rồi.” Tống Thư Hàng bắt đầu bình tĩnh phân tích trạng thái của bản thân: “Ta cảm thấy trên thân thể mình lấy bả vai, xương quai xanh làm đường phân cách, từ dưới đường phân cách đến cơ ngực cứ ngứa ngáy từng cơn.”
“Viên tròn này có độc?” Xích Tiêu kiếm la lên.
“Không, không giống như có độc. Cảm giác này khác với cảm giác trúng độc, cảm giác ngứa này rất thoải mái giống như hồi sinh ấy! Cực kỳ thoải mái!” Tống Thư Hàng nói.
“Viên tròn kia có ăn được không? Ta cảm thấy hơi đói.” Tô Thị A Thập Lục hỏi.
Bạch long tỷ tỷ vung móng lên, bình tĩnh nói: “Chờ một chút, thường thì sau khi cảm giác ngứa, thoải mái qua đi mới chính là lúc kịch độc phát tác thật sự. Ngứa và thoải mái chỉ là ảo giác lúc kịch độc phát tác gây ra thôi!”
Vì vậy mọi người lại bắt đầu vây xem Tống Thư Hàng.
**********
Cùng lúc đó.
Trong bí địa thí luyện thánh sơn Gars.
Đã qua hai ngày kể từ khi nhóm người Tống Thư Hàng bị cuốn vào bí cảnh thời gian.
Ở Hoa Hạ trên trái đất đã là ngày 29 tháng 11.
Trong thế giới bí bảo của Bạch Thiên Đạo ở bí địa thí luyện.
Bia đá đạo hữu im lặng bảo vệ Tống Thư Hàng và cơ thể bằng gỗ.
Do cơ thể bằng gỗ không có ý thức bản thể nên không bị pháp thuật nghịch chuyển thời gian ảnh hưởng.
Ngoài ra trong hai ngày này, nó còn tìm ra thân thể của bạch long và Tô Thị A Thập Lục, cùng đưa vào phạm vi bảo vệ của nó.
Phương thức bảo vệ của bia đá đạo hữu rất đơn giản thô bạo. Nó đào một cái hố, tạo một không gian pháp thuật đơn giản, kéo hết mấy người Tống Thư Hàng vào trong đó.
Cuối cùng, thân bia của nó trấn áp ở bên trên, tạo thành phòng ngự hoàn mỹ.
Bia mộ, đại thụ, bảo kiếm.
Hơi thở cô quanh ngập tràn trong không khí.
“Ơ? Khí tức của Thư Hàng đang biến hóa?” Bia đá “nhìn” vào trong mộ.
Thân thể Tống Thư Hàng vốn chỉ còn lại đầu + bả vai lại bắt đầu tái sinh nhanh chóng.
Trong mấy hơi thở đã tái sinh đến chỗ cơ ngực.
Sau khi sinh ra cơ ngực, cuối cùng hắn cũng có ngực để người khác dựa vào.
Đồng thời có một giọt máu hiện ra trên cơ thể bằng gỗ.
Bên dưới giọt máu này kết một tấm lưới máu, trong lưới máu phát ra bảo quang bảy màu.
Giọt máu chui vào trong mộ, dung nhập vào trong thân thể Tống Thư Hàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận