Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1334: Chán Quá Đi, Muốn Mang Thai Quá!

Chương 1334: Chán Quá Đi, Muốn Mang Thai Quá!
Bản thân lão giả cầm cung rất nghi hoặc nhưng trong lòng hắn lại có cảm giác nhất định phải giữ phần chiến lợi phẩm này lại, nó là phần của ‘người nào đó’. Ắt hẳn trong trận chiến báo thù này của Tam Thập Tam Thú Thần Tông, có một người thần bí nào đó đã tạo thành tác động mang tính quyết định đến chiến cuộc.
Thế nhưng không biết tại sao trong đầu hắn hoàn toàn không có thông tin gì về người thần bí kia. Hắn không nhớ nổi rốt cuộc là ai đã trợ giúp phe Tam Thập Tam Thú Thần Tông, làm đám ngụy thần kia mang thai mười tháng.
Có thể trong nháy mắt thao túng toàn bộ chiến cuộc, làm đám ngụy thần kia phải run rẩy chịu đựng cơn đau đẻ bất kể nam nữ hay lưỡng tính, người thần bí đó chắc là phải đáng sợ lắm nhỉ?
Càng nghĩ không ra rốt cuộc người thần bí này là ai thì lão giả cầm cung lại càng khẳng định chắc chắn có một người thần bí như thế tồn tại.
Trong đóng chiến lợi phẩm này, tuyệt đối không thể thiếu phần của người thần bí được.
Lão giả cầm cung để một phần chiến lợi phẩm kia riêng ra, cất giữ cẩn thận.
“Tiền bối, phần chiến lợi phẩm này chuẩn bị cho ai thế?”
Độc Cô Bạch tò mò hỏi.
Lão giả cầm cung lộ ra vẻ mặt cao thâm khó lường nói:
“Đây là cơ mật tối cao của Tam Thập Tam Thú Thần Tông, ngươi muốn nghe không?”
“Cơ mật tối cao ư?”
Yêu hồ Độc Cô Bạch nuốt nước miếng:
“Nếu nghe loại cơ mật này thì phải trả giá đắt sao?”
“Ngươi là đệ tử của tiểu nha đầu Phù Sinh, là chân truyền của Tam Thập Tam Thú Thần Tông ta. Chỉ cần ngươi dâng hiến tất cả cho Tam Thập Tam Thú Thần Tông, làm rạng rỡ tông môn thì ngươi cũng có tư cách biết cơ mật này.”
“Làm rạng rỡ tông môn ư? Chuyện này cần mọi người đồng tâm hiệp lực mới được.”
Độc Cô Bạch nói.
Lão giả cầm cung mỉm cười lắc đầu:
“Không được, mấy lão già bọn ta đều là thế lực ngầm của Tam Thập Tam Thú Thần Tông, sau này bọn ta không tiện lộ mặt ra ngoài. Vậy nên nhiệm vụ phục hưng Tam Thập Tam Thú Thần Tông phải giao cho ngươi và tiểu nha đầu Phù Sinh rồi.”
“Vậy... chờ qua một quãng thời gian ngắn nữa ta lại nghe loại cơ mật này vậy.”
Độc Cô Bạch đáp.
Hắn thấy mình còn trẻ, lúc này mà thăm dò cơ mật tối cao của Tam Thập Tam Thú Thần Tông thì sớm quá.
Lão giả cầm cung nhìn Độc Cô Bạch với ánh mắt bí hiểm khó dò.
Ánh mắt này quá bí hiểm, quá khó dò. Độc Cô Bạch bị nhìn đến mức đau bi thốn cúc, toàn thân cứ bứt rứt không yên.
“Suy cho cùng thì vẫn còn quá trẻ.”
Lão giả cầm cung chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn xa xăm.
“Quá trẻ.”
Người tự xưng là pháo hôi A, đại huynh của Phù Sinh Tiên Tử đứng bên cạnh cũng chắp tay sau lưng, bày ra tư thế giống hệt, đồng thời cũng than thở với giọng điệu giống hệt lão giả cầm cung.
Hai người này nói vậy là có ý gì?
Khoan đã, lẽ nào câu trả lời vừa rồi của ta đã làm phật lòng tiền bối và đại huynh ư? Điều này có gây trở ngại gì đến việc cưới sư phụ sau này không nhỉ?
Hay là mình nên làm gì đó để cứu vớt lại hình tượng của bản thân trong lòng tiền bối và đại huynh?
“Thưa tiền bối, thưa đại huynh, ta nghĩ kỹ rồi, ta bằng lòng hiến dâng sinh mạng của ta cho Tam Thập Tam Thú Thần Tông. Nhiệm vụ phục hưng Tam Thập Tam Thú Thần Tông cứ giao cho ta, chuyện cơ mật cũng hãy nói cho ta biết, ta cảm giác mình có thể gánh vác trách nhiệm nặng nề này.”
Độc Cô Bạch vừa vỗ ngực vừa tuyên bố hùng hồn.
Đại huynh quay đầu qua lẳng lặng nhìn Độc Cô Bạch, sau đó gật đầu một cái rồi quay đầu lại, tiếp tục nhìn về xa xăm.
Lão giả cầm cung cũng quay đầu qua lẳng lặng nhìn Độc Cô Bạch, sau đó gật đầu một cái rồi quay đầu lại, tiếp tục nhìn về xa xăm.
Độc Cô Bạch lo sốt vó.
Rốt cuộc là ý gì vậy?
“Cố gắng lên.”
Lúc này lão giả cầm cung cất giọng bình tĩnh nói:
“Phục hưng Tam Thập Tam Thú Thần Tông, trách nhiệm nặng nề này giao cho ngươi đấy. Đến lúc đó ta cũng sẽ nói rõ tất cả cơ mật của Thần Thú Tông cho ngươi biết.”
Đây là khảo nghiệm sao?
Độc Cô Bạch cắn răng hô:
“Không thành vấn đề!”
“Chúng ta sẽ ở trong bóng tối âm thầm giúp đỡ ngươi khi cần, ngươi sẽ không chiến đấu một mình đâu.”
Đại huynh cũng lên tiếng.
Độc Cô Bạch hít một hơi sâu, trong đầu bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để phục hưng nghiệp lớn Tam Thập Tam Thú Thần Tông.
[Nha đầu Phù Sinh tìm được một đệ tử tốt giống nó đấy.]
Lão giả cầm cung dùng truyền âm nhập mật nói với đại huynh.
Đại huynh gật đầu đáp lại:
[Đúng vậy... Vật họp theo loài, có điều mắt nhìn người của Phù Sinh rất chính xác. Chỉ cần đào tạo một chút thì tiểu yêu hồ này sẽ trở thành ứng cử viên thích hợp cho chức tông chủ Tam Thập Tam Thú Thần Tông nhiệm kỳ tới. Thiên phú tu luyện của hắn rất cao. Khiếm khuyết về mặt tính cách thì ta sẽ nghĩ cách đào tạo hắn sau.]
[Vậy thì quá tốt rồi. Quan hệ giữa hắn và nha đầu Phù Sinh thế nào?]
Lão giả cầm cung lại hỏi.
[Đầu năm nay, chuyện của đám thanh niên cứ để chúng nó tự xử lý... Đây gọi là gì nhỉ, tự do yêu đương thì phải?]
Đại huynh mỉm cười đáp.
Lão giả cầm cung khẽ gật đầu.
**********
Cùng lúc đó, trong phòng tối thiên đạo.
Xe máy kéo tay cầm dừng lại, Bạch tiền bối leo xuống xe.
“Không ổn rồi, chỗ này cũng là ngõ cụt.
Bạch tiền bối đưa tay sờ vào hư không, phía trước xuất hiện một bức tường thủy tinh tinh màu đen, không cho bất kỳ người nào rời đi.
Hơn nữa trong không gian này, năng lực nhảy không gian bị cấm chỉ, không cách nào rời đi.
“Nếu là ngõ cụt, không thể rời đi, vậy chúng ta lại phải câu rùa ư?”
Vũ Nhu Tử hỏi.
Trong tay Bạch tiền bối phân thân còn một phần tóc dài màu lam của Bá Tống Huyền Thánh, thứ này có thể dụ rùa tai ương khổng lồ đến.
“Cũng chỉ còn cách này thôi.”
Bạch tiền bối gật đầu đáp:
“Lần này nếu lại có rùa tai ương khổng lồ tìm đến thì chúng ta lập tức ra tay hạ gục nó. Sau đó ta muốn nghiên cứu kỹ cấu tạo thân thể của rùa tai ương khổng lồ, tìm ra nguyên lý thi triển thiên phú siêu thời không mạn bộ của chúng nó. Đến lúc đó, chúng ta có thể thoát khỏi phòng tối thiên đạo. Điều quan trọng hơn chính là sau này chúng ta không phải sợ phòng tối thiên đạo nữa, dù có bị bắt cũng không lo.”
Nói xong, Bạch tiền bối để lộ ra vẻ mặt hạnh phúc hân hoan.
Đã lâu không thấy Bạch tiền bối lộ ra vẻ mặt hạnh phúc từ tận đáy lòng thế này.
Bạch tiền bối lấy mớ tóc dài màu lam kia ra rồi trải trong hư không.
Sau đó hắn triệu hồi đại thụ công đức, vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Mỹ nhân rắn công đức hiện thân sau lưng Tống Thư Hàng, cô gọi Xích Tiêu Kiếm ra, vào thời điểm quyết định cũng có thể chém ra công kích cấp Huyền Thánh bát phẩm, thậm chí nếu Xích Tiêu Kiếm toàn lực bùng nổ thì có thể chém ra Hỏa Diễm Đao cấp cửu phẩm ấy chứ.
Vũ Nhu Tử và Tô thị A Thập Lục tránh ra phía sau, đứng ở một bên xem chiến.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Rùa tai ương khổng lồ vẫn chưa xuất hiện.
“Phải kiên nhẫn, cũng giống như khi đi câu cá, nếu không đủ kiên nhẫn cá sẽ không mắc câu. Hơn nữa phải thu liễm khí tức, bởi loại chủng tộc có thể vượt thời không giống như rùa tai ương khổng lồ có giác quan rất nhạy bén. Nếu như cảm ứng thấy điều dị thường thì không chừng nó sẽ rút đi đó.”
Bạch tiền bối nói.
Vì vậy mọi người bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi.
“Nếu như thấy buồn chán thì tranh thủ tu luyện đi. Nơi này khác với bên trong phòng tối, linh khí ở đây rất sung túc.”
Bạch tiền bối lại nhắc nhở.
Có thể là do nơi này tồn trữ lượng lớn bảo vật trong thời gian dài nên linh lực ở đây rất sung túc, rất thích hợp tu luyện.
**********
Ở một nơi khác, trong phòng sáng thiên đạo.
Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử bị nhốt ở đây.
Sau khi bị nhốt vào phòng sáng thiên đạo, mối liên hệ giữa cô với Cửu U cũng đứt đoạn, đại lão Cửu U phụ thân trên người cô mất đi đường truyền năng lượng, trở nên rất yếu ớt.
Ý thức của Vân Tước Tử lại chiếm thế thượng phong, nắm giữ quyền khống chế thân thể.
“Ơ? Ta lại đi ra à? Ta còn tưởng phải qua mấy trăm thậm chí mấy nghìn năm nữa mới được ló đầu ra lại lần nữa chứ.”
Vân Tước Tử lơ lửng trong hư không nói.
“À đúng rồi, đây là đâu? Có ai không? Lên tiếng đi được không?”
Vân Tước Tử la to.
Cô có cảm giác nơi này không phải thế giới Cửu U, hơn nữa linh lực trong thiên địa rất ít ỏi, khắp nơi chỉ toàn một màu trắng xóa, ngoài ra chẳng còn gì nữa cả.
Sau khi ngơ người hồi lâu, cô thấy mình sắp điên rồi.
“Nhìn đâu cũng chỉ thấy một màu trắng xóa, đúng là tra tấn mà.”
Vân Tước Tử sầu não.
Trong thế giới này chẳng có gì cả, rất nhàm chán.
Vân Tước Tử lượn lờ trên không, nhàm chán lăn qua lộn lại.
“Đúng thật là, nếu lần trước không tự tìm đường chết thì giờ chắc là ta đang ở nhà Cuồng Đao Tam Lãng tiểu hữu rồi, hắn là một đạo hữu rất thú vị.”
Vân Tước Tử lẩm bẩm.
Cô rất thích Tam Lãng, cảm thấy tính cách của hắn rất hợp với mình. Nhìn Tam Lạng tự đi tìm đường chết... rất thú vị.
Mặc dù không biết rốt cuộc Tam Lãng có phải là người cô muốn tìm hay không, nhưng trong cuộc đời dài đằng đẳng của cô, người hợp ý mà cô tìm được thật sự rất rất ít.
Dù sao trên thế giới này, người xem việc tự tìm đường chết như một nghề nghiệp, một phần không thể thiếu trong cuộc sống như Cuồng Đao Tam Lãng thật sự rất ít, trăm nghìn năm cũng khó tìm thấy một người.
Hối hận quá, biết thế lần trước đã không tự tìm đường chết nặng như vậy, không là giờ cô lại có thể đi tìm Tam Lãng chơi rồi.
Bây giờ cô cũng không biết bản thân bị đại lão Cửu U đưa đến nơi nào nữa. Ở đây ngoài màu trắng ra thì cũng chỉ có màu trắng, chẳng còn thứ gì khác.
Sắp điên rồi, sắp điên rồi!.
“A a a, đại lão Cửu U, ngươi vẫn còn trong thân thể ta đúng không? Chúng ta trò chuyện với nhau nhé.”
“Trả lời đi mà, trò chuyện năm phút thôi cũng được.”
“Vậy ta bắt đầu trước nhé? Tại sao ngươi lại chọn thân thể ta thế? Rốt cuộc thân thể ta có điểm đặc biệt gì? Chính ta cũng rất tò mò muốn biết vấn đề này.”
“Đại lão Cửu U, ta ‘tít tít tít’ mẹ ngươi!”
“Ngay cả câu này cũng không trả lời à? Ngươi không có mẹ sao?”
“Lảm nhảm một mình thế này ngượng lắm đấy nhé.”
“Hay ta giao quyền khống chế thân thể cho ngươi nhé, ngươi ra đây đi mà, chúng ta trò chuyện với nhau, đây là cơ hội hiếm có đấy. Ta nghĩ nếu người trên thế giới này có mâu thuẫn với nhau, mọi người đều có thể ngồi xuống nói chuyện tử tế, tìm cách hòa giải. Tốt cho ngươi, tốt cho ta, tốt cho tất cả mọi người.”
“Fuck, quả cầu thối, có trở về không hả?”
“A a a, chán quá đi, chán quá đi, chán quá đi!”
Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử điên cuồng lăn lộn trên không trung.
“Chán quá đi, muốn mang thai quá.”
“À há, nhắc tới mang thai mới nhớ, vốn dĩ ta đang suy nghĩ có nên kết làm đạo lữ với Tam Lãng, sinh ra một đứa bé đáng yêu hay không. Ta thấy với gen của ta lại cộng thêm gen tự tìm đường chết của Tam Lãng thì nhất định sẽ sinh ra một đứa bé rất thú vị.”
Vân Tước Tử lảm nhảm một mình.
Quyết định rồi, lần này nếu thoát ra khỏi không gian trắng toát này, ta sẽ đi tìm Tam Lãng sinh một đứa bé.
Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử nhàm chán ngẩng đầu ngơ người, thân thể ngồi im không nhúc nhích.
Đối với một người thích tự tìm đường đường chết, không có gì đáng sợ hơn việc bắt họ phải chịu đựng sự nhàm chán. Tam Lãng là thế, mà Vân Tước Tử cũng không khác gì.
Sau khi ngơ người hồi lâu, Vân Tước Tử đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
“Ta có thể chơi trò độ kiếp mà!”
Hai mắt cô sáng lên.
Ngay sau đó cô bắt đầu nín thở, trùng kích cảnh giới bát phẩm.
Cũng trong lúc đó, trong thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng, bộ thân thể Bá Tống Huyền Thánh dự bị chợt rung nhẹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận