Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 417: Tống tiền bối, ngươi đừng có chết mà

Chương 417: Tống tiền bối, ngươi đừng có chết mà
“Là huyết trì sao, đến giờ mà vẫn còn kẻ tạo nên thứ thế này à? Bọn chúng không sợ bị hòa thượng của Đại Quang Minh Luân Hồi Tự tra ra được hay sao?”
Vũ Nhu Tử đi ra khỏi huyết trì, toàn thân vẫn sạch sẽ như cũ.
Tống Thư Hàng cũng leo ra theo, đứng bên cạnh cô, nhưng hắn thì bị nhuộm thành một màu đỏ chét, hai người đừng cạnh nhau so sánh một cái vô cùng rõ rệt.
Sau khi leo ra khỏi huyết trì, Vũ Nhu Tử trông thấy Lưu Kiếm Nhất vẫn đứng im không nhúc nhích ở đằng trước:
“Lưu sư huynh, ngươi đang làm gì đấy?”
“Ừ.”
Lưu Kiếm Nhất từ từ quay đầu lại, mở miệng đáp:
“Đang xem Bạch tiền bối chơi tháo người.”
Tống Thư Hàng:
“What?”
Hắn vội vàng bước lên trước nhìn thử.
Sau đó, hắn lập tức nhìn thấy cái tên tiên sinh đã tỏ ra vô cùng trâu bò lúc ở dưới tầng hầm của Sở gia, lúc này tên tiên sinh ấy đã bị Bạch tiền bối dùng một tay ấn xuống đất. Hai tay và hai chân của gã đã bị Bạch Tôn Giả tháo rời.
Lúc này, Bạch Tôn Giả đang tháo lớp vỏ bọc ngoài đầu của tên tiên sinh kia.
Tống Thư Hàng chỉ mới chớp mắt có một cái thôi mà hộp sọ của tên tiên sinh đã bị tháo rời.
Nhưng thứ lộ ra ở bên trong cũng không phải não người... mà đó là từng bảng vi mạch điện tử, còn có một vài cái ống trong suốt nhỏ xíu nữa. Ở bên trong số ống trong suốt kia có một loại năng lượng trông như chất lỏng màu xanh, lẽ nào đó là chân khí à?
Tên tiên sinh này không phả là con người sao?
Mặc dù lúc ở bên trong tầng hầm của Sở gia, Linh Điệp Tôn Giả đã từng giật đứt hai cánh tay của tên tiên sinh này, lúc đó có thể thấy được bên trong hai cánh tay bị giật ra kia toàn là linh kiện và cơ quan. Lúc ấy Linh Điệp Tôn Giả còn đoán rằng mấy bộ phận thân thể của tiên sinh toàn là mấy cơ quan chủ chốt của con rối.
Nhưng không ngờ toàn thân của tên tiên sinh này đều là máy móc của con rối!
“Sao có thể như thế được, không thể nào như thế được!”
Một thanh âm đầy khiếp sợ vang lên.
Tên tiên sinh cũng là máy móc kia gầm lên, hắn thấy được bộ dạng của chính mình phản chiếu lại từ trong mắt của Bạch Tôn Giả:
“Tại sao đầu của ta lại có thể biến thành như thế được chứ! Tại sao lại có thể như thế? Ngươi, là ngươi, ngươi đã làm gì ta hả?”
“Bình tĩnh đi nào, ta chỉ tháo hộp sọ của ngươi ra xem thử mà thôi. Mấy thứ khác ta không động vào tí nào cả nhé.”
Bạch Tôn Giả thản nhiên nói:
“Ngươi vốn là một con rối máy hình người mà!”
“Không thể nào, sao ta có thể là người máy được chứ. Ta là Xá Lam, đệ tử của Thiên Thủ Môn, ta sinh ra có máu thịt, có cha mẹ, tại sao ta có thể là người máy được!”
Tiên sinh rống to lên, trông có vẻ như đang kích động dữ dội lắm:
“Ta chỉ từng bị trọng thương, nên mới cải tạo hai tay và hai chân của mình thành giả mà thôi. Nhưng những bộ phận khác trên người ta sao có thể đều là máy móc được kia chứ... ngươi đã dùng pháp thuật gì lên người ta hả? Là ảo thuật đúng không? Ngươi dùng ảo thuật với ta có phải không?”
Chỗ “mắt” của hắn lại bắt đầu hiện ra “đầy tơ máu” vô cùng sinh động, trông y hệt như thật.
Nghe tới đó, Bạch Tôn Giả tạm dừng động tác tháo tiên sinh ra, hắn sờ cằm, như đang suy nghĩ gì đó —— Kẻ này cư nhiên không biết rằng toàn bộ thân thể của mình đều đã biến thành cơ quan của con rối à?
Tống Thư Hàng bước tới mấy bước, ngồi xổm xuống bên cạnh tên tiên sinh kia, bắt đầu xem xét cấu tạo cơ thể của đối phương:
“Trí tuệ nhân tạo sao? Là kiểu ‘người máy’ có được tình cảm, suy nghĩ như con người, nên vẫn luôn cho rằng bản thân chính là con người?”
Lưu Kiếm Nhất nói thêm vào một câu:
“Ví như, từng có một cặp đệ tử Mặc Môn không thể có con được, nên bọn họ mới tạo ra một con rối hình người cực kỳ tinh xảo, sau đó bắt đầu nuôi nấng nó như con của mình, lâu lâu lại lén lút đổi một bộ thân thể lớn hơn cho nó? Khiến nó có được trải nghiệm cuộc đời của riêng mình, sau đó lầm tưởng rằng bản thân là con người?”
“Không phải thế.”
Bạch Tôn Giả lắc đầu.
Vũ Nhu Tử cũng tới gần, nói ra suy đoán của mình:
“Chẳng lẽ là pháp bảo tu luyện thành tinh sao? Nghe nói có rất nhiều pháp bảo có thể sinh ra khí linh. Một số khí linh cao cấp cũng có được trí tuệ giống như tu sĩ bình thường.”
“Cũng không phải là khí linh, cấu tạo của khí linh hoàn toàn khác hẳn với hồn phách của con người.”
Nói tới đây, Bạch Tôn Giả nhẹ nhàng nhảy lên một cái, Lưu Tinh kiếm bên hông bay lơ lửng, bắt đầu quanh quẩn trên ngón tay của Bạch Tôn Giả. Đồng thời, trên thân của Lưu Tinh kiếm thỉnh thoảng lại phát ra ý niệm “thân thiết” nữa.
“Lưu Tinh kiếm của ta cũng đã bắt đầu sinh ra hình thức ban đầu đơn giản nhất của khí linh, các ngươi cứ thử cảm ứng một cái là biết ngay, khí linh khác hẳn với hồn phách của con người, như băng và lửa vậy. Chúng có tính chất hoàn toàn khác nhau.”
Cuối cùng, Bạch Tôn Giả suy đoán:
“Có lẽ là người này đã phả trải qua một phương pháp rất cực đoan.”
“Biến thân thể của con người trở thành con rối và máy móc. Thọ nguyên của con người có hạn, thân thể sẽ hư thối, mục rữa, nhưng sau khi chuyển hóa thành con rối thì thân thể có thể đạt tới trường sinh. Trước đây khá lâu, Mặc Môn có một vị thiên tài được mệnh danh là có ‘thiên mệnh chi tư’, hắn đã tạo ra một cách trường sinh dành riêng cho bản thân mình. Hơn nữa, nếu nhìn từ một góc độ khác thì cách trường sinh đó, đệ tử Mặc Môn nào có kỹ thuật tốt một chút cũng có thể làm được, dễ dàng tạo ra một bộ thân thể trường sinh bất tử cho riêng mình.”
Lúc này, Linh Điệp Tôn Giả đáp xuống từ trên không trung, mở miệng bổ sung.
Bạch Tôn Giả gật đầu một cái, nói tiếp:
“Chỉ cần bảo dưỡng cho tốt, thay đổi vài linh kiện bị hư hỏng thì thân thể đã cải tạo thành con rối cơ quan có thể trường sinh. Nhưng… linh hồn của tu sĩ vẫn sẽ tiêu hao từng chút một qua năm tháng. Theo như ta được biết, ngoại trừ vị thiên tài có ‘thiên mệnh chi tư’ của Mặc Môn ra thì vẫn chưa có bất kỳ người nào có thể dùng loại thủ đoạn này để mà tiến vào cảnh giới trường sinh được.”
Tống Thư Hàng gật đầu nói:
“À, ta hiểu rồi! Trong mấy bộ phim khoa học viễn tưởng đầu có nói tới cái này, cơ giới hóa toàn bộ thân thể con người. Tương lai, sau khi mọi người cải tạo thân thể của mình xong thì mỗi ngày cần phải bảo dưỡng các bộ phận quan trọng trong cơ thể của mình, cho thêm chút dầu nhớt vào, thật sự rất thú vị.”
Bạch Tôn Giả nói:
“Đúng, ngơi cũng có thể hiểu như thế đấy.”
Chỉ qua hai ba câu mà hai vị Tôn Giả đã giải thích rõ ràng về vấn đề thân thể của tiên sinh rồi.
Trên mặt đất, tiên sinh... Cũng chính là đệ tử Xá Lam của Thiên Thủ Môn ngơ ngác, ngây ra bất động.
Thân thể của hắn bị cải tạo thành con rối máy rồi sao?
Sau khi im lặng một lúc lâu, Xá Lam căn bản không thể nào chấp nhận nổi sự thật tàn nhẫn này, hắn gào lên điên cuồng:
“Sao có thể như thế được, trong số ký ức cả đời này của ta, căn bản không hề có người nào tiến hành cải tạo thân thể của ta hết… không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể nào!”
“Xem ra ngay cả ký ức khi bị cải tạo cũng đã bị người khác xóa hết cả rồi à?”
Bạch Tôn Giả nói:
“Xem ra ta phải tháo ra thêm chút nữa, để xem bộ phận lưu trữ ký ức của hắn thử xem, có tìm được điều kinh hỉ bất ngờ nào hay không.”
“Đừng mà, đừng tháo ra nữa mà…”
“Tiên sinh Xá Lam kêu lên đau đớn, nếu như đây chỉ là một cơn ác mộng thì xin hãy cho hắn tỉnh lại ngay đi.
“Nếu như Bạch đạo hữu mà còn muốn tháo ra tiếp nữa thì có thể làm phiền Bạch đạo hữu lấy cái thứ phát sáng gì đó ở trong cơ thể hắn ra được không? So với thân thể bị biến thành con rối của hắn thì ta có hứng thú với thứ kia hơn.”
Linh Điệp Tôn Giả lên tiếng —— Cái thứ giấu bên trong cơ thể Xá Lam chính là bảo vật mà hắn dùng để kích hoạt Đấu Chuyển Tinh Di trận.
“Được!”
Bạch Tôn Giả bắt đầu tháo dỡ chỗ ngực của Xá Lam, kéo một mảng kim loại ra.
Chỉ có ở nơi này mới có thể nhìn thấy một số bộ phận thân thể của Xá Lam còn lưu lại. Mấy bộ phận này chính là những thứ phối hợp với thân thể máy móc của hắn, giữ nguyên phần ‘đan điền’ của tu sĩ. Khiến cho sau khi Xá Lam biến thành con rối vẫn có thể giữ lại được tu vi cấp bậc Tiên Thiên tứ phẩm.
Mà ở chỗ lồng ngực của hắn, có một khối tinh thể tám cạnh, bên trên mỗi mặt đều có khắc hình thế giới thu nhỏ.
Linh Điệp Tôn Giả cười:
“Đúng là thứ này rồi, ta cảm ứng được lực lượng không gian ở phía trên nó.”
Bạch Tôn Giả vói tay moi mảnh tinh thể tám góc này ra…
Ngay khi khối tinh thể này bị lôi ra thì Xá Lam lập tức xụi lơ không động đậy nữa.
“Tiền bối, tên này bất động rồi!”
Tống Thư Hàng nói.
“Hửm? Chẳng lẽ khối tinh thể này chính là một trong số những nguồn năng lượng trong cơ thể của người máy à? Hay nó là bộ phận quan trọng nào đó, tương đương với công tắc chẳng hạn?”
Bạch Tôn Giả đưa miếng tinh thể tám cạnh này cho Linh Điệp Tôn Giả.
Linh Điệp Tôn Giả nhận lấy khối tinh thạch:
“Bạch đạo hữu vất vả rồi… Đến lúc đó ta sẽ gửi một phần tài liệu đầy đủ về nghiên cứu của khối tinh thể này cho Bạch đạo hữu.”
“Được.”
Bạch Tôn Giả gật đầu, sau đó chuẩn bị tháo thân thể của Xá Lam tiếp.


Lúc này, Tống Thư Hàng nhìn thân thể của Xá Lam với vẻ dè dặt:
“Ta cứ cảm thấy nó đột nhiên ngừng hoạt động như thế thì không ổn lắm thì phải. Không phải trong phim hay có vụ lúc Boss phản diện là robot bị đánh bại thì sẽ tự động phát nổ sao?”
Ầm... Ầm... Ầm... Ầm...
Tiếng nổ mạnh đáng sợ đột nhiên vang lên...
Nhưng cũng không phải thân thể của Xá Lam tự phát nổ, mà là thân thể của con rối hắc long trông rất khí phách kia tự dưng phát nổ.
Sau khi con rối hắc long kia phát nổ thì dẫn tới nổ liên hoàn, thân thể của Xá Lam cũng nổ luôn.
May mà bên cạnh bọn họ có hai vị đại Tôn Giả, nên dù vụ nổ xảy ra khá bất ngờ, nhưng hai vị Tôn Giả vẫn kịp thời khởi động linh lực phòng ngự.
Uy lực của vụ nổ bị chặn lại.
“Nổ thật á?”
Vũ Nhu Tử trợn mắt há mồm, Tống tiền bối có thiên phú tiên đoán à!
Lưu Kiếm Nhất:
“Nhưng thứ phát nổ lại là con rối hắc long ở bên cạnh!”
Hắn vẫn luôn nhìn con rối hắc long nọ, cảm thấy nó rất ngầu, quan trọng hơn nữa, thứ này có thể bay trên không trung thay cho phi kiếm.
Nếu như có thể lấy thứ này đi thì hắn cũng chẳng cần phải ngự kiếm phi hành nữa làm gì, chỉ cần nằm trên con rối hắc long này là có thể bay đi khắp thế giới, lại có thể tha hồ mà lười biếng, nghĩ thôi đã thấy thích.
Nhưng giấc mơ vừa mới bắt đầu thì đã nổ mất rồi!
“Ồ? Chẳng lẽ Bạch tiền bối ngài từng tháo con rối hắc long đó rồi à?”
Tống Thư Hàng vô thức bật thốt.
“Ha ha.”
Bạch Tôn Giả cười khan một tiếng, khóe miệng co rút vài cái.
...
Sau khi dư âm của vụ nổ tản đi.
Linh Điệp Tôn Giả và Bạch Tôn Giả mới thu hồi lớp phòng ngự.
Con rối hắc long ở phía trước đã bị nổ thành tro tàn, đủ loại linh kiện rơi lả tả trên mặt đất.
Vị Xá Lam tiên sinh kia cũng bị nổ tung thành đủ loại linh kiện, rơi khắp nơi... Xem ra là đã chết hẳn rồi, nổ như thế, cho dù là cái người sáng tạo ra “kiểu trường sinh bằng cách biến thân thể thành máy móc” của Mặc Môn kia tới đây thì cũng không thể lắp mớ linh kiện này lại thành bộ dạng của Xá Lam tiên sinh được.
Trong hư không dường như còn quanh quẩn tiếng gào to đầy tức giận lẫn không cam lòng của Xá Lam tiên sinh.
Đây là tiếng rống giận đến từ tận sâu trong linh hồn của hắn, nếu như không tịnh hóa thì nói không chừng hắn còn có thể biến thành oán quỷ luôn ấy chứ.
“Hóa ra biến bản thân thành người máy cũng vất vả như thế, bởi vì ngươi không biết được khi nào thì mình sẽ nổ.”
Tống Thư Hàng nói với giọng cảm thán.
“Đúng đó, tự nhiên nổ cái đùng như thế.”
Vũ Nhu Tử gật đầu, sau đó cô quay đầu lại nhìn Tống Thư Hàng một cái, đột nhiên, cô giật mình kêu to:
“Tống tiền bối, không xong rồi, linh hồn của ngươi xuất khiếu từ lồng ngực kìa! Tống tiền bối, ngươi đừng có chết mà…
Bạn cần đăng nhập để bình luận