Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1542: Tiên tử lương thiện lấy giúp người làm niềm vui

Chương 1542: Tiên tử lương thiện lấy giúp người làm niềm vui
Quả cầu béo: “…”
Nó cảm thấy phân thân trong nhục thân Vân Tước Tử vừa bị giáng một đòn hủy diệt.
Một câu “Con mắt của thần đang nhìn tới tương lai” biến thành một luồng gió lốc hủy diệt quét ngang thế giới tinh thần của nó rồi phá hủy tất cả. Luồng gió lốc này muốn nghiền nát phân thần và ý chí của nó trong nhục thân của Vân Tước Tử.
Tà năng Cửu U, tinh thần lực, phân thần, lạc ấn, phong ấn mà nó để lại trong nhục thân của Vân Tước Tử… tất cả đều bị khu trừ.
Cảm giác này, giọng nói này… sao mà quen thuộc thế nhỉ?
Dù đối phương chỉ có một chân nhảy tưng tưng, dù trên mặt đối phương phủ kín thánh quang, nhưng dù tên này có hóa thành tro thì quả cầu béo cũng không nhận lầm!
“Bạch! Là ngươi! Lại là đồ chó chết nhà ngươi!” Phân thần của quả cầu béo phát ra tiếng gào rú tuyệt vọng.
Bản thể trong thế giới Cửu U bị Bạch nện cho một trận, nhục thân và tinh thần bị vụ nổ lớn và thánh quang đả kích hai lần. Bây giờ ngay cả phân thần để lại trong nhục thân của Vân Tước Tử cũng bị đánh cho mình đầy thương tích.
Làm nhục thân cầu! Hiếp cầu quá đáng!
Quả cầu béo tranh đấu với Bạch ở Cửu U bao nhiêu năm, vốn dĩ cả hai ngang sức ngang tài, có qua có lại, hôm nay ngươi nện ông một trận, mấy hôm sau ông lại đập ngươi một phen.
Hai người có chiến lực ngang nhau, quyền hạn giống nhau, cơ bản đều ở trạng thái cân bằng.
Nhưng mấy tháng nay khi giao tranh với Bạch Cửu U, quả cầu béo thường xuyên rơi vào thế yếu.
Nó vất vả lắm mới lừa được Bạch Cửu U vào thế giới Tà Liên để phong ấn, ai ngờ tên khốn kiếp này lừa luôn cả thế giới Tà Liên rồi an cư trong ấy, đã thế còn tìm ra phương pháp chiếu hình từ thế giới Tà Liên đến hiện thế, ngày nào cũng chạy nhảy tung tăng.
Mười kế hoạch do quả cầu béo gian khổ nghĩ ra thì có đến bảy cái bị Bạch Cửu U quấy rối mà thất bại trong gang tấc.
Móa nó, cuối cùng ngay đến hang ổ được chính nó đích thân cải tạo cả vạn năm cũng bị tên Bạch khốn kiếp kia bốc đi mất, mặt đất cũng không tha, chỉ để lại một cái hố to đùng!
Hang ổ của nó, hang ổ mênh mông của nó đã bay biến chỉ trong chớp mắt.
Quả cầu béo gần đây tuyệt vọng lắm, khổ tâm lắm, nhưng không sao biểu đạt ra được.
Mối hận này không đội trời chung!
Lần này về Cửu U, nó nhất định phải nghĩ cách triệt để phong ấn Bạch, tuyệt đối không cho tên này thoát ra gây sự nữa. Nếu không có Bạch tồn tại thì nó muốn làm gì cũng được.
Nếu không thể phong ấn được Bạch thì nó sẽ dùng chính bản thể của mình để dây dưa với hắn, quần nhau với hắn, cho hắn không có thời gian nghỉ ngơi, đánh đến tám mươi, một trăm năm mới thôi.
Chỉ cần Bạch bị bám chặt thì phân thân của quả cầu béo có thể đến hiện thế, bố trí mưu đồ của mình.
Nhưng chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải chuyển dời nhục thân của Vân Tước Tử về trụ sở bí mật thứ hai của nó ở thế giới Cửu U trước khi phân thần bị đánh tan.
Ý nghĩa của nhục thân của Vân Tước Tử đối với quả cầu béo quan trọng không kém gì kí ức của Thánh Nhân Nho gia.
Kí ức liên quan đến Thánh Nhân Nho gia mang hi vọng chữa trị Thiên Đạo.
Còn có được nhục thân của Vân Tước Tử, thì ngay cả khi Thiên Đạo biến mất, nó cũng có khả năng tiếp tục sống sót ở thế giới Cửu U dưới thân phận chúa tể Cửu U – tựa như Bạch mà nó chán ghét và căm hận nhất.
Nếu Thiên Đạo thực sự không cứu nổi, nó hi vọng mình có thể dựa vào khúc xương bất hủ mà tồn tại, trở thành chúa tể Cửu U thứ hai không phải biến mất.
“Lần sau gặp mặt, nhất định ta phải lấy được toàn bộ kí ức của ngươi.” Quả cầu béo nghiến răng, vận chuyển toàn bộ lực lượng còn sót lại, thôi động sức mạnh không gian, muốn truyền tống nhục thân của Vân Tước Tử về.
“Quả cầu béo chạy đâu cho thoát!” Lúc này, Tống Thư Hàng đã khôi phục ý thức.
Trước đó, khi quả cầu béo cưỡng chế lục soát kí ức của Tống Thư Hàng thì dường như hắn đã biến thành một cái máy tính, bất lực mặc cho quả cầu béo điều khiển.
Khi quả cầu béo mở phần kí ức liên quan đến Bạch Thiên Đạo, bị một câu “Con mắt của thần đang nhìn tới tương lai” đánh trọng thương, Tống Thư Hàng thuận lợi thoát khỏi trạng thái hóa thân thành máy tính nọ.
Sau đó, hắn liền nhìn thấy quả cầu béo yếu ớt đang định tháo chạy.
Làm sao Tống Thư Hàng có thể thả nó đi dễ dàng như vậy cơ chứ?
Mắt phải của hắn dường như đang cháy lên, con mắt của Thánh Nhân Nho gia đang phối hợp cùng với hắn.
Không thể gặp Vân Tước Tử lần cuối là niềm tiếc nuối đau đáu trong lòng Thánh Nhân, bây giờ nhục thân của Vân Tước Tử lại bị kẻ khác chiếm mất, khiến cho bản năng của Thánh Nhân lưu lại trong con mắt bị kích phát.
Ánh nhìn mang thai công suất lớn nhất!
Vì con mắt Thánh Nhân chủ động phối hợp, nên ánh nhìn mang thai lần này được thi triển chỉ trong nháy mắt, không cần cả thời gian tụ lực.
Lần này thì quả cầu béo đuối sức không thể tránh khỏi ánh nhìn mang thai được nữa,
Ánh sáng quỷ dị từ con mắt Thánh Nhân chiếu thẳng xuống thân nó.
“Toi rồi!” trong lòng quả cầu béo dấy lên nỗi bất an.
Trước kia nó đã trải nghiệm ánh nhìn mang thai một lần rồi, tuyệt đối không muốn trải qua thêm một lần nữa.
“Còn nữa đây, ánh nhìn phôi thai!” Năng lực thiên phú trong mắt phải của Tống Thư Hàng đánh thẳng vào quả cầu béo bản Vân Tước Tử.
Lần này hai kĩ năng được thi triển gần như cùng một lúc.
Nhục thân của Vân Tước Tử chưa kịp mang thai thì đã trúng hiệu quả của ánh nhìn phôi thai.
“Á!” nhục thân của Vân Tước Tử bổ nhào về phía trước, ngã dúi vào lòng Tống Thư Hàng.
Từng đường vân màu đen như hình xăm phủ kín thân thể của Vân Tước Tử trong nháy mắt.
Hiệu quả của ánh nhìn mang thai + ánh nhìn phôi thai mỗi lần đều không giống nhau.
Lần thứ nhất hóa thành cây, lần thứ hai hóa đá, mà lần này hình như là hóa thành hình xăm thì phải?
Nhưng dù là biến thành cái gì thì kết quả cũng như nhau.
Hoa nở hoa tàn, cuối cùng đều kết ra trái ngọt chiến lợi phẩm cho Tống Thư Hàng.
“Lần sau ta nhất định sẽ giết ngươi.” Thân thể của Vân Tước Tử yếu ớt dựa vào vai Tống Thư Hàng, nó nghiến răng nghiến lợi nói bên tai hắn.
Nói xong, một luồng sáng thoát ra từ thân thể cô, lóe lên một cái rồi biến mất.
Tống Thư Hàng vươn tay theo bản năng, toan bắt giữ luồng sáng ấy, nhưng tốc độ của nó quá nhanh, Tống Thư Hàng còn chưa kịp duỗi tay thì nó đã biến mất.
Luồng sáng đó là khúc xương bất hủ và một trái tim kim loại.
Trong thời khắc sống còn, quả cầu béo bỏ xe giữ tướng, để nhục thân của Vân Tước Tử lại, chỉ ôm theo khúc xương bất hủ và trái tim kim loại của phân thân rồi bỏ chạy.
Tiếc quá.
Nói thật là nhục thân của Vân Tước Tử… có giá trị không lớn. Quan trọng nhất là khúc xương bất hủ kia.
Có khúc xương bất hủ thì nhục thân của Vân Tước Tử tiền bối muốn sống lại bao nhiêu lần cũng được.
Tống Thư Hàng cứ tưởng lần này có thể đoạt khúc xương bất hủ về để trả cho Vân Tước Tử tiền bối chứ.
Mặt khác, có một vấn đề còn quan trọng hơn.
Mất đi khúc xương bất hủ, nhục thân của Vân Tước Tử trong tay Tống Thư Hàng sẽ bị rùa tai ương khổng lồ xem là thi thể đúng không?
Sau đó rùa tai ương khổng lồ sẽ chạy tới đây thu hồi nhục thân của Vân Tước Tử về à?
“Cất thân thể ấy đi, đừng để gây hỗn loạn.” Đúng lúc này, một giọng nói dễ nghe vang lên bên tai Tống Thư Hàng.
Truyền âm nhập mật.
Tống Thư Hàng đưa tay, ném ngay thân thể hiện đầy hình xăm của Vân Tước Tử vào thế giới hạch tâm.
Trong mắt các sinh viên đang học ở sân vận động, thể xác của Vân Tước Tử đột nhiên biến mất, không thấy tăm hơi.
Tống Thư Hàng thở dài.
Bây giờ chỉ đành lôi Thông Nương ra, dùng huyễn thuật biến cô ấy thành dáng vẻ của Vân Tước Tử để đối phó qua cửa ải khó khăn này thôi.
Vấn đề chính là hắn vừa mới nhập môn huyễn thuật, không biết có thể thi triển thành công huyễn thuật phức tạp như vậy không nữa.
Khi Tống Thư Hàng đang mải suy nghĩ thì có một người đột nhiên đến gần hắn.
Người đó nhẹ nhàng nâng cánh tay hắn lên.
“Đi thôi.” Giọng nói truyền âm nhập mật êm tai lại vang lên.
Tống Thư Hàng nhìn sang bên cạnh.
Sau đó thấy Vân Tước Tử Tiên Tử đang dựa trên người hắn.
Không… không phải.
Đây không phải là Vân Tước Tử Tiên Tử thực sự.
Mà là một huyễn thuật, một huyễn thuật cực kì cao minh.
Dưới con mắt Thánh Nhân của Tống Thư Hàng, chỉ cần động một ý niệm là huyễn thuật này bị nhìn thấu.
Người đang vịn cánh tay hắn là một cô gái trông rất quen. Cô có mái tóc dài màu nâu tết thành bím rũ trên vai trái, tóc mái dài cắt ngang trán dường như che kín cả đôi mắt cô.
Khi cô vịn vào Tống Thư Hàng, hắn còn cảm giác được dáng người nóng bỏng.
Dù nhìn rất quen nhưng Tống Thư Hàng không nhận ra cô gái này.
“Cô là?” Tống Thư Hàng nhỏ giọng hỏi.
“Ta chỉ là một tiên tử có tấm lòng lương thiện, tiện đường qua đây, bèn giải vây giúp ngươi mà thôi.” Thiếu nữ tóc bím cười hì hì mà nói: “Xung quanh đây ta đã xử lý bằng huyễn thuật rồi, không phải lo bị người khác phát giác ra đâu.”
Cô vịn cánh tay Tống Thư Hàng, đi thẳng về dãy phòng học.
“Cảm ơn cô nhé tiên tử thiện lương, cô có thể cho ta biết đạo hiệu của mình được không?” Tống Thư Hàng hỏi.
Thiếu nữ thắt bím lại cười nói: “Lần sau nếu còn gặp lại thì ta sẽ cho ngươi biết nhé.”
“Được, nói phải giữ lời.” Tống Thư Hàng gật đầu nói: “Ta cảm thấy chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau.”
“Ừ ừ ừ, cảm giác của ngươi là đỉnh nhất.” Thiếu nữ tóc bím cười bảo.
Sau khi đi cùng Tống Thư Hàng đến gần dãy nhà giảng đường, thiếu nữ tóc bím buông tay hắn ra: “Đến đây là đủ rồi, sẽ không khiến người khác nghi ngờ.”
“Cảm ơn tiên tử.” Tống Thư Hàng nói.
“Không cần khách khí, giúp đỡ người khác là niềm vui của ta mà.” Thiếu nữ tóc bím vẫy tay rồi đi về một hướng khác.
Tâm trạng của cô có vẻ không tệ.
Dưới tác động của huyễn thuật, người khác sẽ thấy cô nàng tóc lam chào từ biệt Tống Thư Hàng rồi quay người đi trước.
Giải vây hoàn hảo.
“Phù.” Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm.
“Trong đại học Giang Nam còn có tu luyện giả khác ngoài mình ra sao?”
Tống Thư Hàng vào phòng học rồi tìm chỗ ngồi xuống, nhớ lại những gì vừa mới xảy ra.
Một lát sau, hắn chau mày.
Vị tiên tử kia… đến như thế nào vậy?
Ting!
Đúng lúc này, một âm thanh vang lên trong thế giới hạch tâm thu hút sự chú ý của Tống Thư Hàng.
Vằn đen như những sợi rễ cây hội tụ trên lưng nhục thân của Vân Tước Tử, kết thành một đóa hoa đẹp đẽ.
Trong đóa hoa kết nên một hạt giống.
Tống Thư Hàng lấy hạt giống kia ra.
Trong hạt giống trong suốt, có một quả cầu kim loại đang lơ lửng.
Tống Thư Hàng biến sắc!
Đại lão quả cầu béo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận