Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2186: Chó ngáp phải ruồi?

Chương 2186: Chó ngáp phải ruồi?
Thiếu niên ba mắt nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng ngoan ngoãn ngồi ở phía đối diện, sau lưng hắn, ‘thánh thành không bao giờ thất thủ’ sáng tới chướng mắt.
“Lão gia, ngài bị vả mặt rồi.”
Quản gia tròng mắt đứng bên cạnh dịu giọng nhắc nhở rồi lại lấy ô ra.
Ào ào ~ Cơn mưa lớn vừa tạnh lại đổ xuống như trút nước.
Mây đen bao phủ, khiến cho ‘thế giới sau cánh cửa gỗ’ nhiễm màu đêm tối.
Quản gia tròng mắt bật ô lên một cách thành thục, che mình khỏi cơn mưa, người không dính một hạt mưa nào.
Thiếu niên ba mắt nhìn Tống Thư Hàng một cái rồi nói:
“Ngươi không thể hành động theo trình tự bình thường được à?”
Bình thường sau khi tấn cấp, Tôn Giả thất phẩm sẽ ngay lập tức bế quan củng cố cảnh giới, tiếp đó mài rũa tâm cảnh của mình, đồng thời miêu tả ra ký ức khắc sâu nhất trong đầu, cộng thêm ngẫm nghĩ, dùng thời gian một hoặc vài năm để tạo thành ‘thực tại ảo’ của riêng mình.
Rõ ràng Tống Thư Hàng chỉ vừa tấn cấp, ‘thực tại ảo’ này là sao đây?
Ngồi phía đối diện, Tống Thư Hàng khoát tay liên tục:
“Tiền bối, ta thực sự không có ý gì khác. Ta chỉ muốn cho tiền bối xem ‘thực tại ảo’ này mà thôi. Vì nó khá là đặc biệt, nó không phải là ‘thực tại ảo’ do Nguyên Anh bản mệnh ngưng tụ ra mà là do ‘nguyên diễn đồ kim đan’ của tiểu nguyên anh thứ nhất diễn hóa mà thành. Dường như nó khác với ‘thực tại ảo’ bình thường, ta nghi ngờ sớm muộn gì sáu tiểu Nguyên Anh khác của mình cũng lại biến ra mỗi cái một ‘thực tại ảo’ nữa.”
Thiếu niên ba mắt: “…”
Nói cách khác, ít nhất ngươi còn có tận sáu ‘thực tại ảo’ như thế này nữa đúng không?
Bá Tống, ngươi còn dám nói mình không có ý gì khác ư!
Cơn mưa càng ngày càng lớn, thỉnh thoảng còn xen thêm mưa đá.
Chiếc ô của quản gia tròng mắt bị đập thủng mấy lỗ liền.
Vài cục mưa đá nện lên trên người nó.
Quản gia tròng mắt yên lặng thở dài… Kiểu lão gia tâm trạng thay đổi thất thường thế này thật là khó hầu hạ.
Nó yên lặng cụp chiếc ô nát vào, để xuống một bên.
Sau đó nó lại móc ra một chiếc ô sắt thép hình dáng như lá chắn, yên lặng bung ra.
Keng keng keng! Mưa đá rơi xuống trên chiếc ô sắt thép, phát ra tiếng va chạm thanh thúy, ấy thế mà lại rất vui tai.
Ở phía đối diện, Tống Thư Hàng cũng dựng một tấm khiên mai rùa lên, chống đỡ với mưa đá trên bầu trời.
“Tiền bối, ta thật sự không có ý gì khác. Bởi thực ra từ khi ở cảnh giới lục phẩm ta đã có một ‘thực tại ảo’ rồi, không tin thì ngươi xem này!”
Tống Thư Hàng nhanh chóng giải thích.
Sở dĩ đến lúc này còn tế ra một ‘thực tại ảo’ khác để kích thích đại lão không phải vì Tống Thư Hàng không có khát vọng sống, ngược lại khát vọng sống của hắn hiện giờ đang được thể hiện mãnh liệt hơn bao giờ hết!
Bởi vì trong thế giởi ảo giác ‘ngụy sa mạc của Bạch tiền bối’ còn có một Bạch tiền bối nhỏ tuổi.
Trong tuyệt cảnh, Tống Thư Hàng hy vọng Bạch nhỏ tuổi có thể mang đến may mắn cho mình!
Khát vọng sống mãnh liệt thôi thúc hắn hành động như thế.
Thiếu niên ba mắt: “???”
“Lão gia, Bá Tống Huyền Thánh nói khi ở lục phẩm thì đã có ‘thực tại ảo’ rồi.”
Quản gia tròng mắt nhắc nhở.
“Câm miệng.”
Thiếu niên ba mắt cảm thấy gan bắt đầu trướng đau.
Lúc này, Tống Thư Hàng ở phía đối diện sốt ruột búng tay một cái.
‘Thánh thành không bao giờ thất thủ’ biến mất, biến thành một sa mạc nóng bỏng.
Mưa to, mưa đá toàn bộ rơi xuống trên sa mạc nóng nực.
[Bạch tiền bối giúp ta với!]
Tống Thư Hàng thầm cầu nguyện trong lòng.
Xuất hiện đi, Bạch tiền bối nhỏ tuổi!
Thế nhưng…
Bạch nhỏ tuổi mà hắn cầu nguyện không xuất hiện.
Trong ‘ngụy thế giới sa mạc nóng bỏng của Bạch tiền bối’ truyền tới tiếng đùng đoàng.
Sau đó, một cây Ma Thần Trụ thô to dâng lên trong sa mạc.
“Không hay rồi!”
Tống Thư Hàng kêu lên.
Thấy cây Ma Thần Trụ này xuất hiện, trong lòng Tống Thư Hàng chợt lạnh.
Mỗi khi Ma Thần Trụ hiện thân, hắn đều bị treo lên thiêu chết.
Tuy rằng không chết thật nhưng cảm giác đó không dễ chịu chút nào.
Điều quan trọng hơn là, bị treo lên nướng rất mất mặt…
Trong tiếng ầm ầm, Ma Thần Trụ nhanh chóng nổi lên.
Ngay sau đó…
Thiếu niên ba mắt bị Ma Thần Trụ nâng lên, cứ thế cho đến độ cao hơn hai mươi mét, bị treo trên đỉnh Ma Thần Trụ. Lại còn có ma hỏa khủng bố bốc lên trên trụ, chỉ trong chớp mắt đã đốt thiếu niên ba mắt thành một người lửa.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu, đơ người ra nhìn người lửa trên Ma Thần Trụ.
Toi rồi, hôm nay Tống mỗ ta toi chắc luôn rồi.
Quản gia tròng mắt yên lặng ngẩng đầu, nhìn lão gia đang bị Ma Thần Trụ treo lên.
“Ơ, đây không phải là Ma Thần Trụ của Hà Chỉ Ma Đế à.”
Quản gia tròng mắt nói… Bảo sao lão gia không tránh không né, cứ để Ma Thần Trụ treo lên như thế.
Có vẻ như nhìn thấy trụ của Hà Chỉ Ma Đế, ký ức trước đây bị gợi lại nhỉ?
Sau đó quản gia tròng mắt vươn hai cái xúc tu ra, bày ra động tác ‘chắp tay’, bắt đầu tụng niệm.
Đồng thời nó còn nói với Tống Thư Hàng:
“Bá Tống Huyền Thánh, hãy tranh thủ cơ hội cầu nguyện đi. Đây là ‘thần minh’ sống bị treo lên thiêu đó, nhân cơ hội cầu nguyện, không thể lỡ cơ hội, lỡ rồi không có nữa đâu.”
Tống Thư Hàng: “…”
Quản gia tròng mắt này làm thế nào mà sống đến bây giờ vậy? Đúng là kỳ tích mà.
Hay là quản gia tròng mắt này cũng giống như mỹ nhân rắn công đức, có năng lực chủ nhân bất tử thì sẽ hồi sinh vô hạn?
Còn nữa… hình như quản gia tròng mắt quen với Hà Chỉ Ma Đế.
Cộng thêm chuyện năm đó Hà Chỉ Ma Đế từng tham gia quyết đấu tranh đoạt vị trí thiên đạo, chẳng lẽ Hà Chỉ Ma Đế chính là người tranh Thiên Đạo với thiếu niên ba mắt hả?
Hay là Hà Chỉ Ma Đế từng có chuyện gì với thiếu niên ba mắt?
Trên Ma Thần Trụ.
Thiếu niên ba mắt bị treo khoảng mười hơi thở thì mới hồi thần.
Hắn hơi cử động là có thể giãy ra khỏi Ma Thần Trụ, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Trên bầu trời, mưa lớn, mưa đá đã biến mất.
Có điều bầu trời vẫn giăng kín mây đen…
Quản gia tròng mắt thu chiếc ô sắt thép lại, móc một chiếc xích đu ra.
Thiếu niên ba mắt nằm xuống xích đu.
Hắn đột nhiên nhìn về hướng sáu giờ của sa mạc nóng bỏng, qua hồi lâu, hắn thu ánh mắt lại.
‘Giải trừ ‘thực tại ảo’ này đi.”
Thiếu niên ba mắt thong thả nói.
Tống Thư Hàng búng tay một cái, giải trừ ảo giác. Hắn lại ngoan ngoãn ngồi đối diện thiếu niên ba mắt… Hình như cây Ma Thần Trụ đó chó ngáp phải ruồi, giúp hắn tránh được một kiếp!
“Trở lại chuyện chính, nếu như ngươi đã thức tỉnh năng lực ‘thực tại ảo’, vậy chắc ngươi có thể cảm ứng ra, năng lực thiên phú ‘thực tại ảo’ của Tôn Giả thất phẩm là một thứ rất kỳ diệu. Thậm chí về mặt lý thuyết, năng lực này không nên là năng lực của Tôn Giả thất phẩm. Bởi vì nó có liên quan đến pháp tắc ‘hư thực’ và cả sáng tạo.”
Thiếu niên ba mắt nghiêm túc nói.
Tống Thư Hàng gật đầu.
Hắn nhớ, từng có tiền bối nói với hắn những điều tương tự.
“Vì thế, sau khi tấn thăng lên thất phẩm, ngươi đừng vội thăng lên bát phẩm làm gì. Kiến nghị của ta là, nghiên cứu sâu ‘thực tại ảo’. À mà chỗ ta có một tâm đắc liên quan đến ‘thực tại ảo’, ngươi tiến lên trước, ta truyền thụ nó cho ngươi.”
Thiếu niên ba mắt vẫy tay với Tống Thư Hàng.
Nói đoạn, hắn vươn tay vạch trán của mình, móc con mắt thứ ba ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận