Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2201: Thủ đoạn mà cố nhân để lại

Chương 2201: Thủ đoạn mà cố nhân để lại
Phỏng đoán của Vân Tước Tử không hề có sơ hở.
“Tuy không biết vì sao Bạch tiền bối lại ngụy trang thành dáng vẻ của Tống Thư Hàng rồi bị giam vào thiên lao này, nhưng chỉ cần Bạch tiền bối ở đây thì chính là một chuyện cực tốt đối với chúng ta.” Cuồng Đao Tam Lãng nói,
Bạch tiền bối có mặt ở đây nghĩa là may mắn đứng về phía bọn họ.
Vậy thì xác xuất vượt ngục thành công của hắn và Vân Tước Tử sẽ lớn hơn nhiều.
“Dịch dung thuật? Ngụy trang?” Lúc này, Kỳ Lân đang lặng lẽ ngồi trong góc khuất của Tỏa Tiên Ngục sững sờ.
Thì ra là thế.
Thảo nào Trình Lâm lại mang hình hài nam tử.
Thì ra cô ta vẫn luôn dùng dịch dung thuật để cải trang!
Kỳ Lân thú âm thầm đánh giá “Trình Lâm” mang dáng vẻ thanh niên trong ngục.
Bên dưới gương mặt hiền lành này là Trình Lâm Tiên Tử sao?
Không ổn, tâm chướng lại nổi lên rồi!
“Phá!” Kỳ Lân thú thầm quát một tiếng, phá vỡ tâm chướng mang tên Trình Lâm.
Sau khi phá tâm chướng, nó bắt đầu tỉnh táo suy nghĩ.
Trong phòng thiên lao sát vách đang giam một nam một nữ, dường như có quen biết với “Trình Lâm”.
Thế thì giá trị của hai kẻ kia tăng lên rồi.
Biết đâu mình có thể khai thác được tin tức gì đó về Trình Lâm từ hai người bọn họ cũng nên.
Nghĩ tới đây, Kỳ Lân thú kết ấn, gửi tin tức này và việc Trình Lâm dịch dung cho Phượng Nghi Cầm Chủ.
Để phòng ngừa bất trắc, nó nhất định phải giám thị Trình Lâm một tấc không rời, không thể bỏ đi tùy tiện được.

“Bạch tiền bối ~ Bạch tiền bối ~ tỉnh lại đi.” Cuồng Đao Tam Lãng thử dùng truyền âm nhập mật để gọi Bạch tiền bối đang nằm dưới đất.
Nhưng Bạch tiền bối chẳng hề phản ứng chút nào.
Vân Tước Tử lắc đầu, mái tóc dài màu lam nhẹ nhàng bay múa: “Bạch đạo hữu đang bế quan.”
Bạch đạo hữu mà đã bế quan thì dù thiên kiếp đánh xuống cũng chưa chắc đã tỉnh.
“Vậy chúng ta phải làm sao đây?” Cuồng Đao Tam Lãng hỏi bằng thủ đoạn truyền âm.
“Chờ.” Vân Tước Tử đáp.
Chờ Bạch đạo hữu tỉnh dậy rồi nói tiếp.
Trong Tỏa Tiên Ngục yên tĩnh trở lại.
Bạch tiền bối vẫn đang bế quan.
Vân Tước Tử và Cuồng Đao Tam Lãng cũng nhắm mắt dưỡng thần trong gian phòng sát vách.
Kỳ Lân thú thì vẫn đang bí mật theo dõi.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Chẳng biết bao lâu sau, từ nơi Kỳ Lân thú không nhìn thấy, một cọng tóc dài thò ra khỏi tay áo của Bạch tiền bối.
Cọng tóc dài này tự mang hiệu quả tàng hình tự vệ và che đậy tất cả khí tức – tóc ngố của Trường Sinh Giả là nhiều công dụng như vậy đó.
Cọng tóc ngố vươn dài, tránh khỏi cảm ứng của Kỳ Lân thú, lặng lẽ vươn đến bên tai Cuồng Đao Tam Lãng ở phòng thiên lao sát vách.
“Tam Lãng tiền bối.” Giọng nói của Tô Thị A Thập Lục vang lên từ cọng tóc ngố, vang lên ngay trong tay Cuồng Đao Tam Lãng.
Tam Lãng đang nhắm mắt dưỡng thần giật nảy cả mình.
“Ta là A Thập Lục đây, ngươi đừng nhúc nhích, con Kỳ Lân thú ở ngoài kia vẫn đang âm thầm dòm ngó chúng ta đấy. Ngươi dùng truyền âm nhập mật với cọng tóc này là chúng ta có thể nói chuyện với nhau.” Tô Thị A Thập Lục nói.
Cuồng Đao Tam Lãng thuộc trường phái diễn xuất duy trì vẻ mặt bình tĩnh, bắt đầu nói chuyện qua cọng tóc ngố theo chỉ dẫn của Tô Thị A Thập Lục.
“A Thập Lục, sao cô cũng ở đây? Mấy người ở đâu đấy?” Cuồng Đao Tam Lãng tò mò hỏi.
Tô Thị A Thập Lục trả lời: “Bọn ta đang ở trong tụ lý càn khôn của Bạch tiền bối, Thư Hàng cũng ở đây này.”
“Ha ha, người một nhà đi đâu cũng có nhau thế hả? Mà sao các ngươi lại bị bắt vào đây?” Cuồng Đao Tam Lãng hỏi.
Tô Thị A Thập Lục: “Nói ra thì dài lắm, hình như Thư Hàng có chút hiểu lầm với thành viên của Thiên Đình, sau đó có lẽ Bạch tiền bối cảm thấy trò này vui nên mới phối hợp để Kỳ Lân thú bắt tới. Tam Lãng tiền bối, các ngươi thì sao?”
“Bọn ta cố ý khiêu khích thành viên của Thiên Đình rồi bị bắt nhốt vào đây. Ta và Vân Tước Tử tiền bối muốn lẻn vào để tìm một vật… hoặc nên nói là một nơi.” Cuồng Đao Tam Lãng cười hì hì.
“Tiền bối muốn tìm gì thế?” Tô Thị A Thập Lục tò mò hỏi.
Cuồng Đao Tam Lãng hơi nhích lỗ tai: “Cái này thì để Vân Tước Tử tiền bối giải thích cho cô hiểu đi.”
Khi nói chuyện với Tô Thị A Thập Lục, hắn cũng dùng truyền âm nhập mật để trao đổi thông tin với Vân Tước Tử.
Sau đó, cọng tóc ngố của Trường Sinh Giả bên tai Cuồng Đao Tam Lãng chuyển hướng sang chỗ Vân Tước Tử.
“Ủa? Cái đầu này…” Sở các chủ cảm ứng được tai của Vân Tước Tử thì trong lòng hơi động.
Mái tóc dài xanh lam hoa lệ, hàng mi và đôi mắt băng lam này, chẳng phải là cái đầu mà Tống Thư Hàng đã tặng Sở two trước đó sao?
Trước kia cô không để ý, lần này tới gần Vân Tước Tử mới phát giác ra.
“Vân Tước Tử tiền bối, cô đang tìm cái gì vậy?” Tô Thị A Thập Lục hỏi.
Biết đâu cô có thể giúp đỡ một tay.
“Một đại trận hồi sinh, có thể có kết cấu như một tế đàn, là thủ đoạn hồi sinh mà cố nhân bố trí.” Vân Tước Tử dịu dàng đáp.
Tô Thị A Thập Lục: “Cố nhân?”
Nghe giọng điệu của Vân Tước Tử thì có lẽ cố nhân này không phải là thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1, cũng chẳng có ai trong nhóm đi bố trí đại trận hồi sinh của mình tít trong hang ổ của thành viên Thiên Đình tại Thú giới cả.
“Là thủ đoạn hồi sinh mà Thánh Nhân Nho gia để lại.” Vân Tước Tử đáp.
Gần đây, sau khi khúc xương bất hủ được đoạt lại từ tay chúa tể quả cầu béo rồi được hũ tro cốt của Thánh Nhân Nho gia mang đi giữ gìn, kí ức hỗn loạn trong đầu cô đã rõ ràng hơn một chút.
Cô nhớ Thánh Nhân Nho gia có một đại trận hồi sinh ẩn mình ở Thú giới.
Trận pháp này rất đặc biệt, trước khi được kích hoạt thì nó chẳng có bất cứ quan hệ gì với Thánh Nhân Nho gia cả.
Có lẽ… có một tỉ lệ rất nhỏ nào đó, trận pháp này được lưu lại, né được sự rà soát của Thiên Đạo năm đó chăng?
Nhớ tới việc này, cô bèn muốn tới Thú giới xem thử, xem đại trận hồi sinh kia có còn ở đó không.
Và nếu còn thì nó có hiệu quả hay không.
Thế là cô và Cuồng Đao Tam Lãng cùng vào Thú giới tìm kiếm manh mối.
Cuối cùng, manh mối chỉ tới nơi này.
Đại trận hồi sinh mà Thánh Nhân Nho gia để lại năm đó nằm ngay trong hang ổ của thành viên Thiên Đình ở đây.
“Thủ đoạn hồi sinh của Thánh Nhân Nho gia?” Vừa nghe tin này thì Tô Thị A Thập Lục đã sững ra.
Đây là tin tức cấp bậc vũ khí hạt nhân đó!
Đồng thời, cô cúi đầu nhìn qua không gian tụ lý càn khôn. Bạch tiền bối chủ động được đưa tới đây, không phải là do vận may của ngài âm thầm dẫn đường đấy chứ?
“Là vật liên quan đến Thánh Nhân Nho gia và Thiên Đình viễn cổ sao?” Bạch long tỷ tỷ thầm nghĩ.
Cô nhìn về phía Tống Thư Hàng.
Chắc là vị tiên tử Nho gia kia phải có phản ứng gì đó chứ nhỉ?
Quả nhiên.
Tạo Hóa Tiên Tử chui ra từ thể nội của Tống Thư Hàng.
“Tiên tử có biết việc này không?” Bạch long tỷ tỷ hỏi.
Tạo Hóa Tiên Tử lắc đầu.
Ngay cả cô cũng không biết lão sư của mình bố trí đại trận hồi sinh ở đây.
Vũ Nhu Tử da đen náu mình trong cái bóng của Tống Thư Hàng lẳng lặng lưu trữ tất cả những gì mà mình nhìn thấy, chờ bao giờ có tín hiệu thì đồng bộ tin tức với bản thể.
Vũ Nhu Tử da đen đã ngửi thấy tin cực sốc thoang thoảng đâu đây.
Tô Thị A Thập Lục suy nghĩ một chút rồi xích lại gần cọng tóc ngố của Tống Thư Hàng, nói: “Vân Tước Tử tiền bối, hai người có kế hoạch gì chưa?”
“Kế hoạch của ta gồm ba bước. Bước thứ nhất, chúng ta phải vượt ngục. Bước thứ hai là đi tìm đại trận hồi sinh kia. Bước cuối là rời khỏi nơi này.” Vân Tước Tử tiền bối đường hoàng đáp.
Tô Thị A Thập Lục: “…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận