Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 295: YES … NO

Chương 295: YES … NO
Trong lúc có ngàn vạn con Đà Mã tung vó chạy ầm ầm trong lòng của Tống Thư Hàng thì sau lưng lại có tiếng của Thổ Ba vang lên:
“Thư Hàng mày mau nhìn kìa, có chữ viết xuất hiện trên cánh cửa kim loại!.
Tống Thư Hàng quay đầu lại nhìn thử, thì lập tức trông thấy trên cánh cửa kim loại được khắc hoa văn kia chợt hiện lên một lớp màn sáng.
Trên lớp màn sáng này xuất hiện một dãy văn tự kỳ lạ.
Chữ viết này không phải chữ Hán, không phải tiếng Anh, cũng không phải tiếng Đức, càng không phải là chữ Nga hay bất kỳ thứ ngôn ngữ thông dụng nào trên thế giới cả.
Nhưng điều kì lạ là tất cả mọi người có mặt ở nơi này đều có thể đọc hiểu nghĩa của chúng.
“Ngươi có nhớ nhà không? Ngươi muốn cảm nhận rõ sự ấm áp của gia đình hay không? Có muốn quay lại mái nhà mà ngươi ngày nhớ đêm mong hay không? Hỡi đứa con tha phương, hãy chọn đi —— là yes hay no.”
Hãy chọn đi, hãy chọn đi! Ba chữ này, quanh quẩn trong đầu mọi người tựa như có ma tính.
Tất cả mọi người đưa mặt nhìn nhau, sau đó cùng quay sang nhìn Tống Thư Hàng.
Từ khi tận mắt trông thấy Tống Thư Hàng một mình chém chết hai con hùng ưng xong, khi đối mặt với cảnh tượng quỷ dị trước mặt, các hành khách lại nghĩ tới Tống Thư Hàng đầu tiên.
Tống Thư Hàng khẽ cau mày, sau đó nói ra suy đoán của mình:
“Có khi nào đây là cách để mở cửa không? Hoặc có thể... Đây là cách để rời khỏi hòn đảo này thì sao?”
Sự lựa chọn xuất hiện trên cánh cổng kia có thể là cách để mở cửa. Nhưng ngữ khí của dòng chữ này giống như có ý muốn đưa người ta về quê nhà hơn.
Thổ Ba đề nghị:
“Hay là bọn mình cứ nhấn yes thử xem? Nếu như cửa mở thì chúng ta cũng có thể đi vào trong tòa thành cổ này rồi.”
“Đợi tí đã Thổ Ba, lỡ như đây là cách rời khỏi hòn đảo này thì sao? Nếu vậy thì sau khi rời khỏi hòn đảo, chúng ta sẽ tới nơi nào đây? Còn nữa, cách rời khỏi nơi này sẽ là gì đây? Liệu có phải dưới chân đột nhiên có một lối đi, để chúng ta rơi xuống lối đi đó?”
Cao Mỗ Mỗ ôm bạn gái Nha Y của mình, lo lắng hỏi lại.
Mọi người lại quay sang nhìn Tống Thư Hàng lần nữa.
Tống Thư Hàng nhún vai:
“Tôi không biết.”
Hắn cũng có phải nhà tiên tri hay quả cầu ma pháp vạn năng đâu mà.
Lúc này, ông chú da đen kia mới bước lên, cười ha hả:
“Mặc kệ là mở cửa hay là về nhà, cái nào tôi cũng thích hết! Để tôi thử xem —— yes, tôi muốn về nhà, tôi muốn quay về!”
Nói xong, ông chú da đen kia ấn mạnh lên mục chọn yes.
Sau một khắc, ông chú da đen đột nhiên cảm giác toàn thân của mình trở nên ấm áp.
ấm áp qua đi, giống như được quay về với vòng tay ấm áp của mẹ yêu khi còn bé.
“A... đây là sự ấm áp của gia đình sao?”
ông chú da đen cao giọng nói.
Nhưng mấy hành khách đứng xung quanh lại nhìn ông chú da đen với ánh mắt vô cùng sợ hãi.
Ông chú da đen cúi đầu nhìn thân thể của mình —— ôi chết tiệt!
Trên người của ông bốc lên một tầng quang mang trông như ánh lửa, cảm giác ấm áp khi nãy ông cảm nhận được chính là do loại ánh sáng trông như ánh lửa này mang tới.
Hơn nữa, loại ánh sáng trông như ngọn lửa này nhìn quen quá... Đây không phải loại ánh sáng xuất hiện trên người của mấy hành khách lục tục bị biến mất trên máy bayhay sao? Sau khi ánh sáng này bùng lên thì những hành khách kia đều biến thành đốm sáng tan biến mất tăm, sống chết không rõ.
Đây mà là sự ấm áp của gia đình á? Ấm áp con em mày, ấm áp ông nội mày, ấm áp cả họ nhà mày!
Cuối cùng, ông chú da đen quay đầu lại nhìn về phía Tống Thư Hàng, gương mặt đen thui được ánh sáng kia chiếu rọi trông cũng có vài phần thần thánh lắm:
“Chú em này, anh thế này là sắp chết rồi phải không?”
Tống Thư Hàng im lặng một lúc, sau đó nghiêm túc trả lời:
“Chắc là… ông anh sắp rời khỏi hòn đảo này rồi đấy. Thử nghĩ xem, có lẽ những người bị biến mất trên máy bay cũng không phải đã chết, mà là bị đưa ra khỏi máy bay. Không chừng đợi một lát nữa khi ông anh tỉnh lại thì sẽ quay về nhà mình đấy!”
Cho dù có chết... thì ít nhất cũng phải an ủi tâm hồn của ông chú da đen này một chút mới được.
Nếu như trong lòng còn mang oán niệm thì sau khi chết sẽ biến thành oán quỷ thì sao?
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện.
Thì trên tường thành lại phát ra âm thành ù ù kia tiếp.
Sau đó, lại là cái giọng nói cực kỳ khí thế kia vang lên:
“Nghiệt súc, cút đi!”
Vừa mới dứt lời thì thân thể của ông chú da đen kia biến thành đốm sáng, đốm sang bắt đầu tiêu tán tựa như những hạt cát.
Ông chú da đen phối hợp đến thế là cùng!
“Fuck! Cả lò nhà mày mới là nghiệt súc!”
Ông chú da đen quay sang giơ ngón giữa với bức tường thành, dùng chút sức lực sau cùng của mình gào lên một tiếng.
Tống Thư Hàng:
“...”
Thổ Ba:
“...”
Cao Mỗ Mỗ:
“...”
Những hành khách còn lại:
“...”
Phải nói, tiếng Trung của ông chú da đen này tốt thật đấy, ngay cả cái từ mắng người hơi ít xài như nghiệt súc này mà cũng nghe hiểu được luôn. Dạo gần đây mấy người nước ngoài đang có phong trào đi học tiếng Trung à?
...
Ông chú da đen kia nhanh chóng biến mất dạng.
Tất cả mọi người đều im lặng.
Lúc này, cậu nhóc kia mới quay sang nhìn Tống Thư Hàng:
“Anh Thư Hàng, ông chú da đen đó đã về nhà thật rồi sao?”
Đôi mắt của cậu nhóc đen láy và trong veo.
Tống Thư Hàng vỗ vỗ đầu cậu ta:
“Anh cũng không biết chắc nữa, có lẽ là đã quay về, có lẽ là đã bị biến mất rồi.”
“Cảm ơn anh Thư Hàng.”
Cậu nhóc kia cười thật tươi, sau đó cậu ta đột nhiên chạy tới chỗ cánh cửa, nhón chân lên, cố vói bàn tay nho nhỏ ấn lên chỗ chữ yes một cái.
“Tạm biệt mọi người, em đi tìm ba và mẹ đây.”
Trên người cậu bé ánh lên vầng sáng tựa như ngọn lửa kia, quay sang vẫy tay chào tạm biệt mọi người.
Ba và mẹ của cậu bé này đều đã hóa thành đốm sáng tan biến trên máy bay rồi.
Cậu nhóc này vẫn luôn đi theo mọi người, không khóc không quấy, là một đứa nhỏ rất hiểu chuyện, hoàn toàn khác với thằng nhóc tiểu hòa thượng nom mặt mày nghiêm túc hiểu chuyện, nhưng trong khung lại là một đứa nhóc quậy phá ở nhà Tống Thư Hàng, đây mới là kiểu trẻ ngoan mà Tống Thư Hàng thích, thuộc kiểu ‘nhìn mà muốn bế về nhà nuôi quá’.
...
Cậu bé kia cũng biến mất trong vầng sáng.
Ngoại trừ ông chú da đen với cậu nhóc kia ấn nút yes chọn rời khỏi đây xong, những người còn lại chỉ đứng im một chỗ, không ai bước lên thử cái lựa chọn này như bọn họ.
Dù sao thì cũng không bảo đảm rằng sau khi nhấn yes thì sẽ được rời khỏi hòn đảo nhỏ này, hay là trực tiếp biến mất vĩnh viễn trong đốm sáng kia, nên đương nhiên mọi người không dám chọn bậy rồi.
Mạng sống chỉ có một mà thôi, đây cũng không phải như trong game, chết đi vẫn có cơ hội sống lại.
“Nếu như chọn yes là biến mất thì có lẽ chọn no sẽ mở cửa đấy.”
Tống Thư Hàng nói.
Sau đó, hắn bước lên một bước, chuẩn bị ấn vào mục no kia.
“Đợi đã Thư Hàng.”
Đúng lúc này, Thổ Ba bước lên kéo Tống Thư Hàng lại:
“Để tao thử đi… Nếu mày chọn No xong lại hóa thành đốm sáng biến mất thì lỡ như lát nữa đàn chim ưng kia lại tấn công bất ngờ thì ở đây chẳng ai đối phó với chúng nổi. Nên cứ để tao thử đi.”
“Không được, cứ để cho tao thử đi.”
Tống Thư Hàng nói khẽ:
“Ít nhất thì tao cũng có chút thủ đoạn, dù có bị hóa thành đốm sáng thì tao cũng có cách đối phó...”
Trong lúc nói chuyện, có một bóng người chạy xộc vào, thở hồng hộc, là Joseph đệ tử trên danh nghĩa của Tống Thư Hàng.
“Sư phò à, để ta! Sư phò có chuyện cần, cứ để đệ tử lo!”
Joseph giơ tay kêu to.
Sau đó, hắn chạy nhanh tới chỗ cánh cửa, giơ tay ấn lên chữ No.
Con gái của Joseph đã bị biến mất ngay trên máy bay… cho nên nếu như có bị hóa thành đốm sáng thì hắn cũng không bận tâm lắm. Có lẽ cũng tiện đi tìm con gái mình luôn.
Còn nếu như không biến thành đốm sáng thì có thể tiếp tục đi theo Tống Thư Hàng thêm một quãng thời gian nữa, chẳng thiệt đi đâu hết.
“Sư phò!”
sau khi Joseph ấn lên chữ No kia xong thì nói:
“Nếu như chúng ta có thể sống sót rời khỏi nơi này, thì chừng đó ngươi có thể đồng ý cho ta được chuyển tới ở gần nhà ngươi được không?”
Joseph nhân cơ hội nói ra lời thỉnh cầu của mình.
Trước kia, hắn trông thấy Tống Thư Hàng dùng một quyền đánh không khí nổ lép bép, hắn cũng thấy kích động muốn chết. Hắn cảm thấy, nếu như sinh thời có thể đạt tới cảnh giới cỡ đó của Tống Thư Hàng thì dù có chết cũng không có gì phải hối tiếc hết.
Nhưng hôm nay, khi hắn nhìn thấy một chiêu hỏa diễm đao phóng thẳng lên trời giết chết con chim ưng kia, khiến nhiệt huyết toàn thân của hắn trôi trào. Công phu Hoa Hạ có thể làm được tới cỡ này! Đây đã không chỉ là công phu nữa rồi, điều này đã hoàn toàn vượt qua phạm vi người thường rồi.
Joseph nghĩ thầm trong lòng.Nhất định phải nắm chắc lấy cơ hội này, cho dù có muối mặt thì cũng phải nghĩ cách đến ở gần nhà của sư phụ mới được.
Hắn quyết định rồi —— mặc kệ Tống Thư Hàng có đồng ý hay không, đợi sau khi rời khỏi hòn đảo này, nhất định phải tới gần nhà Tống Thư Hàng mua một căn nhà mới được.
“Được.”
Tống Thư Hàng sảng khoái đồng ý.
Có thêm một người hàng xóm cũng tốt... Hơn nữa, đợi tới một ngày nào đó, nếu như hắn tu luyện có thành tựu, thì cũng sẽ đưa cả nhà rời khỏi trần thế, hắn cũng từng nghĩ rồi, nếu như tới lúc đó giữa hắn và Joseph mà có duyên sư đồ thật thì hắn sẽ giúp một phen.
Nếu đã như vậy, thì Tống Thư Hàng đương nhiên sẽ không bận lòng trước mong muốn chuyển tới làm hàng xóm với hắn của Joseph.
Joseph lập tức lộ ra vẻ thỏa mãn.
Một lúc sau...
“Ủa? Sao không có hiệu quả gì thế này?”
Joseph nghi hoặc hỏi, hắn đã ấn cái phần NO này cả buổi rồi, sao chẳng có chút phản ứng gì hết thế này?
Joseph nghi hoặc, lại tiếp tục ấn mạnh lên phần chữ NO kia mấy lần nữa.
Vẫn không có phản ứng gì sao?
Lại ấn tiếp!
Bốp bốp bốp, Joseph ấn liền tù tì mấy chục lần.
Lần này… rốt cuộc cũng có phản ứng!
Màn sáng trên cánh cửa lại xuất hiện một dòng chữ: [Ấn cái con khỉ ấy mà ấn, gấp đi đầu thai à! Không thấy cửa chính nó dày nặng như thế, cần tốn thời gian mới mở được nó ra à?]
Joseph:
“...”
Tống Thư Hàng:
“...”
Cao Mỗ Mỗ, Thổ Ba, Nha Y, chị em Lục Phỉ, những hành khách còn lại:
“...”
“Bất quá, nếu chọn NO là mở cửa thì chẳng lẽ chọn YES là trực tiếp đưa người ta về nhà thật à?”
Cao Mỗ Mỗ sờ sờ mũi nói.
Dù sao thì kể từ sau khi con hùng ưng kia xuất hiện xong, tam quan mấy chục năm của bọn họ đã vỡ nát tan tành cả rồi. Có lẽ, hóa thành đốm sáng kia thật sự có thể đưa người ta truyền tống xuyên không gian để quay về nhà chăng?
Mấy thứ như tam quan này, lập lên thì khó... Chứ mà lúc vỡ thì cũng nhanh lắm. Đấy là do phá hoại bao giờ cũng dễ dàng hơn gầy dựng lên mà.
Tiếp viên hàng không hơi béo kia nghe thấy thế thì hai mắt sáng rỡ lên. Cô ta chạy vội lên, nhân dịp cánh cửa chính vẫn chưa mở ra, mấy dòng chữ trên cánh cửa vẫn còn đó, dùng sức ấn mạnh lên lựa chọn YES.
Bạn cần đăng nhập để bình luận